Nửa tháng sau, nơi biên giới tận cùng của cả vùng đất bốc lên một làn
sương mù mông lung mờ ảo, ngay sau đó là một tiếng nổ vang vọng long
trời lở đất, bắn ra vạn tia ánh sáng.
Tất cả mọi người ở Đoạn
Không thành đều bị kinh động, họ có cảm giác như một thiên thần vừa từ
giấc ngủ mê man tỉnh lại, từ trong hỗn độn mở mắt, tròng mắt bắn ra vô
vàn tia chớp.
Nơi cùng trời cuối đất hỗn độn quay cuồng, chớp
giật đan dệt, tiếng sấm điếc tai, mưa tuôn như trút, chẳng khác gì ngày
tận thế đã đến.
“Đến rồi! Bách Đoạn sơn sắp xuất hiện rồi. Thông
đạo mở ra, Bách Đoạn Sơn lại tái hiện ở thế gian!” Lớp người già đều
trợn to hai mắt, hồi hộp nhìn chăm chú.
Vùng đất này vốn rất bằng phẳng, thế nhưng hiện tại có thêm một cái bóng mơ hồ, giống như một dãy núi uốn lượn chợt nhô lên, như ẩn như hiện.
Nhưng nếu nhìn kỹ,
mặt đất vẫn bằng phẳng như trước, cái gọi là bóng mờ đó thuộc về một thế giới khác cách nơi này là vô tận hư không, lúc này đây chỉ là hiển hóa
ra mà thôi.
“Đến rồi, quả nhiên bản thân nó là một thế giới, ngày hôm nay mở ra thật là một cơ may hiếm có. Này các cháu, cơ hội của các
cháu đến rồi đó, có thể ở bên trong chiếm được đại cơ duyên, cũng có thể chết không chỗ chôn thây, tự mình lựa chọn và nắm chắc cơ hội đi!” Một
ông lão quát lớn làm rung động cả Đoạn Không thành.
“Bây giờ các cháu vẫn còn một chút thời gian, gấp rút chuẩn bị đi.” Cao nhân tiền bối truyền âm.
Mấy trăm năm trước có kẻ kiệt xuất ở Bách Đoạn sơn quật khởi, sau khi trở
về một bước lên trời, cuối cùng lên ngôi Nhân hoàng, có người trải qua
cửu tử nhất sinh, khi quay lại trở thành giáo chủ tối cao.
Mà
cũng chẳng cần nói chuyện thời xưa làm gì, có vài người tên tuổi tỏa ra
hơi thở của thần linh, ngạo thị cổ kim, rung động toàn cõi đất trời mênh mang trong suốt chiều dài lịch sử.
Chỉ trong nháy mắt, cả Đoạn
Không thành đều trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều tất bật, mọi
chủng tộc đều xuất hiện, có khỉ thần bay trên trời, có tảng đá biết bay, có bướm ma vẫy cánh, có người khổng lồ cao vài chục thước, có cây thần
cắm rễ giữa không trung... Tất cả đều lấp lánh Phù Văn, từng giây từng
phút chuẩn bị hướng về nơi tận cùng của vùng đất.
Đương nhiên
Nhân tộc là đông nhất. Các thể gia cổ xưa, các đại giáo đỉnh cấp, hậu
nhân của các hoàng tộc cổ quốc đông nghẹt một vùng, chen vai thích cánh
đứng ở trên tường thành.
“Tiểu sư đệ, đệ đang làm cái gì vậy? Còn không nhanh tay nhanh chân một chút, chúng ta cũng không thể rớt lại
sau cùng mới vọt vào nha.” Mấy đệ tử Bổ Thiên các lo lắng giục nhóc tỳ.
“Cơm ngon không sợ trễ (*), chẳng đi đâu mà vội, đệ đang thu dọn đồ đạc nè.
Nếu không các huynh các tỷ đi trước đi.” Nhóc tỳ tay xách nách mang ôm
một đống giống như đang chuyển nhà vậy.
