Núi rừng dày đặc chọc
tận trời cao, linh khí cực kỳ nồng đậm, rất nhiều thác bay suối chảy. . . Ven đường, nhóc tỳ đào vài gốc bảo dược lên, ném vào trong túi càn
khôn.
"Chắc là gần tới rồi."
Sau đó, hắn cảm thấy một khí tức đặc biệt. Nơi đây không hề có sinh
linh, thậm chí cả con kiến cũng không, mười phương yên ắng, không một
mãnh thú nào dám tới gần, mà tinh khí lại nồng đậm tới mức sáng mờ lấp
lóe. Hết thảy đều bắt nguồn từ tòa linh sơn khổng lồ phía trước. Nó cực
kỳ cao lớn, ở trên có sinh linh sinh sống, ngửa đầu lên là đã có mùi
thơm bảo dược xộc vào mũi. Thiếu nữ áo tím cẩn thận bò lên như con rồng
nhỏ, eo thon mảnh khảnh vặn vẹo, bước dọc theo vách đá dựng đứng hướng
lên núi.
"Trên núi có cấm chế, vậy mà nàng lại phá từng cái mà không phát ra bất
kỳ âm thanh nào, trình độ phù văn thật cường đại." Nhóc tỳ đi theo ở
phía sau.
Nhóc tỳ thầm giật mình khi trèo lên phía trước. Bởi vì cấm chế ở ven
đường cực kỳ cường đại và lợi hại. Nếu phải người bình thường, cho dù có vài tháng cũng khó mà vượt qua được, vậy mà lại bị thiếu nữ áo tím phá
giải.
Sau khi du sơn ngoạn thủy trên núi xong, nó cẩn thận quan sát. Nơi đây
có một cái đầm, thoát ra từng luồng khí lạnh thấm tận xương, nước bên
trong tối đen như mực. Loại đầm này cực kỳ thích hợp cho các sinh linh
họ giao sinh sống, mà ở ven đầm lại có bốn gốc linh dược sinh trưởng.
Đúng là Hắc Giao thảo, cả cây đen thui, sáng bóng, tỏa ra mùi thơm ngát. Điều này cũng minh chứng rằng chắc chắn bên trong đầm từng có thú giao
sinh sống, hơn nữa không chỉ một con, nếu không sẽ không có khí giao
nồng đậm tới mức sinh dưỡng được bốn cây linh dược hiếm thấy này được.
"Thần thú chạy đâu mất rồi?" Nhóc tỳ nghi hoặc, trốn phía sau tảng đá lớn, nhòm về phía trước.
Trên đỉnh núi không có gì ngoài cái đầm, xung quanh rất nhiều đá tảng, tạo thành một thạch lâm.
Rất nhanh sau đó, hắn nghe thấy động tĩnh. Thiếu nữ áo tím ở phía trước
bí mật đi lên, tiến vào thạch lâm, sau đó xuất hiện trước một hang động, ở nơi đó có bảo huy phát sáng.
"Sao lại có một đống xương giao vậy?" Nhóc tỳ tương đối giật mình.
Sau khi tiến vào thạch lâm, nó phát hiện ra được vài chiếc xương trắng
của loài giao. Đây không phải một hai con, lớn nhỏ cộng lại ít nhất cũng phải hai mươi con.
Thật quá kinh người!
Thú giao chính là hậu duệ của hung giao thái cổ, mặc dù huyết mạch không tinh khiết nhưng vẫn rất mạnh mẽ, không ngờ lại có sinh linh dùng chúng làm thức ăn.
Nhóc tỳ cẩn thận, quay đầu lại nhìn thoáng qua cái đầm, trong nháy mắt
hiểu ra. Chắc chắn có người cố ý tạo ra đầm kia dùng để nuôi giao.
"Sinh linh kia phải mạnh mẽ tới mức nào thì mới có thể làm được việc này?"
Hiện tại trước mắt làm nó thầm sợ hãi. Việc này thật quá xa xỉ và đáng sợ.
"Gặp phải đối thủ tham ăn rồi à?" Ngoan thạch nói nhỏ giọng.
"Điều này không bình thường." Nhóc tỳ lắc đầu.
Lần này nếu không phải thiên tài tập hợp cùng tới đây thí luyện thì
chẳng biết đâu mà tìm ra di loại quý hiếm. Mà không ngờ ở đây lại có
sinh linh dùng thú giao làm thức ăn. Việc này thật quá kinh người.
