Quay phim suốt cả ngày trời, sau khi quay xong tài liệu thực tế mong muốn thì mọi người mang theo thân xác mệt mỏi trở về phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Tới khi đến đại sảnh, tài xế đã ngồi trên sofa đợi bọn họ.
Thế là mấy nam sinh đều bắt tay làm việc, khiêng hành lý của các cô lên xe. Nhưng tới lúc cuối cùng khi lên xe, Trình Tân Nam và Cao Nghiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ vẫy tay tạm biệt với nhóm người Bùi Dĩ Hằng.
Hai người họ tự mình lái xe tới, lúc này phải tự lái xe trở về.
Giờ đây người trong xe vẫy tay tạm biệt bọn họ, Trình Tân Nam nhìn qua chậm rãi đi tới thân xe của mình, đột nhiên thở dài một hơi, rồi quay đầu nhìn Cao Nghiêu hỏi: “Cậu nói xem chúng ta rốt cuộc tới đây để làm gì hả?”
“Chứng kiến lịch sử.” Âm thanh rất sâu lắng của Cao Nghiêu vang lên.
Lời này ngược lại chọc cười Trình Tân Nam, hai tay cậu ta giơ lên làm thành hình cái loa, hướng về phía chiếc xe còn chạy chưa xa hô lên: “A Hằng, chúc mừng cậu không còn là cẩu độc thân nữa.”
Bên trong chiếc xe vốn đang chạy còn rất yên tĩnh, mọi người vừa lên xe liền bận chuyện của riêng mình.
Ai ngờ đằng sau đột nhiên vang lên một giọng gào thét như vậy.
Ngay cả tài xế lái xe đằng trước cũng rất kinh ngạc, hỏi: “Có cần dừng xe không?”
“Không cần.” Bùi Dĩ Hằng lập tức nói, anh vươn tay xoa nhẹ mi tâm, thấp giọng nói, “Cậu ta chỉ phát điên mà thôi.”
Cơ mà ba người ngồi phía sau, thật sự nhịn cười không được.
Buổi sáng sau khi quay xong, Nghê Cảnh Hề kéo hai người còn lại vẫn ngây thơ không biết đi trước, Trần Thần còn liên tục hỏi, có cần đợi Nhan Hàm không.
Trải qua một ngày như vậy, nếu không ai nhìn ra mờ ám giữa hai người họ, quả thật nên đi khám mắt.
Cũng may mọi người đều rất mệt, dọc đường đi chẳng ai nói gì.
Chưa đến một lúc Nhan Hàm bị chiếc xe lắc lư làm ngủ thiếp đi.
Bùi Dĩ Hằng vốn đang định nói chuyện với cô, quay đầu trông thấy cô gái làm tổ trên ghế, trên tay còn cầm di động, chắc là ngủ không thoải mái lắm. Thế là anh khẽ khàng nhổm dậy, nửa ngồi xổm bên cạnh ghế cô, vươn tay nhẹ nhàng bấm nút điều chỉnh ghế dựa.
Anh sợ đánh thức cô, điều chỉnh từng chút, ánh mắt luôn nhìn vẻ mặt cô.
Lúc này ở đằng sau chỉ còn một người chưa ngủ, Nghê Cảnh Hề đang cúi đầu xem di động, cô ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy cảnh này.
Cô im lặng nhìn chàng trai điềm tĩnh này, mỗi một động tác của anh đều lộ ra mấy phần dịu dàng chu đáo.
Tựa như đối xử với một vật phẩm quý giá hiếm thấy trên đời cần phải tỉ mỉ nâng niu.
Rất lâu về sau, có người hỏi Nghê Cảnh Hề, lần đầu tiên cô thấy được tình yêu chân chính là như thế nào, cô bỗng nhớ đến một buổi cuối tuần bình thường kia, có người ngồi xổm cạnh ghế ngồi, dịu dàng điều chỉnh ghế dựa cho bạn gái anh.
*
Tài xế chạy xe đến đại học A, đưa ba nữ sinh về ký túc xá trước.
