- Oa! Anh hai nhìn xuống phía bên dưới kìa, trông hòn đảo này cứ như hình dạng của một ngọn lửa vậy!
Mặt của Hoa dán chặt vào cửa kính của chiếc máy bay tư nhân đặc chế này, trông cô rất hào hứng khi chứng kiến một cảnh tượng đẹp đẽ.
Phía dưới bọn họ là một hòn đảo nằm ở phía bắc của lục địa thứ 6, đây chính là địa điểm mà ban đầu đội 4 định đi đến.
Nếu như không phải gặp rắc rối ở chiếc máy bay Z320 thì mọi người đã đặt chân lên hòn đảo này từ tuần trước rồi.
- Oa! Nhìn kìa nhìn kìa! Phía đằng xa trên đầu phía ngọn lửa là ba ngọn núi lửa, chúng vẫn đang bốc khói lên, chứng tỏ núi lửa vẫn đang còn hoạt động.
Em còn có thể thấy được màu đỏ của nhung nham đang trào ra từ phía ngọn núi.
Lâm lấy một tay ôm mặt của mình, cậu không dám nhìn về phía em gái mình, sống với cô em này bao nhiêu lâu vậy mà đây là lần đầu tiên cậu thấy em gái có biểu hiện giống một cô gái tuổi mới lớn thích vui chơi, thích ngắm cảnh.
Nhìn ánh mắt của cô em gái này đi, rõ ràng là nó đang tỏa sáng.
Ngày thường trông em ấy rất chững chạc và ánh mắt luôn hiện ra trí tuệ siêu quần cơ mà.
Cậu cảm giác có chút mất mặt trước Long, người vốn dĩ chẳng thể nhìn thấy được cảnh sắc phía bên dưới.
- Oa! Dưới kia giống như là bãi biển, chúng ta có thể xuống đó tắm biển một cái chứ, ở Thiên không thành em vẫn chưa đi tắm biển lần nào.
Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Long, chỉ cần anh ấy gật đầu nhẹ là cô sẽ phóng ngay tới bãi biển khi máy bay đáp xuống.
- Này! Em tém tém lại chút đi, chừa chút mặt mũi cho anh với!
Lâm không nhịn được nữa, cậu nghĩ bản thân mình phải nói gì đó trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Bọn họ tới đây là để thăm dò nơi này cơ mà, có phải là du lịch khám phá đâu.
- Gì thế anh hai? Em hỏi anh Long chứ có hỏi anh đâu, anh Long thấy đề nghị của em thế nào.
Long vẫn không nói gì, cậu đang bận điều tức, chân khí trong người cậu đang có dấu hiệu muốn đột phá nhưng lại không tìm ra đầu mối, cậu cứ cảm thấy bản thân thiếu một chút gì đó xúc tác, nếu không thì cái cảm giác nửa muốn thăng cấp nửa muốn bình ổn này quả thực khó chịu.
Bất giác cậu hơi nhăn trán của mình.
Thấy được Long nhăn trán, Lâm giật cả mình, chẳng lẽ cậu ta thấy bực mình rồi.
Lâm đưa tay vỗ vỗ vai em gái mình rồi chỉ vào mặt của Long.
Hoa khi nhìn thấy Long nhăn trán, cô cũng bắt đầu suy nghĩ giống như Lâm.
Chẳng lẽ là anh Long thấy không vui.
- E hèm! Không sao không sao, không đi bơi cũng được!
Hoa chuyển người ngồi ngay ngắn lại, mặc dù cô nói như thế nhưng mà ánh mắt vẫn len lén liếc nhìn về phía Long.
Cậu vẫn còn nhăn trán, Hoa tự nhiên hiểu được có thể là Long không nhăn trán vì những điều cô vừa nói.
Hoa quay đầu nhìn anh trai của mình, cô dùng hai mắt lườm anh trai mình, hai khóe miệng cô nhếch lên, trong miệng còn phát ra tiếng rít.
Thấy được ánh mắt của cô em làm Lâm nổi hết cả da gà, cậu không tự chủ được mà khép chặt hai khủy tay vào eo, cơ thể thì hơi nghiêng về hướng ngược lại với Hoa.
Ầm! Ầm!
Điểm đến của máy bay không phải là ở trên hòn đảo mà Hoa vừa nhìn xuống mà là một ngôi làng nhỏ trong đất liền, ngôi làng này cách hòn đảo mang hình ngọn lửa kia khoảng 50 km đường biển.
Hòn đảo lửa vốn là nhiệm vụ của đội trong chuyến đi lần này nhưng họ không dám hạ cánh tại nơi đó bởi vì những yêu thú trên đảo được ghi nhận rằng rất hung hãn.
Dị biến toàn cầu xảy ra dẫn đến rất nhiều đường bay phải bị hủy bỏ, bầu trời trên thế giới đã không phải là thứ mà con người muốn bay thì bay muốn xuống thì xuống.
Chiếc máy bay đưa họ đến một bãi đất nhỏ khá trống trãi rồi từ từ hạ độ cao xuống, do không có bãi đáp hay khu vực đủ rộng để bọn họ đáp xuống nên máy bay dừng lại giữa không trung.
- Đội trưởng Long! Chúng tôi chỉ có thể thả đội của anh xuống ở vị trí này, mong anh thông cảm!
Long đứng dậy ra khỏi ghế ngồi đi tới cửa khoang phía sau đuôi máy bay.
Lâm và Hoa cũng đi theo, nét mặt của hai người cũng trở nên nghiêm túc lại không còn phong thái đùa giỡn lúc trước.
Két! Két!
Cửa máy bay được mở ra, áp suất không khí thay đổi không thể khiến ba người họ mất thăng bằng.
Ba người từng bước đi ra rìa của cửa khoang.
Độ cao của họ lần này cách mặt nước biển là khoảng 200 m so với lần nhảy từ độ cao 10 000m kia xuống mặt đất thì vẫn tốt chán.
Cũng may là trong bọn họ cũng không có ai gặp vấn đề tâm lý về độ cao sau vụ rơi máy bay đó cả.
- Hoa lại đây! Nhảy xuống cùng anh, chứ nhảy một mình thì anh cũng khó phát hiện ra phương hướng.
Long đưa tay lòng bàn tay phải của mình về phía Hoa.
Hoa cũng không có gì phải ngại ngùng hay khó chịu cả, cô đưa của mình nắm lấy tay của Long.
Ầm!
Chân khí trong người Long bao phủ lấy cơ thể hai người, lập tức cậu và Hoa nhảy xuống bên dưới.
Lâm cũng không chậm chạp, cậu hướng cơ thể mình nhảy xuống.
Ở độ cao này Lâm vẫn có thể dùng chân khí của mình để đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Máy bay sau khi xác nhận bọn người Long đã rời khỏi thì lập tức đóng cửa khoang lại và bay khỏi nơi này.
Việc quay trở lại đón bọn họ thì phải chờ đến lúc Long xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành hoặc có vấn đề khẩn cấp.
Ba người trong đội Long nhẹ nhàng đáp xuống, hai chân vừa chạm đất thì có một đám võ giả đã đứng trước mặt ba người thành một vòng tròn liên tục đưa tay chỉ trỏ.
Ba người đứng đó cũng không hiểu tình huống gì đang diễn ra, tại sao mọi người nơi đây lại xem họ giống như là sinh vật lạ.
Cái làng này vào một tuần trước đã có rất nhiều võ giả đặt chân lên, nhóm của Long có thể xem như là nhóm đến trễ nhất nên mọi người mới ngạc nhiên, phần