Thanh Phong đương nhiên biết hắn, thiếu niên áo bạc từng là đệ nhất
thiên tài, tiếng tăm rất lớn, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều thán phục,
thế nhưng cũng không hiểu lý do vì sao lại chạy tới nơi này.
"Tài cao chót vót, đệ nhất kỳ tài, từng sống ở Thiên Tài doanh chúng ta
thời gian rất dài, vô cùng dũng mãnh, tiềm lực kinh người."
Tiêu Thiên nghe thấy thế thì khóe miệng giật giật, hắn chán ngấy lời
khen ngợi như vậy. Hắn từng trúng tuyển vào Thiên Tài doanh, sau đó lại
nhanh chóng được một lão quái vật chọn trúng, nên đương nhiên đã từng
gặp Thanh Phong.
Nhóc Tỳ cũng nhếch miệng cười, vậy là hết chuyện để nói, không ngờ lại
chạm mặt nhanh như vậy thế nhưng nó không sợ, vàng thật không sợ lửa,
nói: "Huynh đài ngăn cản không biết có gì chỉ giáo?"
Tiêu Thiên tối sầm mặt lại, hắn có lý do tin rằng người 'Tri kỷ' bên
trong Bách Đoạn sơn hơn phân nửa chính là nó, và đã từng gõ lén mình
không chỉ một lần!
Càng xem hắn càng cảm thấy tin tưởng, nghiến răng nghiến lợi, những sợi
gân xanh nổi đầy trên trán, hắn hận là không thể nhào thẳng tới quyết
chiến một trận.
"Ngươi chính là nhóc siêu quậy ở Hư Thần giới, đánh lén ta ở chiến
trường thứ hai, cùng ta tìm Thái Nhất Chân Thủy ở Bách Đoạn sơn, đúng
hay là không?" Hắn rất muốn nghe câu trả lời từ chính miệng đối phương
nói ra.
"Thật đau lòng, không ngờ huynh lại căm ghét ta đến như vậy, uổng cho ân tình ta đã dành cho huynh."
"Quả thật… là ngươi?!" Nghe câu trả lời của nó, thiếu niên áo bạc giậm
chân, giống như bị người khác giẫm mạnh lên đuôi, sao mà chịu đựng nổi?
Quả thật rất muốn hộc máu mà.
Hắn bị đánh lén như vậy, cố gắng nuốt trôi cơn tức giận vào bụng, kết
quả lại đi kết giao 'Tri kỷ' với tên nhóc siêu quậy, chuyện này khiến
cho hắn không thể chấp nhận được.
"Khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi." Hắn kêu to một tiếng, cả ngươi tỏa ra ánh bạc. Giống như một con Bạch Long nhào tới, hắn vận
dụng sức mạnh mạnh nhất thảo phạt.
Nhóc Tỳ không nói hai lời, lấy khối Đả Thần Thạch trên sợi tóc xuống rồi tung mạnh lên, vẽ ra một quỹ tích xiêu xiêu vẹo vẹo đánh trúng giữa
trán của Tiêu Thiên, coong một tiếng.
"A… Đau chết mất!" Tiếng kêu thảm truyền tới, Ngoan Thạch lăn lộn dưới đất, không ngừng kêu gào.
Thanh Phong kinh ngạc, tảng đá mà cũng biết nói, còn có thể biết đau đớn?
Thiếu niên áo bạc ôm lấy cái trán, lảo đảo lùi về sau, quả thật rất đau. Hắn cũng rất muốn kêu to một tiếng thế nhưng lại bị khối Ngoan Thạch ở
trên mặt đất kia làm cho bối rối, đến tột cùng là ai đau đây, sao nó lại réo loạn lên thế không biết?
"Đau quá!" Ngoan Thạch lăn lộn trên mặt đất, cực kỳ đau đớn.
Tiêu Thiên đờ người ra chốc lát, cuối cùng mới khôi phục lại tinh thần,
sờ sờ lên cái trán thì lập tức nổi trận lôi đình, thật sự rất muốn lôi
tám đời tổ tông nhà nó lên chửi. Một khối u nhanh chóng nhô lên!
"A… Ta liều mạng với ngươi!" Thiếu niên áo bạc vọt mạnh tới, phù văn
hừng hực, một con Bệ Ngạn màu bạc xuất hiện, vô cùng cuồng bạo.
"Thật sự là ta không muốn đánh huynh." Nhóc Tỳ lên tiếng thế nhưng động
tác vẫn rất nhanh nhẹn, vụt qua đánh nát con Bệ Ngạn màu bạc kia, rồi
sau đó thu hồi Đả Thần Thạch.
