“ăn thật ngon nha, ngươi không ăn sao?”. tiểu la lỵ lên tiếng.
“... ngươi không sợ?”. lạc cảnh thiên nhịn không được hỏi.
“sợ? sợ gì nha. cái này lúc trước cha mẹ chuyên làm cho ta ăn đây”.
“cái… ngươi nói là, lúc trước cha mẹ ngươi cũng dùng thịt của… những con ma thú này cho ngươi ăn?”. lạc cảnh thiên há to miệng hỏi.
“đúng nha, ta nhớ được. nhà ta có nuôi một con mèo nhỏ. to hơn như này rất nhiều, đáng tiếc nó đi lạc mất”. tiểu la lỵ nói.
Lạc cảnh thiên: …
Quấy rầy, cáo từ.
Con kim thiền thử này đã tiếp cận trăm mét, mà nàng nói nàng từng nuôi một con mèo so với con này còn to hơn…
Cái này là quái vật chứ không phải mèo a.
Ngươi đối với mèo có hiểu lầm gì sao?!
“ngươi thật không ăn sao?”.
“vẫn là ngươi ăn đi”. lạc cảnh thiên vội lắc đầu.
Nói đùa, ai biết nàng nói thật hay giả, lỡ như nàng tính cách đột nhiên biến xấu, cho hắn một chưởng vì ăn nàng thức ăn. hắn cái thân thể này còn không có chịu đựng được nàng nhất chưởng.
Vẫn là đàng hoàng một chút đi.
Thời gian trôi qua tiếp cận nửa giờ, lạc cảnh thiên đứng đó trợn tròn mắt nhìn lấy tiểu la lỵ. nàng từ đầu đến giờ, một con kim thiền thử nàng dùng chưa tới nửa tiếng liền ăn chỉ còn một nửa?.
Hắn nhìn không nhầm chứ?.
Cái này là sức người có thể ăn? ta xxx.
Nàng thế nào tiêu hóa được? sẽ không chen bể bụng sao?!
Một loạt câu hỏi trong đầu lạc cảnh thiên hiện lên, hắn lúc này đã không đủ bình tĩnh nữa rồi.
Bất kỳ người nào thấy cảnh này chắc chắn so với hắn còn cảm thấy khoa trương hơn.
Tiểu la lỵ sau khi ăn uống no nê, nàng quay đầu nhìn lấy lạc cảnh thiên. sau đó như nghĩ gì đó, bước về phía hắn.
Lạc cảnh thiên nhất thời lùi lại một bước.
“tiểu ca ca, ngươi tên gì nha?”. tiểu la lỵ hỏi.
“... lạc cảnh thiên”.
“lạc cảnh thiên? tên thật kỳ quái. vậy ngươi biết ta tên gì sao?”.
“... không biết”.
“nếu không, ngươi đặt cho ta một cái tên?”. tiểu la lỵ ánh mắt mong chờ nhìn lấy hắn.
“... vì cái gì?”. lạc cảnh thiên nhất thời liền mộng.
“ngươi đem ta bắt tới chỗ này còn hỏi vì cái gì?”.
Mồ hôi.
Lạc cảnh thiên đưa tay đỡ chán. xem ra tiểu la lỵ này là nhất quyết xác định là hắn bắt nàng tới.
Hắn cũng không có cách nào a, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Nên nói cái gì bây giờ?!
“cái đó… ta thật không phải người bắt ngươi tới”.
“ngươi… ngươi còn chối? rõ ràng vừa rối còn định đối với người ta… ta không biết. ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm. ngươi phải dẫn ta theo, ngươi đi đâu, ta đi đó. mẹ ta từng nói, xuất giá tòng phu, ta và ngươi đều ở chung một phòng, ngươi nhất định phải phụ trách”. tiểu la lỵ gương mặt nghiêm túc nói.
“ta… ta thật không có đối với ngươi làm cái gì a. với lại, ta cũng không quen biết ngươi. cần thiết như vậy sao?”. lạc cảnh thiên trợn tròn mắt.
Đây là… người giả bị đụng? ăn vạ sao?!
Ta mẹ nó trêu ai ghẹo ai rồi?!
Cũng không phải hắn sợ cái gì. dù sao có một nữ nhân xinh đẹp tình nguyện đi theo ngươi, ai sẽ từ chối? mấu chốt là, hắn cũng không dám đi đụng nàng, ai biết được nàng có hay không cho hắn một chưởng.
Hơn nữa, đó cũng không phải vấn đề trọng yếu. trọng yếu nhất chính là, ai biết tiểu la lỵ trước mặt này đã sống bao nhiêu năm? mẹ nó ít nhất cũng có trên ngàn năm đi? hắn mới không cần cùng một lão yêu quái ở chung với nhau.
“không nghe. ta không nghe”. tiểu la lỵ đưa hai tay bưng kín lỗ tai, chân dậm xuống đất tức giận nói.
Nhất thời, xung quanh bị nàng dậm chân rung chuyển không thôi. đất đá từ trên rơi xuống, kém chút liền đem lạc cảnh thiên chôn sống.
“ngừng! dừng lại. đừng lại dậm chân, sẽ chết người”. lạc cảnh thiên lớn tiếng nói.
“ta không nghe, ta không nghe”.
Mẹ nó cái nơi này muốn sập đi? ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta chôn cùng a.
“ngươi dừng lại cho ta”. lạc cảnh thiên nhịn không được quát lớn.
“ngươi đồng ý?”.
“đồng ý cái quỷ. ngươi mẹ nó có bệnh không? muốn giả ngây giả dại? ngươi mẹ nó cho ta là người ngu a? nơi này đều bị ngươi dậm kém chút không có. muốn chết thì tự sát, đừng kéo ta theo. mẹ nó chứ, ta trêu chọc ngươi hay giết cả nhà ngươi? ta cùng ngươi có thù sao?”. lạc cảnh thiên thật nhịn không được nữa.
Hắn tin nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng là tuyệt đối không tin nàng không biết nơi này là nơi nào. ban đầu hắn chỉ là nghi ngờ, nhưng hiện tại một chút nghi ngờ cũng không có.
Tiểu la lỵ nghe thế, ngừng kêu lên, chân cũng không tiếp tục động. nàng ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm lấy lạc cảnh thiên. không biết nàng là đang nghĩ cái gì.
Hai người nhìn nhau một lúc, lạc cảnh thiên thản nhiên cùng nàng đối mặt.
Sau một lúc.
“ngươi thế nào nhận ra?”. tiểu la lỵ lên tiếng.
“ta thế nào nhận ra? ngươi mẹ nó làm sao không nhìn một chút ngươi diễn kỹ cỡ nào nát a? coi người khác là thiểu năng sao?”. lạc cảnh thiên cười lạnh nói.
Ha ha.
Một người không nhớ cái gì, sẽ nói ra được những lời kia? sẽ biết được những đạo lý kia? hơn nữa mẹ nó, nàng nói mình 14 tuổi, còn quên hết chuyện trước kia. vậy mà có thể biết nũng nịu? hắn cũng không phải là gì của nàng, nàng nũng nịu cho