“đúng, tiếu ca, nơi này rốt cuộc là nơi nào?”. lạc cảnh thiên thấy đám người nhìn mình tròng trọc, hắn liền đổi chủ đề.
“nơi này sao? phía tây xích hồ thành, ngươi thật không biết?”. đinh nhất tiếu nhíu mày hỏi.
Lạc cảnh thiên lúc này mới biết bản thân là đang ở xích hồ thành, ban đầu hắn muốn đi ô dạ đế quốc, xem ra cũng không có cách bao xa.
“thật không biết a”.
“vậy ngươi từ đâu tới?”.
“ta theo sư phụ đi du lịch khắp nơi, lần này sư phụ cần đi tìm thuốc cho ta, cho nên liền nửa đường bỏ ta lại một mình. ai biết được tự nhiên tới nơi này”. lạc cảnh thiên nói.
“như vậy sao? vậy tốt, ngươi là muốn chúng ta mang ngươi đi xích thủy thành đúng không?”. đinh nhất tiếu hỏi.
“nếu không tiện cũng không sao, chỉ cần chỉ phương hướng cho ta là được”. lạc cảnh thiên đáp.
Hắn lúc này cũng xem như buông xuống lòng đề phòng, nhìn qua đám người này cũng không tính xấu. mặc dù đinh đang thương hội như nào hắn không biết, nhưng có thể có một chỗ cắm dùi trong xích hồ thành hẳn cũng không phải đơn giản.
Dù sao đây chính là cao cấp thành trì.
“mang ngươi một đoạn đường cũng không sao, đúng, ngươi gọi cái gì thiên?”.
“cảnh thiên vũ”. lạc cảnh thiên nói.
“đúng, tiểu vũ huynh đệ, ta gọi như thế có thể chứ?”. đinh nhất tiếu hỏi.
“đương nhiên”.
“tốt, tiểu vũ huynh đệ, ngươi từng đến cao cấp thành trì chưa?”.
“không có, bản thân ta từ hạ cấp thành trì tới”.
“như vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý, cao cấp thành trì không phải như những nơi khác. thứ nhất chính là cần nộp phí, dù sao cao cấp thành trì thường xuyên bị ma thú tấn công, cho nên cần nộp phí, xem như phí bảo vệ”.
“thứ hai chính là nhìn thấy người mặc trường bào có huy hiệu đầu ưng, tuyệt đối không nên trêu chọc. đó là cảnh vệ đội, người nào cũng vô cùng hung hãn, hơn nữa không nói lí lẽ, chỉ cần ngươi đắc tội họ, trừ khi có bối cảnh, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt giam”. đinh nhất tiếu nói.
“còn có chuyện như thế? đa tạ tiếu ca nhắc nhở. đúng, cái kia cần bao nhiêu kim tệ a?”.
“ngươi trong thành thì mỗi tháng một vạn kim tệ”.
“vậy người ngoài đây?”. lạc cảnh thiên hỏi dò.
“cũng là một vạn”.
“một tháng?”.
“một đêm”.
Phốc!
Lạc cảnh thiên kém chút phun ra một ngụm máu.
Thần mẹ nó một đêm.
Ăn cướp a.
Tại tâm nguyệt thành, một vạn kim tệ đủ cho một gia đình bình thường sinh sống một năm có được hay không? nơi này liền một đêm?.
“ngươi không có tiền?!”. thấy biểu cảm của lạc cảnh thiên, đinh nhất tiếu liền hỏi.
Không có tiền, như vậy sẽ rất phiền phức.
“không phải, chỉ là… cũng không nhiều”. lạc cảnh thiên nói.
“đủ ở một đêm sao? không đủ vậy thì rất phiền phức”.
“không phải, đủ. chẳng qua ta tính ở lại xích hồ thành nửa năm, xem ra chỉ có thể ở lại hai tháng”. lạc cảnh thiên thở dài nói.
“bao… bao nhiêu? hai tháng? ngươi có bao nhiêu kim tệ?”. đinh nhất tiếu trừng lớn mắt hỏi.
Đám người xung quanh cũng giật mình không thôi.
“khoảng 100 vạn kim tệ đi, ở hai tháng hết 60 vạn kim tệ, còn 40 vạn, ta tính qua giá tiền một đêm ở lại đã nhiều như vậy, tiền ăn hẳn cũng tốn không ít, hẳn là đủ ở hai tháng đi. thế nào?”. lạc cảnh thiên sửng sốt nói.
Tất nhiên, hắn đây là diễn.
Hắn muốn nhìn một chút đám người này có động tâm hay không. có câu tiền tài mê hoặc nhân tâm, hắn muốn biết họ có muốn giết người cướp của hay là không.
Hành động này của hắn không hề nghi ngờ là tìm đường chết, trong đám người đã nổi lên ý nghĩ đoạt tiền của hắn. người có ý nghĩ này có trên một nửa. trong đó bao gồm cả đinh nhất tiếu.
Lạc cảnh thiên hắn tính qua chuyện này sao? đương nhiên… không. không biết vì cái gì, hắn đột nhiên liền muốn thử.
Chẳng qua, nói xong hắn liền giật mình, hắn vì cái gì lại có hành động này? hơn nữa cái ý nghĩ đi kích thích đám người này mỗi lúc một lớn? chẳng lẽ.
Hít sâu một hơi, lạc cảnh thiên nâng bình rượu lên uống một ngụm.
Quả nhiên, là thứ kia ảnh hưởng hắn.
Vốn dĩ, đinh nhất tiếu khi nghe xong, lòng nổi lên ý nghĩ muốn cướp đoạt, chỉ là nhìn thấy lạc cảnh thiên cầm bình rượu uống, lại nghĩ tới chuyện của hắn, đinh nhất tiếu liền đem ý tưởng kia dấu đi, nở ra nụ cười nói.
“tiểu huynh đệ, ngươi vẫn là đừng nói ra tiền tài của bản thân. sẽ dẫn tới người khác ý nghĩ cướp đoạt. ngay cả ta cũng có chút ham muốn đừng nói chi là người khác”.
“a… cái kia… không có ý tứ, đa tạ tiếu ca nhắc nhở”. lạc cảnh thiên bày ra bộ mặt ngạc nhiên, sau đó cười nói khẽ tạ một tiếng.
Chẳng qua, hắn đã liệt đinh nhất tiếu vào danh sách nguy hiểm cần đề phòng.
“tiểu huynh đệ nếu không chê thì lên xe ngồi đi, nghỉ ngơi một chút. ngươi đi nhiều ngày như thế hẳn là mệt mỏi rồi, lên xe đi, chúng ta sẽ xuất phát