Nhìn hạ thần không có chút nào sợ hãi, lăng thiên sở đưa tay vỗ vai hắn một cái. biết hạ thần nhiều năm, lăng thiên sở biết hắn làm ra quyết định này cũng không phải là nhất thời nóng đầu.
Lăng thiên sở hắn đối với gia tộc của mình cũng không có quá nhiều tình cảm, mặc dù thân là đại thiếu gia, nhưng lại có ai thật lòng từng quan tâm tới hắn? người khác chỉ biết hắn cỡ nào hoàn khố, cỡ nào bại hoại, mà không hề biết rằng hắn nhiều điểm khác so với người nào kém?!
Thiên phú của hắn yếu? không phải!
Năng lực của hắn không bằng người? cũng không phải!
Bao quát cha mẹ của hắn, cũng chưa từng thật lòng quan tâm hắn. hắn muốn trả thù, đơn thuần chỉ là muốn trả lại những thứ hắn thiếu họ.
Mà hạ thần cũng giống như hắn, thậm chí là so với hắn tình huống càng kém hơn. từ nhỏ liền không có mẹ, bị mẹ kế bạo hành, cha ruột lại không hề quan tâm. nếu như muốn nói trong đám người, ai không muốn trả thù nhất, đó chính là hạ thần. không có lý do nào để hắn làm như thế cả.
Nhưng lăng thiên sở biết, hắn chẳng qua chỉ là muốn chứng minh chính mình, hắn thiên phú cũng không kém lăng thiên sở chỗ nào, hiện tại gia tộc người đều chết, hạ thần chẳng qua chỉ là đang tìm kiếm lý do để sống mà thôi.
“các ngươi… cũng nghĩ như vậy?”. lạc cảnh thiên nhìn những người khác hỏi.
“chết mà thôi, nếu không phải ngươi, năm năm trước ta đã chết”. lăng thiên sở cười nhạt nói.
“mạo hiểm chính là thứ ta hướng tới”. đinh tiểu vân lên tiếng.
“ngươi biết tính cách ta”. sở như mộng cười nói.
“ta theo ngươi”. tiêu nhược thủy lên tiếng.
“ta chết qua một lần, lại có gì sợ chết”. lạc thiên y đáp.
“ha ha ha”. lạc cảnh thiên bật cười.
Nội tâm tràn ngập là hưng phấn, cũng không phải vì sắp chiến đấu, mà là vì những người này đều cùng hắn là một loại người, sống chung nhiều năm, hắn sớm xem họ là huynh đệ tỷ muội của mình, xem ra, hắn ánh mắt còn không tệ. cho nên, hắn rất vui vẻ.
“có những lời này, ta lại sợ cái gì? đã các ngươi dám, ta liền dám liều. dù sao chưa chắc chúng ta sẽ thất bại, vậy thì làm”.
Dứt lời, lạc cảnh thiên lấy ra chủy thủ, đưa tay dao lên cổ tay cắt một phát, sau đó bàn tay nắm chặt giơ lên trên không trung, dưới chân hắn xuất hiện một cái vòng tròn.
“lấy ta chi huyết, ta kêu gọi ngươi, ám thần! ta cần sức mạnh của ngươi”. lạc cảnh thiên âm thanh khàn khàn vang lên.
Vài giây sau, thiên địa biến sắc, đám người ánh mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ, cơ thể theo bản năng không biết vì sao run rẩy, tất cả đều có một loại cảm giác cực độ sợ hãi.
“phàm nhân, ngươi lần thứ hai triệu hoán ta, hẳn là biết rõ kết cục của mình”. một âm thanh lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy ở trên bầu trời, xuất hiện một gương mặt đáng sợ, ánh mắt đỏ như máu, trên đầu nổi lên hai cái sừng đang nhìn lấy đám người.
“ta biết, nhưng ta biết, so với linh hồn của ta, ngài càng cần hơn là đại lượng cường đại linh hồn. ta có thể hiến cho ngài mười cái linh hồn so với ta càng cường đại”. lạc cảnh thiên khẽ hạ người, tay để trước ngực nói.
“nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng chỉ có một chút linh hồn đó liền đổi được linh hồn của ngươi? phải biết ngươi linh hồn là tử sắc, so với vạn cái linh hồn càng đáng giá, ngươi cho rằng vì cái gì ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”. ám thần cười ha hả nói.
“ta biết ngài cũng không cần linh hồn của ta, nếu như lấy đi, ngài sẽ gặp phải tứ đại ma thần hợp lực vây giết. ngài có thể nhìn ra cấp độ linh hồn của ta, hẳn phải biết ta linh hồn đại biểu cho cái gì. tương lai có thể làm ra những gì”.
“hơn nữa, với cấp độ hiện tại của ngài, linh hồn của ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đổi lại là 10 cái linh hồn cường đại khác, như vậy so với linh hồn của ta, ngài càng cần những linh hồn kia hơn”. lạc cảnh thiên nhẹ giọng đáp.
Ngao!
Ám thần nghe vậy gương mặt lộ vẻ giận dữ, há miệng gầm một tiếng, lạc cảnh thiên nhất thời cảm thấy cơ thể bị hàng ngàn hàng vạn nhát dao cắt qua, toàn thân chảy đầy máu.
Đám người sở như mộng không hề động, dù cho có ý đó cũng động không được, trước uy thế của ám thần, họ không có bất kỳ năng lực hành động nào.
“hai mươi cái. đây là giới hạn thấp nhất”. ám thần suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
“có thể”. lạc cảnh thiên không chút do dự đáp.
“tốt, ngươi muốn đạt được cái gì?”. ám thần trầm giọng hỏi.
Lạc cảnh thiên không nói, hắn đưa tay lên không vẽ một vòng, sau đó một đạo ánh sáng lao về phía ám thần.
Ám thần đưa tay bắt lấy bóp nát, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại một chút, sau đó giọng nói âm trầm vang lên.
“ngươi đòi hỏi nhiều lắm, như vậy liền phải trả giá càng nhiều. ba mươi cái linh hồn cấp độ kia, nếu như ít hơn, ngươi biết hậu quả”.
Dứt lời, ám thần tại chỗ biết mất, bầu trời cũng trở lại bình thường.
Lạc cảnh thiên nhất thời xụi lơ xuống, đám người sở như mộng phát hiện có thể bình thường di chuyển, liền lập tức lao tới đỡ lấy hắn.
“ngươi không sao chứ?”.
“không sao”. lạc cảnh thiên