Chuyện này làm năm vị
thiên tài Bổ Thiên các ngẩn mặt ra, mi định đi chém giết hay đi du lịch
đây, làm gì mà vác lắm thứ lỉnh kỉnh như vậy? Thật trông chẳng giống ai!
“Được rồi, đệ chuẩn bị xong rồi!” Rốt cục Nhóc Tỳ vác theo một bao tải to tướng nhanh nhẹn chạy tới.
Lão quái vật Đào Dã của Bổ Thiên các nhìn nhóc tỳ mà cảm thấy có chút nghẹn họng. Người ta cố mang theo nhiều đan dược, binh khí, thằng nhóc này
tại sao lại từ nhà bếp chạy đến, rốt cuộc nó đem theo những thứ lộn xộn
quỷ quái gì vậy?!
Thời giờ cũng chẳng còn nhiều nữa, Đào Dã cũng chả thiết hỏi nhiều, lão mang theo mấy đứa nhỏ xông về phía cửa thành.
“Tiền bối, ngài có một cái Bảo Cụ nào không, có thể tiện tay cho cháu một
cái? Hoặc một cái bình ngọc chứa được nhiều thứ linh tinh cũng được. Cái bao tải này cháu vác thấy vướng víu quá đi mất.” Nhóc tỳ nói.
“Không có!” Đào Dã lắc đầu, lão chẳng có thì giờ lằng nhằng với nó, mang mọi người cấp tốc vọt lên trên tường thành.
“Oanh!”
Ở nơi tận cùng của vùng đất đám sương mù hỗn độn càng ngày càng dày đặc,
cuối cùng trông giống như sóng biển trắng xóa đang cuộn trào ập đến,
quang cảnh trông cực kỳ hùng tráng.
Sóng lớn ngập trời, một mảnh
trắng xóa, nhấp nhô dữ dội, xô vào khối đất trời này làm vang vọng tiếng gầm(**), cảnh tượng làm người chấn động.
Đó là khí Hỗn Độn đang
ập đến. Nhiều đến như vậy, kinh khủng đến như vậy, rất nhiều người đã
sống quá nửa đời người mới lần đầu chứng kiến, thật hùng vĩ!
Tựa
như thiên quân vạn mã đang rầm rầm lao đến, giống trăm vạn đại quân xông lên, ầm ầm tiếng động, sương trắng cuồn cuộn đến tận trời, khủng khiếp
khôn tả.
“Ầm!”
Rốt cuộc một tiếng nổ thật lớn. Khí Hỗn Độn đã ập tới nơi này, rất nhiều người sợ đến vỡ mật tưởng rằng bị sóng
nhấn chìm, nhưng chợt phát hiện thấy đất trời như bị ngăn cách, sóng khí trắng xóa chỉ đến đó là ngừng.
“Thành đúng như tên gọi, gọi là Đoạn Không thành thực là có nguyên do mà!” Mọi người sợ hãi than.
Đúng lúc đó, tế đàn đổ nát từng nhuộm qua máu của chư Thánh ở trong thành
phát ra hào quang nhàn nhạt, giống như sinh mạng đang hồi sinh, tựa hồ
như đang hồi tưởng lại chuyện xưa thời Thượng Cổ.
“Chẳng cần phải đợi đâu, Bách Đoạn sơn mở ra là có thể tiến vào được rồi, chính là lúc
này!” Một con vượn già rống to một tiếng, tóm con của mình ném ra ngoài.
Tiếp theo một con ấu giao (*thuồng luồng nhỏ) vọt tới, trong nháy mắt lao vào trong sương mù hỗn độn.
Theo sau là một con chim lớn màu vàng bay vút lên trời rồi mất hút trong hỗn độn.
Một con bướm ma đập cánh, phá vỡ không gian lao vụt đi.
Hai con Long Tượng màu bạch ngọc cũng lao đầu mà chạy, chân đạp xuống mặt đất ầm ầm vang vọng.
...