Cổ động được che chắn bởi sương mù mờ mờ, ở cửa động có một cây cỏ, cả
cây màu bạc, tỏa ra bảo quang như đang có lửa cháy, kỳ lạ nhất là trên
lá cây có sóng gợn như lông chim.
"Ngân Vũ thảo!" Nhóc tỳ trợn tròn mắt.
Đây chính là linh dược cực phẩm.
Theo truyền thuyết, nếu đủ năm tháng có thể bước thêm một bước, phát
sinh biến chất. Ngân Vũ thảo chỉ có năm cái lá cây. Cả cây màu trắng
bạc, phát ra thần huy, trên lá tràn ngập dấu vết lông chim, mùi thơm tỏa ra từng cơn làm người khác say mê.
"Nó chắc chắn phải cắm rễ ở nơi có khí lành. Xem ra chủ nhân của hang
động này không hề đơn giản, rất có thể là sinh linh cực kỳ mạnh."
Nhóc tỳ đắn đo, sau đó quay lại, quyết đoán nhổ đi bốn gốc Hắc Giao
Thảo, rồi sau đó tiến vào thạch lâm, nhổ nốt gốc Ngân Vũ thảo trước cửa
động bỏ vào túi càn khôn.
"Chẳng cần biết bên trong là cái gì, có được năm gốc bảo dược là lãi
rồi, không trắng tay rồi." Phải biết rằng, một khi rời khỏi thế giới
này, ra tới bên ngoài, sẽ rất khó để tìm được một loại linh dược, nào có dễ tìm như hiện giờ. Ngày trước, nhóc tỳ phải vượt qua đại hoang vô tận mới được vài cọng ở trong hang của di loại.
"Oanh!"
Từ sâu trong hang truyền ra tiếng nổ, cấm chế bị kích động. Thiếu nữ áo
tím như bị sét đánh, miệng tràn đầy máu, nhưng trình độ phù văn của nàng vốn sâu đậm, hơn nữa lại am hiểu phá giải trận pháp nên rất nhanh đã ổn định lại. Nhóc tỳ cũng tiến vào, quan sát ở phía sau, không khỏi hơi
kinh ngạc.
Đây là sào huyệt của sinh linh nào? Rõ ràng là trong hang đá, vậy mà bố
trí lại như tổ chim vậy? Không có gì ngoài cành cây khô, trong ổ có Kim
Ti thảo, mềm mại trong suốt. Cả hang sáng mờ, hiển nhiên là có chôn bảo
cốt, bày bố trận văn.
Cả người thiếu nữ áo tím được thần huy bao phủ, vô cùng thánh khiết, tay nàng cầm một gốc cây màu vàng nhỏ nhắn, sáng trong lập lòe, tỏa ra từng luồng thần quang làm mặt đất xung quanh ở tổ chim thành bột phấn, mấy
khối bảo cốt vỡ vụn.
"Thật là đồ phá hoại." Nhóc tỳ oán thầm.
"Hả, tại sao lại không có?" Thiếu nữ áo tím nhíu mày.
Tuy đã mở hết cấm chế ra nhưng trong tổ vẫn rỗng tuếch, không tìm được
cái gì. Nhóc tỳ cũng thất vọng, lúc trước đã nghi không có bảo bối gì,
kết quả đúng là một cái ổ trống trơn.
"Cái đám nhân loại đáng hận. Thế nào mà đã vơ vét sạch rồi?" Cô gái tự
nói, hiển nhiên là bức bối. Nhóc tỳ vò đầu, rõ ràng hắn mới có tới đây
thăm dò, làm sao tự nhiên lại đổ hết lên đầu hắn, xem ra không thể nhân
từ được nữa rồi.
"Được rồi, bố trí dẫn hắn tới, sau đó. . ." Thiếu nữ áo tím không dính
bụi trần, được thần huy bao phủ, đôi con mắt linh động hiện lên một tia
điện.
"Nàng định tính kế với ta?" Vốn dĩ nhóc tỳ định rút lui, tạm thời không
muốn cành mẹ đẻ cành con, dù sao ở bên ngoài cũng đã biến thành địa ngục đẫm máu, tạo ra động tĩnh quá lớn cũng không hay lắm.
Nhưng hiện giờ, hắn quyết định nán lại.
"Ta vẫn luôn muốn bắt được hậu duệ thái cổ. Bây giờ lại gặp ngươi!" Nó quyết định.
Rồi sau đó, nó hóa thành một đường sáng vòng ra sau, nhảy thẳng lên lưng thiếu nữ áo tím, ôm cổ, bắt đầu trấn áp, túi càn khôn lập tức bắt đầu
tỏa ra vạn luồng hào quang.
"A a." Thiếu nữ áo tím tức giận tí nữa hộc máu.
Mới vừa nhắc tới tên thiếu niên nhân tộc kia, kết quả hắn lập tức phát hiện ra, hơn nữa lại nhảy thẳng lên lưng nàng.
Đây đúng là đến thần cũng phải tức chết. Ngày thường, nàng là thần nữ,
ăn trên ngồi trước, thần thánh cũng không thể xâm phạm, bất kỳ kỳ tài
của bộ tộc nào cũng phải dùng lễ đối đãi, ai nấy vô cùng ngưỡng mộ, nào
có kẻ nào dám khinh thường. Bất kể đi tới đâu, nàng đều được muôn người
nhìn ngắm, sao quanh trăng sáng, vẻ mặt tuyệt vời làm người khác nhìn
thấy phải tự xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào. Nhưng tên hài tử gấu này
lại đối đãi nàng như một con
mãnh thú, chạy vòng ra sau rồi nhảy lên
lưng hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, cứ thế đấu vật với nàng. Thật sự
đúng là làm nàng muốn sống mà tức chết luôn.
"Ngươi chui vào cho ta!"
Nhóc tỳ giắt ở trên lưng nàng, một tay ôm cái cổ trắng như thiên nga,
một tay cầm túi càn khôn, vạn tia sáng tỏa ra, thu nàng vào trong, hoàn
toàn muốn khuất phục nàng.
"Hài tử gấu chết tiệt."
Thiếu nữ áo tím tức tới run người, cả ngoài tỏa ra thần huy, hơn nữa
trang sức trên người còn tỏa ra thần hà, chặn giữa túi càn khôn, ngăn
không cho nó hút nàng vào. Rồi sau đó, cả người nàng lóe lên phù văn,
định luyện hóa nhóc tỳ vì quá xấu hổ. Nhóc tỳ chết không buông tay, ôm
chặt lấy cổ nàng, cậy mạnh để hàng phục nàng, có điều phù văn của thiếu
nữ áo tím quá lợi hại, làm cho khung xương của hắn phải nổ vang.
"Mãnh thú thái cổ mạnh thật. Tới cả mấy món lỉnh kỉnh treo trên người cũng đều là bảo vật."
Nhóc tỳ phẫn uất. Vừa rồi nếu không phải cái khuyên tai lóe ra tia sáng, cản túi càn khôn lại thì chắc chắn đã thu nàng vào trong được rồi. Hai
người một kẻ cậy sức khỏe kinh người, một kẻ cậy trình độ phù văn nghịch thiên.
Nhưng lúc này, nhóc tỳ cảm giác không ổn, cả người đối phương lóe sáng,
định luyện hóa sống hắn. Nhất là cái khuyên trên tai nàng ta, phát ra
bảo huy, bắn ra tia sáng quét tới.
"Keng."
Nhóc tỳ lắc đầu, lấy tháp nhỏ trên tóc ra ngăn lại. Tháp nhỏ rung lên,
tỏa ra tia sáng, phát ra một luồng khí tức thần bí làm cho cái khuyên
tai lập tức tối đi.
"Của ta."
Nhóc tỳ thấy thế, hự một tiếng cắn lấy khuyên tai, giật mạnh xuống.
"A. . ."
Thiếu nữ áo tím tức giận. Kẻ này thật quá khốn nạn, không ngờ lại dám
cắn cả tai nàng. Cả người nàng đỏ bừng, xấu hổ tới mức tận cùng, ngọc
thể run rẩy liên hồi.
"Của ta, của ta."
Hài tử gấu không để ý tới tiếng thét chói tai của nàng, trong mắt chí có cái khuyên tai màu tím kia, sau khi cắn vào, cố gắng dùng sức giật lấy.
Thiếu nữ áo tím quả thật muốn phát điên. Hành động kia hoàn toàn phá vỡ
hình tượng của nàng. Ngày thường được gọi là thần nữ, hiện giờ lại bị
như vậy. Trên vành tay trắng ngần xuất hiện một hàng vết răng. Nhóc tỳ
chết không nhả miệng, hàm răng hổ cứ thế dùng sức cắn, kéo, giật khuyên
tai thần bí kia ra. Thiếu nữ áo tím thật sự bị chọc tức, một là đau, hai là tức giận. Đây là lần đầu tiên trong đời, chưa từng trải qua lần nào
như vậy. Tới cả thiên thần cũng muốn phát điên.
