Dần dần tỉnh lại, lạc cảnh thiên cảm thấy cả người không thoải mái. đầu óc có chút không tỉnh táo, có chút choáng cùng đau âm ỉ một chút.
Vô thức đưa tay sang bên hông muốn lấy bình rượu, nhưng là lại phát hiện bản thân không động được. lúc này hắn mới để ý, bản thân bị trói lại trên một cái cột.
Nhìn quanh, không có người nào. đây giống như một cái địa lao, không khí có chút ẩm ướt. hắn có thể cảm nhận được một luồng khí đậm mùi nước bốc hơi phả vào mặt.
Ngao.
Mắt phải đột nhiên đau nhói, lạc cảnh thiên vô thức nhắm mắt lại.
Trong đầu không tự chủ được nhớ lại cảnh lúc trước, hắn không chết, hẳn là nữ tử kia không ra tay. hẳn là nàng bắt hắn nhốt tại chỗ này, chỉ là, làm sao không có người? ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.
Nhớ tới gương mặt kia, hắn không nhịn được nở ra nụ cười bất đắc dĩ.
Cũng không phải gương mặt đó xinh đẹp cỡ nào, mặc dù rất xinh đẹp. nhưng là gương mặt đó cũng chỉ là một cô nhóc 13, 14 tuổi. hắn lúc đó thật không ra tay được.
Có lẽ hắn còn chưa thích ứng được cái thế giới này, ai bảo trước kia hắn sống trong cái thế giới “nhan trị tức chính nghĩa” đây. tạo thành thói quen này cũng không có gì lạ, ai sẽ đi giết một cô bé xinh đẹp cơ chứ? tất cả chỉ là thói quen gây họa.
Bất đắc dĩ, lạc cảnh thiên thở dài một hơi. bất chợt, hắn dùng ý thức muốn liên hệ với thượng cổ chi linh.
“có đó sao?”.
Không có người đáp.
“nghe thấy lời ta nói chứ?”.
Vẫn không có người đáp.
“có hay không…”.
“ngươi gọi quỷ đây?!”.
Lời còn chưa nói xong liền nghe thấy âm thanh bất mãn vang lên trong đầu.
“gọi ngươi hai câu không đáp là có ý gì?”. lạc cảnh thiên bất mãn nói.
“ha ha, còn không phải muốn ta cứu ngươi? quên ý nghĩ đó đi, ta không rảnh”. thượng cổ chi linh cười lạnh nói.
“... ngươi biết?”.
“biết? biết ngươi nhìn thấy người ta xinh đẹp liền không nỡ xuống tay? vẫn là biết ngươi lòng dạ mềm yếu không dám giết người?”. thượng cổ chi linh lên tiếng.
“đánh rắm, ta không dám giết người? vậy ta độc chết những tên kia là thế nào? trọn vẹn hơn 20 người. ngươi lại dám nói ta không dám giết người?”. lạc cảnh thiên tức giận nói.
“cái đó cũng gọi là giết người? ngươi mẹ nó đao còn không dính máu còn dám tự nói mình giết người? ngươi dùng độc giết họ, không sai. nhưng ngươi cầm đao giết qua người sao? ngươi dám sao? chỉ cần ngươi dám cầm lên đao, đi ra ngoài gặp người liền giết, ta cứu ngươi. thế nào? dám sao?”. thượng cổ chi linh nói.
Ây…
Lạc cảnh thiên nhất thời im bặt.
Hắn bị thượng cổ chi linh lời nói làm cho không biết nên phản bác thế nào.
Cũng không thể trách lạc cảnh thiên mềm lòng, hắn quyết đoán qua, từng để cho quản gia giết sạch người để không tiết lộ bí mật. độc chết qua hơn 20 tên võ giả. nhưng là chính bản thân hắn lại chưa từng dính máu.
Không có bất kỳ nghĩa nào khác. bản thân hắn là chưa từng ra tay giết người.
Lạc cảnh thiên hắn chính là không hạ được quyết tâm, dùng chính bàn tay hắn, cầm lên đao giết người? hắn còn làm không được. hắn có rất nhiều do dự, có rất nhiều giá trị quan ngăn cả hắn.
Tất cả những thứ này tạo thành cho hắn trốn tránh đối mặt với sự thật.
Không sai, chính là trốn tránh.
Hắn kêu quản gia giết người, bản thân hắn không dính máu. hắn dùng độc độc chết một đám người, cũng không phải hắn trực tiếp giết. mà đối mặt với một người khác, hắn có thể kết thúc tính mạng của người đó, chỉ cần hạ tay xuống cắt một đường mà thôi.
Nhưng hắn chính là làm không được, thật cho rằng hắn không ra tay là vì nữ tử kia xinh đẹp sao? không phải.
Kiếp trước có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại là biến thái sát nhân cuồng ma. hắn còn từng tận mắt thấy một người nữ tử xinh đẹp cầm đao đâm vào trái tim một tên cảnh sát. cho nên cũng không phải vì nàng xinh đẹp mà hắn không hạ thủ được.
Mà chính là vì hắn còn chưa rời bỏ được thế giới quan của kiếp trước.
Mà cũng vì điều đó, thượng cổ chi linh mới tức giận.
Nếu không phải nhìn ra được nữ tử kia sẽ không giết lạc cảnh thiên, thượng cổ chi linh sớm đã nắm lấy lạc cảnh thiên ném hắn vào giữa rừng ma thú, để cho hắn từ trong đó tôi luyện ý chí của mình.
Đây chính là lý do thượng cổ tôn giả nhận ngươi làm đệ tử sao? thiện lương? cái này đáng chết lương thiện tâm. ngươi mẹ nó còn không sửa, sớm muộn ta cũng bị ngươi hại chết.
Thượng cổ chi linh trong lòng suy nghĩ một chút, bất quá nó cũng không có cách nào. ai bảo nó cùng lạc cảnh thiên ký kết khế ước cộng sinh đây? dù không muốn, nó cũng phải giúp đỡ lạc cảnh thiên.
Chẳng qua, trừ khi hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm tới tính mạng nó mới ra tay, nếu không dù hắn bị người tra tấn hắn cũng không thèm quản.
Lúc này nó chỉ cầu mong cho lạc cảnh thiên nhanh nhanh đột phá tới đại ma pháp sư, đến lúc đó nó liền mặc kệ hắn. dù cho có người đem hắn ngũ mã phanh thây,