Thế Giới Hoàn Mỹ

Làm Một Việc Lớn


trước sau



Bên trong khu vực thứ tám, nhóc tỳ vác một cái bao da thú khổng lồ, tổng cộng đào được mười tám khối phù cốt. Tất cả đều óng ánh trong suốt, lấp lóe hào quang, trên có phù văn dày đặc.

Tuy rằng không phải là di chủng bảo cốt nhưng một bao lớn như thế thì giá trị của nó cũng cực lớn.

Trong khu vực này có di chủng bảo cốt Thái cổ chân chính dùng để trấn áp và thủ hộ nơi này, nhưng đáng tiếc nó không đào được ra. Nếu muốn đào bằng được có thể sẽ bị thương nặng, hơn nữa việc này sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn.

Nhóc tỳ lấm la lấm lét quan sát động tĩnh một lúc cũng không hề thấy có người tới bắt mình, trong lòng an tâm một chút.

"Phải nhanh chóng rời đi thôi!" Nó chạy như một làn khói, tốc độ cực nhanh.

Nó chuẩn bị tiến vào tầng thứ hai của cổ chiến trường. Nơi này chắc chắn không thể ở lại, nếu không phỏng chừng sẽ có người cắn răng nghiến lợi tới trừng trị nó.

Bên trong khu vực thứ tám tất cả mọi người đều rất phấn chấn, càng vào trong tự tin càng tăng. Cảm giác mình không dùng hết sức cũng có thể phá trận dễ dàng, một đường tiến tới như chẻ tre.

Hơn vạn người hầu như thẳng tiến một cách nhanh chóng. Bọn họ phân tán ở những nơi khác nhau trong rừng, từ bốn phương tám hướng tiến về phía cửa ải cuối cùng, đều có niềm tin tất thắng.

"Trời đất ơi, ta đã liên tục thất bại bốn lần rồi, năm nay nhất định có thể thành công. Thật không uổng công ta chăm chỉ khổ luyện!" Một thanh niên hơn hai mươi tuổi mừng rơi nước mắt.

"Cũng không khó lắm nhỉ! Đây mới là lần đầu ta tham gia vượt ải mà hình như sắp đi qua rồi? Xem ra ta thực sự là một thiên tài." Một đứa bé thò lò mũi xanh đắc ý nói.

Một mảng phù văn lấp lóe hiện ra. Đây chính là lối ra, nhưng nhóc tỳ không chút suy nghĩ bỏ qua, đi về một hướng khác. Ánh sáng chói lòa hóa thành một tấm bình phong ngăn cản ở phía trước.

"Ầm!"

Nhóc tỳ phát uy, mười ngón tay mở ra, chớp giật bạo phát. Đây là bảo thuật Toan Nghê, nó phá tan bình phong rồi nhanh chóng vọt qua.

Khu vực này còn nguyên thủy hơn trước, cổ mộc chọc trời, vượn hót hổ gầm, vừa bước vào đã cảm nhận được vẻ thê lương và không khí cổ xưa phả vào mặt.

"Ầm!" Ngọn núi ở phía xa xa sụp đổ. Một con Hắc Hổ to lớn ngửa mặt lên trời gầm thét, móng vuốt đè xuống đập nát ngọn núi kia, sự khủng bố khiến người ta run rẩy.

"Hình thể của nó thật kinh khủng!" Nhóc tý khẽ giật mình. Con hổ toàn thân đen kịt này không phải Thái cổ di chủng nhưng là một con Thú Vương đáng sợ, tuyệt đối không thể trêu chọc.

"Không hổ là tầng thứ hai chiến trường, đến nơi này tính mệnh của trời hay của mình đều phụ thuộc vào quyết định bản thân!" Từ hướng khác cũng có người tiến vào tầng thứ hai chiến trường.

Người có thể đi vào tất nhiên là thiên tài, tất cả đều trong nháy mắt ẩn dấu thân hình, tránh né khỏi bị hung thú đột nhiên tới săn giết.