"Thế nhưng ta lại muốn đánh chết ngươi!" Thiếu niên áo bạc rất mạnh mẽ,
được xưng là đệ nhất thiên tài trong Bổ Thiên các, động thủ ở nơi đây
liền gây nên cảnh náo động, một đám thiếu niên nam nữ chạy tới, vây xung quanh khu rừng trúc xem cuộc chiến.
"Giết!"
Tiêu Thiên gầm lên, cả người đều là ký hiệu màu bạc rồi biến thành một
đám lông chim trắng noãn phóng thẳng lên trời, giống như mọc ra cánh
chim từ trên trời đánh xuống, hào quang bảo thuật rực rỡ, giống như mưa
ánh sáng từ từ hạ huống.
Nhóc Tỳ lại tiếp tục ném Đả Thần Thạch ra, vẫn là chỗ cũ, vẫn là sức lực như hồi này, bịch một tiếng, Thiêu Thiên lại ôm cái trán kêu gào.
Trong truyền thuyết Đả Thần Thạch chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, vô cùng
chuẩn xác, cơ bản không thể nào né tránh được, chứ không thì đời nào
được gọi là chí bảo.
"Gào… Xong chưa vậy, tại sao lại đánh ta thế, đau chết mất!"
Ngoan Thạch lăn lộn trên mặt đất, cả đám người bên ngoài thì thè lưỡi,
còn Tiêu Thiên thì bị kích trúng ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở dốc,
nước mắt gần như sắp chảy ra.
Điều đáng ghét nhất chính là rõ ràng tảng đá kia chẳng hề hấn gì nhưng
mà vẫn kêu gào không thôi, khiến cho hắn không tiện kêu đau.
"Ta… liều mạng…" Trên trán của thiếu niên áo bạc xuất hiện khối u như chiếc sừng, càng ngày càng to hơn.
Hai chữ 'Với ngươi' chưa nói nên lời thì ngay lập tức bị Nhóc Tỳ chặn
lại, nói: "Huynh nên cảm tạ ta mới đúng, vì sao lại muốn liều mạng thế
hả?"
"Ngươi tội ác tày trời, tại sao phải cảm tạ ngươi?" Thiếu niên áo bạc
nhe răng nhếch miệng, mặc dù đang rất tức giận thế nhưng phải cố gắng
khống chế cảm xúc trên khuôn mặt nếu không sẽ ảnh hưởng đến khối u trên
trán.
Nhóc Tỳ mở miệng: "Huynh suy nghĩ lại đi, lúc trước nếu không phải nện
huynh hai búa thì bây giờ còn mạng mà đứng đây nữa không? Nếu là người
khác thì có trả lại Bổ Thiên thạch cho huynh không? Nếu là người khác, ở bên trong Bách Đoạn sơn có sống một cách hòa bình và chia Thái Nhất
Chân Thủy cho huynh không? Nếu không thì đã đánh giết từ lâu rồi."
Tiêu Thiên ngay lập tức nhụt chí, sao hắn lại không biết được, nếu đổi
lại là người khác sau khi áp chế được mình thì đời nào giữ lại mạng sống cho mình, trong lòng hắn rất mâu thuẫn.
"Nói tóm lại, ta đối với huynh có ân tình rất lớn, thậm chí có thể nói, huynh thiếu ta hai cái mạng." Nhóc Tỳ cười híp mắt.
Ban đầu, thiếu niên áo bạc còn nhụt chí, thế nhưng khi nghe xong lại cắn răng, nói: "Trên đời này kẻ ác biết bao nhiêu người, phải chăng khi
thấy một tên đại ác không giết mình thì ta phải ghi nhớ, cảm tạ hắn đã
tha chết cho ta?"
"Tiểu ca ca là người tốt, xưa nay chưa bao giờ bắt nạt người khác!" Thanh Phong không cam lòng.
Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Thanh Phong, ánh mắt sáng ngời, hắn đã bị đánh bại, nếu tên nhóc siêu quậy này là người tốt, không bắt nạt người khác
thì trên đời này sẽ không có tên đại ác nào rồi.
"Vẫn là Thanh Phong hiểu ra ca nhất!" Tên nhóc đáng hận này bày ra bộ dạng vênh váo, như cảm thấy mình quả là một người tốt.
"Cuộc trò chuyện kết thúc, chẳng có gì hay ho cả." Nhị Ngốc Tử mở miệng, mời mọi người xung quanh rời đi.
