Phía trước sơn môn vô cùng nguy nga và tráng lệ, sinh linh đông đảo,
hoặc toàn thân chi chít vảy, hoặc mang cặp cánh chim xinh đẹp, những
người này đều phun ra nuốt vào hào quang, những loài di chủng mạnh mẽ
cũng không thiếu, bọn chúng khi sinh ra đều xuất hiện những dị tượng cả.
Sương mù màu vàng xuất hiện khiến cho toàn bộ nơi đây chấn động, một con quái vật khổng lồ giống như là Xuyên Sơn Giáp dài tới năm mươi mét đột nhiên xuất hiện, thế nhưng cái đầu của nó giống với giao long vô cùng uy
nghiêm, hào quang màu vàng lượn lờ quanh mình.
Mọi người kinh
ngạc bật thốt lên, đây chính là một con Thổ Hành Long, chỉ cần đứng trên mặt đất thì sức lực của nó vô cùng mạnh mẽ, có thể dời non lấp biển
khinh khủng một cách lạ thường.
"Gào..."
Trên một ngọn núi đá xuất hiện một con Bạo Viên cả người đen thui đang ngửa mặt lên trời
hét dài, âm thanh như biển gầm khiến cho mọi người kinh hãi. Nó dùng sức nện mạnh vào lồng ngực của mình, thanh âm vang lên như tiếng trống trầm thấp và nặng nề.
"Ầm" Con Bạo Viêm mười mấy mét này bật nhảy lên cao, từ trên ngọn núi đá này nhảy sang đỉnh của ngọn núi bên cạnh, lập
tức bụi bay đầy trời cả ngọn núi bị nó đạp nát, nó lại tiếp tục nhảy về
phía bên này.
"Rầm" Mặt đất chợt nứt thành bốn mảnh, Bạo Viên màu đen gào rú lộ ra bộ răng nanh trắng bóng, cộng với lồng ánh sáng màu
đen đang lượn lờ quanh thân thể trông cực kỳ dữ tợn và hung mãnh.
Mọi người không thể không tránh đường, con Bạo Viên này hung tàn quá nên ai cũng không muốn trêu đến nó, nó cũng không có lập tức đi vào mà đứng ở
ngoài sơn môn nhìn vào bên trong mà thôi.
Có một con bướm không ngừng bay lượn trước sơn môn, nó dài hơn một mét, năm màu sặc sỡ phát ra những ánh sáng lung linh.
Mọi người đều sợ hãi, ngay cả con Bạo Viên cũng không còn giơ nanh múa vuốt nữa, nó không tự chủ được bước lui hai bước tỏ ra vô cùng cảnh giác.
"Là Liệt Thiên Ma điệp trong truyền thuyết!" Hai mắt Đại Hồng Điểu sáng ngời, vừa căng thẳng mà lại vừa chờ mong.
Nhóc Tỳ cũng chú ý tới. Con Ma điệp này các đường nét đều sặc sỡ, những thứ
này là những phù hiệu thần bí, giống như đạo thể sẵn có nhìn như yếu
đuối nhưng thực ra lại vô cùng mạnh mẽ.
Căn cứ vào những gì mà
sách cổ ghi chép. Khi hai cánh của Thái Cổ Ma điệp rung lên thì có thể
nứt vỡ vạn dặm trời xanh, thông thiên động địa, mạnh mẽ không ai sánh
được.
Xa xa có một con chim lớn màu vàng liếc nhìn, ngoài ra còn
có một con dị cầm cả người xanh lè nhìn chằm chằm Ma điệp không chớp
mắt.
Loại sinh linh này đối với những loại cầm thú có sức mê hoặc trí mạng, nếu như có thể ăn tươi thì thực lực nhất định tăng lên một
tầng mới, nhưng như vậy thì thật quá đáng tiếc.
"Ầm" "Ầm"...
Mặt đất chấn động, tiếp tục lại có thêm một con kiến màu đồng cổ dài hơn
một trượng xuất hiện. Mỗi lần đạp chân đều khiến mặt đất nứt vỡ, nó
giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển vậy.