Tầng thứ hai chiến trường thông với tám khu vực trước đó. Những người tiến vào có thể gặp gỡ nhau ở đây, không còn sự phân khu.

Nhóc tỳ sau khi đi vào không khẩn chương chút nào, dù sao hắn đã xông pha qua hàng chục hàng trăm dặm Đại Hoang, có lúc còn phải bảo vệ Thanh Phong, đối với vùng rừng núi nguyên thủy như thế này không thể quen thuộc hơn.

Nó quan sát một lúc rồi lao nhanh trong rừng rậm như một con thượng cổ thần báo. Rất nhiều dã thú bị kinh động nhưng không có trêu chọc đến những sinh vật khủng bố.

Cuối cùng nó thăm dò thận trọng khu vực xung quanh rồi dáo dác xử lý tang vật của mình.

Nó cẩn thận chia mười tám khối bảo cốt thành sáu nhóm, mỗi nhóm ba cái, rồi đem chôn ở những nơi khác nhau. Có cái ở đầm lầy, có cái ở khe nước, còn có cái ở bên trong tổ chim bỏ hoang.

Nó nghĩ nơi gọi là chiến trường thứ hai có liên kết với Đại Hoang, không có ai thủ hộ, ngày thường có thể đi đường vòng mà vào để lấy tang vật.

Mọi việc đều xử lý tốt, nó mới thoải mái vươn vai, ngẩng cao đầu quang minh chính đại đi dạo trong rừng núi.

Dựa theo yêu cầu bọn nó phải tìm một khối bia ở trong chiến trường thứ hai này, mặt trên khối bia có ghi chép nhiệm vụ cần hoàn thành.

Hiển nhiên việc không nói vị trí cụ thể của tấm bia chính là muốn bọn nó xông pha ở đây, chiến đấu với thú dữ, dùng việc đó để thử thách những thiên tài này.

Nhóc tỳ đắc ý vô cùng, tâm tình hết sức thoải mái, nhưng nó lại không biết nhiều người bên ngoài phải chịu đủ loại dày vò.

Mấy vị trưởng lão Bổ Thiên Các dẫn theo đoàn đội đi về lối ra của tám khu vực, rất nhanh đã tới nơi, muốn chờ đợi những đứa bé vượt ải thành công ở đây.

"Khu vực thứ nhất thật đáng thê thảm! Làm sao đến bây giờ mới chỉ có chín đứa bé thành công, xem ra độ khó lần vượt ải này quá lớn rồi."

Sau khi tới nơi này, sắc mặt các trưởng lão của bộ tộc lớn đều xám xịt. Việc này cũng quá gian nan, hơn vạn người vượt ải mà chỉ đi ra được có mấy người như vậy?

Phải biết rằng những người đi tới vốn đã trải qua tuyển chọn cẩn thận, ở trong tộc đều là những đứa bé phi thường xuất sắc, nhưng thế nào đến Bổ Thiên Các lại không thể qua nổi.

Mọi người rất bất mãn, trong lòng biết rõ ràng chuyện gì xảy ra. Có nhiều con cháu vương hầu, thậm chí có đời sau của Thái cổ di chủng muốn gia nhập Bổ Thiên Các, chiếm rất nhiều danh ngạch thiên tài. Vì vậy lần lựa chọn đệ tử này Bổ Thiên Các nâng mức độ vượt ải lên khó nhất, khiến cho nhiều đứa bé mang hi vọng cũng chỉ có thể thất bại tan tác mà quay về.

"Không có cách nào hết, lần này có quá nhiều cường giả." Hùng Phi trưởng lão của Bổ Thiên Các nói ra, tuy có áy náy nhưng cũng chẳng thể thỏa mãn tất cả mọi người.

"Người ở khu thứ hai đi ra cũng không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có mười sáu đứa, ài!" Mọi người thở dài.

Khu thứ ba càng ác liệt hơn, cuối cùng chỉ có tám đứa xông ra, hơn nữa tất cả đều mệt đến không thở nổi, cả người đầm đìa mồ hôi.

"Thật quá khó khăn!" Mọi người nghị luận, sắc mặt ngày càng xám xịt.

