Khối xương màu vàng lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, phù văn ở phía trên
rực cháy, cũng không phải là những chữ nhỏ lít nhít mà chỉ là một ký
hiệu óng ánh đến lóa mắt.
Nhóc Tỳ giật mình, đây là một khối bảo cốt nguyên thủy, không biết vì
nguyên nhân gì mà phù văn không ẩn vào trong và biến mất, vẫn còn duy
trì ở bên ngoài như chờ đợi người khác đến tìm hiểu.
Bình thường, sau khi bảo cốt rời khỏi thân thể một thời gian không quá
dài thì phù văn của nó sẽ ẩn đi, lúc này vẫn có thể làm thành bảo cụ thế nhưng rất khó để tìm hiểu.
Khối kim cốt này được truyền xuống từ thời Thượng Cổ, vì sao những áo
nghĩa phức tạp kia lại không biến mất, vẫn như trước in dấu trên khối
xương? Rất là hiếm thấy!
Nhóc Tỳ hết sức kích động, mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, muốn nhào về phía trước, sức mê hoặc của khối phù cốt này đối với nó quá lớn, chắc
chắn sẽ giúp cho bảo thuật của nó lột xác, tăng nhanh như gió!
"Dục tốc bất đạt, mặc dù cháu có thiên phú hiếm thấy thế nhưng tu hành
quá nhanh, vẫn nên cố gắng rèn luyện thêm chút nữa." Dây leo già vẫn
chưa đưa mảnh xương màu vàng này cho nó.
Nhóc Tỳ lấp tức sốt sắng, một môn bảo thuật trấn giáo ở ngay trước mặt,
thức ăn đưa tới tận miệng thế nhưng đột nhiên lại biến mất, cái cảm giác này rất khó chịu.
"Trước tiên cháu nên củng cố một phen cái đã, sau đó tu luyện theo khối
bảo cốt này cũng không muộn." Tế Linh nhắc nhở, không nên gấp gáp cầu
thành làm chi.
"Thế củng cố như thế nào ạ?" Nhóc Tỳ trơ mắt nhìn, thất vọng tràn trề.
"Tu tập bảo thuật cần nhất chính là thông hiểu đạo lý, phải nắm rõ hoàn
toàn, phải biết uy năng của nó như thế nào, cũng chính là lý giải những
bản chất vốn có của nó. Cháu đã làm một việc rất tốt, dung hợp hai loại
bảo thuật lại với nhau thế nhưng vẫn có chút vận may nằm trong đó, vẫn
không tính là thông suốt hoàn toàn."
Tế Linh chỉ điểm, muốn cho nó biết đừng nên cố chấp tìm hiểu bảo thuật
mà phải thực sự lý giải cho được những ý nghĩ chân chính của phù văn,
diễn biến ra được các loại biến hóa của bảo thuật, đây mới chính là hiểu rõ.
Trên thực tế, có rất nhiều người mặc dù nắm giữ được những bảo thuật
mạnh mẽ thế nhưng vẫn không thể nào biết được sự huyền bí của nó, chỉ là rập khuôn triển khai theo mà thôi.
Tế Linh nói như thế căn bản là không đủ, muốn trở thành chí cường giả,
nhất định phải hiểu rõ cái cơ bản, hiểu rõ mỗi một điểm nhỏ bé nhất của
bảo thuật, phải chân chính thông hiểu toàn bộ biến hóa của nó.
Giống như phải tìm tòi cho rõ ràng quá trình tạo nên môn bảo thuật này,
phải lý giải hết thảy bí mật như vậy mới được coi là tìm hiểu chân
chính, chỉ có như vậy mới có thể sinh ra những lột xác càng mạnh mẽ hơn!
"Tiền bối, cháu đã hiểu rồi!" Nhóc Tỳ lâu nay vẫn đi theo chiều hướng
này, chỉ là không có đi đến cuối đường mà thôi, nó cần phải tìm hiểu một lần nữa, lý giải càng thêm triệt để hơn.
Cứ như vậy, nó bắt đầu chìm vào một lần ngộ pháp mới, tập trung toàn
tâm toàn ý, chìm đắm vào trong phù văn của tộc chim Bằng hơn nửa tháng,
lý giải những huyền bí ở trong đó.
Trong thời gian này, lúc thì nó ở trong Tàng Kinh các, lúc thì ngồi xếp
bằng nơi Tế Linh, còn những nơi khác khó có thể nhìn thấy thân ảnh của
nó, nó gần như vong ngã.
Vì để hiểu rõ hơn về pháp môn của Bằng tộc nên Nhóc Tỳ đã vào trong Tàng Kinh các mượn rất nhiều cốt thư, mất ăn mất ngủ, tập trung tinh khí
thần vào trong đó.
