Thế Giới Hoàn Mỹ

Kiếm Cổ


trước sau

Đỉnh núi trống trải, những tảng đá xếp ngang dọc, đi vào tận cùng bên trong rừng đá khiến người khác phải thán phục, trên rất nhiều tảng đá có những đồ án rất sống động, như Kim Ô trục điện (*), Tù Ngưu vượt biển, Côn Bằng giương cánh…

(*)Kim Ô trục điện: Kim Ô nhanh như điện

Những bức tranh còn sót lại thời Thượng Cổ có rất nhiều thể loại, không biết ám chỉ điều gì, từ xưa đến nay có rất nhiều thiên tài tìm hiểu những vẫn không có kết quả, có thể đó chỉ là những ghi chép về sự huy hoàng năm đó.

"Bảo cụ, bảo cụ… mày đang ở đâu?" Nhóc Tỳ lẩm bẩm.

Rừng đá bao la, đá tảng lởm chởm, nó tỉ mỉ cảm ứng nhưng không thu được bất kỳ kết quả nào, lợi dụng những phù văn được ghi chép trong Nguyên Thủy Chân Giải để tiến hành câu thông nhưng vẫn vô dụng.

"Chuyện gì xảy ra thế này, đã có vài tên sinh linh đoạt được bảo cụ, vì sao ta lại không có gì hết." Nhóc Tỳ vò đầu, khuôn mặt nhăn nhó.

Nó hết quẹo trái lại quẹo phải, nhìn thấy mấy tên Người phong ấn đang tụ lại thương lượng điều gì đó, có người lau chùi một tảng đá lớn, còn có người thì cẩn thận cảm ứng.

Nhóc Tỳ từ phía sau đi tới, vỗ vỗ bải vai một người trong số đó, nói: "Lão ca, có thu hoạch gì không?"

"Hả, à không có thu hoạch gì hết." Lão già lắc đầu, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, thanh âm này sao lại non nớt như vậy? Bọn họ đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy một tên nhóc con khuôn mặt bẩn thỉu, mắt to lung linh đứng ở trên một tảng đá đang kiễng chân vỗ vai một người trong bọn họ lám ra vẻ rất thân thiết.

"Đi sang một bên!" Lão già bị vỗ vai tức giận đến nỗi râu mép dựng cả lên, đây chính là cường định sinh tử, đã giết chết hết những thiên tài trong tộc của bọn họ, vậy mà mặt dày lại bắt tay làm quen, chắc não không có nếp nhăn rồi.

"Lão ca, chú ý chút hình tượng đi, ta và ngươi đều là những cao nhân, phải biết độ lượng và bao dung cho người khác." Nhóc Tỳ đạp trên một tảng đá lớn, kiễng chân, lại tiếp tục vỗ lên bã vai lão già kia.

Lão già tức đến gần hộc máu, nếu như nơi này không phải là nơi ngừng chiến thì hắn lập tức sẽ đập tên nhóc siêu quậy đến kêu cha gọi mẹ luôn.

"Nhóc con, mày đang khiêu khích tao à, đừng nghĩ là tao không dám động thủ!" Những người khác tức giận, răng nghiến keng két.

"Mấy vị lão ca à, vậy là các vị không đúng rồi, cái gọi là đối thủ chân chính, đó là phải tôn trọng, hỗ trợ, nhung nhớ lẫn nhau, chúng ta có thể quyết chiến sinh tử nhưng khi ngồi xuống thì vẫn có thể nâng cốc cười nói vui vẻ, bàn luận những chuyện của thiên hạ." Nhóc Tỳ không ngừng lắc đầu.

"Thằng oắt con, ai thèm nhớ nhung mày. Nếu không phải ở nơi này thì tao đã dùng một ngón tay đè chết mày rồi." Một lão già tính tình nóng nảy sắp nổi điên lên rồi.

