Khưu Qua cảm thấy một buổi sáng sớm quả thực giống như là mình đang cưỡi mây bay. Ngày hôm qua anh ta vì chuyện Nhan Hàm, đi tìm mọi quan hệ và tài nguyên mà anh ta có thể tìm. Nếu ngay cả Thư Nguyên giả đối phương cũng đưa ra, bây giờ không phải lúc lo lắng tới sự ảnh hưởng nữa.
Tối qua anh ta vì chuyện này mời không ít bạn bè ăn cơm, tới hai giờ đêm mới về nhà.
Lúc di động đặt ở tủ đầu giường vang lên, Khưu Qua đang ngủ ngon lành, đầu óc nặng nề như bị một cục chì đè lên. Cho đến khi di động vang lên lần thứ hai, lúc này Khưu Qua mới vươn tay với lấy.
Ai ngờ là người của công ty gọi điện thoại đến, nói là muốn nói chuyện với anh ta, còn có Nhan Hàm.
Khưu Qua vốn đang nằm trên giường bực dọc, thoáng cái ngồi dậy. Điện thoại bên này vừa tắt, anh ta gọi điện thẳng cho Nhan Hàm. Nửa tiếng sau, anh ta đã tới dưới lầu nhà Nhan Hàm chờ cô.
Nhan Hàm mặc áo kiểu màu trắng quần đen, mái tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa, cô đi đến bên cạnh xe mở ra.
“Công ty nói muốn giải quyết chuyện này ư?” Nhan Hàm vừa lên xe liền quay đầu hỏi.
Khưu Qua gật đầu, nếu không phải người gọi điện thoại nói thẳng rằng công ty sẽ giải quyết thích đáng chuyện này, anh ta quả thật chẳng muốn đi qua. Dù sao trước đó anh ta đã tranh cãi với Diêu Mã Khắc.
Có một số việc, không chỉ đàm phán là có thể giải quyết.
Nhưng người trong điện thoại nói năng rất thành khẩn, bởi vậy Khưu Qua mới quyết định đi qua xem thử.
Nhan Hàm cúi đầu xem di động, cô tựa vào cửa kính xe, nét mặt lộ ra nụ cười. Khưu Qua liếc nhìn một cái, cảm thấy cô gái này sao có thể khinh suất thế chứ, giờ bọn họ đi tham dự tiệc Hồng Môn, tiệc Hồng Môn đó.
Cô lại có thể cười đến ngọt ngào như vậy?
“Chuyện gì mà vui thế?” Khưu Qua rốt cuộc không kiềm nén nữa, hỏi.
Nhan Hàm giơ di động: “A Hằng sắp về rồi.”
Khưu Qua ngẩn ngơ, giờ mới hiểu được cô đang nói tới ai. Đàn ông mà, vốn không nhiều chuyện như vậy, sẽ không quan tâm đến nhiều việc của người khác. Cơ mà Khưu Qua hợp tác với Nhan Hàm được một thời gian dài, anh ta thực sự coi Nhan Hàm là em gái.
Cô nói đã nói vậy, anh ta thật muốn hỏi hai câu.
Đúng lúc đằng trước gặp đèn đỏ, hơn nữa sáng sớm xe rất đông, một hàng xe ra ngoài thật dài.
Khưu Qua quay đầu nhìn sang Nhan Hàm, hỏi: “Em và vị thầy Bùi kia ở bên nhau, có cảm thấy buồn chán không?”
Nhan Hàm chớp mắt, hiển nhiên không hiểu cho lắm, tại sao anh ta lại hỏi như vậy.
Khưu Qua rất xấu hổ, anh ta vươn tay sờ đầu mình, rõ ràng trong xe chỉ có hai người họ, anh ta vẫn không nhịn được hạ thấp giọng: “Ý tôi là, người đánh cờ vây thoạt nhìn không thích nói chuyện cho lắm.”
Trong ấn tượng của người bình thường, cờ vây là loại hoạt động phải ngồi lâu.
Một trận đấu cờ vây, năm sáu tiếng là chuyện bình thường.
Nhan Hàm nghiêng đầu nghĩ ngợi, người đánh cờ vây không thích nói chuyện ư? Hình như…
Thật là vậy.
Sau khi Bùi Dĩ Hằng từ viện cờ vây trở về, cũng sẽ ở nhà lên mạng đánh cờ, dù sao bây giờ việc đấu cờ trên mạng rất phổ biến. Nhan Hàm quả thực sẽ nhìn thấy anh ngồi trên sofa, ngồi mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng cô sẽ ở bên cạnh yên lặng nhìn anh, không nói lời nào, lặng lẽ ở bên anh.
Lúc đó cô sẽ cảm thấy buồn chán sao?
Giờ phút này nhớ lại, Nhan Hàm thế mà phát hiện mình chưa từng có cảm giác như vậy. Thậm chí nếu Khưu Qua không hỏi tới, cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.
Thời gian cô và anh ở bên nhau luôn bình thản và ấm áp.
Dường như chỉ cần ngồi bên cạnh anh, cảm nhận được hơi thở của anh, Nhan Hàm liền cảm thấy an tâm.
Nhan Hàm đáp: “Không đâu. Thực ra A Hằng cũng không quá lạnh nhạt như bề ngoài của anh ấy, lúc bọn em ở bên nhau, anh ấy sẽ chủ động trò chuyện với em. Hơn nữa anh không biết đâu, anh ấy thật sự cái gì cũng biết cả. Lần trước khi anh ấy thi đấu, em có đi xem đấy, sau đó bọn em tới một ngôi chùa, anh ấy còn tự mình dùng bút lông viết chữ cầu phúc.”
“Lối chữ Khải nhỏ viết tay anh biết không? Anh ấy viết đẹp lắm.”
Nói xong, Nhan Hàm đã cầm di động mở ra tấm ảnh cô chụp ngày hôm đó.
Lúc thích một người, đừng nói chữ viết của người ấy, e rằng ngay cả sợi tóc trên đầu người ấy cũng không giống người khác.
Khưu Qua nhìn hàng xe dài phía trước, rốt cuộc anh ta hỏi lòng mình, vì sao anh ta phải lắm mồm chứ?
Tới công ty, Nhan Hàm không mang nhiều tâm tình phức tạp như vậy, dù sao cô cũng ít tới. Ngược lại là Khưu Qua, tâm trạng đặc biệt rối rắm phức tạp, anh ta tại công ty này coi như cống hiến không ít, phí thời gian mấy năm trời, mắt thấy sắp đi tới bước quyết liệt này, trong đầu anh ta khó chịu, lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, lên lầu trước, Khưu Qua kéo Nhan Hàm qua nghiêm túc nói, lát nữa sẽ là tiệc Hồng Môn, trước hết xem đối phương nói gì đã, sau đó suy nghĩ đối sách.
Anh ta đặc biệt dặn dò Nhan Hàm đừng nổi nóng, còn đặc biệt vỗ vào di động của mình, là chuẩn bị ghi âm.
Trước khi hai người đến đã nghĩ xong mọi chuyện, thật sự là cái gì cũng nghĩ tới hết rồi.
Tiến vào phòng họp, đừng nói người tới đều rất đầy đủ. Không chỉ có Diêu Mã Khắc cùng vị Thư Nguyên giả kia tới, ngay cả ông chủ lớn của công ty hằng năm không thấy bóng dáng Cao tổng cũng tới.
Con người Cao tổng tính tình ôn hòa, không tính là để tâm tới công ty.
Diêu Mã Khắc dựa vào việc mình đi theo Cao tổng lâu nhất, lại là người có quyền thế nhất ở công ty ngoài Cao tổng, bởi vậy hắn mang ý tứ làm ẩu làm càn.
Ban đầu khi sự việc mới xảy ra, Khưu Qua muốn nói chuyện với Cao tổng.
Ai ngờ không gọi điện thoại được, anh ta liên hệ với trợ lý Cao tổng thì nghe nói ông ta đi đảo Saipan chơi rồi. Ồ, lúc này ngược lại từ đảo Saipan gấp gáp trở về đấy.
Khưu Qua cho rằng dư luận trên mạng quá lớn, Diêu Mã Khắc thật sự không chống nổi, lúc này mới định đàm phán với họ.
Ai ngờ sau khi mọi người tới rồi, Cao tổng không lập tức chủ trì cuộc họp, ngược lại cười tủm tỉm bảo bọn họ chờ một lát.
Được rồi, người trong cả phòng đều ngồi chờ.
Mười phút sau, cửa phòng họp lại bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục tiến vào, phía sau còn có mấy người mặc đồ đen theo sau, trông rất có khí thế.
Cao tổng nhìn thấy người đến, ông ta lập tức đứng dậy, cười nói: “Đường tổng, phiền ngài đến một chuyến.”
Người đàn ông mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, tiến thoái có mức độ nói: “Cao tổng, ngài khách khí rồi. Tôi chỉ là trợ lý đặc biệt thôi, không hợp gọi là Đường tổng.”
Mọi người trong phòng nhìn thấy một nhóm người mới tới, thật sự không hiểu Cao tổng muốn làm gì.
Sau khi Cao tổng chào hỏi vị trợ lý đặc biệt họ Đường này, ông ta cười ha ha nhìn mọi người: “Báo cho mọi người một tin tốt, công ty chúng ta đã được thu mua.”
Những lời này vừa thốt ra mọi người đều ngây ngẩn. Giống như đất bằng nổi sóng, trên khuôn mặt mỗi người mang đủ mọi màu sắc.
Nhan Hàm và Khưu Qua nhìn nhau một cái, trên đường tới nơi bọn họ thật sự suy đoán vô số khả năng. Nhưng không ai suy đoán ra kết quả này.
Thật sự có cảm giác, đời người gặp vô số chuyển biến, giây tiếp theo sẽ không biết sẽ chuyển tới con đường nào.
Mọi người thấy Cao tổng mang vẻ mặt vui sướng nói ra đủ thứ ưu đãi khi công ty được thu mua, so với những người khác mang khuôn mặt không biểu cảm, ngược lại Cao tổng thân là ông chủ lớn của công ty lại đặc biệt vui vẻ phấn chấn.
Được rồi, lúc này nên là ông chủ tiền nhiệm.
Sau khi Cao tổng chấm dứt bài phát biểu dài thì mời trợ lý đặc biệt Đường nói chuyện.
Đường Miễn nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng tại khuôn mặt Nhan Hàm, cô gái xinh đẹp luôn dễ dàng thu hút người khác. Huống chi còn là cô gái đẹp như vậy.
Lúc anh ta thu hồi tầm mắt thì mỉm cười, thong thả nói: “Cũng không có gì nhiều, tôi đến chỉ là vì tuyên bố hai quyết định mới của công ty.”
“Thứ nhất, về chuyện công ty chiếm lấy tài khoản của Thư Nguyên, phải trả lại cho cô Nhan Hàm ngay lập tức. Công ty phải đưa ra lời giải thích rõ ràng, hơn nữa công khai xin lỗi cô Nhan Hàm.”
Nhan Hàm nhìn đối phương, kinh ngạc đến nỗi sắp quên nháy mắt.
Đừng nói Khưu Qua ở bên cạnh cũng vậy, ngay cả đám người đối diện do Diêu Mã Khắc cầm đầu cũng đều ngớ ra.
Đường Miễn đã nhìn quen, chẳng hề để ý
tới sự kinh ngạc của mọi người, anh ta nói tiếp: “Quyết định còn lại là khai trừ Diêu Mã Khắc, Lâm Đình Đình, còn có tất cả những người tham dự sự việc lần này.”
Lúc này Nhan Hàm mới biết, Thư Nguyên giả kia tên là Lâm Đình Đình.