"Đừng có nóng vội, tất cả có thời gian ba ngày. Bây giờ mới có những người xuất sắc nhất xông ra, chắc chắn đằng sau còn có người vượt ải thành công." Trác Vân trưởng lão mở miệng.

"Chắc chắn là có nhưng sẽ không nhiều lắm. Thời gian càng dài càng tiêu tốn nhiều tinh lực, càng trở nên mệt mởi, khi đó còn sức đâu mà phá trận vực?" Một tộc lão cự tộc phản bác.

"Không thể nói như thế, còn có một nhóm tài giỏi hơn tiến vào chiến trường thứ hai rồi. Ta tin tưởng số này sẽ không quá ít." Mấy vị trưởng lão Bổ Thiên Các an ủi mọi người.

Tuy nói như vậy nhưng mấy khu vực tiếp theo đều vắng vẻ như thế, trong lòng mọi người chìm xuống, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Tuy các trưởng lão Bổ Thiên Các có áy náy nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, bởi vì lần này thiên phú của các đệ tử đều vô cùng tốt, tất nhiên vượt qua trước kia.

Cho đến khu thứ tám thì tình huống mới có thay đổi, để tộc lão của cá đại bộ tộc có chút hi vọng, bởi vì nơi đây có hơn trăm người.

"Khá lắm, thiên tài đều tậm trung ở khu vực thứ tám. Thật không tin nổi, lại có nhiều người như vậy. Khu này vượt quá số người của bảy khu vực trước cộng lại." Hùng Phi trưởng lão gật đầu cười nói.

"Đúng thế, khu thứ tám không tệ chút nào." Trác Vân tán thành.

Sắc mặt các tộc lão có chút giãn ra, không còn khó coi như trước.

"Ồ, đó là Đại Mông ở bộ tộc ta. Nó đã liên tục thất bại bốn lần rồi, không ngờ lần này thành công, ha ha ha." Một vị tộc lão vui sướng cười to.

"Ha ha, Thanh Hổ của tộc ta cũng thành công. Nhìn nó dồi dào tinh khí tựa hồ không phí bao nhiêu sức lực. Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên! Thật không đơn giản!"

Đám trưởng lão cười nói hết sức vui vẻ, bởi vì rất nhiều thiếu niên đi ra, thỉnh thoảng lại phát hiện mấy đứa nhỏ trong tộc mình.

Mới đầu Hùng Phi trưởng lão còn vui cười, gật gù liên tục. Đám thiếu niên ở khu vực thứ tám quả nhiên mạnh mẽ, có thể đi ra nhiều thiên tài như thế. Nhưng mà sau đó hắn cảm thấy có gì đó không ổn, quá nhiều người thành công đi ra mà hình như vẫn chưa kết thúc.

"Một, hai..... hai trăm mười bốn"

Mới đếm một thoáng hắn không khỏi cau mày. Làm sao đi ra nhiều người như thế, độ khó tăng lên dường như không có tác dụng mấy.

"Bốn trăm, bốn trăm lẻ một"

Hùng Phi trưởng lão cảm thấy không ngồi yên được nữa, lẩm bẩm: "Lần này thiên tài xuất hiện rất nhiều, thực sự là hiếm thấy."

"Ừ, quả thực vượt qua trước đây, có chút bất ngờ, nhưng có thể xem như đây là một chuyện vui à." Trác Vân trưởng lão
thỏa mãn gật đầu.

Khi nhân số vượt quá một ngàn thì Hùng Phi trưởng lão như ngồi trên đống lửa, vụt người đứng đậy.

Trác Vân trưởng lão cũng trợn mắt há mồm nói: "Thiên tài có quá nhiều, đám trẻ ở khu thứ tám thật không đơn giản."

Các trưởng lão khác thì cau mày, nhỏ giọng nghị luận.Có người mở miệng nói: "Nhiều người như thế không thể được. Chúng ta có nên kiểm tra lại một lần nữa, nếu không nhân số sẽ vượt quá so với dự định."

"Việc này sợ rằng không tốt lắm, những tộc lão đại tộc sẽ có ý kiến bất mãn, dù sao năm nay độ khó vượt ải được bố trí rất cao." Có người bất đắc dĩ nói.

Khi số người lên đến hai ngàn thì Hùng Phi trưởng lão tái mặt lại, thiên tài ở đâu ra nhiều vậy? Mà Trác Vân trưởng lão cũng cứng họng, không biết nói gì cho phải.

"Cái này..." Mấy vị trưởng lão khác của Bổ Thiên Các cũng choáng váng, há hốc mồm.

"Không ổn rồi!" Đến lúc số người đạt tới ba ngàn thì mấy vị trưởng lão đứng ngồi không yên,suýt chút nữa giựt đứt cả râu mép của mình. Tất cả đều xanh mặt, lòng nóng như lửa đốt.

Ngược lại với điều này, các tộc lão của đại bộ lạc, cự tộc thì mặt mày hớn hở, cực kỳ vui vẻ. Họ cảm thấy những hài tử trong tộc không hề thua kém, có không ít người thông qua thử thách.

"Đứa bé này thật không tệ, bé như vậy có thể qua ải."

"Nhị Hắc, không uổng công ngươi đã hai mươi mấy tuổi vẫn kiên trì, rốt cuộc cũng thành công rồi!"

Nghe những tiếng bàn luận của các tộc lão, mấy vị trưởng lão thực sự như lửa cháy tới đít, vội vã muốn chết, ngược lại hoàn toàn so với tình hình lúc đầu.

"Ta muốn nói cái gì nhỉ? A nhớ rồi! Một đứa bé còn thò lò mũi lo làm sao cho thể vượt ải thành công?!" Hùng Phi trưởng lão giậm chân, sốt ruột đến mức hồ đồ rồi.

"Cảm tạ trưởng lão khích lệ!" Một đứa bé sau bảy tuổi thò lò mũi đi ra, cúi chào Hùng Phi trưởng lão, sau đó còn quệt nước mũi, suýt chút nữa chùi ở trên người Hùng Phi trưởng lão.

"Gặp ma rồi, chắc chắn có vấn đề!" Đến giờ phút này rồi mấy vị trưởng lão Bổ Thiên Các hận không thể trợn trắng mắt ngất luôn đi. Bởi vì cảnh tượng trước mắt quá kinh khủng, số người vượt quá bốn ngàn, nhưng khó chấp nhận nhất là đám nhóc này kết thành từng tốp liên miên, tổ chức thành đoàn xông ra ngoài.

Đừng nói là hiện tại, chính là thời kỳ thượng cổ những năm chư thánh tranh bá cũng chưa từng thấy nhiều thiên tài như vậy.

Đây là dáng vẻ của người trải qua rèn luyện sao? Những đứa trẻ này từng người từng người cười nói, kết đoàn kết đội đi ra khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.

Mặt mấy vị trưởng lão xanh đến không thể xanh hơn nữa, cuối cùng không nhìn được kêu to: "Tra, tra tới cùng nguyên do!"

Âm thanh của bọn họ vô cùng thê thảm, đã kinh động đến cao tầng Bổ Thiên Các. Rất nhiều người nghe tiếng mà đến, còn tưởng rằng có Thái cổ di chủng tiến công đến đây.

Sau hai canh giờ không còn có hài tử nào đi ra phía ngoài, mọi người đếm cẩn thận thấy có tám ngàn chín trăm hai mươi bảy người vượt ải thành công.

Con số này thật dọa người, đám cao tầng Bổ Thiên Các đều tái mặt. Chuyện này từ trước tới nay chưa từng có, có thể nói là số một từ cổ chí kim.

Trong vạn người chỉ có hơn một ngàn người không thể đi ra, những người khác đều thành công.

Sau nửa canh giờ, bên trong khu thứ tám có vài vị trưởng lão tức đến nổ phổi, Hùng Phi và Trác Vân trưởng lão càng suýt chút nữa thổ huyết.

"Trời đánh, đây là người nào làm ra?"

Nghe tiếng kêu bi phẫn này, đông đảo tộc lão đại bộ lạc hai mặt nhìn nhau, thật không biết những người kia hứng chịu kích động cỡ nào.

Một lát sau, cao tầng Bổ Thiên Các nghe được bẩm báo. Từng người tường người ngửa mặt nhìn trời, rất lâu không biết nói gì.

"Làm sao thế?" Các tộc lão của đại bộ lạc cẩn trọng dò hỏi.

Cuối cùng mấy vị cao tầng kia đều xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của bọn họ chẳng ai đoán được nỗi lòng cũng như tâm tình của họ lúc này.

"Có một tên tiểu tặc, nó trộm cắp bảo cốt bên trong khu vực thứ tám, phá hỏng nơi thí luyện!"

Rốt cuộc tin tức truyền ra, các tộc lão hóa đá, tất cả đều ngẩn người, cuối cùng khóe miệng co giật, cố nén kích động không có lên tiếng.

"Đến tột cùng là ai làm chuyện này?" Một vị trưởng lão quát to.

"Còn có thể là ai, chắc chắn là do Hùng hài tử làm ra. Còn nói nó không tới, hiện tại có thể chứng thực nó đã đến." Hùng Phi trưởng lão rơi lệ đầy mặt, việc này thật như trò đùa.

"Đừng để ta bắt được, nếu như nó tiến vào Bổ Thiên Các thì việc đầu tiên ta làm chính tét cho cái mông của nó nở hoa." Trác Vân trưởng lão hung hãn nói.

Nhưng lập tức có người tiếp lời, nói: "Tiểu huynh đang ở đâu? Cánh cửa Trục Lộc thư viên sẽ mãi mở rộng với đệ."

Người nói chuyện chính là nữ chiến thần của Trục Lộc thư viện. Cả người nàng tỏa ra ánh sáng màu vàng, tư thái thướt tha, mỹ lệ yêu kiều, khuôn mặt thanh tú trắng như bạch ngọc mang theo nụ cười nhu hòa.

Trên trán Trác Vân trưởng lão lấm tấm mồ hôi, đảo mắt nhìn bốn phía.

Cũng trong lúc này, Hư Thần Giới sôi trào, tin tức truyền vào như một trận cuồng phong.

"Thực sự là đứa bé kia sao, nó dường như đã xuất hiện rồi?"

"Ngoại trừ nó ra còn có thể là ai được chứ, biểu hiện của nó không thua gì lúc ở Sơ Thủy Địa. Thật đáng thương cho Bổ Thiên Các."

"Ha ha, thằng nhóc này cũng quá thiếu đạo đức rồi, thực hiếm có!"

"Bổ Thiên Các thực đáng thương! Tên nhóc siêu quậy này khiến cho mọi người không biết nói gì, quả nhiên nó lại làm ra chuyện 'nhân thần cộng phẫn'!"

"Không sai, ai trêu chọc tới nó thì nhất định nó sẽ làm ra những việc 'nhân thần cộng phẫn' đối với ngươi. Ngay cả Hư Thần Giới cũng không chịu nổi nó, không biết Bổ Thiên Các có trục xuất hắn hay không nữa, ha ha ha!"

Vào giờ phút này cả Hư Thần giới sôi sục, tất cả mọi người đều đang cười to bàn luận những việc nhóc tỳ làm.

"Đứa nhóc này thực sự biết cách làm khổ người khác. Nó đúng là một đứa gieo vạ, đi tới đâu là nơi đó không được yên bình, may là nó cách xa chúng ta." Chùy thúc lau mồ hôi lạnh.

Tinh Bích đại gia không có nói gì, động tác vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo treo một tấm biển ở nơi đông người, trên đó viết: Muốn biết bí mật về nãi oa, xin trả một tinh bích.

*Nãi oa: Em bé còn bú sữa

Điểu gia cũng không chậm trễ, kéo một tấm vải rách rồi treo lên bên cạnh, trên đó viết: Một tinh bích, bí mật độc nhất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện