“...”. lạc cảnh thiên.
Nha đầu này trong đầu làm sao đều như thế… không đứng đắn? chỉ là nhìn nụ cười giảo hoạt của nàng, hắn liền biết. nàng là cố ý.
“điềm điềm, nghe nói ngươi rất thích một bộ y phục, ta còn cố tính dặn dò để lại muốn mua cho ngươi. nhưng là… aii, xem ra ngươi là không cần”.
“á nè nè, có thật không? ca ngươi thật muốn mua cho ta sao? bộ y phục kia nhưng thật đắt. có gần hai ngàn kim tệ đây”. lạc cảnh điềm đôi mắt tỏa sáng nói.
Lần trước nàng có nói qua
“dự định là như thế, nhưng là ngươi lại nói ta như vậy, ta thật rất thương tâm a. cho nên vẫn là giữ lại tiền mình dùng đi”.
“ca ngươi nghe lầm đi, ta nào có nói cái gì. đừng nói linh tinh”. lạc cảnh điềm vội nói.
Lạc cảnh thiên khóe miệng giật giật, cô muội muội này… quên đi.
“được rồi, không cùng ngươi đùa giỡn. lên đây đi”. lạc cảnh thiên ngồi lên tay lái nói.
Lạc cảnh điềm vui vẻ ngồi vào ghế sau, ôm lấy eo hắn.
Hai người là ngồi xe đạp, dù sao thế giới này phương tiện di chuyển duy nhất chính là xe đạp. hơn nữa còn là loại kia phải dùng chân đạp. còn một loại khác chính là xe điện, có thể tự động chạy. đáng tiếc quá đắt, có hơn 5 ngàn kim tệ đây.
“xem ra phải mua một cái mới được”. lạc cảnh thiên thầm nghĩ.
Hắn có chút oán thầm, thế giới này thật mẹ nó kỳ lạ. cũng không phải không có khả năng sinh sản ra xe máy hay xe ô tô. nhưng chính là không có người làm, dù sao hai loại xe kia tiếng ồn quá lớn, gây ảnh hưởng trị an.
Thần mẹ nó gây ảnh hưởng trị an.
Đây là cái quỷ gì? còn mẹ nó viết vào luật pháp đế quốc.
Mà một loại phương tiện di chuyển khác chính là ma thú, có ma thú kéo xe, có đơn thuần cưỡi ma thú làm phương tiện di chuyển. nhưng thứ kia muốn mua được không dễ dàng, hơn nữa số tiền cũng quá lớn. gia tộc hắn cũng chỉ có 2 con dùng làm kéo xe.
Thuần phục ma thú không phải chuyện dễ, càng đừng nói để chúng phục vụ nhân loại.
Về phân yêu tộc, chỉ sợ nếu nhân loại dám bắt yêu tộc làm thú cưỡi, chỉ sợ liền lập tức gg đi.
“ca, nhanh lên nhanh lên, làm gì đi chậm như vậy”.
“ca, ngươi hết sức rồi sao? đạp nhanh lên”.
“ca, ngươi thật yếu, mới có vài phút liền xong. ca ngươi làm sao yếu như vậy?”.
Lạc cảnh thiên càng nghe mặt càng đen.
Hôm nay ra đường không xem hoàng lịch rồi? điềm điềm là uống thuốc nổ sao? làm sao cả quãng đường đều lải nhải không ngừng, hắn tai đều muốn kết kén.
Hắn là thật sự không có sức a.
Đạp hơn nửa giờ, tốc độ đều vượt lên 50km, hắn mẹ nó chân đều muốn gẫy.
Ta lại không phải võ giả, thân thể yếu là lỗi của ta sao?.
Ta hiện tại đổi nghề còn kịp sao?.
Lạc cảnh thiên lần đầu tiên đối với ma pháp hoài nghi. tuy nhiên có thể dùng năng lượng của không gian khác cường hóa thân thể, nhưng là nhiều lắm liền làm hắn khỏe hơn người bình thường, làm chậm quá trình lão hóa, tăng tuổi thọ.
Chứ thân thể hắn làm sao so được với võ giả.
Nhớ lại kiếp trước có một bài hát, rất thích hợp lúc này, hắn liền khẽ ngâm nga.
“nặng thế này, thì lái sao đây? mà nặng thế này thì ta lái sao được…”.
“ta cố đạp nhanh nó mới cong cái bàn đạp, vấp phải đá nó mới cong vành sau”.
“nghiêng sườn đông, ta trẹo xương hông, nghiêng sườn tây, ta trẹo cột sống”.
May mắn hắn là dùng ngôn ngữ kiếp trước để hát, nếu không đảm bảo bị lạc cảnh điềm đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra.
“á nè nè, ca, ngươi hát cái gì nha. thật dễ nghe”. lạc cảnh điềm hiếu kỳ hỏi.
“... không có gì, được rồi, tới nơi, xuống đi”. lạc cảnh thiên đáp.
Lúc này họ đã đến nơi cần đến. đây là tâm nguyệt hồ, phong cảnh đẹp nhất tâm nguyệt thành.
Tâm nguyệt hồ rất lớn, có hơn 20 ngàn km vuông. mặt hồ vô cùng trong xanh, cũng là do thế giới này bảo vệ môi trường vô cùng cao, mà lại quan trọng nhất, nơi này từng được thiên ưng quốc vương hồi trẻ từng đến qua. cho nên độ nổi tiếng rất lớn, cũng được người khác bảo vệ rất nghiêm.
Nói không chừng ngày nào đó quốc vương trở lại xem, lại thấy hồ xung quanh toàn rác thải, như vậy tâm nguyệt thành thành chủ liền xong đời.
Mà lại, nơi này nói là bảo vệ nghiêm ngặt, cũng chẳng qua là cấm làm bẩn hay phá hoại môi trường, xung quanh vẫn có rất nhiều quán ăn cùng cửa hàng. dù sao nơi tốt như này, không buôn bán thật đúng là lãng phí.
Tâm nguyệt hồ nổi tiếng nhất chính là tâm nguyệt các, nằm tại chính giữa hồ, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi vào. chỉ là đáng tiếc, nơi đó cấm đi vào, nếu không chắc chắn bị người chen bể.
Đối với người dân ở tâm nguyệt thành tới nói, họ cũng không lạ lẫm gì tâm nguyệt hồ, nhiều người chẳng qua chỉ là những người từ thành khác tới ngắm cảnh mà thôi.
Dù sao nơi này đẹp như vậy, mặt hồ như một tấm gương, phản chiếu hết thảy bàu trời, vô cùng xinh đẹp.
“ca, đứng đó làm gì nha, mau tới”. lạc cảnh điềm thấy lạc cảnh thiên đứng ngây ra liền lập tức kêu lên.
“biết. tới ngay đây”.
Lạc cảnh thiên có chút cảm thán, tuy nhiên đến không ít lần, nhưng