Vị lão tổ canh cửa kia gật đầu, lần này cũng chẳng nói năng gì mà lại
trực tiếp chọn và đưa tới cho nó một đống cốt thư lớn, tất cả đều có
liên quan đến chim bằng.
Đảo mắt, lại nửa tháng trôi qua, ngoại trừ việc tìm hiểu phù văn Bằng
tộc thì Nhóc Tỳ còn tìm hiểu những pháp môn của các loài chim khác, suy
luận, lý giải càng thêm triệt để.
Cuối cùng, nó cảm thấy như mình đã hiểu rõ toàn bộ, tối thiểu là những
phù văn này đều có thể hiểu rõ ràng, thậm chí có thể diễn biến và khai
sáng ra những phù văn tương tự như thế.
Trông thấy kết quả này, lão tổ canh cửa ngơ ngác thẫn thờ, nhìn nó tràn
đầy khó tin, đúng là một tiểu quái vật mà, thế gian hiếm thấy.
Xem tất cả các loại cốt thư của Bằng tộc, Nhóc Tỳ cảm thấy mình phảng
phất như hóa thành một con Thần Bằng, hai tay rung lên, ánh sáng vàng
lưu chuyển hóa thành cánh thần, như muốn bay lên tận trời cao.
Hiển nhiên, sau khi dung hợp quán thông, môn bảo thuật này trở nên cực
kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, đã vượt xa trước kia, nởi vì nó đã hòa trộn rất
nhiều phù văn cốt thư vào với nhau.
Đến đây, từng điểm nhỏ, tất cả những biến hóa đều nắm rõ trong lòng,
Nhóc Tỳ đã hiểu rõ hết thảy những ghi chép bên trong các quyển cốt thư
này.
Vù một tiếng, khi ở trong Tàng Kinh các nó rơi vào một cảnh tượng ngộ
đạo rất kỳ diệu, đặt thần nguyệt màu vàng vào trong một tòa Động Thiên,
bên trong đang thai nghén một con Ma cầm.
Trong miệng núi lửa những dòng 'Dung nham' từ từ dâng lên, thần nguyệt
màu vàng biến thành một quả trứng, trên bề mặt dày đặc phù văn màu xanh, vô cùng đáng sợ và mạnh mẽ, không ngừng nhấp nhô bên trong miệng núi
lửa, chỉ trong nháy mắt liền có thể lấy ra.
Đây là biểu hiện khi lĩnh ngộ môn bảo thuật này đến cực hạn, được Động Thiên tẩm bổ, có thể được cho là kinh người!
Một tòa Động Thiên tẩm bổ cho một tấm phù văn, thai nghén ra một bảo
thuật chí cường, nếu như lúc cần thì uy năng mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải run sợ, có thể quét ngang chư địch.
Khi Nhóc Tỳ chớp mắt, một con Thần Bằng từ trong Động Thiên lao ra đứng sừng sững bên cạnh nó, thần dị và khủng bố cực kỳ.
"Nếu như có một ngày, mười Động Thiên đều được mở, mỗi một Động Thiên
thai nghén ra một tấm phù văn chí cường, tương ứng với mười đại chim
thần hung thú mạnh nhất Thái Cổ, như vậy thì mạnh mẽ ra sao?" Nhóc Tỳ
ngồi xếp bằng bên dưới cây Hồ Lô khẽ nói, vô cùng chờ mong.
Tế Linh yên lặng, cơ bản không thể nào làm được chuyện này.
"Mười đại bảo thuật nguyên thủy mạnh mẽ nhất, chỉ cần đạt được một trong số đó, đồng thời chân chính lĩnh ngộ triệt để thì đủ khả năng ngạo thế
bát hoang, ngay cả Thần cũng phải run rẩy, trên trời dưới đất mình ta vô địch!"
Dựa theo từng lời nói của Tế Linh, chỉ cần chiếm được một trong những
bảo thuật chí cường đó là đủ lắm rồi, như vậy thì đã được lợi cả đời.
Bởi vì, dù mở ra mười Động Thiên thì cũng không có cơ hội chứa đựng thập cường bảo thuật Thái Cổ, không người nào nghịch thiên như thế cả.
"Haizz!" Nhóc Tỳ thở dài, chuyện quá xa vời, thập cường thời Thái Cổ
hình như đã mất sạch từ lâu, đừng nói mười loại, ngay cả một loại cũng
khó tìm thấy rồi.
