"Thưa chủ nhân, có tin của Tam Nương."
Lão đại Sói Trắng cầm lấy thư mật mà Tam Nương cho Đại bàng truyền đến, ông ta đọc xong thì vo tờ giấy lại: "Hừm, sát thủ của ta còn chưa ra tay thì lão đã đi nhanh hơn một bước."
"Truyền tin lại cho Âu Nhược Đình, bảo với cô ta hãy dốc toàn lực đoạt lấy tấm bản đồ.
Còn chuyện chất độc, tổ chức sẽ có cách."
Thuộc hạ đứng bên cạnh của Sói Trắng trả lời: "Vâng thưa chủ nhân."
Tại nhà của Lục Nghị, sát thủ số ba lúc này cũng đang ngồi một mình trong phòng để ngắm nghía mảnh giấy có chứa ký tự mật.
Lục Nghị ngẫm nghĩ khá lâu và tra qua một số loại sách cổ mà anh ta có.
Tư duy và vốn học thức của Lục Nghị khá caom vậy nên anh ta đã giải được dòng đầu tiên trong những ký tự này: "Tam giác và vòng tròn." Lục Nghị nhẫm trong miệng.
Đôi mắt Lục Nghị nhẹ chớp một cái, anh ta suy nghĩ: "Ẩn ý của máy từ này là muốn ám chỉ đến điều gì nhỉ?"
Lục Nghị thở ra, anh ta cất đi mảnh giấy không nghiên cứu nữa mà đi sang phòng của Ân Kỳ.
Trong phòng Ân Kỳ đang ngồi trên một cái ghế dựa, cô hướng đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lục Nghị bước tới, anh ta nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của Ân Kỳ, đầu hơi cúi xuống vành cổ của cô: "Em nhìn gì mà suy tư vậy?"
Ân Kỳ quay đầu sang trái, cô ra hiệu với Lục Nghị: "Ánh bình minh, tôi đang ngắm nó!"
Trời vừa rạng sáng, trong nhà của Lục Nghị có thể quan sát được ánh mặt trời lúc bình minh.
Tuy không quá rõ ràng như ngắm ở bãi biển, nhưng ánh sáng của mặt trời vẫn đủ để se chiếu vào ô cửa sổ, rợp qua những tán cây rậm rạp, gọi đến một buổi sáng thanh bình.
Lục Nghị bước sang phía trái, anh ta khụy chân xuống trước Ân Kỳ.
Vẻ mặt xinh đẹp của cô như được bật lên dưới ánh nắng của ban mai, Ân Kỳ rất xinh đẹp lại mang nét cá tính mạnh mẽ.
"Nếu em thích ngắm ánh mặt trời mọc thì sáng nào anh cũng sẽ bế em ra ngoài vườn, tận hưởng không khí trong lành nhé!"
Ân Kỳ cười nhẹ, cô ra hiệu tay: "Ngày nào cũng bế tôi, anh sẽ cảm thấy mệt mỏi đấy!"
Lục Nghị nắm lấy bàn tay phải của Ân Kỳ, nâng niu xoa nhẹ: "Anh sẽ không mệt đâu."
Trong ánh mắt đang nhìn Ân Kỳ của Lục Nghị bất chợt trở nên sâu lắng: "Bởi vì, anh sẽ không có nhiều thời gian."
Vẻ mặt của Ân Kỳ hiện lên sự khó hiểu với câu nói của Lục Nghị, nhưng mấy lời đó ẩn chứa điều gì thì có lẽ chỉ có Lục Nghị là hiểu rõ nhất.
Lục Nghị đứng dậy, hôn lên trán Ân Kỳ một cái: "Anh đi làm bữa sáng cho em, đợi anh một xíu nhé!"
Lục Nghị đi ra khỏi phòng của Ân Kỳ, cánh cửa vừa khép lại thì Ân Kỳ lập tức đưa tay lau vết hôn trên trán, đôi mắt cô liền bừng lên sự khó chịu ghê tởm.
Để có thể tiếp cận được Lục Nghị, Ân Kỳ đã phải hạ xuống cái tôi của mình rất nhiều.
Cho hắn động chạm vào người cô, cho hắn cầm nắm tay cô; tất cả cũng chỉ là một vở diễn.
Ân Kỳ nhìn ra hướng mặt trời mọc, cô quyết tâm phải thành công trong kế hoạch lần này.
Nếu không, cứ mỗi ngày phải nhìn thấy hắn ta thì là mỗi ngày cô đều cảm thấy rợn người và lồng ngực không ngừng co thắt lại.
Co thắt vì sự phẫn nộ và căm ghét tên hung thủ đã giết chết cảnh sát Tiểu Tình, giết chết biết bao cô gái vô tội.
Và ngay cả bản thân cô bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo, nếu như hắn nổi thú