"Kiến Thần, đây
chính là hậu đại của một loại Thái Cổ thần trùng. Ở thời Thái Cổ, bọn nó kết thành bầy đàn để sinh sống. Có một thời gian xưng hùng xưng bá, mỗi một con đều có khả năng dời núi lấp biển, mạnh mẽ vô song." Có người
hít và một ngụm khí lạnh.
"May là chỉ đến có một con."
"Không phải, từ trước đến giờ chúng nó đều sống thành bầy đàn, làm sao chỉ có một con được!"
Quả nhiên vừa mới dứt lời, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, nơi xa xuất
hiện một vùng màu đồng thau, tổng cộng có mười hai con, con nào con nấy
cường tráng mạnh mẽ.
Trong đó vậy mà lại có một con không phải
màu đồng cổ mà là màu trắng bạc, lấp lánh ánh sáng chói mắt, trông càng
cường tráng hơn, nó vừa mới tiến tới liền khiến cho mọi người khiếp sợ.
"Con kiến này lực lượng huyết thống thật kinh người!" Tất cả mọi người đều
nghiêm nghị, đây tuyệt đối là một trong những đối thủ cạnh tranh đáng
sợ.
Mây khói lượn lờ, một cây thực vật giống như là bồ công anh
xuất hiện, đây cũng không phải cỏ mà là một cái cây, cành lá xanh tươi
mơn mởn, ở nửa phần trên có một quả dạng hình cầu trắng như tuyết tỏa ra những ánh sáng rực rỡ giống như là bạch vũ, thỉnh thoảng lại có một cài cọng nhỏ bung ra trôi dạt theo gió về nơi xa.
"Bồ Ma thụ!"
Rất nhiều người kinh sợ, đồng loạt rút lui, những cọng nhỏ bung ra đó đều
là những thứ trí mạng, được xưng là râu ma nguyền rủa, chỉ cần dính vào
trên cơ thể ngay lập tức sẽ cắm rễ rồi hút lấy thần tinh.
Thời
Thượng cổ, từng có một cây Bồ Ma thụ công tham tạo hóa giết chết Thần
linh, râu ma bay xuống cắm rễ vào trong huyết nhục rồi nhanh chóng hút
sạch tinh khí thần của vị Thần linh kia.
Về sau, chư thánh cùng
xuất thủ thì mới chém giết được cây Bồ Ma thụ kia nhưng đổi lại có vô số Thánh huyết đổ xuống, trận chiến đó cực kỳ gian nan.
Bồ Ma thụ
mặc dù chỉ là thực vật thế nhưng gốc rễ cũng giống như bàn chân con
người, có thể bước đi dễ dàng hơn nữa lại rất nhanh nhẹn. Sau khi nó đến nơi này liền cắm rễ trên mặt đất dể hút lấy tinh khí của đại địa, không cử động nữa.
Mọi người tránh như tránh tà cho nên tản ra cách nó cả đoạn dài, không người nào có ý định lại gần.
Đột nhiên cuồng phong gào thét, cát chạy đá bay, một con chim từ giữa bầu
trời lao xuống, toàn thân có màu xanh pha thêm những chấm nhỏ màu đỏ
thẩm, phát ra hào quang chói mắt, mỏ chim có màu trắng noãn. Kỳ lạ nhất
chính là mặc dù nó chỉ có một chân nhưng khi tiếp đất lại vô cùng ổn
định, khiến cho mặt đất nứt toát ra.
"Tất Phương, dĩ nhiên là Tất Phương trong truyền thuyết!" Có người kinh ngạc bật thốt lên.
Mọi người nghe thấy thế thì biến sắc, loài dị cầm cực kỳ hiếm thấy này ở
thời Thái Cổ là một phương bá chủ, được mệnh danh là Ma cầm Thiên giai,
không ai địch lại được, Chí tôn của tộc này đã từng ăn thịt mấy vị Thần
linh.
Tất cả mọi người tránh lui, loài Ma cầm kỳ dị này vô cùng
ít ỏi, không biết con Tất Phương này huyết thống có tinh khiết không
nữa, nếu như thật sự là hung cầm Thiên giai còn non thì đoán chắc rằng
chỉ cần vừa há miệng là một đám thiên tài bị nuốt chửng.
