Thung lũng, chính là nơi so với địa hình xung quanh thì trũng hơn rất nhiều. nó giống như một cái ao không có nước như thế, chẳng qua về mặt diện tích thì lớn hơn nhiều.
Mấy người lạc cảnh thiên cũng không có bay xuống, mà lựa chọn đi bộ xuống dưới.
Có trời mới biết nếu như để yêu tộc thấy sẽ đối với họ làm cái gì, mặc dù lạc cảnh thiên không tin truyền ngôn về yêu tộc, nhưng hắn có thể khẳng định yêu tộc đối với nhân loại là không có nhiều hữu hảo.
Phía dưới thung lũng tràn ngập màu đen, không phải vì thế mà nó gọi là thung lũng đen, mà là vì bất kỳ sinh vật nào, bao gồm cả cấp năm ma thú đi vào đều chưa từng đi ra, đây là điều được công nhận, có cường giả chứng thực qua.
Sườn dốc không có quá dốc, cũng chỉ nghiêng có 30 độ, nhưng mà nền đất thật sự rất trơn, đối với mấy người lạc cảnh thiên tới nói không tính là gì, nhưng mà đối với tiêu nhược thủy, nó là cả một vấn đề.
Chưa nói tới việc nàng thể chất vốn đã yếu ớt, đi quãng đường dài như vậy, mệt mỏi là khẳng định. cho nên bất đắc dĩ, lạc cảnh thiên chỉ có thể cõng nàng trên vai mang đi.
Hắn cũng không muốn làm việc này, hắn là muốn đề cho đinh tiểu vân hay lạc thiên y tới cõng, nhưng mà tất cả đều từ chối, ngay cả lạc thiên y cũng vậy.
Lạc thiên y nói nàng phải đề phòng xung quanh sợ có nguy hiểm, mà những người khác…
Lý do càng là khiến hắn im lặng cực độ, như hạ thần nói: ngươi không phải nói thích nụ cười của nàng sao? vậy liền cõng đi.
Mà đáng chết nhất là sở như mộng cũng đi theo nói.
Hết cách, hắn chỉ có thể cõng theo tiêu nhược thủy đi đường, cũng không thể ném nàng lại đi? nếu không muốn mang nàng theo thì sớm đã đem nàng vứt bỏ, hiện tại nếu như ngại phiền phức để nàng lại thì thật không thể nào nói nổi.
Xào xạc.
Bỗng nhiên, vốn đang yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ lại hiện lên những tiếng động như có thứ gì đang di chuyển.
Đám người giật mình cảnh chừng xung quanh, mà lạc thiên y càng là mở ra vực bao phủ xung quanh, chỉ cần có bất cứ nguy hiểm nào tiến tới, nàng sẽ không chút do dự tấn công.
Hơn nữa, nàng cũng đã biết được thứ gì đang tới, lạc cảnh thiên cũng phát hiện được. bởi vì hắn tùy thời đều dùng tinh thần lực quan sát xung quanh, bất kỳ động tĩnh nào hắn đều biết, càng đừng nói tới thực lực mạnh nhất như lạc thiên y.
Lạc thiên y ánh mắt nhìn về phía lạc cảnh thiên, như đang hỏi ý kiến hắn, lạc cảnh thiên biết nàng có ý gì, hắn nhẹ lắc đầu không để nàng tấn công.
Hắn biết rõ thứ kia là thứ gì, đó là một con ma thú, chỉ là cấp hai ma thú, đối với họ không có chút khiêu chiến nào, tùy tiện liền có thể giết, nhưng mà nếu giết nó, phiền phức sẽ cực lớn.
Vài giây sau, gần đó, mặt đất bỗng nhiên nổi lên, như có con gì đó đang chui dưới đất bò về phía họ.
Ngay sau đó.
Két!
Một con rết từ dưới đất chui lên, dạo đám người giật nảy mình.
“ta mẹ nó!”.
“thứ quỷ gì?!”.
Mấy người hạ thần giật nảy mình lùi lại một bước, nhìn về phía con rết dài hơn hai mét kia.
Lạc cảnh thiên sớm đã biết được là một con rết, nhưng mà khi hắn tận mắt nhìn thấy mới biết độ buồn nôn của nó. hắn trời sinh liền đối với sinh vật không xương sống cực độ không ưa thích, càng đừng nói tới đem nó phóng đại lên vài ngàn lần.
Chỉ nhìn thấy những cái chân đốt của nó liền khiến người khác nổi hết da gà.
“mẹ nó, chỉ là cấp hai ma thú cũng dám dọa ta?”. hạ thần tức giận quát một tiếng, muốn ra tay giết nó nhưng bị lạc cảnh thiên cản lại.
“ngươi tốt nhất đừng động thủ, nếu không chúng ta sẽ có phiền phức cực lớn”.
“ý gì? chỉ là một con cấp hai ma thú mà thôi”. hạ thần bĩu môi nói.
“ngươi mẹ nó trùng tộc cơ bản môn học đều quên hết rồi? ngô công là ma thú sống quần thể”. lăng thiên sở tức giận nói.
“quần thể thì thế nào? nhiều lắm liền là cấp ba ma thú, có gì phải sợ?”. hạ thần bất mãn nói.
“ngô công sống quần thể, một đàn ít nhất hơn hai ngàn con, ngươi nếu muốn sống tốt nhất đừng đi động nó, cho dù giết nó, đem cả đàn nó đều giết, lúc đó mùi máu cũng hấp dẫn tới hàng vạn con ma thú khác”. lạc cảnh thiên trầm giọng nói.
“vậy làm thế nào? chẳng lẽ để nó ăn ta?”. hạ thần tức giận nói lại.
“ngươi não tàn sao? học được đều mẹ nó trả lại đạo sư hết rồi? ngô công tuy được xếp vào trùng tộc ma thú, nhưng nó là ăn cỏ. hơn nữa nó tấn công người không biết dùng linh lực hộ thân cản lại?”. đinh tiểu vân thấp giọng quát.
“dọa nó đi là được rồi”. lạc cảnh thiên nói.
“hừ. được rồi”. hạ thần hừ một tiếng, tay vung lên, một đạo linh lực từ tay hắn phóng ra đem một chân của nó cắt đứt.
Bị đau, ngô công kêu lên một tiếng, sau đó lập tức chạy trốn. tốc độ kia có thể khiến người nhìn trợn mắt há mồm. đừng nhìn ngô công chỉ có cấp hai, nhưng mà về mặt tốc độ, cấp ba ma thú chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Cho nên mới nói, giết nó chỉ có thể đem phiền phức tới mà chẳng giải quyết được cái gì.
Đi xuống thêm được một đoạn, đám người thấy được thảm thực vật nơi này, toàn bộ đều là cây dương xỉ, cao cỡ nửa mét, đám người cũng không sợ cái gì dấu trong đó, dù sao sau đạt tai biến, có thứ nào mà không biến đổi? đến cả muỗi cũng biến thành lớn hơn bàn tay người, lại có thứ gì có thể dấu bên dưới?.
Rất nhanh, đám người liền đi xuống dưới thung lũng. nơi này không có lấy một tia mặt trời chiếu xuống, cho nên họ phải dùng