Việc hiện tại mà nó cần phải làm đó là, nỗ lực khôi phục lại môn bảo
thuật Côn Bằng chân chính này, đây chính là một trong các môn đó, trời
mới biết được đến năm nào tháng nào mới có thể tiếp cận, có một kết quả
nữa.
"Tiền bối, cháu đã chân chính thông hiểu đạo lý rồi, cháu còn cảm thấy
mình như là một con chim đại bằng, hiểu rõ mỗi một loại biến hóa của phù văn, triệt để hiểu rõ."
Nhóc Tỳ muốn khối kim cốt này, mà lúc này đã qua một tháng rồi, với
thiên tư kinh người của nó thì đã hiểu được toàn bộ rồi, bản thân gần
như sắp hóa thành một con Thần Bằng hình người.
"Có thể." Tế Linh gật gật đầu, đồng thời nhắc nhở nó, khi tìm hiểu khối
kim cốt này thì tốt nhất mỗi ngày nên đọc một vài kinh thư, như vậy
càng được nhiều chỗ tốt hơn.
"Cháu đã rõ!" Nhóc Tỳ gật đầu, mấy ngày nay đã xem qua rất nhiều kinh
văn và phù nghĩa, thân thể càng ngày càng thoải mái, vô cùng ấm áp,
không có cố gắng đột phá thế nhưng huyết nhục dường như đang tiến hóa,
hoạt tính được tăng cường, trình độ phù văn càng thêm thâm hậu.
Nó cầm bảo cốt màu vàng nơi tay, vô cùng vui sướng, hồi tưởng lại những
điều đã trôi qua trong quá khứ sau đó lại tiếp tục bắt đầu công việc tìm hiểu và nghiên cứu.
Rất nhanh, nó lấy làm kinh hãi, lộ ra vẻ khó mà tin nổi, kinh ngạc nói: "Đây không phải là bằng cốt*?"
(*): Xương của chim đại bằng.
Cuối cùng nó cũng minh bạch, vì sao dây leo già lại bắt nó hiểu triệt để một môn Bằng thuật. Sau đó mới tìm hiểu khối cốt này, bởi vì nó hoàn
toàn khác nhau, đây chính là một khối xương của Côn Bằng!
Vừa mới tìm hiểu, nó cảm giác có một luồng khí tức đáng sợ, dường như
thấy một con cá dài mấy vạn dặm vọt trên mặt biển, sau đó hóa thành một
con Đại Bằng bay thẳng lên chín vạn dặm, hùng vĩ kinh người.
"Cho nên mới nói, lai lịch của khối kim cốt này không hề nhỏ, đủ để so
sánh với thần thông trấn giáo của Bổ Thiên các." Tế Linh nói.
"Nó là xương Côn Bằng?" Nhóc Tỳ kích động, dùng sức nắm thật chặt khối
xương màu vàng này, bởi vì chuyện này quá mức kinh người, chính là mục
tiên nó đang nhắm tới.
"Không phải, đây chỉ là hậu duệ của nó mà thôi." Tế Linh lắc đầu.
Nhóc Tỳ thoải mái, thập cường Thái Cổ làm sao có thể lưu lại bảo cốt cơ
chứ, nếu như thật sự ở nơi này, Bổ Thiên các sớm đã bị phá hủy rồi, dây
leo già cũng bảo vệ không được. Bởi vì chư thần cùng với tất cả sinh
linh của Thần Sơn Thái Cổ sẽ tự thân tới nơi đây để cướp đi rồi.
Dù vậy, đây cũng chính là một khối bảo cốt vô giá!
Nhóc Tỳ rất vui, thu hoạch ngày hôm nay quá lớn, đây chính là một khối
xương của di chủng chí cường. Có thể làm vật so sánh cho một bảo thuật
mà nó mới ngộ ra.
"Ta phải lý giải thật thấu đáo, tái hiện lại Côn Bằng thuật!" Nó khẽ nói.
Nhóc Tỳ trở lại Bổ Thiên các đã được ba tháng, vẫn một mực cố gắng tu
hành mà cây dây leo già cũng đã 'Thức tỉnh' được một tháng. Trong lúc
này, ở bên ngoài phát sinh rất nhiều chuyện.
Đầu tiên
chính là Đại Hoang bị chấn động, cổ quốc sôi sục. Việc Tế Linh
của Bổ Thiên các tái sinh làm cho rất nhiều người giật mình, không ai
nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này.
Thứ hai, sóng lớn dâng trào, các nơi không còn yên tĩnh nữa, dường như
có chuyện gì đó sắp phát sinh, có người nhìn thấy bóng người giống như
Thần vụt ngang bầu trời, tỏa ra những hào quang vạn trượng.
Trong lúc này, rất nhiều đệ tử của Bổ Thiên các đều phấn chấn, vô cùng
tự tin, cảm thấy môn phái này sẽ càng ngày càng lớn mạnh, quân lâm một
phương.
Mà trong bóng tối, Các chủ và một vài cao tầng mặt mày đều ủ rủ, bọn họ
tự nhiên biết được những lời nhắc nhở của Tế Linh, bọn họ biết được tình huống thật sự, chuyện này quả là một đại họa.
Trong bóng tối, Các chủ và những vị cao tầng bắt đầu bí mật hành động,
tính toán thật chuẩn xác, nếu không thời điểm đó mà tới thì đại nạn lâm
đầu.
Nửa tháng trước, Thạch Nghị trở về muốn gặp Nhóc Tỳ, có thể vào lúc đó
nhóc siêu quậy vẫn đang mất ăn mất ngủ, toàn tâm toàn ý nghiên cứu bảo
thuật Bằng tộc nên không biết.
Cuối cùng, bọn nó cũng thoáng gặp nhau thế nhưng cũng không phải đối mặt chân chính. Bởi vì, mấy ngày trước, Thạch Nghị đã thành công bước vào
trong Thánh viện Thượng Cổ, tạo ra một chấn động mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều giật mình, cũng không biết đã bao năm rồi mới có
người tiến vào. Mội khi tiến vào, chỉ cần không có chết trẻ thì tương
lai nhất định sẽ trở thành Thánh nhân.
Đặc biệt người như Thạch Nghị, trời sinh Trùng Đồng, xưa nay hiếm thấy,
chắc chắn vượt qua các bậc tiền bối, rồi có một ngày sẽ trở thành một
Thần Vương cất bước trên thế gian.
Sáng sớm, ánh bình minh ấm áp, Nhóc Tỳ đứng dậy dưới dây leo già, vẻ mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, chỉ mới nghiên cứu một đêm thôi mà nó thu hoạch được rất nhiều thứ.
Mấy ngày nay, nó không ở trong Tàng Kinh các thì ở đây, rất ít khi về
chỗ ở của mình, cả ngày đều chìm đắm trong thế giới phù văn.
"Rất lâu không gặp Thanh Phong rồi, phải đi xem đệ ấy như thế nào đã."
Nó đón lấy ánh bình minh, đạp lên những làn sương sớm muôn màu muôn vẻ,
tâm tình khoan khoái, đi ra khu cấm địa nhằm thẳng về chỗ ở của mình.
"Mới sáng sao lại có nhiều người ghê vậy?" Nhóc Tỳ kinh ngạc, lâu rồi không có trở về, không biết đã phát sinh những chuyện gì.
Nó hỏi thăm những người xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần, lại biến mất một thời gian dài như
vậy." Tên này là một đệ tử mới nên cũng biết nó, nhỏ giọng nói: "Người
của Trục Lộc thư viện tới, muốn luận bàn và giao lưu với chúng ta,
haizz!"
"Thở dài cái gì hả, không phải là chuyện tốt hay sao?" Nhóc Tỳ không rõ.
"Tốt đẹp cái beep, ngươi không biết thôi, hôm qua chỉ có một người bên
đối phương lên sàn mà hạ gục cả một đám người bên phía ta, thua rất thê
thảm." Mặt mày hắn đầy ủ rủ.
"Lợi hại như vậy luôn?" Nhóc Tỳ kinh ngạc.
"Nữ chiến thần của Trục Lộc thư viện dẫn theo hơn mười đệ tử khác tới
đây, chỉ mới một người lên sàn thì đã đánh bại cả đám chúng ta, ra tay
lại rất nặng, không ít người đứt gân gãy tay."
Nhóc Tỳ kinh ngạc, Trục lộc thư viện lại mạnh như vậy sao? Bổ Thiên các vậy mà chẳng ai là đối thủ.
Sau đó không lâu, nó nhìn thấy Hùng Phi và Trác Vân trưởng lão. Trục Lộc thư viện cũng không đơn thuần đến đây để luận bàn, mà chủ yếu còn muốn
bái kiến Tế Linh nữa.
"Đây là muốn thăm dò thực hư hay sao?" Tâm thần Nhóc Tỳ tập trung cao độ.
Thế nhưng, mặc dù Trục Lộc thư viện và Bổ Thiên các có cạnh tranh đi nữa cũng không thể coi là tử địch được, đến tìm kiếm như vậy, lẽ nào họ
cũng linh cảm được đại loạn sắp tới hay sao?