Tất
Phương có hình dáng giống như chim hạc, toàn thân màu xanh, tô điểm thêm là chấm nhỏ màu đỏ thẫm, mỏ trắng xinh xắn, cả người lượn lờ thần
quang, vô cùng chói mắt.
Nó lườm mọi người xung quanh, đảo mắt
qua con chim lớn màu vàng kia, nhìn về phía Toan Nghê, Tỳ Hưu, Li Long,
nó đứng yên một chỗ không nhúc nhích gì cả mà chỉ dõi mắt về phía sơn
môn để quan sát.
Phụ cận sơn môn nguy nga càng xuất hiện thêm
nhiều sinh linh hơn, đông nghẹt không thấy bờ, ai nấy đều là những thiên tài của các tộc có thực lực khủng bố.
Sau khi tới nơi này tất cả các cường giả của mỗi tộc đều trở nên cẩn thận, không dám khinh thường, nếu không rất có thể sẽ bị một sinh linh đáng sợ nào đó xé xác.
"Tiểu đệ!" Bỗng nhiên Nhóc Tỳ lộ vẻ vui mừng, nó nhìn thấy Sư Tử chín đầu
đang ở bên trong đám sinh linh kia, bởi vì Sư Tử chín đầu rất bắt mắt,
cả người sáng chói giống như được đúc từ vàng ròng, bất luận là ở nơi
đâu cũng sẽ thu hút mọi ánh mắt của người xung quanh.
Sư Tử chín
đầu nghe được âm thanh này cả người cứng đờ ra, nó đang cùng trò chuyện
với mấy vị thế giao* rất vui vẻ, vậy mà không ngờ lại nghe được thứ âm
thanh ma quỷ như thế.
(*): Quan hệ nhiều đời với nhau.
Nhóc Tỳ liều mạng chen tới trước, những sinh linh đứng xung quanh thấy một tên
thiếu niên Nhân tộc làm như thế thì rất giận dữ, nhưng mà cũng không ngờ rằng thiếu niên này lại mạnh mẽ đến vậy, trực tiếp đẩy các cường giả
sang hai bên.
"Tên Nhân loại kia không nên bước vào khu vực này!" Có sinh linh cảnh cáo, khu vực này đều là Thái Cổ di chủng, ai nấy đều
mạnh mẽ vô cùng nên mấy vị Nhân tộc không ai dám bén mảng tới nời này.
"Đừng có chọc ta!" Nhóc Tỳ cứ như thế mà đáp lời, lập tức làm cho đám sinh linh này ngạc nhiên và nghi ngờ.
"Hống..." Một con hung thú gào thét tỏa ra khí tức tàn ác, cả người lông tóc lấp lánh hào quang. Khí thế thật kinh người.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng có đứng trước mặt ta mà nhe ranh múa vuốt, coi
chừng ta ăn sống ngươi!" Nhóc Tỳ đột nhiên xoay người đối mặt với con
hung thú kia.
Lập tức cả đám sinh linh như hóa đá, bọn họ không
nghe lầm đấy chứ? Hình như hoàn cảnh không đúng cho lắm, thường ngày
không phải chỉ có Thái Cổ di chủng đi uy hiếp, ăn thịt những tên Nhân
tộc thôi sao, mà sao bây giờ lại hoàn toàn trái ngược? Hơn nữa tên thiếu niên này vẫn đang còn rất nhỏ tuổi!
"Tên nhân loại này chán sống
rồi à?" Con hung thú này vọt nhanh về phía trước, phù văn như hồng thủy trút về phía Nhóc Tỳ.
Nhóc Tỳ không nói hai lời, đột nhiên quét chân sang ngang, phù văn hóa thành những con sóng lớn bao trùm tới. "Rầm" một tiếng, bàn chân của nó đụng
trúng con hung thú kia.
Mọi người còn đang cho rằng bàn chân này
của nó ắt phải đứt gãy nhưng mà ngược lại con hung thú kia lại kêu thảm
thiết. Hàm răng hòa với máu chảy ra ngoài. Thân thể khổng lồ đó nhanh
chóng bay ngược ra ngoài.
Những sinh linh khác nhanh chóng tránh
né, con hung thú này nện mạnh xuống đất không thể đứng dậy nổi, xương
hàm gãy nát không ngừng rên rỉ.
Cả đám Thái Cổ di chủng hoàn toàn hoảng sợ, tên thiếu niên này quả nhiên mạnh mẽ, vẻn vẹn chỉ một cước mà đã giải quyết được một con hung thú.
"Đừng có chọc ta!" Nhóc Tỳ có vẻ mất kiên nhẫn, quai hàm phập phồng, mắt trừng thật to, quét nhìn những di chủng xung quanh.
Sau đó nó đi thẳng về phía trước, đẩy những chủng tộc mãnh mẽ chắn ngang đường sang một bên. Tướng đi vô cùng dũng mãnh.
Cả đám di chủng trợn mắt há miệng, đến cùng ai là hung thú đây? Đứa nhỏ
này hung tàn quá, như đi vào chốn không người, đi thẳng qua khu vực của
bọn họ, những ai cản đường đều đẩy sang một bên.
Tình thế hoàn toàn thay đổi, bọn họ không thể nào tin được!
Nơi xa, cả đám thiên tài Nhân tộc mắt chữ O miệng chữ A, mặc dù bọn họ cũng được xem là những nhân vật mạnh mẽ không sợ gì Thái Cổ di chủng, thế
nhưng lại không ngang ngược như thế.
Đứa nhỏ này quá hung bạo!
Nhóc Tỳ phía trước mở đường, Đại Hồng điểu lẹt đẹt theo sau, vô cùng hả hê,
nói: "Tránh ra, tránh ra, chưa từng thấy đứa nhỏ hung tàn xuất hành bao
giờ sao, mau tránh ra, đừng có trách là ta không nhắc nhở các ngươi,
không thức thời thì sẽ bị làm thịt đó."
Đám sinh linh kinh ngạc,
ngoáy ngoáy lỗ tai để xem mình có nghe lầm hay không, tên nhóc con Nhân
tộc này sẽ ăn thịt bọn chúng sao? Làm lật đổ mọi nhận thức về Nhân tộc.
Đặc biệt khi nhìn thấy Đại Hồng điểu rõ ràng là một con Thái Cổ di chủng
cực kỳ mạnh mẽ lại vô cùng ân cần, cho nên những tên dị chủng đang sôi
máu này đành phải kìm nén lại cơn tức giận trong lòng lại.
Tử
Điêu nhắm mắt cũng theo sát đằng sau, tính nó hơi nhút nhát, mặc dù thực lực bản thân cũng mạnh mẽ thế nhưng khi đứng trước mặt tên nhóc con
hung tàn này thì vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Nhóc Tỳ cứ thẳng hướng mà đi, nở nụ cười thật tươi, nói: "Tiểu đệ!"
Cả người Sư Tử chín đầu cứng ngắt, thật sự nó không muốn gặp lại tên nhóc
siêu quậy này, khó khăn quay đầu lại nhưng da đầu cảm thấy hơi tê tê.
"Ngươi còn sống?" Vẻ mặt nó rất phức tạp, đối với tên nhóc siêu quậy này nó
vừa hận mà lại vừa cảm kích, tuy rằng xảy ra nhiều chuyện làm nó tức
giận nhưng vào thời khắc mấu chốt đối phương đã liều mạng ngăn cản bốn
đại cường giả, mở một con đường máu cứu sống nó.
"Đương nhiên, bốn lão già bị ta giết đi hai lão." Nhóc Tỳ thờ ơ nói.
Sư Tử chín đầu nghe thấy thế thì cứng người, dưới tình huống nguy hiểm như thế mà tên nhóc con này có thể phản kích? Thế nhưng lại thấy tên này
đang nhảy nhót vui vẻ ở đây thì chắc chắn không phải là giả rồi.
"Tiểu đệ, ngươi không có chuyện gì thì tốt, ta còn sợ ngươi gặp phải nguy
hiểm nữa chứ." Nhóc Tỳ vỗ vỗ vào móng vuốt vàng óng của nó.
Đám
Thái Cổ di chủng đã từng ngăn cản Nhóc Tỳ thiếu chút nữa là té xỉu trên
mặt đất, vô cùng kinh ngạc, nó lớn tiếng nói Sư Tử chín đầu là tiểu đệ?
