Trên Linh sơn dâng lên khí lành, vô số ánh hào quang tỏa ra như một trận mưa sao băng trút xuống, xán lạn và đẹp đẽ, rực rỡ đến kinh người.
Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, cả người nó phát sáng. Dù nó đã
khép kín lỗ chân lông, bịt miệng mũi nhưng vẫn có Thái Nhất Chân Thủy
hóa thành hào quang tuôn ra làm cảnh trên đỉnh núi trông thật đẹp mắt.
“Quá xa xỉ, làm vậy sẽ bị sét đánh!” Đại Hồng Điểu rướn cổ lên, hai mắt trợn tròn, lông chim dựng ngược. Nó đang bày ra bộ dạng trợn mắt há mồm.
Đây cũng không phải là sương sớm đọng trên lá, càng không phải là mưa rào
đang rơi mù mịt khắp trời. Đây là chính là Thái Nhất Chân Thủy, chỉ cần
một giọt xuất hiện cũng đủ để làm ngoại giới sôi trào.
Thánh vật
bực này giờ đây bị một thằng nhóc rách rưới phung phí như vậy, nó cảm
thấy hình như không phải cảnh thật. Đại Hồng Điểu gào khóc có đôi chút
giống với sói mà không phải là một con ác điểu.
“Luyện hóa không
được thì cho ta a, đừng hoang phí như vậy!” Đại Hồng Điểu đỏ mắt nói,
cũng tự mình thử nghiệm. Nó há mồm phun ra một cái nồi đen có phù văn
lập lòe rồi bắt đầu hấp thu nước thần.
“Ta đến giúp ngươi một tay!” Tiêu Thiên cũng cảm thấy xót ruột, hắn ra tay giúp đỡ Đại Hồng Điểu.
“Úi, cảm tạ. Thiếu niên tốt bụng, ngươi thật là tài cao chót vót (khổ thân
thằng bé lại bị đá đểu ), tương lai nhất định sẽ một bước lên trời!” Đại Hồng Điểu bày tỏ lòng biết ơn.
Tiêu Thiên phất tay áo một cái, thiếu chút nữa lập tức bỏ đi.
Nồi đen giữa không trung rất kinh khủng, phù văn trên bề mặt chằng chịt, vô số lôi điện và tia lửa đan dệt phong tỏa nơi này.
Nếu nhìn kỹ đây cũng không phải một cái nồi sắt đen thật sự mà do một quả
trứng chim mài giũa mà thành, có màu đen bóng loáng trông giống như mặc
ngọc long lanh rực rỡ.
Thái Nhất Chân Thủy khi rời khỏi mẫu thể
tuy vẫn đang trốn chạy nhưng cũng không còn ý thức tự chủ mạnh mẽ như
trước. Nước thần trào ra ngoài không nhiều lắm, đều bị thu vào trong nồi đen.
“Ha ha... Đồ tốt đó!” Đại Hồng Điểu miệng mở to, mỏ chim
cũng đã ngoác đến mang tai. Nó làu bàu một tiếng, nước dãi cũng ứa ra.
Nó vội vàng lấy cánh đỏ chót lau miệng.
Tiêu Thiên nhìn nó mà
nghẹn họng. Con chim này tính nết đúng là giống hệt bạn tri kỷ, nhìn
thấy đồ tốt là chảy dãi chảy dớt, xấu tính miễn chê!
Ngồi trên
tảng đá to, Nhóc Tỳ ti hí một mắt, kết quả lại có hào quang trào ra. Nó
bất đắc dĩ vội vàng nhắm tịt lại, sau đó bụm miệng lầu bầu bằng một
giọng lúng ba lúng búng: “Đó là nước thần của ta mà...”
“Ha ha, nhưng bây giờ là của ta rồi, mau nói chuyện đi, vãi thêm một ít hào quang ra đây!” Đại Hồng Điểu réo ầm ĩ.
Thiếu niên áo bạc cũng khuyên bảo: “Huynh đệ, huynh nghĩ đệ nên nhổ ra đi,
đừng cố gắng chống lại. Đây là Thái Nhất Chân Thủy chứ không phải linh
đan, cứ uống như vậy sau này sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng.”
“Chuyện nhỏ... Đệ chỉ luyện hóa một phần, vẫn làm được mà.” Nhóc Tỳ bụm miệng nói, giọng nó lục bà lục bục khó mà nghe rõ.