Thời khắc này đủ loại sinh linh sóng vai, tất cả đều bắt đầu hướng về sương
mù mà chạy, ai cũng muốn là người đầu tiên tiến vào Bách Đoạn sơn hòng
chiếm được cơ duyên lớn nhất.
Thiên tài của Nhân tộc dĩ nhiên
cũng không chịu tụt hậu, vọt theo sát gót. Thậm chí có người còn sớm dẫn đầu, lấy ra Bảo Cụ, cùng cự nhân cao vài chục thước đua tốc độ, với hậu duệ của chim thần so tài.
Nơi tận cùng của vùng đất này có một
cánh cửa, tuy rằng to lớn vô cùng, nhưng người lại quá nhiều, căn bản
không thể vào cùng một lúc, biển người đông nghịt bị tắc nghẽn ở bên
ngoài.
Thậm chí ngay ở chỗ này cũng có một số sinh linh bộc phát chiến đấu, lao vào đánh nhau.
Nhóm người Bổ Thiên các lẫn trong đám đông, trên lưng nhóc tỳ vác một cái
bao tải to đương nhiên làm cho mọi người chú ý. Hết thảy mọi người đều
cảm thấy nó thật quái dị.
Không ít tộc lão đi tiễn đến chỗ này
cũng tỏ vẻ khó hiểu nhìn nó, có người không nhịn được hỏi: “Tiểu hữu,
cháu mang theo những gì vậy?”
“Đều là bảo bối đó!” Nhóc Tỳ quẳng
bao tải xuống đất nghe loảng xoảng rồi ngồi lên trên, dẫu sao phía trước đường cũng tắc, trong thời gian ngắn khó mà đi tới được.
“Đều là bảo bối? Cả một bao lớn?!” Cả đám người đều tỏ vẻ không tin, đến cả một vài sinh linh các chủng tộc khác cũng kinh ngạc.
“Đương nhiên!” Nhóc tỳ vỗ vỗ cái bao tải to tướng lót dưới mông, ra vẻ ta đây dương dương tự đắc.
“Quý môn thật là cường đại đó, cấp cho đệ tử nhiều bảo bối như vậy, thật là làm cho người ta kính sợ!”
Nguyên lão Đào Dã của Bổ Thiên các mặt mày đỏ lựng, mấy cái đó mà là bảo bối
hả? Dọc đường hộ tống mọi người đến đây lão đã nghe rõ mười mươi nồi
niêu xoong chảo va đập xủng xoảng bên trong!
Xung quanh không ít kẻ lộ ra ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào nhóc tỳ, rõ ràng nghĩ đến chuyện cướp bóc.
“Ta cảnh cáo các người, đừng có hòng mà nhằm vào bảo bối của ta, nếu không
ta đem từng người các ngươi hầm cách thủy!” Nhóc tỳ trừng mắt nhìn đám
sinh linh dị tộc, trông chẳng khác chó giữ xương, canh chừng cái bao tải kếch xù.
Mấy lão già Nhân tộc đứng xung quanh đều nở nụ cười mà
nói: “Tiểu hữu, cháu có thể cho bọn ta nhìn một cái trong bao có bảo bối gì không? Bọn ta đều đã già thế này rồi, chắc chắn không đoạt đồ của
cháu.”
“Được thôi!” Nhóc tỳ dường như rất miễn cưỡng, chầm chậm mở cái bao tải to ra.
Tất cả mọi người đều nhòm vào bên này, vươn dài cổ cố nhìn xem rốt cuộc là
cái gì, kể cả những sinh linh dị tộc kia cũng không ngoại lệ, trong mắt
ánh lên hung quang cùng với tràn ngập
vẻ tò mò.
Chỉ có mình Đào
Dã là mặt già đỏ ửng, hận không thể quay lưng chạy mất. Lão đập cho nhóc tỳ một cái rồi nói: “Có cái gì mà khoe hả? Đưa đây để ta vác cho!”
“Đồ linh tinh nhiều lắm, vác không nổi đâu, cho cháu một cái Bảo Cụ hoặc
Linh Quán (***) đi, cháu bỏ mấy thứ linh tinh này vào trong.” Nhóc Tỳ
chìa tay đòi lão.