Mà lúc này, ánh dương đã xuống chân núi, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả chân trời, mọi người sợ tên ác quỷ trên người của Nhóc Tỳ xuất hiện nên
nhanh chóng giải tán.
"Đi hết rồi, ta mời huynh uống rượu, chính là rượu Hầu Nhi chính tông
giá trị không sao lường được, chính là rượu thần hiếm thấy trên đời."
Nhóc Tỳ vỗ vỗ bả vai hắn.
Tiêu Thiên không cam lòng, bị người ta nện đến mấy lần, trong lòng không sao gạt bỏ được cơn giận, nói: "Có thể hay không chiến đấu một cách
nghiêm túc với ta một lần, không dùng tảng đá này nữa, nếu không thì ta
không phục!"
"Được, thỏa mãn nguyện vọng cho huynh vậy, để huynh nhìn thấy cái gì gọi là đệ nhất cường giả quang minh chính đại, thần võ ngút trời!" Nhóc Tỳ
bễ nghễ, vẫy tay về phía hắn.
Thanh Phong đi ở sau đỏ cả mặt, vì sao có những lúc tiểu ca ca thật sự là rất muốn ăn đòn?
"Vù!"
Không trung run rẩy. Thiếu niên áo bạc vọt tới, phù văn đan dệt cả
người, vận dụng sức mạnh mạnh nhất của bản thân giao chiến với nó, phải
trấn áp cho bằng được Nhóc Tỳ rồi đánh cho nhừ tử mới thôi.
Đáng tiếc, nguyện vọng đó rất khó
thành hiện thực, không nói đến thân
thể mạnh mẽ của Nhóc Tỳ, chỉ riêng về cảnh giới cũng đã vượt qua hắn
rồi. Mở ra Động Thiên thứ chín, đối với Nhân tộc mà nói, chính là xưa
nay hiếm có!"
"Ầm", "Ầm"…
Thiếu niên áo bạc bị Nhóc Tỳ gõ mạnh choáng váng cả đầu óc, chinh chiến
đầy gian khổ, dùng hết toàn lực thế mà vẫn không thể đấu lại được, hiện
tại không chỉ tài cao chót vót (*) mà ngay cả lỗ tai, quai hàm cùng con
mắt cũng đều cao chót vót rồi, vành tai đỏ lử đôi môi sưng vù. Hơn nữa
đôi mắt bầm đen như mắt gấu trúc, đầu đầy khối u.
(*) tài cao chót vót = đầu giác tranh vanh = sừng cao chót vót
Cuối cùng, hắn cũng phải phục, không phục không được, nếu cứ tiếp tục
đánh nữa thì hắn sẽ từ thần linh biến thành oán linh mất, chỉ thêm vài
cái nữa thì chắc chẳng còn là hình người nữa.
"Đi thôi, đi uống rượu." Mặt trời xuống núi, một cơn gió thổi qua khiến cả rừng trúc đung đưa xào xạc.
Bọn nó tìm một khu đất trống không có cây trúc ngồi xuống, lấy ra một
cái đỉnh đồng bắt đầu hầm miếng thịt Đại Bằng màu vàng, còn đốt thêm mấy đống lửa để nướng những di chủng Thái Cổ khác.
"Tất cả đều là di chủng?!" Thanh Phong trợn mắt thật to, quả thật không thể nào tin được.
Sau đó, mấy miếng thịt nướng vàng ươm thơm phức, miếng thịt Đại Bằng
trong nồi cũng đã phát sáng, trở thành bảo dược, mùi thơm lan tỏa, tung
bay trong khu rừng trúc.
"Thanh Phong, ăn nhiều một chút, thân thể đệ quá yếu, mặc dù trình độ
phù văn cũng tạm thế nhưng thân thể lại không đủ mạnh." Nhóc Tỳ đưa cho
hắn miếng thịt Đại Bằng nướng.
"Ăn ngon thật." Thanh Phong trái một miếng thịt Đại Bằng, phải một miếng thịt Hổ, miệng dính đầy dầu mỡ. Thời gian không lâu sau, thân thể của
nó giống như có một ngọn lửa bùng lên, hào quang tỏa sáng.
"Ôi trời, tự dưng đệ cảm thấy mình muốn bay lên vậy á." Thanh Phong sợ
hãi đến nổi không dám ăn nữa, các loại phù văn trong cơ thể thức tỉnh,
tinh khí dâng trào cuồn cuộn.