Nhóc Tỳ rời khỏi nơi đây, đi tới Thiên Tài doanh, vừa mới tới thì liền
nhíu mày, một bên hồ nước có không ít vết máu, những căn nhà gỗ được xây men theo bờ hồ thi thoảng lại vang lên những tiếng gào đau đớn.
Hiển nhiên, nơi đây từng xảy ra chiến đấu, có không ít người bị thương
nặng, ngay cả máu cũng nhiều như vậy đủ thấy trận chiến đó khốc liệt đến cỡ nào.
"Thanh Phong!" Nhóc Tỳ kêu lớn, sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiếng cót két vang lên, rất nhiều phòng ốc mở ra, nhiều thiên tài xuất
hiện, khi nhìn nó tất cả đều lộ vẻ khác thường, tên nhóc hung tàn đã
đến!
"Tiểu ca ca!" Thanh Phong xuất hiện, rất may là không hề hấn gì. Thế
nhưng, xung quanh không ít người đều quấn băng vải, thương tích toàn
thân, đặt biệt là Chu Vũ Hào quấn băng toàn thân cứ như bánh chưng di
động, nhe răng nhếch miệng, thỉnh thoảng còn gào lên vài tiếng.
Nhóc Tỳ lúc này vui vẻ, tên mất dịch này cuối cùng cũng gặp xui xẻo, tại sao mỗi lần nhìn thấy thì hắn đều thê thảm như vậy chứ, mình đã đánh
hắn vài lần, vừa mới dưỡng thương tốt một thời gian thì lại bị người
khác đánh thành ra như vậy.
Nhóc Tỳ đảo qua những người khác, nụ cười chợt thu lại, bởi vì thương
thế của bọn họ rất nặng, có người đứt gân gãy xương, nếu như chỉ là luận bàn thì ra tay quá tàn nhẫn rồi.
Trước đây, Nhóc Tỳ cũng thường tới đây, sớm đã trở thành bằng hữu với
những người này, hiện tại thấy bọn họ sắc mặt tái nhợt, một thân thương
tích thì không sao chịu được nữa.
"Đây là luận bàn và giao lưu hảo hữu với nhau sau, ra tay nặng thêm tí nữa là tàn phế rồi!" Nhóc Tỳ nói.
"Chúng ta đã đi mời người, để cho Vũ Phong sư huynh, Tiêu Thiên sư đệ từ chỗ mấy lão quái vật kia trở về rồi." Có người mở miệng.
"Người kia thật đáng sợ, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà một thân tu
vi cực kỳ mạnh mẽ, sử dụng bảo thuật càng thêm kinh người, lấy chim đại
bằng trấn áp tứ phương."
Nhóc Tỳ sau khi nghe thấy thế thì hơi động, nó cũng tu luyện loại bảo
thuật như thế này, hiện tại đang dần chuyển biến thành Côn Bằng, tự
nhiên rất muốn gặp người kia.
"Thực sự đáng ghét, sau khi đánh xong hắn còn nói, Thiên Tài doanh của Bổ Thiên các chỉ có như thế, không đỡ nổi một đòn."
Cả đám người đều tức giận, bất quá Thiên Tài doanh tự nhiên là có kẻ
mạnh thế nhưng hầu như đều được đám lão quái vật kia tuyển chọn hết,
hiện tại còn lại không nhiều người lắm.
Đương nhiên, đám thiếu niên của Trục Lộc học viện cũng rất đáng sợ, chỉ
một người mà quét sạch nơi đây, khiến người khác khiếp sợ.
Trước khi rời đi, hắn còn liên tục cười lạnh, thái độ khinh bỉ và xem
thường đó khiến cho tất cả mọi người nơi đây cảm thấy đau nhói.
"Ồ, Tiêu Thiên sư đệ trở về rồi."
"Ngũ Phong sư huynh cũng quay về!"
Mọi người vui mừng, chuẩn bị đi tái chiến.
"Chúng ta nên đợi Vũ Phong sư huynh về rồi hẵng xuất phát, dù sao mới có một người mà đã mạnh mẽ như thế rồi, chín người kia cũng chưa biểu diễn thực lực bao giờ." Có người cẩn thận, chờ toàn bộ những người mạnh mẽ
nhất Thiên Tài doanh trở về rồi mới đi trả thù.
"Còn chờ cái gì nữa, lập tức đi, ta không chờ được nữa rồi." Nhóc Tỳ mở miệng.
Có người chần chờ, nhưng phần lớn đều gật đầu, bởi vì hiện tại hơn phân
nửa người nơi đây đều biết nội tình của nó, biết rõ tên nhóc siêu quậy
đã tới thì nhất định có thể giải quyết toàn bộ.