Đông đảo sinh linh đều ngẩn người, được mệnh danh là hậu đại của Thái Cổ
Thần vương đã giết qua Thần linh, lực lượng huyết thống vô cùng mạnh mẽ, những sinh linh bình thường đều không dám tới gần.
Thiếu niên Nhân tộc này cứ tùacute; gọi... Tiểu đệ!
Sư Tử chín đầu cả người vàng óng, cặp mắt trợn lên đầy vẻ giận dữ, uy thế
kinh người, nó như muốn nổi giận, ở ngay trước mặt nhiều di chủng như
thế mà gọi nó là tiểu đệ, thật sự quá mất mặt.
"Tiểu đệ, ngươi
muốn trở mặt với ta sao? Thế thì đừng trách ta độc ác!" Nhóc Tỳ trừng
mắt, nó bước lên một bước nhìn chằm chằm về cái tên sinh linh mạnh mẽ cả người đang thiêu đốt kim quang kia.
Dáng vẻ Sư Tử chín đầu đầ
nghiêm đáng sợ, nhìn chằm chằm người đối diện, nhưng cuối cùng nó cũng
thua trận, nó rất sợ tên nhóc con này nổi điên lên rồi lại hành hung nó
trước mặt mọi người, nói: "Dựa vào giao tình của chúng ta, đừng có gọi
ta như thế được không hả?"
"Sợ cái gì, ngươi chính là tiểu đệ của ta, có gì mà sợ. Đứa nào dám cười nhạo?" Nhóc Tỳ quét mắt nhìn xung quanh.
Cả đám sinh linh khi nãy vừa cản trở nó lập tức cảm thấy thân thể rét lạnh.
Nhưng mà, ở gần đó có mấy con di chủng cười nhạo, nói: "Hoàng Kim sư tử,
ngươi thật sự nhận một tên Nhân loại làm huynh trưởng? Quá mất mặt mà."
"Đúng vậy, huynh đệ chúng ta đã kết bạn với ngươi nhưng mà ngươi lại đi gọi
một Nhân tộc là huynh trưởng, như vậy sao chúng ta chịu được chứ?"
Mở miệng chính là hai sinh linh cùng tộc với nhau, bọn họ cũng có thân thể giống con người nhưng cái đầu lại to hơn một chút, ở giữa mi tâm có
thêm một con mắt dọc.
Đây chính là cường giả của Tộc ba mắt, cũng là Thái Cổ di chủng, bọn họ là anh em ruột cùng nhau tiến vào Bách Đoạn sơn, thực lực mạnh mẽ và kinh người.
"Nói nè chín đầu, ngươi làm chúng ta giật mình đấy, vậy mà lại nhận một thiếu niên Nhân tộc làm
huynh trưởng, bị hắn nắm nhược điểm rồi hay sao, nếu không ta giúp ngươi làm thịt hắn?" Lúc này có một con chim Loan mở miệng, cánh chim đẹp vô
cùng lấp lánh những ánh sáng ngũ sắc.
Đây tuyệt đối là di chủng
mạnh mẽ, tổ tiên của nó là Thái Cổ Thần điểu tiếng tăm lừng lẫy, năm đó
uy chấn thiên hạ khó lòng gặp được địch thủ.
"Hai tên các ngươi
cút sang một bên." Nhóc Tỳ dũng mãnh, sau khi nghe vậy thì tiến lên đằng trước chỉ mặt tên cường giả Tộc ba mắt, nói: "Xem như hai người các
ngươi gặp may mắn, ta không thích ăn những sinh vật hình người, đứng ở
một bên!"
Nó lớn tiếng quát, căn bản không thèm để hai đại cường
giả này vào trong mắt, chuyện này làm náo động cả lên khiến cho vô số
sinh linh nhìn lại.
"Ngươi!" Nó lại chỉ tay về phía chim Loan năm màu, nói: "Tự mình suy nghĩ đi, hoặc nướng, hoặc luộc, cho ngươi chọn
một trong hai." ( Bá cmn đạo rồi)
Nhất thời bên ngoài sơn môn ồ
lên, bất kẻ là Nhân tộc hay là những thiên tài của những chủng tộc khác
đều kinh sợ, bốn phía ầm ỉ cả lên.