"Vậy thì ăn ít lại chút, cứ để dành rồi mang về, mỗi ngày ăn một ít,
dược tính của những bảo dược huyết nhục này rất mạnh, nếu ăn quá nhiều e bản thân chịu không nổi." Nhóc Tỳ nở nụ cười, có biểu hiện như vậy
chứng tỏ Thanh Phong muốn đột phá rồi.
Vốn thiếu niên áo bạc vẫn đang hờn dỗi, nhưng khi nhìn thấy nhiều bảo
dược huyết nhục của các di chủng như vậy thì không dời mắt ra được.
"Ăn cùng đi." Nhóc Tỳ cười nói.
"Vẫn nên khách sáo một tí, ta cảm thấy không đủ ăn." Nhị Ngốc Tử mở
miệng, sức ăn của tên này rất mạnh, thế nhưng cũng không đáng gì, người
ăn nhiều nhất chính là Bóng Lông màu vàng to bằng nắm tay kia, đưa cho
bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu, nhanh gọn dứt khoát, cái bụng của nó như động không đáy vậy.
Cuối cùng, Tiêu Thiên cũng không chống cự được sự mê hoặc, gia nhập vào cuộc vui.
Đột nhiên, Bóng Lông ngừng ăn, mấp máy chiếc mũi nhỏ, sau đó nhẹ nhàng
tới gần bên Nhóc Tỳ, muốn đoạt lấy ly rượu óng ánh trong suốt, dưới ánh
trăng càng thêm lộng lẫy, thơm ngát nức mũi.
"Đừng thế, đều có cả!"
"Rượu Hầu Nhi trong truyền thuyết!" Tiêu Thiên chấn động, không cách nào dời mắt khỏi được, hắn xua tan mọi cơn phẫn uất trong lòng, con mắt
trừng trừng.
Uống rượu thần ngồi ngắm trăng, ngào ngạt hương thơm, ánh sáng lấp lóe,
bọn họ cảm giác thân thể mình như bay lên, giống như muốn mọc cánh phi
thăng.
Tiêu Thiên vội vàng xếp bằng, hắn cảm thấy mình dường như muốn đột phá,
thế nhưng lại mạnh mẽ ép xuống bởi vì hắn vẫn chưa có sự chuẩn bị nào
hết.
Về phần Thanh Phong, trong cơ thể vang lên những tiếng ầm ầm, trình độ
phù văn của nó cực cao, từ lâu đã lĩnh ngộ đầy đủ, khiếm khuyết nhất
chính là các loại thần hi. Vào thời khắc này nó đột phá, mở ra Động
Thiên thứ hai, cả người lấp lánh phù văn.
Về phần Nhị Ngốc Tử, miệng như mê sảng, không ngừng xì xào, thế nhưng toàn bộ đều là tiếng chim không một ai nghe hiểu cả.
Bóng Lông màu vàng thì lại xiêu xiêu vẹo vẹo, bắt đầu luyện Hầu quyền
quanh đống lửa, thiếu chút nữa đã ngã nhào vào trong đống lửa luôn.
Cuối cùng, cả đám đều say bí tỉ, ngã trái ngã phải, kể cả Nhị Ngốc Tử cũng ngủ thiếp đi, dòng nước miếng nhiễu xuống dưới.
Chỉ còn lại Đả Thần Thạch tỉnh táo, thế nhưng hết sức đau khổ, bởi vì
Bóng Lông no say ôm chặt lấy nó nói mê, thỉnh thoảng còn nghiến răng,
thật sự là tra tấn người khác, khiến nó đau khổ không thôi!.
Sau nửa đêm, Nhóc Tỳ tỉnh lại, đống lửa vẫn đang bốc cháy thế nhưng nó
lại cảm thấy thân thể hơi lạnh, một luồng gió lạnh thổi tới nó nhanh
chóng vươn mình ngồi dậy.
Cách đó không xa, có một ông lão tóc tai bù xù, trên đầu có cắm một thanh kiếm gãy, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Thượng Cổ a, ngươi chôn vùi quá nhiều, thời gian lại như nước một đi
không trở lại!" Trong giọng nói mang theo vẻ thương cảm, cực kỳ thê
lương.
Nhóc Tỳ phát hiện nơi trán mình xuất hiện một luồng khí đen, chậm rãi
tiêu tan, nó biết nguyền rủa đã được giải trừ, hoàn toàn biến mất.
"Tiền bối, cháu đã tìm thấy thanh kiếm gãy, có bảo thuật cái thế nào
không vậy, cứ chọn đại rồi dạy cho cháu một hai loại cũng được." Từ
trước đến nay mặt Nhóc Tỳ đều rất dày, huống chi nó đã hoàn thành một
việc vô cùng khó khăn.