Nếu đã đưa ra quyết định này, thế thì người kia mang cấp bậc rất cao.
Có người nhảy dựng lên tại chỗ, quát lên: “Dựa vào gì khai trừ chúng tôi chứ?”
Đối phương là một người đàn ông cao to, trông dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
Thế nhưng Đường Miễn thản nhiên nở nụ cười: “Đây là quyết định của ông chủ mới.”
“Bây giờ các người có thể trở về thu dọn đồ đạc.” Đường Miễn giơ tay lên, làm động tác mời.
Đương nhiên không có khả năng hợp tan vui vẻ, vì thế cả phòng họp trở nên ồn ào. Ngay sau đó, Nhan Hàm rốt cuộc phát hiện vị trợ lý đặc biệt họ Đường này tại sao lại mang nhiều người đến đây như vậy.
Sau khi nhóm người Diêu Mã Khắc bị đưa ra khỏi phòng họp, bên ngoài vẫn còn tranh cãi ầm ĩ, Cao tổng ra ngoài chỉnh đốn cục diện rối rắm.
Khưu Qua nghĩ ngợi, vẫn quyết định chủ động đi qua chào hỏi. Anh ta đi qua, giơ tay lên vừa định giới thiệu, ai ngờ trợ lý đặc biệt Đường đã bắt tay anh ta: “Anh Khưu, chào anh, tôi là Đường Miễn.”
Nhan Hàm nghe anh ta gọi họ của Khưu Qua, lúc này cô hiểu được người ta quả thật có chuẩn bị mà đến.
Khưu Qua thấp giọng hỏi: “Không biết ông chủ lớn mà anh nói tới là…”
Đường Miễn gật đầu với Nhan Hàm, mỉm cười nói: “Có lẽ cô Nhan biết rõ hơn.”
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhan Hàm là Nhan Chi Nhuận, nhưng trợ lý và thư ký bên người Nhan Chi Nhuận, cô đều biết cả, hoàn toàn không có vị trợ lý đặc biệt họ Đường này.
Sau đó, một người khác chợt hiện lên trong đầu cô.
Cô đứng tại chỗ, khẽ khàng hô một câu: “A Hằng?”
Đường Miễn chỉ cười không nói.
*
Bùi Dĩ Hằng ngồi máy bay trở về thành phố A, mới vừa xuống máy bay, còn chưa lấy hành lý thì điện thoại đã vang lên. Anh nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình di động.
Thế là bấm nút màu xanh bắt máy.
Đầu dây bên kia là người có tính tình lạnh nhạt, từ trước đến giờ đều là người khác liên hệ với anh ta, mà trường hợp anh ta chủ động liên lạc người khác quả thật không gặp nhiều lắm.
Vừa cất tiếng, giọng nói lạnh lùng có mấy phần chững chạc hơn giọng nói lạnh lùng của Bùi Dĩ Hằng.
Giọng nói của Bùi Dĩ Hằng mang theo vẻ không rành thế sự, anh chỉ quan tâm tới thế giới trên bàn cờ, quân cờ đen trắng nho nhỏ có thể lấp đầy.
Mà giọng nói của người kia lạnh lùng, cảm giác như đang ở trần gian, phiến lá không dính thân.
Anh ta nói: “Chuyện công ty tôi đã bảo Đường Miễn thu xếp.”
Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Có điều suy nghĩ một lát, Bùi Dĩ Hằng hình như cảm thấy hai từ cám ơn hơi nhẹ nhàng, anh nghiêm túc nói: “Hôm nào anh tìm thời gian rảnh rỗi, tôi mời anh ăn cơm.”
“Ăn cơm thì không cần, cậu có thời gian thì đánh một ván cờ với ông cụ nhà tôi, ông ấy thích cái này.”
Bùi Dĩ Hằng nở nụ cười: “Được.”
Hai người không phải loại tính cách thích hàn huyên, nói xong chuyện, hai bên tạm biệt rồi cúp máy ngay.
Tối qua khi Bùi Dĩ Hằng biết chuyện này thì anh lập tức gọi điện thoại. Đối phương nghe vậy, hỏi anh muốn có kết quả thế nào. Dù sao nói ra trước ý tưởng, muốn đạt được mục đích gì thì mới có thể áp dụng biện pháp cụ thể.
Thế là Bùi Dĩ Hằng suy nghĩ, anh nói ngắn gọn, rất đơn giản trả lại thứ thuộc về Nhan Hàm, công khai xin lỗi với Nhan Hàm, còn khai trừ những người ức hiếp Nhan Hàm.
Anh đã từng nói, anh sẽ không cho bất cứ ai ức hiếp Nhan Hàm.
Trong sự quyết định có nhân tố bốc đồng, cơ mà anh vẫn không hối hận.
Anh không hiểu chuyện thương trường, có điều tiền thì anh không thiếu. Đương nhiên tiền thưởng thi đấu cờ vây không tính là nhiều, nhưng hồi hai anh em Bùi Dĩ Hằng mười tám tuổi, Bùi Khắc Minh đã chuẩn bị một phần quà lớn.
Mỗi người đều có một quỹ riêng trị giá hai trăm triệu, sau khi hai anh em trưởng thành, có thể tùy ý sử dụng khoản tiền này.
Bùi Tri Lễ dùng khoản tiền này thế nào thì anh không biết. Bùi Dĩ Hằng thì gần như không dùng tới, anh chẳng hề có hứng thú với đầu tư, có người chuyên môn thay anh quản lý quỹ này, thế nên anh hiếm khi hỏi đến.
Lần này ngược lại có chỗ để dùng.
Bùi Dĩ Hằng tự mình đẩy hành lý đi ra, lúc mới vừa tới lối ra, anh không phát hiện tài xế, đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Nhưng còn chưa cúi đầu thì ánh mắt thoáng thấy một người cách đó không xa.
Cô đang nhón chân nhìn vào bên trong, ánh mắt như chim họa mi, lộ ra mấy phần vội vã và vui sướng, một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm không lơi lỏng.
Có lẽ hơi mệt mỏi, cô vừa hạ mũi chân xuống, ai ngờ vừa chuyển động, ánh mắt cô lướt sang đây.
Thoáng cái nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng.
Nhan Hàm cảm thấy mình thật ngốc, rõ ràng đang chờ ở lối ra, làm thế nào lại không thấy anh đi ra. Cô sửng sốt trong phút chốc, ai ngờ Bùi Dĩ Hằng giơ tay lên, vẫy tay gọi cô qua.
Bàn tay trắng trẻo tựa gốm sứ của anh nằm giữa không trung.
Nhan Hàm nhấc mũi chân chạy qua.
Cô chạy vài bước tới trước mặt Bùi Dĩ Hằng, đây vốn là nơi đông người, cô không thể không biết ngượng nhào tới anh. Nhưng nào ngờ Bùi Dĩ Hằng buông ra tay cầm va ly, bỗng chốc ôm lấy cô.
Cái ôm của anh thật ấm áp, có lẽ bởi vì chỉ mặc áo sơ mi, Nhan Hàm cảm giác được sự ấm áp.
Nhan Hàm được anh ôm lấy, xoay qua nửa vòng, cũng may động tác không tính là lớn.
Anh lại đứng tại chỗ không quá vắng vẻ, cũng có người đi ngang qua nhìn thấy.
Buông lỏng tay, Nhan Hàm ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn anh, ngay cả trong âm thanh cũng lộ ra mấy phần ấm ức: “A Hằng, em nhớ anh.”
Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ của cô, còn nhớ trước khi anh lên máy bay đã suy nghĩ thế nào nhỉ?
Đúng rồi, lần này phải dạy dỗ cô đàng hoàng.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt hồ ly trong suốt kia của cô, ý nghĩ không thông thoáng, trái tim mềm xuống. Anh vươn tay véo vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Em nhớ bao nhiêu?”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện