"ps: ta k nhớ rõ ban đầu viết là tam đại thánh địa vẫn là tứ đại thánh địa, cho nên nếu có sai lầm chỗ này, bỏ qua cho"
“điềm điềm, chuẩn bị thế nào rồi?”. trần tuệ dung nhìn lạc cảnh điềm hỏi.
“không cần quan tâm ta”. lạc cảnh điềm liếc nhìn bà ta một cái, sau đó đáp.
Nàng nhưng nhớ kỹ chính trần tuệ dung đem tô thanh ảnh giấu đi khiến nàng không cách nào tìm thấy, nếu không với tính cách của nàng, nàng sớm đã đi tìm tô thanh ảnh tính sổ rồi.
Có lẽ nhiều người không biết, chỉ đơn giản là một cái dây cột tóc, làm sao lại mâu thuẫn tới mức độ này. nhưng trong lòng lạc cảnh điềm, nó là thứ duy nhất khiến nàng chèo chống cho đến hiện tại. là năm đó lạc cảnh thiên tặng nàng, nàng xem nó như trân bảo, cho nên khi nó bị cắt đứt, nàng có bao nhiêu tức giận cũng không cần nói.
Hôm nay là ngày cực kỳ trọng đại, mỗi 10 năm một lần. vào ngày này mỗi năm, tứ đại thánh địa sẽ mang theo thánh tử, thánh nữ cùng một số đệ tử yêu nghiệt tới cùng yêu tộc đối chiến.
Thiên linh đại lục cực kỳ rộng lớn, nhưng vấn đề là tài nguyên lại không có trong tưởng tượng nhiều như vậy. mà yêu tộc bị khế ước hòa bình hạn chế, cho nên cũng không tiện trở mặt, hơn nữa dù có cũng chỉ ép nhân loại vào thế liều mạng mà thôi. cho nên đây chính là cách mà yêu tộc cùng nhân loại thống nhất tiến hành phân phối tài nguyên.
Nhiều năm qua, ban đầu vốn dĩ dưới sự dẫn dắt của các tiền bối, nhân loại địa bàn so với yêu tộc cũng không kém bao nhiêu, nhưng sau nhiều năm chiến tranh, cả hai bên mới quyết định dùng biện pháp này, cũng chính từ đó mà tứ đại thánh địa thành lập.
Bên thắng sẽ có thể đạt được một cái cao cấp di tich, năm cái trung cấp di tích cùng 10 sơ cấp di tích của đối phương.
Mấy trăm năm qua, nhân loại luôn luôn bại, mà lần thắng đầu tiên chính là 30 năm trước, hơn nữa còn dựa vào băng cung mới có thể chiến thắng. cũng chính là phùng nguyệt, mẹ của lạc cảnh điềm. năm đó nàng nhưng là thiên chi kiêu tử, nàng trong cuộc tỷ thí đó lấy tới cho nhân loại chiến thắng đầu tiên suốt mấy trăm năm qua.
Mà năm đó cũng là lúc phùng nguyệt cùng lạc vũ quân biết nhau, lạc vũ quân năm đó biểu hiện cũng chỉ so với phùng nguyệt kém một chút mà thôi, mà hai người sau đó bắt đầu dần dần liên hệ với nhau, cuối cùng liền xảy ra chuyện cẩy huyết bỏ nhà rời đi.
Cũng chính vì vậy, lạc cảnh điềm là con của phùng nguyệt cùng lạc vũ quân, không cần nói cũng biết thiên phú thế nào. hơn nữa năm năm qua, trần tuệ dung chứng kiến thiên phú kinh người của nàng cũng đã xác nhận điểm này.
Nếu dựa vào tình mà nói, trần tuệ dung bà ta không xứng làm mẹ, làm bà ngoại. nhưng dựa theo lý mà nói, bà ta làm tất cả cũng chỉ vì nhân loại tốt hơn mà thôi, đúng hay sai khó ai nói được.
Lạc cảnh điềm nhìn về phía tô thanh ảnh, ánh mắt tràn đầy cừu hận. nếu không phải có trần tuệ dung tại, nàng biết mình giết không được tô thanh ảnh, nếu không sợ rằng nàng sớm đã động thủ rồi.
Không sai, chuyến đi này tô thanh ảnh cũng đi theo, dù sao thực lực của nàng cũng thuộc vào top năm người mạnh nhất trong thế hệ trẻ. có nàng đi phần thắng sẽ lớn hơn.
“các ngươi tới rồi a”. đi tới địa điểm, một nam tử trung niên đi tới chào đón đám người băng cung, nở ra nụ cười thân thiện nói.
“tô tông chủ đến sớm hơn so với ta nghĩ, ta còn cho rằng băng cung chúng ta mới là người tới sớm nhất chứ”. trần tuệ dung đi tới cười đáp, sau đó quay qua nhìn đám người sở như mộng nói.
“đây là tô kiệt, tông chủ yến thanh tông”.
“tô tiền bối, ngài khỏe”. lạc cảnh điềm không hề có bất kỳ phản ứng nào, cũng chỉ có đám người sau lưng nàng mới lên tiếng.
Tô kiệt liếc qua lạc cảnh điềm, trong lòng có chút kỳ quái. hắn giống như mới chỉ cùng cô bé này lần đầu gặp mặt đi? làm sao lại có thái độ này? hơn nữa ánh mắt nhìn hắn giống như rất lạnh lùng cùng chán ghét như thế.
“đây là…”. tô kiệt khó hiểu lên tiếng.
“ách… đây là băng cung thánh nữ, lạc cảnh điềm. nàng tính cách có chút lạnh lùng, không thích cùng người lạ giao tiếp, tô tông chủ bỏ quá cho”. trần tuệ dung có chút bối rối nói.
“là như thế a”. tô kiệt hiển nhiên không tin, nhưng vấn đề mặt mũi vẫn phải cho. dù sao yến thanh tông cùng băng cung cũng có giao tình không nhỏ, hơn nữa trước mặt hậu bối cũng không tiện nói cái gì.
Ngay tại lúc này, hai nhóm người đi tới.
“băng cung cung chủ, yến thanh tông tông chủ, các ngươi đến thật là sớm”. một nam tử giọng nói vang lên.
“ta còn tưởng là ai, ra là thần thủy cung cung chủ tôn quân hàn”. trần tuệ dung cười nói.
“uy, ta còn sống đây, không ai chào đón ta sao?”. một giọng nói khác vang lên.
“ha ha, thiên điện điện chủ thiên nhất tiếu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”. tô kiệt đi tới cười lớn nói, sau đó cùng thiên nhất tiếu ôm một cái.
“xem ra đều đã đến đông đủ, chúng ta vẫn là lên đường đi. yêu tộc bên kia cũng không dễ nói chuyện như vậy”. trần tuệ dung lên tiếng.
“tốt, kia liền đi thôi”. tô kiệt nói.
Sở dĩ làm như vậy, chẳng