Ngày hôm sau, nhóm bốn người Long tiếp tục cuộc hành trình đi sâu vào bên trong đảo.
Lúc nhìn từ trên cao xuống hòn đảo thì nó không to lắm nhưng lúc đặt chân lên thì nơi này rất rộng.
Bọn họ đã trèo qua ít nhất ba ngọn núi mà vẫn chưa giáp mặt nhóm võ giả nào khác.
Xung quanh chỗ bọn họ tới chỉ toàn là yêu thú.
Hiện tại Lâm đang chiến đấu với một bầy ong, con nào con nấy cũng to bằng ngón tay cái.
Long đang tạo cơ hội chiến đấu cho Lâm, cậu ta chỉ vừa mới đột phá cấp đại chủ sơ kỳ nên vẫn cần một chút làm quen với nguồn sức mạnh mới này.
Có rất nhiều võ giả vẫn lầm tưởng khi bản thân thăng cấp xong là có thể nắm giữ hoàn toàn sức mạnh đó cho mình sử dụng.
Đây là một sai lầm rất chi là cơ bản, cơ thể bạn thay đổi thì bạn phải lập tức thích nghi đó mới là đúng đắn, nó giống như việc bạn từ một chiếc xe hơi mình hay chạy đổi sang một chiếc xe hơi khác hoàn toàn mới, nếu không làm quen xe thì có thể xảy ra tai nạn không cần thiết.
- Cậu ta sao rồi có thể điều khiển chân khí như ý muốn chưa.
Long ngồi tựa lưng trên một tảng đá còn miệng thì đang gặm một quả táo dại.
Ngồi bên cạnh cậu là bé Kha cũng đang nhấm nháp quả táo của mình.
Long cũng phải thật khâm phục lá gan của cô bé này, mới hôm qua vẫn còn khóc và ngất đi khi đứng trước sức ép từ lũ yêu thú, vậy mà hôm nay đã có thể mở to mắt ra nhìn bọn chúng với vẻ lạ lẫm và hiếu kỳ.
Lâu lâu bé Kha còn có thể hỏi mấy câu liên quan đến chúng.
Hoa đang ngồi trên một ngọn cây quan sát tình huống của anh trai và khu vực xung quanh, cô nói vọng xuống đất.
- Anh Lâm đang làm rất tốt, dao găm của anh ấy bây giờ đã đâm chuẩn xác hơn rất nhiều.
Bầy ong đang bị giảm số lượng.
- Ừm! Cho cậu ta quần nhau với bầy ong thêm một giờ nữa đi.
- Tuân lệnh đội trưởng!
Giọng điệu của Hoa có chút vui vẻ, giống như cô thích xem anh trai của mình bị ngược.
Bé Kha có chút nhàm chán lấy tay vẽ vẽ trên mặt đất, tay kia thì vẫn đang cầm trái táo, miệng cô bé dính đầy nước quả.
Bé Kha hỏi Long.
- Anh Long em có thể tập võ giống anh chị không?
Long nghiêng mặt diện với bé Kha.
Lúc này cậu không nhìn thấy khuôn mặt của cô bé nhưng Long đoán chắc chắn đó là một khuôn mặt mang đầy sự mong đợi.
- Được chứ! Nếu muốn anh sẽ nhận em là đệ tử.
Long lấy tay vuốt đầu cô bé.
Bé Kha vui ra mặt, cô bé nói.
- Vậy anh dạy em liền đi, đến lúc đó em có thể thoải mái ra khỏi làng tìm cha và chị.
Không sợ bọn yêu thú cản đường nữa.
Tay Long dừng lại.
Cậu không biết mình nên nói gì nữa.
Đúng là cái làng đó có vấn đề nhưng mà cậu lại chưa từng gặp cha và chị bé Kha nên cậu cũng không biết bọn họ có phải là người bình thường không.
Mặc khác thì ba người bọn họ cũng đã đi tìm kiếm và hỏi han xung quanh, họ còn trao đổi với đám võ giả.
Nhưng kết quả là không ai thấy qua cha và chị bé Kha.
Khả năng cao là bọn họ sẽ không quay trở về nữa.
Cậu nên nói gì bây giờ.
- Anh nói thật lòng.
Có thể là em sẽ không tìm ra được bọn họ nữa đâu.
- Hức!
Mắt bé Kha hồng lên, con bé nấc lên thành tiếng.
Bé Kha không muốn tin tưởng điều Long nói.
Cô bé muốn quay trở về làng.
- Anh Long…Hức… anh đưa em về làng có được không?
- Ài! Thôi được rồi, anh hứa khi chúng ta thoát khỏi hòn đảo này thì sẽ đưa em về nhà, cho đến lúc đó em phải nghe theo lời của anh chị.
Bé Kha gật đầu.
- Lại đây anh ôm cái nào, có phải nhìn anh giống cha em lắm không?
- Đúng ạ!
Bé Kha vội vàng nhảy vào trong lòng của Long, cô bé dùng hết sức của bản thân mà mình có ôm chặt lấy Long, giống như cô bé sợ cậu bỏ đi vậy.
- Được rồi! Anh sẽ chỉ cho em cách điều khí, bây giờ thì làm theo lời anh nói.
Trước tiên thả lỏng cơ thể, hít một hơi sâu rồi thở ra.
Bé Kha làm theo lời Long.
Chỉ trong chốc lát dưới sự dẫn dắt của chân khí từ cơ thể Long, bé Kha bắt đầu nhập định.
Long cố gắng từ từ vận chuyển chân khí của mình giúp cho chân khí trong cơ thể của bé Kha hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Cơ thể của cô bé cũng giống như bao người khác đã được dị biến thay đổi qua, có một lượng chân khí rất nhỏ đang kẹt ở bên trong các đường kinh mạch.
Long cố gắng từng chút một đả thông các đường kinh mạch đó.
Thật ra làm như thế cũng không tốt lắm, bình thường võ giả phải tự thân mình cảm ngộ chân khí trong cơ thể rồi từ từ khai phá kinh mạch, làm như thế để bản thân họ biết tiến vào con đường võ giả là không phải dễ dàng, không có sự lười biến.
Nhưng mà Long cũng không nghĩ nhiều như vậy a.
Nếu là con cháu của các thế lực cổ võ thì bọn họ có hàng trăm biện pháp giúp con em mình nhẹ nhàng đạt được tu vi cao.
Lúc này cậu phải làm cho cô bé có một niềm tin để dựa vào nếu không thì cô nhóc sẽ sụp đổ tinh thần.
Mặt dù chỉ mới bảy tuổi nhưng có thể nó sẽ để lại bóng ma suốt quảng đời còn lại.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Hai cây trủy thủ trong tay Lâm liên tục bay múa, lúc thì cậu chém vào cánh lũ ong, lúc thì chỉ cắt đứt một cái chân của bọn nó.
Cậu dần dần kiểm soát được chân khí trong cơ thể mình.
Cơ bắp của cậu bắt đầu vận chuyển chân khí lưu loát hơn, khiến cho từng bắp thịt được chân khí cường hóa một cách triệt để.
Sau khi quần nhau cả ba tiếng đồng hồ, lũ bắt đầu cảm giác không ổn, chúng rút lui không dây dưa với Lâm nữa.
- Phù.
Nhìn thấy lũ ong đã bỏ chạy.
Lâm cũng không đuổi theo chúng nữa, cậu thở ra một ngụm