"ps: đọc lại chương 80, ta thế nào cảm thấy có mùi ngôn tình đây? ta chưa từng đọc ngôn tình a, làm sao lại viết ra loại cảm giác kia? khó hiểu!"
Trần tuệ dung tức muốn điên rồi, nhưng là bị thượng cổ chi linh nhìn chằm chằm, bà ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lạc cảnh thiên ánh mắt rơi vào trên người phùng nguyệt cùng lạc vũ quân, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống.
“cha, mẹ! hài nhi bất hiếu, để cha mẹ chịu oan ức”. lạc cảnh thiên nỉ non nói.
“không, không phải lỗi của ngươi. là lỗi của chúng ta, chúng ta quá vô năng”. phùng nguyệt khóc lên nói.
“thiên nhi, đứng lên đi. là chúng ta có lỗi với ngươi”. lạc vũ quân trầm giọng nói, nhìn không ra cảm xúc gì. nhưng nhìn lấy 2 bàn tay ông ta đều nắm chặt lại, đủ biết cảm xúc cũng không có ở mặt ngoài đơn giản như vậy.
Thượng cổ chi linh uy áp phủ xuống xung quanh nên hai người họ chỉ có thể đứng đó nói mà không đi tới được. thượng cổ chi linh chính là cố ý làm như vậy, nó không tin bất kỳ người nào, bao quát cha mẹ lạc cảnh thiên. nó chỉ quan tâm lúc này lạc cảnh thiên an toàn, bởi vì trên người hắn tai họa ngầm còn chưa giải quyết nên nó không muốn lại xảy ra điều bất ngờ gì khác.
“cha, mẹ. ta muốn ra ngoài lịch lãm, cho nên…”. lạc cảnh thiên nói không ra được câu cuối cùng.
Kiếp trước hắn có người thân, nhưng tình thương cha mẹ lại chưa từng cảm nhận được. kiếp trước mẹ hắn đối với hắn có thể nói là cực kỳ chán ghét, mà cha hắn lại không hề quan tâm tới hắn. người bên cạnh cũng chỉ có tỷ tỷ cùng muội muội.
Cũng vì thế mà kiếp trước hắn mới đi du lịch khắp nơi, một đi chính là vài năm. không hề trở về.
Mà kiếp này khác biệt, có cha mẹ yêu thương, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng là sự ấm áp đó đối với hắn mà nói không gì thay thế được. hắn thật không muốn rời đi hai người.
Nhưng mà, hắn không thể không đi. trần tuệ dung có lẽ đối với lạc gia, đối với phùng nguyệt sẽ không làm cái gì, dù sao lạc cảnh điểm còn ở đó, bà ta sẽ không dám làm quá đáng.
Nhưng hắn không phải, dù cho trên danh nghĩa là người lạc gia, nhưng lại không phủ định được việc hắn là con nuôi. mà lại, hắn chắc chắn, trần tuệ dung chắc chắn sẽ tìm người giết hắn, ở lại chỉ khiến cho người nhà bị liên lụy, hắn không muốn thấy cảnh đó.
Cho nên, hắn nhất định phải rời đi.
“tốt, ngươi muốn làm gì đều có thể. chúng ta đều ủng hộ ngươi”. lạc vũ quân gật đầu đáp.
Nói xong, lạc vũ quân không dám nhìn thẳng lạc cảnh thiên quay đầu qua chỗ khác. nhìn thấy lạc cảnh thiên một bên mắt bịt kín, ông ta trái tim liền đau nhói.
Phùng nguyệt cũng thế.
Lạc cảnh thiên đôi mắt ửng đỏ, dập đầu ba cái. hắn không biết mình lúc nào mới có thể trở về, lúc nào mới có sức mạnh để thay đổi hết thảy.
Cổ họng như có thứ gì đó chặn lấy khiến hắn nói không lên lời. qua một lúc, lạc cảnh thiên đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên người trần tuệ dung, ánh mắt rất lạnh, vô cùng lạnh lẽo.
Trần tuệ dung cảm thấy như có một con rắn độc đang nhìn lấy mình, cảm giác đó khiến bà ta rất khó chịu.
Lạc cảnh thiên không có nói lời nào, chỉ nhìn vài giây, sau đó liền quay người nhẹ giọng nói.
“đi thôi”.
Thượng cổ chi linh liếc nhìn trần tuệ dung một cái, sau đó rơi xuống trên vai lạc cảnh thiên, mà lạc cảnh thiên lúc này bàn tay giơ, phía trước liền xuất hiện một vòng xoáy không gian.
Đây chính là cổng không gian, bất kỳ một tên ma pháp sư nào đều có thể làm tới, lạc cảnh thiên mặc dù vẫn là cao cấp pháp sư, nhưng là hồn lực của hắn lại đã đạt tới cấp bậc ma pháp sư, nên cổng không gian đối với hắn mà nói rất đơn giản. chỉ là tiêu tốn ma lực nhiều một chút mà thôi.
Một người một thú biến mất sau cổng không gian.
Đám người đồng loạt thở ra một hơi.
Thượng cổ chi linh uy áp thực sự quá đáng sợ, họ ngay cả phản kháng tâm lý cũng không có.
Ngay sau khi lạc cảnh thiên rời đi, lạc cảnh điềm nhìn lấy trần tuệ dung nói.
“cho ta một ngày, sau một ngày ta sẽ đi theo ngươi. có thể chứ?”.
“có thể”. trần tuệ dung ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Nói xong, bà ta nhìn về đám người băng cung nói.
“chuyện hôm nay, không cho phép truyền ra ngoài”.
“vâng!”.
Lạc cảnh điềm nhìn về phía phùng nguyệt cùng lạc vũ quân nói.
“cha, mẹ. con mắt của ca ca, là tạ minh viễn dùng ám khí đánh lén”. lạc cảnh điềm nghiến răng nói.
Mặc dù không làm gì được người băng cung, nhưng là nàng lúc này cũng biết rõ thực lực gia tộc đến mức nào. dù cho không thể sánh với thánh địa, nhưng là muốn diệt một quốc gia hoàn toàn không có vấn đề.
Cho nên, nàng muốn lần lượt trả thù, mà bắt đầu, chính là tạ gia.
Phùng nguyệt cùng lạc vũ quân nghe thế sắc mặt lạnh xuống, sát khí tỏa ra khiến người xung quanh sợ hãi không thôi.
Sở như mộng ở gần đó, nghe thấy thế liền khẽ cười.
Tạ gia, xem như xong đời rồi.
…
Chuyện tại lạc gia, không một ai biết, chỉ biết rằng lạc gia phong tỏa xung quanh địa bàn, một con kiến cũng chui vào không được. tất cả thế lực xung quanh đều hãi hùng khiếp vía. bởi vì lúc đó tin tức lạc cảnh thiên gặp nạn đã truyền ra, mà tạ gia chính là chủ mưu.
Cho nên ai nấy cũng sợ hãi, khả năng rất lớn là hai gia tộc xảy ra chiến tránh.
Mà lúc này, tạ gia lại hoàn toàn không hề lo lắng, bởi vì tạ gia gia chủ tạ chiến mời tới thành chủ làm người điều giải.
Thành chủ là ai? đó chính là đế quốc bổ nhiệm cai quản