"Lão ca, ngươi hỏa khí quá nặng, ta dám nói phù văn ở gan của ngươi xảy ra vẫn đề rồi, hỏa khí quá nặng sẽ ảnh hưởng đến phúc phận sau này." Nhóc Tỳ lao về đằng trước, đạp lên trên một tảng đá lớn màu xanh, ôm chầm lấy cổ của hắn.

"Cút, té sang một bên!" Lão già phản ứng, tên nhóc con hỗn láo, vậy mà cũng dám xưng huynh gọi đệ với lão phu, đáng ghét nhất chính là, không lâu trước đây còn chém giết con cháu của mình.

Mấy lão già nộ khí bừng bừng, nếu như có thể động thủ thì đã nhào tới lột da móc thịt nó ra rồi.

Cuối cùng, Nhóc Tỳ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai bọn họ, sau đó lại vỗ vỗ cặp mông của mình rồi xoay người rời đi.

"Nhóc con mất dạy!" Mấy người kìm nén cơn tức giận.

Ở bên cạnh, con Bạo Viên toàn thân đen thui cười khà khà không ngừng, sau đó dời cặp mắt nham hiểm về phía Nhóc Tỳ, tràn đầy sát khí.

Nó chính là con Thái Cổ di chủng mà Nhóc Tỳ đã gặp ở dưới chân núi, Nhóc Tỳ lườm lườm nó, nói: "Nhìn cái gì, khỉ đột, đừng có nhìn ta tràn đầy thân mật như vậy, ta không quen, với lại ta cũng không thương nhớ gì ngươi cả, cũng may là ngươi hình người nên không thể cho vào trong nồi nằm được."

Bạo Viên giận dữ, nện mạnh vào lồng ngực của mình, nó rất muốn há miệng gào to nhưng sực nhớ ra liền nhanh chóng lấy tay che miệng lại, cố gắng nuốt cơn giận vào trong lòng, trong cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ.

"Khỉ đột, ngươi cười cái gì thế, ta nói mắc cười lắm hả? Vui mừng hát hò trong họng vậy hả." Nhóc Tỳ trừng mắt.

Bạo Viên xoay người bỏ chạy, cả người run cầm cập, cố gắng che kín miệng không dám buông tay, những làn khói trắng từ trong lỗ mũi bay ra ngoài.

"Khỉ đột, sao lại chạy nhanh thế, có chuyện gì vui mừng thì nói cho bạn bè biết, cùng nhau chia sẻ, một người vui không bằng mọi người cùng vui, như thế là ích kỷ đấy."

Khỉ đột nhịn không được nữa, đến cả lỗ tai cũng bắt đầu xịt khói trắng, chạy thật nhanh ra khỏi rừng đá, ngửa mặt hét lớn: "Tên khỉ da vàng kia, đừng để ta bắt được nếu không sẽ xé nát ngươi ra!"

Nó chạy xuống dưới mười mấy trượng, đứng lên một tảng đá lớn, dừng hết sức nện mạnh vào ngực chẳng khác gì tiếng sấm rền, âm thanh chấn động cả trời đất, giải tỏa cơn thịnh nộ trong lòng.

"Mi Hầu lão huynh, Thông Tí Viên huynh, các ngươi phải chú ý, tên khỉ đột ở dưới kia muốn xé nát, ăn thịt các ngươi kìa." Nhóc Tỳ hảo tâm nhắc nhở.

Mấy con khỉ đó chẳng biết nói gì, chỉ trợn tròn con mắt.

Nhóc Tỳ lại đi vòng quanh tìm kiếm bảo cụ cho mình, khi đi tới trước một tảng đá có nhiều vết nứt, nó đột nhiên rùng mình bởi vì bên tai nó như văng vẳng những âm thanh vèo vèo.

"Kiếm của ta… Kiếm của ta…"

Nó giơ lên bảo kính Toan Nghê rồi quan sát thì thấy một chuỗi ký tự màu đen hiện lên ở trên trán, từng làn khói đen bốc lên lượn lờ bên tai nó.

"Lão quỷ, khi nào cũng kêu réo còn không bằng miêu tả một vài chi tiết, chứ không sao ta tìm ra được?" Nhóc Tỳ tức giận.

Đúng lúc này, một tảng đá bị nứt dài chưa tới hai thước ở dưới chân nó bốc lên từng làn khói đen, những tiếng răng rắc vang lên rồi bể nát.

"Hả… Tìm thấy rồi!" Nhóc Tỳ vui mừng.

Như tiếng thét kinh hãi làm cho mọi người đều nhìn tới, ai nấy đều giật mình, lại thêm một người tìm được bảo cụ nữa, bọn họ vô cùng hâm mộ.

Nhưng mà, khi nhìn xuống tảng đá đã nát vụn bên dưới thì đều ngẩn người, nơi đó không có ánh hào quang nào mà chỉ có từng làn khói bốc lên.

Bảo vật gì đây? Tại sao lại không có một chút khí lành, càng không có phù văn nữa, ngược lại nó giống như một bãi phân trâu khô đang cháy, khói đen không ngừng bốc lên.

Nhóc Tỳ trán nổi gân xanh, sao lại không có chút dị tượng nào, khói mù mịt bốc lên giống như đốt một bó củi ướt trong hang động vậy, quá mất mặt.

Cuối cùng, khói đen cũng tản đi hết lộ ra một đoạn sắt gãy, vô cùng xấu xí, rỉ sét loang lổ gần như toàn bộ.

Tỉ mỉ quan sát thì mới phát hiện được đây chính là một thanh kiếm, những đồ trang trí trên chuôi kiếm đã mục nát hết cả. Chỉ còn sót lại mỗi khung kiếm, miễn cưỡng cũng có thể cầm trên tay.

"Thanh kiếm này cũng thật có… Cá tính!"

"Ha ha…"

Có người nhịn không được trêu chọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhóc Tỳ đen thui, nó cũng cảm thấy thanh kiếm này quá đơn giản. Như thế này có thể sử dụng sao?

Thanh âm "Răng rắc" truyền tới, nó đứng như trời trồng, những lớp đá ở bên ngoài của vết nứt như muốn kép lại, bao phủ lấy thanh kiếm.

Nhóc Tỳ khịt khịt mũi, vội vàng ngồi chồm hỗm, dùng tay rút mạnh thanh kiếm ra ngoài, thế nhưng lại không có chút động tĩnh gì, điều này khiến nó kinh hãi.

Đúng lúc này, một luồng sát khí ngập trời bao phủ lại, vọt thẳng vô trong cơ thể nó, chỉ trong nháy mắt, những hình ảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông lần lượt hiện lên. Rất nhiều sinh linh diệt vong.

Loại khí tức này rất đáng sợ, thừa sức nghiền nát một thiên tài. Thân thể mạnh như Nhóc Tỳ vậy mà cũng phải run rẩy, trực tiếp thụ thương, một ngụm máu tràn lên tới cổ họng nó phải kìm nén nuốt xuống.

Người khác nhìn không ra nhưng Nhóc Tỳ lại khác. Thanh kiếm này quá lợi hại, chắc chắn không phải là vật phàm, khẳng định đây chính là đại sát khí trong số di vật của chư thánh!

Luồng sát khí này không hề giảm, cứ tiếp tục xâm nhập vào bên trong, Nhóc Tỳ phải dùng mọi khả năng để chống cự, cuối cùng về cơ bản là ngăn chặn lại được, trong lòng nó run sợ.

Thời khắc này nó rõ ràng, những người trước đây vì sao lại thất bại, đổi lại là một người khác, chắc chắn thân thể bị xoắn nát!

Đang lúc này, tiểu tháp nhỏ bằng đốt ngón tay được nó đặt
trên sợi tóc như là vật trang trí đột nhiên sáng lên xua tan toàn bộ luồng sát khí đó.

Không một ai có thể phát giác được tình huống khác thường của tiểu tháp.

Nhóc Tỳ thở dài một hơi, yên lặng điều tức khôi phục lại thương thế, rồi chầm chậm rút thanh kiếm lên lần nữa, một tiếng 'Roẹt' giòn tan vang lên, thanh cổ kiếm thoát khỏi tảng đá bị nứt, nằm trong tay nó.

"Ha ha!"

Rất nhiều người cười đểu, thanh kiếm gần như đã biến dạng, toàn thân rỉ sét, chỉ dài hơn một thước, hơn nữa nửa đoạn trên đã gãy và thất lạc nơi nào rồi.

Đám người lắc đầu, pháp khí thời Thượng Cổ còn sót lại cũng là ghê gớm lắm rồi, có rất nhiều thứ bị hư hại, chuyện này cũng là bình thường. Tên nhóc siêu quậy chỉ là không mặp may, gặp phải một vật đã hư hại không còn nhận ra hình thù gì mà thôi.

"Thanh kiếm gãy này cũng không tệ, cứ đem về, khi nào rãnh thì rèn lại, ha ha!"

"Xứng đôi vừa lứa đấy" Bạo Viên nhịn không được cũng nói đểu, cái miệng há ra đỏ như chậu máu, lộ ra những chiếc răng nanh trắng bóng, nó cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại được.

"Cố gắng bảo quản, xem như là chí bảo trấn tộc nhen." Một Người phong ấn vuốt chòm râu cười khà khà, vô cùng hài lòng, vừa này khi thấy Nhóc Tỳ tìm thấy được bảo cụ bọn họ rất hồi hộp, nên biết rằng, đây chính là pháp khí Thượng Cổ, rất có thể sẽ xuất hiện một vài chí bảo kinh thế.

"Mặc dù đã nát bét rồi, nhưng nhìn chung vẫn là pháp khí Thượng Cổ, mang về đi, cố gắng nâng niu, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ hiển linh đấy." Một tên Người phong ấn trẻ tuổi khác chế nhạo.

"Ha ha…" Cả đám người cười to, không ngừng lắc đầu.

Nhóc Tỳ mặt tối sầm lại, không hề nói gì, bởi vì chỉ mình nó biết thanh kiếm này nhất định bất phàm, không chỉ có luồng sát khí khủng khiếp chưa từng thấy qua, mà ngay đến trọng lượng của nó cũng đủ hù chết người ta rồi, mặc dù đã hư hại thế nhưng khi cầm trên tay nó phải nặng tới mấy vạn cân, huống chi đây chỉ là một thanh kiếm gãy mà thôi.

Cũng may là thân thể Nhóc Tỳ kinh khủng, nếu là người bình thường thì không thể nào nhẹ nhàng cầm trên tay như vậy được.

Cổ kiếm không có phần đầu, những chỗ không có rỉ sét thì có những hoa văn mờ mờ, thân kiếm lạnh lẽo.

"Ánh mắt của các ngươi thật quá kém cỏi, một thanh tuyệt thế thần kiếm như thế này mà cũng nhận không ra, không thấy xấu hổ hả, haizzz!" Nhóc Tỳ lắc đầu, sau đó làm ngơ như không vác kiếm trên lưng.

Nó nói như vậy cộng thêm những động tác đó khiến người khác càng thêm tin tưởng, đây là một khối sát vụn, lập tức một trận cười vang lên.

"Lúc tảng đá nứt ra có một làn khói đen bốc lên, đó chính là hắc sát của chiến trường cổ, những bảo vật có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị nó ăn mòn rồi từ từ mục nát, từ thời Thượng Cổ đến giờ vẫn bị hắc sát ăn mòn, nếu như thanh kiếm này còn có Linh, thì quả là nghịch thiên." Bạch Hổ xuất hiện, cực kỳ lạnh lùng, trong con ngươi xuất hiện tia trào phúng, hiển nhiên là cười trên nỗi đau của người khác.

"Các ngươi chẳng hiểu gì cả." Nhóc Tỳ sờ sờ như sợ mất thanh kiếm gỉ sét ở sau lưng, giả bộ hùng hồn nói lớn: "Nếu như đã thấy được mặt trời, uy danh của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp thiên hạ."

Cả đám người cười khẩy, Bạo Viên, Người phong ấn, Bạch Hổ đều nhìn chằm chằm Nhóc Tỳ, nó không đạt được những bảo cụ mạnh mẽ, lúc rời đi chính là cơ hội tốt để giết chết.

Lại có thêm một nhóm người tiến vào rừng đá, dẫn đầu là một thiếu nữ, mái tóc đen tuyền, vầng trán cao trắng nõn, chiếc cằm nhỏ hơi nhọn, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp, có một thứ linh tính gì đó.

Đây chính là công chúa Hỏa quốc, mặc dù chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thế nhưng dáng dấp gợi cảm, chỗ lồi chỗ lõm gần như hoàn mỹ. Cặp mắt long lanh, cổ trắng như tuyết, bộ ngực căng tròn, eo nhỏ thon gọn, hai chân thẳng tắp, gót sen uyển chuyển.

Làn da Hỏa Linh Nhi mịn màng trắng sáng như dương chi bạch ngọc, toàn thân có một tầng hào quang lưu chuyển, đôi bàn tay như ngó sen của nàng đang ôm một con sói con, lông xù, mắt to long lanh, trên lưng mọc ra một đôi cánh nhỏ trông rất đáng yêu.

Ở phía sau công chúa Hỏa quốc có mấy người đội nón lá, hiển nhiên đều là Người phong ấn, là những người đã từng xông vào Thần Quật và mang ra được một hậu đại của thần linh, bọn họ vô cùng mạnh mẽ và sớm đã chữa khỏi thương thế trên người.

Ngoài ra còn có năm vị thiên tài của Bổ Thiên các đi ở phía sau.

Mọi người liếc mắt, có thể tạo thành một nhóm người như vậy hiển nhiên không phải là nhóm bình thường, tuyệt đối mạnh mẽ.

"Ồ, là công của của Hỏa quốc, là con gái của Nhân Hoàng!" Có người kinh ngạc thốt lên.

Lời này vừa nói ra, bất kể là cường giả Nhân tộc hay là những thiên tài các chủng tộc khác đều hít một hơi khí lạnh, vị Nhân Hoàng kia danh chấn thiên hạ, công tham tạo hóa, thật sự rất mạnh mẽ, rất nhiều bộ tộc lớn mạnh đều không dám trêu chọc.

Nhóc Tỳ vác lấy thanh kiếm gãy, ngông nghênh đi tới gần sát với Hỏa Linh Nhi, nói: "Sư muội, ở chỗ này đừng sợ gì hết, đã có sư huynh bảo kê, không ai dám bắt nạt muội đâu."

Cặp mắt như viên đá quý màu đen của công chúa Hỏa quốc trợn tròn, trách mắng: "Ta cần ngươi bảo vệ sao?" Bất luận nhìn kiểu gì, tên nhóc siêu quậy này rõ ràng đang mượn oai của nàng vậy mà lại mạnh miệng như chuyện đương nhiên, khiến nàng tức giận mà không chỗ phát tiết.

Hơn nữa, nàng lớn hơn Nhóc Tỳ, cũng được xem là sư tỷ của nó, cho nên mỗi lẫn bị gọi là sư muội khiến nàng rất khó chịu.

Nhóc Tỳ vuốt ve chú sói con, Ấu Thần nhanh nhẹn nhảy vào lồng ngực của nó, trên người còn vương vấn mùi hương của Hỏa Linh Nhi, dụi dụi đầu vào người Nhóc Tỳ.

Đôi mày ngài của công chúa Hỏa quốc nhíu lại, tức giận nói: "Đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa!" Trên đường đi, hễ có đồ ăn ngon thì đều cho chú sói con này, thế mà khi thấy Nhóc Tỳ liền thành ra như vậy.

Nhóc Tỳ cười hài lòng, rồi quay mặt về phía mọi người, nói: "Ta không nói láo nha, đây chính là sư muội ta, ta đã bảo kê nên các ngươi chớ làm chuyện bậy bạ, nếu không ta cũng không khách khí đâu."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện