Phòng học khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ánh nắng của buổi sáng sớm đã khiến cho đôi mắt của các bạn học sinh trở lên lấp lánh như bảo thạch.
Valhein đã lâu không đến lớp học, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, khiến cậu cảm thấy có chút áp lực, suýt chút nữa đã búng nhẹ ngón cái và ngón trỏ.
“Xin lỗi thầy Niedern, em đến muộn rồi.
”Valhein cung kính xoay người cúi đầu chín mươi độ với Neidern.
Làm sao thì phải nhận, đây chính là thói quen tốt của Valhein.
Valhein đứng thẳng lưng, tiếp nhận cái nhìn hiền hoà của Niedern, Valhein có cảm như bị nhìn xuyên thấu.
Niedern dùng giọng nghiêm túc nói với cả lớp.
“Đây là lớp học tệ nhất mà tôi cầm, mà cậu, là học sinh tệ nhất.
”Các học sinh cùng lúc phá lên cười.
Valhein nóng mặt, vô cùng xấu hổ.
“Nhưng mà, tôi tin cậu có thể làm tốt hơn vậy.
” Giọng nói Niedern trở nên nhu hoà.
“Cảm ơn thầy.
” Valhein vội vàng trả lời.
“Chuyện của cậu tôi không biết nhiều.
Nhưng cậu phải hiểu rằng, chỉ có thể khiến cho bản thân nỗ lực đến sởn gai ốc, thì tương lai mới cho cậu sức mạnh được.
”“Cảm ơn thầy!” Valhein cúi đầu, nghiêm túc nhớ lời dạy của Niedern, trong lòng không ngừng lặp lại câu nói này.
Ở trong thế giới ma pháp, Valhein hoàn toàn với bản thân là một học sinh.
Một vài học sinh trong lớp học nhìn Niedern, giống như có suy nghĩ khác về câu nói vừa rồi của ông ta.
“Về chỗ ngồi.
” Niedern nhẹ gật đầu, xoay người lại đối mặt với mọi người.
Valhein thở phào nhẹ nhõm, quét mắt một vòng lớp học, phát hiện lớp học ở đây hoàn toàn không giống với Ngôi Sao Xanh.
Lớp học ở đây chỉ có năm cái bàn to dài vừa thôi sơ vừa gồ ghề, nằm ngang hướng về phía bảng đen.
Bốn bàn đầu tiên đã đủ người, chỉ còn bàn cuối cùng là còn chỗ trống.
Năm ngoái, Valhein cũng ngồi ở bàn cuối cùng.
Valhein vội vàng liếc mắt, mắt dính chặt vào tường rồi nhanh chóng đi tới bàn ở cuối cùng.
Một vài học sinh nháy mắt ra hiệu với Valhein, một vài học sinh nhìn chằm chằm vào số ma pháp của mình, còn có một vài học sinh khôi hài nhỏ giọng nói một từ.
Tên ngốc thứ ba.
Nghe thấy từ này, Valhein theo bản năng cảm thấy khó chịu, vẻ mặt cũng dần lạnh đi.
Trước kia Valhein chạy một đường, cũng một đường ký ức.
Năm ngoái, Valhein thi tại lớp và đứng thứ ba.
Mà học sinh thi đứng thứ nhất đã thôi học.
Học sinh thi đứng thứ hai đã học năm năm cho năm nhất, cuối cùng hiệu trưởng đặc biệt phê duyệt, mới vào năm hai, năm nay hai năm tuổi, tên gọi là Hoth.
Từ bé đã học tập không giống với những đứa trẻ khác ở Ngô Sao Xanh, ở Hy Lạp căn bản không tồn tại giáo dục cơ sở.
Trên chín mươi phần trăm những cậu bé từ bảy tuổi ở Hy Lạp đã bắt đầu phải học nhà nông hoặc kỹ thuật, con gái thì học may dệt hoặc việc nhà, chỉ có không đến mười phần trăm những đứa trẻ gia đình giàu có, sau bảy tuổi là sẽ được tiếp nhận giáo dục, chủ yếu là học thơ ca, hoặc là học về nghệ thuật và năng lực.
Ở Hy Lạp,cổ đại, địa vị của thơ cao hơn tất cả các loại hình văn học khác, dù là lịch sử hay opera, địa vị của nó đều thấp hơn so với thơ ca.
Tuy nhiên, chỉ một