Đám ma thú bổ nhào về phía lạc cảnh thiên.
Nhưng ngay tại lúc này, một tiếng kêu vang lên.
“y nha. y nha”.
Xoát.
Đám ma thú dừng lại, sau đó đều rống lên.
“y nha. y nha”.
Âm thanh kia lại vang lên.
Đám ma thú giống như không cam lòng, nhìn về phía lạc cảnh thiên với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó đồng loạt lùi lại, quay đầu đem thi thể đồng loại mang đi.
Lạc cảnh thiên ngẩn ra nhìn cảnh trước mắt.
Cái này… đây là có chuyện gì?.
Không phải đâu. cứ như thế đi? đuổi lâu như vậy để làm gì? vừa rồi tiếng kêu kia…
Lạc cảnh thiên không hiểu ra sao. cũng không có biểu lộ “sống sót sau tai nạn”. hắn có, chỉ là một bộ mặt hiếu kỳ không thôi. tại sao chúng lại rời đi? tiếng kêu vừa rồi là cái gì? con đầu đàn sao?.
Không có khả năng a. hắn rõ ràng giết đồng loại của chúng nhiều như vậy, về mặt bản năng lẫn tình cảm, chúng đều không có lý do bỏ qua cho hắn.
Ngay tại lúc này, hắn thấy được con cáo tuyết khi nãy.
Nó xuyên qua đám ma thú tiến về phía hắn.
Lạc cảnh thiên nhất thời liền mộng.
Chẳng lẽ nói, hết thảy chuyện này đều là do con cáo tuyết này tác quái? hắn trách oan thượng cổ tôn giả???.
Mà lúc này, trong khu rừng, thượng cổ tôn giả đang ngồi uống trà, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía xa. sau đó nhìn xuống lạc cảnh thiên đang nằm trên mặt đất, rồi ngay tại chỗ biến mất.
Xoạt.
Lạc cảnh thiên cảm thấy một cơn gió ập tới. hắn vô thức nhắm mắt lại, mở mắt ra liền thấy được thượng cổ tôn giả xuất hiện trước mặt hắn.
“sư phụ?!”. lạc cảnh thiên bật thốt.
Thượng cổ tôn giả giơ tay lên ngăn hắn nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên người con cáo tuyết kia.
“ngươi lựa chọn hắn?”. thượng cổ tôn giả lên tiếng.
Lạc cảnh thiên ở phía sau không nghe được bất cứ thứ gì, hắn cũng không hành động được. chỉ có thể đứng đó nhìn lấy một người một thú đối mặt nhau.
“không phải ta chọn hắn, mà là vận mệnh chọn hắn”. con cáo tuyết kia mở miệng.
Nếu như lạc cảnh thiên có thể nghe được, ít nhất hắn nếu có thể thấy được. chắc chắn sẽ kinh ngạc tới ngây người.
Đáng tiếc, hắn bị bóng người của thượng cổ tôn giả che khuất, nhìn không thấy, nghe không được.
“vận mệnh? hắn vận mệnh nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn được một chút tương lai. năng lực của ngươi có thể nhìn thấu vận mệnh của hắn?”.
“không phải, ta cũng không có quan sát tương lai của hắn như nào. nhưng ta có thể cảm giác được, hắn là người hữu duyên”.
“thật là hắn sao? tiểu tử may mắn. ta bỏ ra thời gian dài như vậy, ngươi cũng không đoái hoài đến ta, hắn chỉ xuất hiện có một chút thời gian, ngươi liền làm ra quyết định”. thượng cổ tôn giả thở dài nói.
“ngươi không phải muốn vậy sao? cho nên mới đưa hắn tới đây. không phải là muốn ta quyết định sao? dù sao nhiều năm như vậy, ta hiểu rất rõ ngươi là người thế nào. ngươi mang hắn tới đây, đủ biết ngươi đối với hắn kỳ vọng lớn như nào rồi”. cáo tuyết lên tiếng.
“không hổ là thượng cổ chi linh. quan sát vẫn sắc bén như thế. ngươi không tức giận sao?”. thượng cổ tôn giả nói.
“tức giận? ban đầu có một chút, nhưng hiện tại thì không. hắn thật rất đặc biệt, ít nhất, tâm tính của hắn. ta rất ít thấy. đối mặt với cái chết, rất bình thản. so với ngươi, hắn tương lai có khả năng cao hơn ngươi nhiều lắm”.
“ai nói không phải đây”. thượng cổ tôn giả bật cười.
Nàng không có ở đây, nhưng lại thấy rất rõ ràng. lạc cảnh thiên cũng không sợ chết, nhân loại, khi đối mặt với cái chết, đều là kinh hoàng, tức giận, hối hận, tiếc nuối, thanh thản, giải thoát… nhưng lạc cảnh thiên ngược lại, hắn lại là hiếu kỳ.
Có thể lạc cảnh thiên nhìn không rõ nội tâm của hắn, nhưng thượng cổ tôn giả, cả con cáo tuyết - thượng cổ chi linh đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lạc cảnh thiên đối với bất kỳ thứ gì lạ lẫm đều rất hiếu kỳ, thậm chí có thể nói là mù quáng. hắn kiếp trước du lịch khắp nơi, kiếp này dạo chơi toàn bộ tâm nguyệt thành. tất cả đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ của hắn.
Lòng hiếu kỳ, nếu đặt trong học tập hoặc những thứ có lợi. sẽ rất hữu ích, nhưng là, nếu đặt sai chỗ, sẽ thành tai họa sát thân.
Lạc cảnh thiên còn chưa nhìn rõ được bản tâm của hắn, nhưng họ lại thấy rõ ràng. mà trong tương lai, cũng vì cái này, hắn thiếu không ít phiền phức.
Thậm chí… sẽ chết.
Thượng cổ tôn giả cũng không có đi thay đổi hắn, tuy nhiên hiếu kỳ, nhưng hắn lại có thể khống chế rất tốt nó. điển hình như sở như mộng, hắn kỳ thực rất muốn biết, vì cái gì một nam nhân lại có thể có ngoại hình xinh đẹp như vậy. tại sao phải giả nữ nhiều năm như vậy.
Nhưng chính hắn cũng biết, nếu hắn điều tra, hắn sẽ chết rất thảm. đây đơn thuần chỉ là một loại cảm giác, một loại bản năng mách bảo.
Cũng chính vì loại bản năng này, thượng cổ tôn giả mới không có khuyên nhủ hắn cái gì. mặc cho hắn phát triển theo ý mình. nhưng thượng cổ tôn giả gần đây nhìn ra được một đoạn tương lai, cho nên mới để hắn đi vào nơi này cùng chỗ kia.
Mà lần này, sự thật, nàng ban đầu là muốn để lạc cảnh thiên đối mặt với cái chết. thậm chí… để hắn thật sự chết đi, giáo