“tới nơi rồi”. trần tuệ dung lên tiếng.
Lạc cảnh điềm hơi nhướng mày, đi về phía trước vài bước, nhất thời, nàng cả người liền sửng sốt, cảnh tượng trước mặt phá vỡ mọi nhận thức về thiên nhiên của nàng.
Trước mặt nàng là một ngọn núi cực lớn, đỉnh núi vô cùng bằng phẳng, xung quanh không có cây cối, nhưng trên mặt đất lại móc lên vô số đóa hoa. điều kỳ lạ là, mỗi đóa hoa cùng màu sắc đều xếp cùng với nhau, cả một ngọn núi tạo thành một cái cầu vồng như thế.
Thất thải sơn.
Đỉnh núi cao nhất thiên linh đại lục, là ranh giới giữa yêu tộc cùng nhân loại, nơi này nhìn như xinh đẹp, nhưng thực tế những đóa hoa kia đều là cực độc. đó cũng không phải là hoa thông thường, mà là ngũ độc hoa.
Nơi này ban đầu vốn dĩ là chiến trường năm xưa nhân loại cùng yêu tộc giao chiến, người cùng yêu tộc chết ở đây phải lên tới con số hàng tỷ người. mà những đóa hoa này, chính là được máu người cùng máu yêu tộc uẩn nhưỡng mà thành.
Nó còn một cách gọi khác - tử vong hoa.
Rượu độc lạc cảnh thiên trước kia vẫn uống cũng chứa đựng loại hoa này.
“thật là xinh đẹp”. đám đệ tử thánh địa nhịn không được lên tiếng.
“đừng nhìn nó xinh đẹp, nhưng bên dưới này có hàng tỷ xương cốt, nơi này từng là chiến trường chính giữa nhân loại và yêu tộc, cũng là nơi ma thú thường xuyên lui tới”.
“nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, ma thù dần rời đi, nhân loại cùng yêu tộc ở nơi này lâu ngày đều sẽ chết bất đắc kỳ tử. sau đó chúng ta phát hiện ngũ độc hoa, cũng biết được chân tướng nơi này”. tô kiệt trầm giọng nói.
“chân tướng là cái gì?”. đổng dương hiếu kỳ hỏi.
Tô kiệt nhìn hắn một cái, không có lên tiếng. bàn tay giơ lên, linh lực nháy mắt nhưng tụ lao về phía trước, giống như một cái bàn tay vô hình đem một đóa ngũ độc hoa nhổ lên.
Tê!
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Họ thấy được, rễ của ngũ độc hoa rất dài, hơn nữa, nó… đang cắm vào một bộ xương khô. toàn bộ bộ xương đều bị rễ hoa đâm xuyên qua, giống như một cái người bị hàng vạn ống nhựa cắm vào người như thế, nhìn vô cùng rùng rợn.
“ngũ độc hoa, hay còn gọi là tử vong hoa. kịch độc vô cùng, có thể khiến người mê mẩn tâm trí, tiêu tan linh lực. chất độc không màu không vị, cũng không có hình dáng cụ thể. chất độc của nó chính là phấn hoa, một khi ăn vào, không cách nào giải. sẽ bị nó mê hoặc tâm thần, tuyệt thực tới chết. hơn nữa nó còn có thể xuyên qua linh lực cùng làn da tiến vào cơ thể”. tôn quân hàn nói.
“tôn cung chủ, vậy sao lại không đem loại hoa này diệt?”. tô thanh ảnh khó hiểu hỏi. cũng có chút sợ hãi lùi lại một bước.
“không cách nào diệt được. chúng ta cùng yêu tộc từng thử qua vô số lần, nhưng mỗi lần sau khi đem chúng đốt hết, trong vòng một ngày nó lại sẽ lần nữa xuất hiện. hơn nữa độc tính còn mạnh hơn trước”.
“mà lại, chất độc này là ẩn trong không khí, chỉ cần bất kỳ sinh vật nào ở lại nơi này ba ngày, tất cả đều không ngoại lệ, đều sẽ chết, bất kể cảnh giới. cho nên nơi này ngoài gọi là thất thải sơn, còn được gọi là tử vong chi địa”. thiên nhất tiếu, thiên điện điện chủ lên tiếng.
“cho nên các ngươi tốt nhất cẩn thận, không nên nán lại nơi này quá lâu, đem thứ này ăn đi”. trần tuệ dung lấy ra một đống bình dược thủy đưa cho băng cung đệ tử nói.
Những vị tông chủ khác cũng làm như thế.
“đây là cái gì?”. lạc cảnh điềm nhíu mày lên tiếng.
“một loại dược vật ức chế thần kinh. có tác dụng tạm thời ngăn cản tử vong hoa độc phấn. mỗi người cả đời chỉ có thể dùng ba lần, một lần chống đỡ chỉ được ba ngày. cho nên, đừng có lãng phí”. trần tuệ dung nói.
Mấy người đệ tử thánh địa đem bình dược uống vào, sau đó ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Lạc cảnh điềm ánh mắt cực kỳ trong suốt, nàng tuy nhiên bị khung cảnh hắc ám ẩn dấu sau vẻ đẹp này làm giật mình, nhưng độc tử vong hoa… nàng còn thật không có để vào mắt. thượng cổ chi linh năm năm qua để nàng uống một loại dược, khiến cho cơ thể nàng có thể miễn nhiễm với mọi loại độc tố.
Hơn nữa đây cũng chỉ là một loại biện pháp phòng ngừa, bản thân nàng vân mộng thiên hương quyết có thể hoàn mỹ đem mọi loại độc tính trung hòa, thậm chí có thể dùng nó tới tu luyện.
Cho nên nàng thật đúng là không xem loại độc này ra gì, nàng chỉ là làm bộ một chút cho người khác nhìn mà thôi.
Đám người tiếp tục băng qua nơi này, đi tới trên phía ngọn núi.
Lạc cảnh điềm giống như đi vào nơi dành riêng cho mình như thế, phấn tử vong hoa vô hình trong không khí bị nàng dẫn dắt vào cơ thể luyện hóa. tại nơi này, nàng tu luyện một ngày so với tại băng cung mạnh hơn gấp vài lần. nơi này quả thật là bảo địa tu luyện a.
Những người khác thì không có như vậy, cũng chỉ có mấy người tông chủ đã từng trải nên không có quá nhiều phản ứng, những tên còn lại ai nấu vẻ mặt