Nàng thúc dục khuyên tai, ý định phá nát răng của nhóc tỳ, nhưng phát hiện ra vô dụng.
Vừa rồi, sau khi bị cái tháp của nhóc tỳ đánh vào thì cái khuyên đã mất
tác dụng, không còn thúc dục được nữa. Trong lúc nhất thời, thiếu nữ
thánh khiết xuất trần như nàng lại bị cắn tới mức phù văn mờ đi, xấu hổ
thiếu tí nữa bất tỉnh, trong lòng hoảng loạn, uy lực bảo thuật giảm
mạnh.
Hai người vật lộn trên đất, đảo qua đảo lại.
Trong quá trình này, nhóc tỳ sống chết cắn lấy vành tai có cái khuyên, trong miệng kêu liên hồi: "Của ta!"
Oanh một tiếng, thiếu nữ áo tím đánh tay cùi chỏ tới, ở chỗ đó có một
cái thần hoàn, là một bảo cụ đáng sợ, ý định giết chết nhóc tỳ.
Kết quả là sau một tiếng hự, cổ tay của nàng truyền tới cảm giác đau
nhức, lại bị cắn, cả cái thần hoàn kia bị ngoạm chặt, không thể phát huy ra uy lực.
Thiếu nữ áo tím như phát điên. Rốt cuộc tên hài tử gấu này có mấy cái
miệng vậy? Làm sao lại cắn mãi vậy? Đây là cách chiến đấu đáng xấu hổ
nào vậy? Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Không đúng!
Nàng vội nhìn về phía bên, phát hiện ra ở giữa đám tóc của hài tử gấu có một tảng đá đang há mồm ngoạm chặt cái vòng tay của nàng.
Đúng là Đả Thần Thạch kia.
Nó kêu: "Cái này là của ta."
Nàng tức đến run rẩy. Hai cái tên bại hoại này lại có cùng một đức hạnh, đều cắn lấy nàng.
"Của ta, của ta, đều là của ta cả!" Nhóc tỳ vừa cắn lấy vành tai có cái khuyên vừa la lên.
"Món này phải thuộc về ta." Đả Thần Thạch không phục.
"Ta sẽ không tha cho các ngươi." Thiếu nữ áo tím thét lên chói tai, phù văn thiêu đốt cả người.
Nhóc tỳ cũng không thừa hơi nói, cố gắng dùng sức cắn lấy, rốt cuộc cuối cùng cũng lấy được. Cái khuyên tai vốn được làm ra từ thần kim vậy mà
lại thật sự bị nó cắn đứt. Còn cái vòng kia thì vẫn không việc gì, mà
trên vành tai của thiếu nữ kia thì xuất hiện một loạt vết răng xen lẫn
tơ máu, tỏa ra mùi thơm ngát.
"Ngọt thế. Đây là bảo huyết gì vậy?" Hài tử gấu cắn lấy cái khuyên, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cuối cùng hắn lao vào cắn vành tai kia, cố gắng hút ra mấy giọt máu.
"Ta liều mạng với ngươi." Thiếu nữ thật sự muốn tức phát điên, lông mày
kẻ đen dựng ngược, đôi mắt linh động bốc lửa, bắt đầu liều mạng cùng nó.
Hài tử gấu vật lộn trên đất với nàng, hơn nữa cả đôi bên đều vận dụng
bảo cụ mạnh nhất. Kiếm gãy tỏa ra ánh sáng ngọc, mà một khối bảo kính
trước ngực thiếu nữ cũng sáng lên, đối chiến kịch liệt.
Oanh!
Cả ngọn núi nổ tung. Cả hai cùng rơi xống. Nhóc tỳ phát hiện ra trong
lòng núi còn có một cái hang khác, cũng là tổ chim, bên trong có một cái kén đang phát sáng.
Hắn nhanh chóng vọt tới, vác cái kén kia lên rồi nhanh chóng trốn chạy.
"Tiểu tặc chạy đi đâu." Thiếu nữ áo tím như tiên tử bay đi, tay áo phấp
phới, đuổi theo không rời, thân thể thướt tha đang run rẩy từng hồi, da
thịt trắng sáng lên.