Bùi Dĩ Hằng và Nhan Hàm vốn định giúp các cô xách va ly đi lên. Có điều Trần Thần mau chóng xua tay nói: “Tớ sợ thầy Bùi thật sự giúp bọn tớ cầm va ly, tớ đoán chừng ngày mai trong diễn đàn trường và tieba sẽ nổi loạn.”
Nhan Hàm bất đắc dĩ, cơ mà cũng hiểu được cô bạn nói đúng.
Thế là bọn họ lên xe lần nữa, tài xế đưa bọn họ về thẳng chung cư.
Lúc Nhan Hàm xuống xe, cô hỏi: “Tối nay anh không cần trở về sao?”
“Hôm nay muộn rồi, ngày mai hẵng trở về.” Bùi Dĩ Hằng đã xách va ly của cô xuống.
Sau đó Nhan Hàm nói cảm ơn với tài xế, bảo người ta mau chóng về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi hai người lên lầu, mới ra khỏi thang máy, Nhan Hàm nhìn hai cánh cửa ở cuối hành lang, cô chớp mắt, đột nhiên nói: “Anh đói bụng không?”
Tài xế vốn dừng lại tại trạm nghỉ ngơi trên đường cao tốc, nhưng lúc ấy Nhan Hàm đang ngủ say, chẳng hề có ý xuống xe.
Giờ về đến nhà, cô cảm thấy hơi đói bụng.
Dường như vì chứng thực lời cô nói không phải giả, chợt nghe được một tràng tiếng ùng ục.
Bùi Dĩ Hằng và Nhan Hàm gần như đồng thời cúi đầu nhìn sang bụng cô, thật sự đang kêu ùng ục.
“Anh cũng đói bụng.” Bùi Dĩ Hằng lập tức nói.
Vẫn chưa giảm bớt sự ngượng ngùng của Nhan Hàm, hàm răng trắng bóng của cô khẽ khàng cắn môi dưới, hơi mất mặt rồi.
Thế là hai người đều vào nhà Nhan Hàm.
Nhan Hàm bỏ va ly xuống, lập tức muốn đến phòng bếp, Bùi Dĩ Hằng đi theo qua, hỏi: “Có gì cần anh giúp đỡ không?”
“Anh giúp em chọn tối nay món ăn gì đi.” Nhan Hàm đứng bên cạnh tủ lạnh.
Vừa mở ra, bên trong tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, trong tủ đông đặt một dãy gọn gàng, trên đó còn dán nhãn.
Bùi Dĩ Hằng suy nghĩ, đáp: “Thịt bò.”
“Anh muốn ăn mì thịt bò không?” Nhan Hàm hơi hưng phấn hỏi, cô còn nói, “Còn có thịt bò bông tuyết xào, mấy hôm trước em mới mua thịt bò.”
Nói xong, cô đã vươn tay cột tạp dề trên người.
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, nhớ tới hôm nay cô làm việc không ngừng, anh bèn nói: “Nếu em mệt chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”
“Không sao, em làm nhanh thôi, cơ mà hôm nay không kịp tự làm mì cho anh.”
Ông cụ nhà họ Nhan, hồi trước lúc mở quán ăn, làm mì cũng rất tuyệt, đặc biệt mì bò kho, một nhúm mì trắng trẻo nằm trong lớp dầu đỏ, không nói tới hương vị, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nới rộng khẩu vị.
Món ăn sở trường của ông cụ cũng không ít, Nhan Hàm cũng đặc biệt học làm mì từ ông.
Nhưng ông cứ chê Nhan Hàm không đủ sức nhào nặn mì, ăn không dai.
Sau đó vào lúc sinh nhật của Nhan Hàm, ăn được bát mì trường thọ do chính bậc thầy làm, cô mới tâm phục khẩu phục.
Nhan Hàm lấy ra miếng thịt bò kho trong hộp giữ tươi, cô chỉ chỉ nói: “Đây là do ông nội chuẩn bị cho em.”
Thực ra rất nhiều thứ trong tủ lạnh này đều do ông cụ chuẩn bị cho cô.
Làm như sợ cô bị đói, mỗi tuần ông đều dặn dò dì giúp việc trong nhà đưa đồ ăn sang đây.
Nhan Hàm động tác nhanh nhẹn cắt thịt bò thành khối, đang đun nước trên bếp, dao làm bếp sáng bóng xắt từng cái nhịp nhàng trên tấm thớt.
Bùi Dĩ Hằng dựa trên khung cửa, im lặng nhìn bóng lưng của cô.
Đợi khi nồi nóng lên, đổ vào tương đậu cà vỏ, tiếp theo là các gia vị khác, khi xào lên cùng nhau, Nhan Hàm vươn tay bỏ thịt bò đã cắt từng khối vào trong, trong nháy mắt mùi hương ngập tràn cả phòng bếp.
Là loại hương vị bùng lên, tràn đầy chóp mũi.
Sau khi xào một lúc, Nhan Hàm đổ nước vào, đậy nắp nồi hầm một chút.
Cô cũng không rảnh rỗi, mà tiếp tục lấy ra thịt bò đã mua hồi trước nữa, cái này đã cắt sẵn rồi. Thế nên Nhan Hàm trực tiếp làm nóng chảo, đổ dầu ô-liu, qua một lúc rắc vào gừng tỏi tiêu đã chuẩn bị sẵn từ trước, bởi vì trong nhà không có nấm ăn cùng, cô dứt khoát thả vào chút ớt đỏ.
Sau khi xào nóng mới thêm vào thịt bò, đợi một chút một làn khói trắng bốc lên.
Mùi hương còn ngào ngạt hơn ban nãy, phả vào mặt tuôn trào, mà máy hút khói dầu trên đầu vẫn làm việc cần cù.
Trong nồi bên cạnh vẫn hầm nước thịt bò.
Nhan Hàm thong thả đổ xì dầu vào trong nồi, còn thêm rượu gia vị, dầu hào, đường, trở qua trở lại xào đều, rồi mau chóng đổ ra.
Tiếp theo, cô bắt đầu tiếp tục mì thịt bò ban nãy, bởi vì nước gần nấu xong.
Bùi Dĩ Hằng tự giác đi qua, đem thịt bò bông tuyết xào mới ra lò bưng ra bàn. Nhưng khi tới cạnh bàn, đặt món ăn lên đó, anh cúi đầu nhìn thịt bò.
Nếu không thử một miếng?
Thế là anh quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bếp, trực tiếp vươn tay bốc lên một miếng.
Đợi khi ăn xong, anh vừa nhớ lại dư vị này, vừa nghĩ ngợi, hình như từ trước tới giờ anh chưa từng dùng tay bốc lên thứ gì đó để ăn.
Có lẽ bởi vì bạn gái anh nấu ăn ngon quá.
Khi bưng mì thịt bò lên bàn, Nhan Hàm nhìn một bàn thịt bò đáng thương, suy nghĩ một chút, cô lại đến tủ lạnh lấy vài món ăn phụ, lại bày một bàn có đỏ có xanh.
“Lần này chỉ có thể ăn mì sợi làm sẵn, lần sau em tự làm mì cho anh.” Nhan Hàm an ủi nói.
Nhưng chưa tới một lúc, Nhan Hàm trông thấy đáy mắt và chóp mũi anh hơi ửng đỏ, ngay cả cánh môi cũng hơi đỏ lên, trở nên càng xinh đẹp.
Có chút giống như vừa hôn môi.
Cô nhìn bờ môi đỏ au của anh, rốt cuộc sau khi lấy lại tinh thần, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
“Cái đó, anh không phải không thể ăn cay chứ?”
Mì bò kho hình như hơi cay.
Chàng trai đối diện hơi nhíu mày, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói: “Nhưng mà ngon quá.”
Nhan Hàm nghe ra ý tứ của anh, mặc dù hơi cay nhưng ngon lắm. Cô cúi đầu hé miệng cười, quả nhiên niềm vui lớn nhất của việc nấu nướng, có lẽ là nhìn thấy người khác chẳng hề do dự thích món ăn ngon do bạn làm ra.
Thế là cô đứng dậy, thấp giọng nói: “Anh chờ chút nhé.”
Cô đi tới phòng bếp tìm một cái cốc, lấy ra cái bình chứa nước chanh mật ong trong tủ lạnh, sau khi múc ra một muỗng lớn thì đổ nước nóng vào.
Sau khi dùng thìa khuấy đều, cô mau chóng bưng ra ngoài.
Cô đưa cốc cho Bùi Dĩ Hằng, nhẹ giọng nói: “Uống chút trà mật ong, chắc sẽ không còn cay như vậy.”
Bùi Dĩ Hằng cầm lấy, ngoan ngoãn uống một ngụm, hình như cảm thấy mùi vị rất ngon, lại uống thêm ngụm nữa.
Đợi khi anh uống xong, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cái cốc, đó là một cái cốc sứ màu đỏ, rất đẹp.
“Anh cũng mua một cái cốc nữa.”
Nhan Hàm lắng nghe câu nói không đầu đuôi của anh, có chút không hiểu ý.
Cho đến khi anh thong thả nói: “Chúng ta có thể có một cặp cốc đôi tình nhân.”
Cốc đôi tình nhân…
Nhất là hai chữ sau, thoáng cái khiến Nhan Hàm nắm chặt chiếc đũa trong tay mình, có loại cảm giác chẳng biết làm sao. Chính là cái loại, à, mình và người đối diện hiện tại là người yêu.
Người vốn đang bay bổng trên đám mây, lúc này rốt cuộc dưới đáy lòng mang cảm giác chân thật.
Từ giờ trở đi, cô thật sự có thể gọi anh là bạn trai.
*
Chẳng bao lâu bầu không khí lễ Giáng Sinh xung quanh ngày càng dày đặc, đặc biệt trong trường đại học, dường như tất cả mọi người rất mong chờ sự xuất hiện của lễ Giáng Sinh. Mà đối với nhóm Nhan Hàm, lễ Giáng Sinh có nghĩa là tác phẩm của bọn họ được đưa lên mạng.
Bởi vì các cô đã đăng ký dự thi, mà
50% là điểm giám khảo, còn 50% là lượng truyền phát, mà sau khi tiến vào chung kết, tỉ lệ lượng truyền phát sẽ chiếm tới 70%.
Dù sao điểm giám khảo, chỉ phản ánh quyết định của một phần nhỏ số người.
Mà điểm lượng truyền phát thì phản ánh sự lựa chọn của phần lớn số người.
Bởi vì điểm lượng truyền phát của từng tác phẩm có ảnh hưởng rất lớn đối với số phận của các tác phẩm. Với lại phía tổ chức đã trịnh trọng tuyên bố trong nội quy, một khi phát hiện thí sinh mua số liệu, sẽ lập tức hủy bỏ tư cách dự thi.
Bùi Dĩ Hằng còn giúp bọn họ ghi lại một đoạn tường thuật, là giới thiệu về ngọn nguồn của cờ vây.
Vậy nên trong thời gian quy định của ban tổ chức, các cô nộp lên đoạn phim ngắn này. Mãi đến khi nó được xuất hiện trên mạng.
Mới ra được mấy tiếng, phim ngắn của các cô nhiều lắm thành tích không tệ.
Nhưng vào buổi chiều, Nhan Hàm mới vừa lên lầu, liền nhận được điện thoại của Trần Thần.
“Mẹ nó, việc lớn không tốt, Nhan Nhan, cậu mau tới đi.”
Nhan Hàm vốn tưởng rằng cô bạn lên cơn như thường ngày, cô thong thả lên lầu, cho đến khi cô xuất hiện tại cửa, Trần Thần gấp gáp vẫy tay, nói: “Nhan Nhan, nhanh chút đi.”
Cô ngồi xuống, Trần Thần lập tức nhét di động vào trong tay cô.
Giờ phút này trên màn hình di động là một thiếu niên thanh tú mặc âu phục đeo kính mắt, cậu ta mỉm cười nhìn đối diện, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt cậu ta tràn đầy vẻ ngạo mạn và ngang bướng.
Có loại tự cao tự đại lộ ra ngoài.
Ánh mắt cô nhìn đoạn video, trông thấy thiếu niên kia vươn tay đẩy kính mắt trên mũi, khẽ cười nói: “Đối với tôi cờ vây chính là tất cả. Tôi sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng.”
Người chủ trì đối diện hiển nhiên hơi sững sờ.
Cho đến khi cậu ta nói tiếp: “Tôi cảm thấy có một số kỳ thủ thật sự quá yếu đuối, chẳng qua là một chút mong đợi từ giới bên ngoài đã dọa anh ta chạy mất. Loại hành vi này thật sự rất nhu nhược.”
Nói xong, cậu ta lộ ra nụ cười vô hại, nói: “Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra ví dụ thôi, cũng không nhằm vào ai.”
Lúc này người chủ trì nhanh chóng phản ứng lại, cười gật đầu, nói: “Thế thì xin hỏi mục tiêu kế tiếp của cậu là gì?”
“Mục tiêu à, thi đấu trong nước đương nhiên là toàn lực chuẩn bị cho giải Thiên Nguyên và giải Danh Nhân.”
Sau khi cậu ta nói xong, ánh mắt nhìn ống kính, giọng điệu đặc biệt kiên định nói: “Mà mục tiêu cuối cùng, đương nhiên là quán quân thế giới, còn có đứng đầu thế giới.”
“Cậu có lòng tin vượt qua Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng, trở thành người đứng đầu thế giới không?”
Trên mặt thiếu niên lại lộ ra nụ cười nhẹ, chẳng qua vẻ ngạo mạn trong ánh mắt cậu ta còn hừng hực hơn ban nãy, cậu ta nói: “Anh cảm thấy đó là một vấn đề sao?”
Hiển nhiên, cậu ta đã không để Bùi Dĩ Hằng trong mắt.
“Người này tên là Tiết Phỉ, là chuyên nghiệp thất đẳng, tớ thật sự tôn trọng tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà rất ghét người ngạo mạn, cậu ta dựa vào gì nói thầy Bùi chúng ta vậy chứ.”
“Còn nói gì trước đó nữa, có một số kỳ thủ rất yếu đuối, ai mà nghe không hiểu hả, cậu ta đang nói thầy Bùi.”
Nhan Hàm nhìn đoạn video, buổi phỏng vấn của vị Tiết Phỉ thất đẳng này vẫn còn tiếp tục. Nhưng cô đã thoát đoạn video, bấm mở weibo, quả nhiên, đoạn video của Tiết Phỉ rõ ràng chẳng khách sáo chút nào, thế nên đứng đầu hot search, trên đó nằm rõ ràng tên cậu ta cùng Bùi Dĩ Hằng.
“Quên đi, đừng xem nữa, lúc này ầm ĩ đến hỗn loạn rồi.”
Thực ra hai phía đơn giản đều có lý do, người ủng hộ Tiết Phỉ cho rằng, Bùi Dĩ Hằng là tuyển thủ rất mạnh trong nước hiện nay, anh có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ tham gia thi đấu.
Đặc biệt là trận chung kết giải vô địch thế giới cúp Hàn Tâm năm nay, đây là một cuộc thi đoàn đội, do ba nước Trung Nhật Hàn tổ chức.
Mỗi năm một lần, đặc điểm lớn nhất của cuộc thi là thi đấu đoàn đội.
Ba quốc gia tự tổ chức một đội, năm tuyển thủ, thi đấu vẫn áp dụng quy định đấu loại.
Nhưng người nào thắng chung kết cuối cùng, là quán quân của đội đó.
Danh tướng Lý Xương Hạo của Hàn Quốc đã từng trải qua cục diện một đối năm, khi anh ta tham gia thi đấu, phía Trung Nhật còn lại năm tuyển thủ, mà Hàn Quốc chỉ còn lại một mình anh ta, thế nhưng anh ta dùng năm chiến thắng liên tiếp gây sốc, giúp đội Hàn Quốc giành lấy quán quân cuối cùng.
Mà trong cúp Hàn Tâm lần này, biểu hiện của các tuyển thủ Trung Quốc không tốt, chỉ còn lại hai người.
Khi tin tức tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu thất bại truyền ra, mọi người cũng không trách cứ người dự thi quá nhiều, ngược lại Bùi Dĩ Hằng bị đẩy lên đứng mũi chịu sào.
Đặc biệt hôm nay có người phát hiện, anh bản tính kín tiếng, lại xuất hiện trong một bộ phim ngắn của liên hoan phim sinh viên.
“Vậy nên Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc đang đi học hay là đang chơi đùa? Nếu cậu ta có mặt tại đây, cúp Hàn Tâm không đến nỗi thảm hại như vậy.”
“Thân là người đứng đầu thế giới, Bùi cửu đẳng, ngài chơi ngoắt ngoéo à?”
“Nếu không phải nể mặt khuôn mặt điển trai của cậu ta, tôi thật sự muốn mắng cậu ta tỉnh lại, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp đó.”
Bình luận đau lòng nhức óc như vậy ở đâu cũng có.
Nhan Hàm càng xem càng nhíu mày, Trần Thần có phần không nhìn được nữa, cô nói: “Đừng xem, hôm nay thật sự không gặp may, đúng lúc là ngày thi đấu, sau đó tuyển thủ Trung Quốc bị thua.”
“Chỉ coi như có một tin tốt là đoạn phim của chúng ta, lượng truyền phát đã phá một triệu.”
Dù sao Bùi Dĩ Hằng lên hot search, lại vì lời chỉ trích do đoạn phim ngắn này gây ra. Thế nên cho dù mang lòng tò mò cũng được, chuẩn bị để mắng cũng được, mọi người đều xem đoạn phim này.
Nhưng sau khi xem xong, người vốn chuẩn bị mắng trong lòng lại thấy là lạ.
Bởi vì đoạn phim ngắn chỉ đang tuyên tuyền về cờ vây, quảng bá văn hóa truyền thống, hơn nữa loại phim ngắn này là tác phẩm của sinh viên, Bùi Dĩ Hằng cũng khẳng định không có khả năng quay phim vì tiền.
“Đáng lẽ hơi thất vọng về nam thần, nhưng xem đoạn phim ngắn này, tôi nghĩ anh ấy vẫn thích cờ vây, nhưng không biết nguyên nhân gì khiến anh ấy không muốn tiếp tục đánh cờ. Thật sự rất hy vọng gặp lại ngài, Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng.”
“Cố lên, Bùi Dĩ Hằng.”
“Mong chờ nhà vua của tôi trở về.”
Nhan Hàm nhìn bên dưới đoạn phim, lời nhắn lại của fan, có chút buồn bã lại hơi đau lòng.
Tất cả mọi người nhìn ra được, anh còn rất yêu thích cờ vây, môn thể thao yêu thích sâu sắc làm bạn với anh từ bé.
Nhưng chẳng ai biết được, tại sao anh vứt bỏ cờ vây.
“Cậu làm gì?” Trần Thần nhìn thấy Nhan Hàm cầm túi đứng dậy, chẳng bao lâu sẽ tới giờ lên lớp.
Nhan Hàm không quay đầu lại, nói: “Đi tìm bạn trai tớ.”
Nhan Hàm gửi tin nhắn cho anh, khi người đi tới vườn hoa dưới lầu, mới vừa đợi chưa bao lâu, quay người lại liền đụng vào người phía sau.
Cô sờ trán, ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, thấp giọng than thở: “Sao anh tới rồi cũng không gọi em hả?”
“Em nghĩ gì đó mà thẫn thờ như vậy.”
Anh cười nói.
Nhan Hàm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhớ tới ban nãy trên mạng tràn ngập lời nói thất vọng, khinh thường thậm chí còn có phỉ nhổ. Những lời nói kia tuy rằng chỉ do mấy nét dọc ngang tạo thành, nhưng trở nên sắc bén cũng sẽ trở thành lưỡi dao đâm người.
Tổn thương người ta như vậy.
Cô đứng cạnh giàn hoa, đột nhiên đáy lòng sinh ra ấm ức, không phải vì mình mà là vì anh. Thế là cô chẳng hề do dự vươn tay ôm lấy cổ anh.
“Bạn gái muốn dỗ dành anh.”
—
Lời tác giả:
Thái tử: tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng tiên nhỏ: vậy không muốn ôm sao?
Thái tử: không phải, còn muốn hôn nữa.