“Cái gì, ngươi có thể luyện hóa?” Đại Hồng Điểu vừa nghe lập tức trợn tròn
hai mắt, sau đó nó học theo, đôi chân chim dài ngoẵng xếp lại với nhau
ngồi ở trên bãi cỏ, hai cánh ôm chặt nồi đen, ‘Ừng ực’ một tiếng đã trút hết nước thần vào trong miệng, sau đó không nói hai lời bắt đầu luyện
hóa.
“Huynh đệ, cho dù có thể luyện hóa cũng không được, đệ uống
nhiều lắm, không được mười thì cũng tám cân phải không? Phải nhổ ra một
ít, nếu không huynh thấy quá nửa là Thái Nhất Chân Thủy này sẽ luyện hóa sạch đệ đấy.” Tiêu Thiên lo lắng.
Nhóc Tỳ che miệng không thèm
nói nữa, mắt to đảo nhanh như chớp. Nó xếp bằng ngồi ở chỗ đó, lấy hết
sức từ thủa còn bú mẹ, dốc mọi khả năng vận chuyển phù văn tiến hành
luyện hóa.
Tiếng động ù ù, phú văn lóe sáng, không bao lâu sau
màn sương mờ mịt quanh Nhóc Tỳ tỏa hào quang dày đặc che khuất hoàn toàn nơi này khiến cả đỉnh núi phát sáng.
Cho đến lúc này Thái Nhất
Chân Thủy không chạy trốn nữa mà thật sự bắt đầu tụ lại quanh người Nhóc Tỳ, đối đầu với nó định luyện hóa ngược lại nó.
Đó là thần vật có linh tính không tưởng tượng nổi, một khi đã quyết đoán như vậy sẽ đáng sợ vô cùng.
Tiêu Thiên hít một hơi lạnh, hắn ôm bình ngọc vào lòng. May là trong bình có Định Quang Châu, nếu không nước thần trong đó cũng không yên tĩnh như
vậy.
“Ngao...”
Rốt cuộc Đại Hồng Điểu không nhịn được thét to một tiếng. Nó nhổ một ngụm nước thần ra, nước thần hóa thành một dải hào quang nhưng nó rất nhanh mở to miệng một lần nữa, hút thật mạnh một cái, lại nuốt tất cả xuống.
“Thằng nhỏ hung tàn có thể kiên trì được, ta cũng có thể đứng vững!” Nó kêu lên.
Ngồi trên tảng đá lớn, toàn thân Nhóc Tỳ tỏa sáng rực rỡ, phù văn tụ thành
từng mảng đan dệt quanh người, có thể thấy được nó đang đối kháng quyết
liệt với Thái Nhất Chân Thủy.
Một bộ phận của Thái Nhất Chân Thủy đã
hòa vào máu thịt của nó làm cho thân thể nó thoạt nhìn càng thêm chói
mắt, thực sự đã bị nó luyện hóa thành công một bộ phận, làm cho nó càng
thêm mạnh mẽ.
Đây là một cỗ tinh khí hùng hồn và mênh mông không
thể tưởng tượng được, Nhóc Tỳ muốn luyện hóa toàn bộ thật sự là quá khó, nếu cưỡng ép rất có thể sẽ nổ tung.
Hơn nữa thân thể của nó sánh được với con non của hung thú Thái Cổ thiên giai, nếu là người khác đã sớm nổ tan xác.
“Ta... ta... ta... không cam lòng!” Nhóc Tỳ trợn tròn mắt, phồng mang trợn má
bụm miệng. Nó không muốn bỏ cuộc như vậy, vẫn đang nỗ lực lần cuối cùng.
“Ầm!”
Thái Nhất Chân Thủy phát uy, nó sợ bị Nhóc Tỳ luyện hóa nên trùng kích càng thêm mãnh liệt. Cả người Nhóc Tỳ như bốc cháy.
“Má ơi, nó sẽ không nổ tan xác chứ? Hay là ta cứ xem trước rồi nói sau.”
Đại Hồng Điểu vẫn một mực quan sát, nó thấy thế bèn nhổ một ngụm nước
thần ra rồi thu vào trong nồi đen, nỗ lực trấn áp và phong ấn.
Tiêu Thiên trông mà buồn nôn. Nước thần này người khác khẳng định không thể
dùng được nữa, con chim này không phải loại chim tử tế gì.
“Ầm!”
Thái Nhất Chân Thủy trùng kích. Thân thể Nhóc Tỳ run rẩy dữ dội như bèo trôi giữa biển, lúc nào cũng có thể bị lật úp, bị sóng đánh cho tan nát.
Nó phồng mang trợn má lầu bầu nói: “Nếu quả thực không được ta sẽ tẩm bổ hai kiện bảo cụ cho rồi.”
Nhóc Tỳ tất nhiên sẽ không mang tính mạng ra thử, nước thần dù tốt cũng
không thể cưỡng ép hấp thu. Nếu không được chỉ có thể bỏ qua.
“Ầm!”
Lại một cơn sóng lớp ập đến. Cả người nó run rẩy dữ dội, thân thể bị nước
thần gột rửa, xương cốt rung lên răng rắc, gần như không thể chịu nổi.
Nhưng đúng lúc đó ngực nó đột nhiên nóng lên, hào quang rực rỡ bùng phát chói chang. Một cơn chấn động kinh khủng bộc phát làm cả thiên địa lúc này
trở nên thất sắc.
Trên trời mây cuồn cuộn kịch liệt sục sôi,
phảng phất như phập phông theo nhịp ngực nó. Khắp nơi trong núi lớn ầm
vang, dường như sắp nổ tung.
Thiếu niên áo bạc chấn động, hắn vội vàng lấp bảo cụ che thân, quả thực khó
tin những gì đang xảy ra trước
mắt. Còn Đại Hồng Điểu thì càng sững sờ, mồm há to, cánh không ngừng vỗ
‘Phành phạch’ một cách vô ý thức.
Ngực Nhóc Tỳ nhấp nhô không
ngừng, tựa như có một đoạn thụ cốt (*) đang hình thành, đang phát sáng
chấn động lòng người. May mà đó chỉ là chấn động mà thôi, hoàn toàn
không phải thần lực vô địch chân chính đang khuếch tán.
Tất cả
Thái Nhất Chân Thủy trong cơ thể Nhóc Tỳ đều bị ép chặt, từ trạng thái
sôi sục trở nên an tĩnh, cuối cùng biến thành vô số ánh hào quang hướng
về phía ngực nó.
Nơi đó phảng phất như có một mặt trời tỏa sáng
lóa mắt, mà bên trong mặt trời tựa hồ bao phủ một đứa trẻ lóng lánh đang ngồi xếp bằng ở giữa.
Từng tia từng tia tinh huyết phát sáng như tinh hà, ngưng tụ hết về nơi đó.
Thái Nhất Chân Thủy chẳng qua chỉ là một loại chất dinh dưỡng bị các loại
máu huyết này nhanh chóng hấp thu, dung nhập vào mặt trời nhỏ, tựa như
một vị Chí Tôn được thai nghén đang ngồi xếp bằng bên trong.
Nhóc Tỳ kích động ghê gớm. Nó rõ ràng cảm ứng được một loại sức mạnh đặc
biệt đang thức tỉnh, tựa hồ sẽ chữa lành thân thể bị tổn thương của nó.
Loại khí tức này rất quen thuộc, bởi vì từ bé nó đã từng cảm nhận được.
“Chí Tôn Cốt...”
Đôi mắt to của Nhóc Tỳ ngân ngấn nước. Từ khi nó sinh ra đã xảy ra quá
nhiều chuyện, giống như một vở bi kịch diễn ra từng màn tanh máu và tàn
nhẫn. Bảo cốt bị khoét ra, nó vốn là con cháu dòng chính của Võ Vương
phủ nay trở thành kẻ lưu lạc bên ngoài, thân nhân ly biệt, cha mẹ sinh
tử khó liệu. Tất cả những chuyện đó đều do đoạn xương này mà ra.
Chí Tôn Cốt nguyên bản trước đây và tinh huyết đều bị người cướp đoạt đã
bắt rễ trong cơ thể thiếu niên thần thánh Thạch Nghị, tưởng rằng khó gặp lại, nhưng bây giờ không ngờ ngực nó nóng rực, tựa hồ có một đoạn thụ
cốt lại được sinh ra lần nữa. Ánh sáng chói mắt hóa thành một mặt trời
nhỏ khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Nhóc Tỳ có thể cảm
giác được rõ ràng tinh huyết trong cơ thể nó đang hồi sinh, đang sống
lại, đang tích súc lực lượng, đang khát khao tái sinh một Chí Tôn Cốt
mới!
“Suy đoán của Liễu thần đã trở thành sự thật...” Nó lẩm bẩm.
Một đường đi tới, vui thì cười giận thì mắng, nhưng một lòng thủy chung
không thay đổi, tinh khiết không tì vết, nó một mực hướng về Chí Cường
Giả mà tiến, không dao động dù chỉ một khắc.
Hiện tại nó cảm thấy rất thoải mái. Thân thể đắm chìm trong một loại hào quang thần bí, nó
càng cảm nhận được trong ngực đang nóng cháy đáng sợ, phảng phất như một vị Chí Tôn đang say ngủ, đang đợi nó đến đánh thức.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ta lại một lần nữa sinh ra Chí Tôn Cốt!” Nhóc Tỳ siết
chặt nắm tay, nó không đánh mất lý trí vì quá hạnh phúc mà rất nhanh đã
tỉnh táo ý thức được rằng chỉ dựa vào Thái Nhất Chân Thủy còn chưa đủ để đoạn xương kia lại sinh ra lần nữa.
Thế nhưng nó biết rằng tương lai điều đó nhất định sẽ trở thành sự thật. Có thể làm được vì hôm nay
nó đã thấy được hy vọng, Chí Tôn Cốt tất nhiên sẽ niết bàn tái sinh, mà
tương lai nó cũng vậy, một ngày kia sẽ được tắm rửa thần hỏa mà sinh,
vượt qua quá khứ để càng thêm mạnh mẽ.
Thái Nhất Chân Thủy rất
mạnh, ẩn chứa vô tận thần năng, ngay cả chư thánh thượng cổ đều cần đến
nó, mà lần này Nhóc Tỳ uống vào quá nhiều, rốt cuộc đều bị vầng sáng
trong ngực hấp thu.
Cơ thể nó không còn tỏa sáng. Tất cả nước
thần đều bị luyện hóa và dung nhập vào ngực, ở chỗ đó như có một lò thần đang thiêu đốt, cuối cùng chậm rãi biến mất.
“Thật mạnh mẽ!”
Xa xa Đại Hồng Điểu thở phào một cái, lúc nãy nó rất sợ. Khi ngực Nhóc Tỳ
phát sáng cả đất trời tựa như cùng cộng minh theo nhịp thở của nó, thật
là vô cùng đáng sợ.
Bây giờ mọi sự rốt cuộc lắng xuống, nơi đây đã yên tĩnh, trên người Nhóc Tỳ không còn hào quang tỏa ra.
“Ầm!”
Đột nhiên một luồng thần mang rừng rực vọt lên bao phủ cả đỉnh núi một lần
nữa, làm cho thiếu niên áo bạc và Đại Hồng Điểu nhảy dựng, tưởng rằng
cảnh tượng kinh khủng tái hiện.
Bất quá lần này họ quá lo lắng
rồi. Nhóc Tỳ cả người phát quang, bên cạnh nó xuất hiện miệng ‘Núi lửa’
thứ tám đang phun trào ‘Dung nham’, sức mạnh mênh mông kinh khủng.
“Cứ thế mà đột phá?”
Bất kể là Tiêu Thiên hay Đại Hồng Điểu đều giật mình vì chẳng có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, Nhóc Tỳ liền thành công khai mở.
Người mở được tám Động Thiên ở trong Nhân tộc cũng đã vô cùng hiếm hoi, xứng
đáng được tán thưởng một câu là thiên tư ngút trời. Bây giờ Nhóc Tỳ cứ
đơn giản phá vỡ trở ngại mà tiến bước. Điều này khiến Tiêu Thiên lẫn Đại Hồng Điểu sinh lòng nghi hoặc liệu đó có phải là giới hạn tiềm năng của nó, hay là một ngày nào đó nó sẽ mở được Động Thiên thứ chín?
Phải biết rằng chín Động Thiên trong hiện thực hầu như khó mà thấy được, chỉ có trong sách cổ mới ghi chép, vẫn có người hoài nghi rốt cuộc là đã
từng có thật hay không.
Nhóc Tỳ đứng lên. Nó còn chưa kịp đi cảm
ứng sự khác biệt của Động Thiên thứ tám thì đã phát hiện thân thể không
giống trước kia. Thể chất đã tăng lên rất nhiều, vượt xa quá khứ!