“Không có!” Đào Dã điên tiết lắm rồi, thằng ranh con này đang thừa cơ bắt chẹt lão đây mà.
“Mở ra đi. Để bọn ta nhìn một cái nào.” Những người đứng quanh đó đều tỏ vẻ không vui.
“Được thôi.” Nhóc tỳ nhanh chóng mở bao tải to đùng ra, mọi thứ bên trong đều lộ ra. Một đám người rướn cổ lên, mắt liếc như điện quan sát, rồi tất
cả đều đực mặt ra. Cái này... gọi là bảo bối hả trời?!
Một lúc lâu sau mọi người vẫn còn tắt tiếng, thằng bé này rõ là đồ xỏ lá, đang kiếm người để chọc ghẹo đây mà.
“Nghe này cậu bé, cháu có phải đem cả nhà bếp của người ta cướp sạch hay không?” Một ông lão mở miệng nói.
“Làm sao mà ông biết được?” Nhóc tỳ tròn mắt, ngay sau đó giải thích: “Cháu
đâu có cướp sạch, cháu có nhắn lại mà, lại còn đặc biệt ghi chú tên môn
phái của cháu, nói rõ cái này là trưng dụng, sau này có thể đến Tịnh Thổ của bọn cháu mà nhận lại.”
Mặt già của nguyên lão Đào Dã Bổ
Thiên các vốn đỏ rực bây giờ càng giận đến đen sạm, thậm chí mắt cũng
tối lại, cái thằng ranh ba que xỏ lá này! Quá thất đức mà, làm sao nó có thể dựng chuyện như vậy được? Đường đường Bổ Thiên các còn cần phải
trưng dụng mấy thứ linh tinh này sao?! Lão thà để con thỏ ranh con chết
bầm này đi làm cường đạo lột sạch một tên cao thủ còn hơn như thế này,
làm cho Bổ Thiên các khó mà chịu đựng nổi. Tiên sư nhà nó chứ!
Cả đám người như hóa đá, mọi người đều không ngờ cái gọi là bảo bối té ra là mấy thứ linh tinh này.
Mấy sinh linh dị tộc lập tức rụt cổ về, mấy cái đồ vứt đi này mà gọi là bảo bối à, đem vào Bách Đoạn sơn để làm gì đây? Thằng oắt con rẻ rách này
sau khi tiến vào sẽ trở thành chốt thí mà thôi!
“Các người thật
ngốc, căn bản chẳng biết cách sinh tồn nơi hoang dã, đến lúc đó các
người chắc chắn thèm rỏ dãi được như ta. Đầu sư tử kho, Phì Di hầm nhừ,
hổ cốt chưng... các kiểu. Trông mà thèm!” Nhóc tỳ nuốt nước bọt.
“Làm ơn đừng nói nữa!” Sư tỷ xinh đẹp đứng cạnh nó lấy tay ôm mặt, có một tiểu sư đệ như vậy thật quá mất mặt.
Có một ông lão hiếu kỳ ngồi sụp xuống nhìn kỹ một lần. Thật là cái gì cũng có đủ, ngay cả đồ gia vị cũng có, rõ ràng đem một nhà bếp dọn sạch sành sanh.
“Đi thôi, có thể đi vào được rồi!”
Biển người trước mặt cũng chẳng nhanh nhẹn gì cho lắm, vô số sinh linh đều đi vào, mấy
thiên tài Bổ Thiên các cũng lần nữa lên đường, cáo biệt nguyên lão Đào
Dã, rảo bước về phía cánh cửa lớn đang phát sáng.
Xoát một liếng, bọn họ đã đi qua cửa để tiến vào trong một thông đạo sương khói mịt mờ, chẳng biết đi thông hướng nào.
“Đi thôi, kế tiếp cứ thẳng tiến!”
“Trong này có rất nhiều thông đạo, chọn đường đi khác nhau sẽ bị đưa đến những khu vực khác nhau trong Bách Đoạn sơn. Trăm sông về một biển, sinh linh từ các thông đạo khác nhau tiến nhập không sớm thì muộn cũng sẽ gặp
nhau.” Một vị sư huynh của Bổ thiên các nói.
Đó là lời của Đào Dã, là kinh nghiệm của tiền nhân.
Khi mới vào tất nhiên tránh để mọi sinh linh dồn vào một chỗ, nếu không sẽ xảy ra huyết chiến ở quy mô lớn.
Sau khi tiến nhập thông đạo này bọn nhóc tỳ chạy hết tốc lực về phía trước, chẳng biết sau bao lâu sương mù nhạt dần, ánh sáng mới có thể xuyên
thấu qua.
Sau đó họ lao ra ngoài, trong một khoảnh khắc đó họ cảm thấy một luồng linh khí đậm đặc, so với trong Bổ Thiên các còn gấp mấy
lần, linh khí quả thật gần như đọng lại thành nước.
“Tiểu thế giới này thật sự là báu vật, tu hành ở chỗ này đúng là làm chơi ăn thật!” Mọi người đều kích động.
Phía trước có một cái hồ trong vắt và tĩnh lặng, từng đám linh khí bốc lên,
quanh hồ cổ dược ngát hương, xa xa còn có dã thú gầm gừ.
Vài ngọn núi muôn hoa đua nở, quấn đầy linh đằng (đằng = dây leo), cây cỏ tốt tươi, trông giống như tiên cảnh.
“Chỗ đó có bốn gốc linh dược!” Một vị sư tỷ kinh hô, chỉ tay về phía một vách núi.
Đúng lúc này nhóc tỳ quát lớn một tiếng, quẳng bao tải to tướng trong tay
xuống, giống như một con mãnh thú hình người đang phát uy xông thẳng về
phía sau.
“Rắc rắc!”
Tiếng đứt gãy vang lên. Một cây cổ thụ to rên rỉ bị gãy làm hai đoạn, lập tức hiện nguyên hình là thụ nhân bị gãy.
Đám đệ tử Bổ Thiên các hoảng hồn, đây chính là cao thủ Thụ tộc, thường ngày hóa thành cây cổ thụ lẫn vào trong rừng rất khó phát hiện, thật là đáng sợ.
Hiển nhiên vị thiên tài của Thụ tộc này rất cường đại, vừa
nãy định bất ngờ đánh lén họ, kết quả bị nhóc tỳ lấy thân thể gọn gàng
đụng gãy.
“Phạch phạch phạch!”
Ở đằng xa một con chim lớn đỏ rực như lửa vọt lên, bay về phương xa, trên người nó tỏa ra sóng chấn động khủng bố.
“Đại Hồng, đừng có chạy, mau vào bát nào!”
Nhóc tỳ quát lớn, nó nhấc bổng một khối đá nặng đến vài ngàn cân ném mạnh
vào không trung. Bịch một tiếng, con chim to lớn hót vang giận dữ, phun
ra vô số ánh lửa đem cự thạch thiêu thành dung nham rơi xuống đất.
“Tiểu Hắc không được chạy, mày để lại tay gấu đã!” Nhóc tỳ lại xoay mình nhìn về phương xa, ở đó có một con Nhân Hùng một sừng màu đen, khắp người
Phù Văn lập lòe, đang vắt chân lên cổ mà chạy.
Các thiên tài của
Bổ Thiên các sững sờ, vị tiểu sư đệ này của họ cũng quá hung hãn đi. Vừa mới vào rừng núi mà đã như rồng về biển rộng vậy, điên cuồng như vậy,
ngay lập tức làm các sinh linh cường đại chung quanh phải kinh sợ lùi
bước, mà bọn chúng đều là thiên tài của các chủng tộc.
----------------------
Chú thích:
(*) ngạn ngữ Trung quốc: những điều tốt đẹp đáng để kiên nhẫn chờ đợi
(**) sóng gầm: tiếng sóng dữ dội khi có bão
(***) quán = lọ, bình. Linh quán tương tự như túi trữ vật