Dễ dàng có hứng thú, người cả đời này thấy hứng thú, thấy sắc nổi lòng tham thì đối tượng không biết bao nhiêu cho đủ, nhưng phần lớn thì không nặng nề bao nhiêu.
Tiêu Kha Ái suy nghĩ đơn giản, Pappy có câu nói hộ lòng cô, cô chưa từng theo đuổi ai trong đời, cũng không biết mình đã buông bỏ bao nhiêu ‘cơ hội’. Bây giờ nghĩ lại, đúng là cảm thấy hơi nuối tiếc.
Tiếc thì tiếc, nhưng mà mở đầu lại không biết nên xuống tay từ đâu, ‘Vạn sự khởi đầu nan’, Tiêu Kha Ái chưa từng bắt đầu nên việc mở đầu này của cô cực kỳ khó.
Hoặc có thể nói, cô cơ bản không biết nên bắt đầu thế nào.
“Sao em làm quen được với Lạp Lạp?”
Tiêu Kha Ái nắm dây dắt Pappy, chần chừ một lúc lâu rồi mới hỏi.
Pappy: “Không phải chứ, cái này chị cũng muốn hỏi em, hỏi một con chó?”
Tiêu Kha Ái: “…”
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Pappy gục đầu, lông tóc trên người sau khi tắm được sấy khô loà xoà, “Em nghĩ xem, em với Lạp Lạp là vừa gặp đã yêu nên khó khăn không nhiều…”
“Đã biết.” Tiêu Kha Ái giơ tay, từ chối ăn ‘thức ăn chó’, “Chị tự nghĩ.”
Nói tới việc chủ động này thì phần lớn thua ở chỗ không bỏ được sĩ diện, yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi thì theo đuổi ráo riết, lì lợm la liếm thường chỉ có trong tiểu thuyết, thực tế rất ít người hạ mình ngay từ đầu, thông thường sẽ thăm dò trước.
Vấn đề chính là thăm dò thế nào đây?
Tiêu Kha Ái gõ gõ mấy chữ trong wechat, nghĩ nghĩ rồi xoá, thấy mình không có gì để nói.
Nói chuyện về công việc? Không có liên quan gì. Nói về tâm trạng thì lại quá nhàm chán. Nói về thời tiết. Có phải không thể hiểu nổi không?
Nghĩ tới nghĩ lui, bấm chữ trên wechat.
Tiêu Kha Ái: Bác sĩ Kiều, tôi muốn hỏi thăm anh một chút, nếu bạn tôi đến làm thẻ thì có tôi có được ưu đãi gì không?
Sau khi gửi xong, cô cầm điện thoại chờ một lúc, thanh báo hiệu wechat hiện bên kia đang nhập chữ.
Bác sĩ Kiều: Vâng, tôi có thể tặng cô một lần khám sức khoẻ tổng quát cho thú cưng.
Pappy để đầu lên vai cô, bảo cô nhắn rồi đọc nó nghe.
Pappy: “Kêu chị nói chuyện chứ không có kêu chị làm thẻ, chị tưởng mình là môi giới kinh doanh hả? Nếu sau này không có bạn bè đến làm thẻ ở chỗ ảnh thì sao?”
Tiêu Kha Ái ngơ ngác nhìn nó: “… Vậy thì chị phải làm sao đây?”
Giọng Pappy nghe gấp rút, như thể hận rèn sắt không thành thép, “Dời chủ đề nói về em! Khen anh ấy!”
Tiêu Kha Ái suy nghĩ một lát, nhanh chóng gõ một dòng, ấn gửi.
[Tiêu Kha Ái: Bác sĩ Kiều, Pappy của tôi rất thích anh, có phải là do sức hấp dẫn của bác sĩ thú y không?]
Cô ngẫm nghĩ, thấy chưa đủ nên gửi thêm một meme chú chó ngoan ngoãn qua.
Pappy: “…”
Pappy than vãn: “Sao em cảm giác như đã nghe thấy mấy lời này rồi.”
Vừa nãy cô không tìm ra gì để nói, chỉ nhanh chóng ghép từ ngữ trong đầu lại với nhau, giờ nghĩ lại cô cũng thấy mấy lời này quen thuộc. Cô thoát khỏi cuộc trò chuyện với bác sĩ Kiều, mở một lịch sử tin nhắn gần nhất của đối tượng xem mắt.
Người đó rất thích gửi tin nhắn thoại, tin nhắn mới nhất là:
“Nghe chú nói cô rất thích viết lách, có thể cho tôi xem thử không, thưởng thức tài nghệ mỹ nhân?”
Tiêu Kha Ái: “…”
—ting
Di động cô rung lên, bác sĩ Kiều nhắn lại.
[Bác sĩ Kiều: Quá khen quá khen, là do Pappy thân thiện đáng yêu.]
Pappy không muốn nói gì nữa, nó quay đầu qua nằm một bên.
Tiêu Kha Ái còn muốn tiếp tục cố gắng.
[Tiêu Kha Ái: Bác sĩ Kiều, mấy hôm trước làm phiền anh, sau khi bôi thuốc thì Pappy đỡ nhiều rồi. Nhưng mà gần đây nó không thích ăn thức ăn hạt, có sao không ạ?]
Wechat lại nhấp nháy, lát sau.
[Bác sĩ Kiều: Gần đây cô có đổi thức ăn khác không, hoặc cho ăn quá nhiều đồ ăn vặt?]
Việc này chỉ là chuyện nói cho có, nếu nói kỹ hơn thì Tiêu Kha Ái không biết nên tiếp lời thế nào. Cô cẩn thận nghĩ lại những chuyện xấu trước đây của Pappy.
[Tiêu Kha Ái: Nó thích ăn đồ ăn của người.]
[Bác sĩ Kiều: Không nên cho chó ăn thức ăn của người. Muối, dầu, đường… rất nhiều, nếu thật sự không được thì cứ cho nó đói mấy bữa, thói quen xấu này cần phải sửa.]
Tiêu Kha Ái nhắn chữ ‘vâng’ qua, gửi thêm một biểu tượng mèo dễ thương rồi cạn ý.
Cô đang nghĩ xem còn câu hỏi nào về Pappy nữa không thì một tin nhắn mới từ bác sĩ Kiều đến.
Đây là lần đầu bác sĩ Kiều chủ động nói chuyện với cô, Tiêu Kha Ái kích động nhìn xuống.
[Bác sĩ Kiều: Tôi đi tắm, chúc ngủ ngon.]
Tiêu Kha Ái: “…”
Pappy để đầu lên đùi cô lại, nghe cô đọc tin nhắn xong.
“Lạnh ngắt, tất cả cuộc trò chuyện đều kết thúc với việc tắm rồi đi ngủ.”
Phong thuỷ đổi dời, không ngờ cách thức vạn năng mà cô dùng để đối xử với những đối tượng xem mắt của mình lại có ngày áp dụng lên chính cô.
“Người ta không thích chị.” Tiêu Kha Ái gõ gõ lên màn hình, nhắn lại chúc ngủ ngon. Không phải không thấy hơi buồn, nhưng cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng mà chuyện mình xem trọng người khác, người khác lại không, hoặc ngược lại, người ta xem trọng mình, mình lại không xem trọng người ta là việc thường thấy, cũng không có cảm giác gì quá nặng nề.
“Sao chị biết bác sĩ Kiều không thích mình?’ Pappy hỏi ngược lại cô.
“Thích ai thì sẽ chủ động.” Tiêu Kha Ái đặt điện thoại sang bên, xoa đầu Pappy, “Cũng như chị, tuy không nói là chủ động nhiều nhưng sẽ luôn tìm đề tài để nói tiếp.”
“Thôi được.” Pappy cọ cọ đầu vào tay cô, “Vậy chị còn muốn tiếp tục theo đuổi không?”
“Không.” Tiêu Kha Ái lắc đầu, “Đó đã xem như từ chối khéo, tiếp tục dây dưa
thì không hay, chị còn phải sử dụng hết tiền trong thẻ.”
Pappy chớp chớp mắt, đôi mắt chú như ngâm trong nước, lúc nào cũng thấy ướt rượt, nhìn qua thấy yếu đuối đáng thương.
“Cứ thế thôi?”
“Cứ thế thôi.”
Tiêu Kha Ái cảm thấy khá buồn lòng, thậm chí hơi chán nản. Quan hệ giữa người với người sao lại khó vậy, đồng nghiệp, bạn học, người thân có giao tiếp trong cuộc sống, quan hệ cũng là tiến triển từ từ, nhưng đặt trên người một người ‘nửa quen nửa lạ’ lại rất khó khăn.
Giống như thời đại này, người trưởng thành luôn có một lớp vỏ bao bọc bên ngoài, khó tiếp cận, khó thân thiết.
Cô nghĩ chắc mình không thích hợp chủ động.
Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, cô thấy xấu hổ, mất tự nhiên. Tới giờ thì cô ngượng ngùng muốn quét sạch tất cả, biến mọi thứ trở về tình trạng chưa có gì phát sinh.
Cứ thế đi, cứ thế thôi.
Tiêu Kha Ái tự nghĩ, dù sao cũng vì gia đình thúc giục, lại gặp một người đàn ông xa lạ, vẻ ngoài khác nhau nhưng thực tế chẳng khác bao xa.
Nhưng thật sự muốn cứ thế thôi sao?
*
“Cảm ơn chị vẫn nhớ dẫn em đi dạo.” Pappy ngẩng đầu, đi thong thả trước mặt cô, “Em tưởng hôm nay chị lại tiếp tục ở nhà ‘hoài nghi nhân sinh’.
“Mấy ngày rồi em không được gặp Lạp Lạp, không thể vì chuyện của chị mà trì hoãn việc hẹn hò của em.” Tiêu Kha Ái thả dây dắt, cúi người vuốt từ đầu đến đuôi nó, “Gì mà nói chị ‘hoài nghi nhân sinh’, cái đó là suy nghĩ, nhìn về tương lai.”
“Tương lai? Tương lai bị giục kết hôn sao?” Pappy vẫy đuôi, “Nếu như thật sự không thích thì cứ từ chối! Ngày nào cũng rối rắm như vậy em nhìn cũng khó chịu.”
“Chị cũng muốn vậy, nhưng mà con người không phải là chỉ một thân một mình, không phải không thích thì được không làm theo ý mình.” Tiêu Kha Ái thầm thở dài, mặc dù biết cũng có phần do tính cách của cô.
“Em không hiểu.” Pappy lắc đầu.
Tiêu Kha Ái cười cười, “Em cứ quan tâm chuyện của mình đi, chuyện con người luôn rất phức tạp…”
Cô ngừng lại nửa chừng, Pappy đi trước bị dây dắt giật lại nên dừng theo.
“… Uông Đan?”
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, một người phụ nữ đang cúi đầu khóc.
Căn hộ công ty thuê dĩ nhiên gần công ty, nhiều người cũng mua nhà gần công ty, nhà Uông Đan và ký túc xá của cô lại ở cùng khu.
Uông Đan ngước gương mặt đẫm nước mắt lên, Tiêu Kha Ái lờ mờ nhận ra dường như mình đã làm sai.
Trong xã hội, việc tham dự vào việc gia đình của đồng nghiệp là điều cấm kỵ.
Tiêu Kha Ái hơi xấu hổ, không biết xử lý tình huống trước mắt thế nào với người đồng nghiệp chỉ quen biết sơ này, chỉ hy vọng Uông Đan vì ngại chạm mặt nên sẽ rời đi.
Cô đã đánh giá cao khả năng tự chủ của một người trong lúc tâm trạng đang tan nát.
Gần như đồng thời khi nhìn thấy cô, hai hàng nước mắt trên mặt Uông Đan chảy dài xuống, bật khóc thất thanh.
Tiêu Kha Ái sững người, ngẩn ngơ nhìn cô ấy, tay vẫn giữ nguyên tư thế kéo dây dẫn chó. Một người dắt chó, một người khom lưng khóc nức nở, cảnh tượng này hơi khôi hài.
Dường như chỉ khóc không thôi chưa đủ, Uông Đan vừa khóc vừa lúng búng những gì không rõ, cô nghe đứt quãng, cố gắng xâu chuỗi lại mới hình dung ra được.
Vẫn là câu chuyện cô nghe thấy trong lần trước, chỉ là so với tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con trong điện thoại dạo trước thì tiếng nức nở kể lể chỉ còn lại sự phẫn uất sâu sắc.
Người vùng khác, hai cô con gái, trọng nam khinh nữ, chồng mặc kệ không hỏi han, mẹ chồng không đúng mực, trong nhà còn có đứa em chờ mua nhà, mấy câu đã khái quát được những máu và nước mắt của cô ấy.
Tiêu Kha Ái lại nảy ra một cảm giác xúc động muốn hỏi cô ấy.
Chị có nghĩ đến việc ly hôn không?
Chỉ có điều những lời này cùng sự xúc động không rõ nguồn gốc này mau đến rồi mau đi, cuối cùng cô không mở miệng nói ra.
“Có phải cô cảm thấy giống như tôi? Ly hôn thì tốt rồi?”
Mắt Uông Đan đỏ bừng, sưng húp, không dễ nhìn, nhưng người bị cuộc sống hành hạ thế này có thể đẹp thế nào?
“Em trai còn cần tiền mua nhà, ba mẹ tôi không hiểu, loại người ở thành phố cấp 3 nhỏ như tôi, có thể lấy chồng người địa phương, có nhà có xe, còn có gì mà không tốt?”
Nói rồi cười cười như tự giễu cợt bản thân.
“Ly hôn rồi thì tôi còn có thể đi đâu?”