Nhóc Tỳ trợn tròn mắt, miệng há ra hình chữ ‘O’, Tiểu Tháp cao chưa tới
một tấc này lại có địa vị lớn như vậy? Không khỏi quá kinh người rồi!
Sau đó nó lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng: Liễu Thần rốt cuộc là
sinh linh của thời đại nào? Những điều ngài nói chẳng lẽ là tận mắt
chứng kiến?
Nếu quả thật như vậy, gốc cây thông thiên bị sét đánh này đúng là dọa chết người.
“Liễu Thần, trước đây ngài chính mắt nhìn thấy sao?” Hùng Hài Tử nói gần nói xa, nhưng trò khôn vặt của nó làm sao qua mặt được Liễu Thần.
Thân cây cháy đen tĩnh lặng, hơn mười nhánh cây xanh mởn óng ánh bay bay theo gió, nó nói giọng thản nhiên không xao động: “Nghe nói vậy.”
Thằng nhóc đầu gấu đảo mắt. Đối phương trả lời có phần bình thản, tựa hồ không muốn nói thêm điều gì làm cho nó càng hồ nghi.
“Cái Tiểu Tháp này thuộc về ai đầu tiên? Quá khứ của nó như thế nào?” Nó hỏi, muốn biết càng nhiều.
“Năm tháng quá xa xưa khó có thể ngược dòng, ngươi tìm hiểu nhiều cũng
chẳng ích lợi gì mà còn có thể gặp nguy hiểm. Ngươi chỉ cần biết món đồ
này khó lường là được rồi, nó là một bảo cụ thần uy cái thế.” Liễu Thần
đáp.
Hơn nữa nó rất trịnh trọng, trong giọng nói kèm theo một chút uy nghiêm, nghiêm túc cảnh cáo Nhóc Tỳ có một số việc không nên dò xét đến cùng,
nếu không có thể có đại họa sát thân.
Nhóc Tỳ vò đầu, chẳng hề cảm thấy Tiểu Tháp nguy hiểm a. Chẳng lẽ món nữ trang nhỏ lóng lánh này có thể giết nó diệt khẩu?
“Nó thiếu một số bộ phận. Thân tháp so với nguyên bản thiếu vài tầng.”
Đúng lúc này Liễu Thần mở miệng lần nữa: “Hình dáng có chút không
giống.”
Nhóc Tỳ nghe vậy cả kinh, đặt Tiểu Tháp trong lòng bàn tay rồi cúi đầu
quan sát. Hiện giờ chỉ có bồn tầng, trông sáng sủa đẹp đẽ quý hiếm, nhìn không ra có gì thiếu hụt, nào ngờ lại là không hoàn chỉnh.
Khó trách khi nó vừa về đến Thạch Thôn mang theo Tiểu Tháp bên người
Liễu Thần cũng không nhận ra, hình dạng Tiểu Tháp dĩ nhiên đã thay đổi.
Rất nhanh Nhóc Tỳ lại nghĩ tới chuyện trong Bách Đoạn Sơn, Tiểu Tháp
từng dẫn Địa Hoàng Hỏa rèn luyện thân mình, rõ ràng cho thấy nó đang
chữa trị thân tháp và khiến cho mình tiến thêm một bước hoàn mỹ.
Miệng Nhị Ngốc Tử, Đại Hồng Điểu chảy đầy nước dãi nhìn chằm chằm Tiểu
Tháp trắng tinh. Nếu không vì Hùng Hài Tử quá hung tàn chúng thật định
cướp sạch.
Mao Cầu dáo dác nhảy lên vai Nhóc Tỳ rồi tuột xuống cổ tay của nó ôm
Tiểu Tháp lần nữa, nhưng lần này không dám gặm. Mới vừa rồi nó gặm cả
buổi ê răng không chịu nổi.
Thanh Phong thật cao hứng, cảm thấy vui mừng cho tiểu ca ca. Trong tay
có một chí bảo như vậy nếu tương lai có thể sử dụng tất nhiên có thể
tung hoành thiên hạ không gì cản nổi.
Cuối cùng lại quay trở lại vấn đề cũ, Nhóc Tỳ thỉnh cầu Liễu Thần hỗ
trợ. Cánh Thôn Thiên Tước, tay Cùng Kỳ nó cần đều bị Tiểu Tháp nuốt vào
bụng, sống chết không chịu nhả ra làm nó rất không cam lòng.
“Hơn phân nửa là khó khăn rồi, nó đang hấp thụ tinh hoa, rèn luyện bản
thân, cuối cùng chỉ có thể rơi ra một chút vậy thôi.” Liễu Thần nói.
Nhóc Tỳ phẫn uất, lại chộp lấy Tiểu Tháp bắt đầu cắn, làm cho hả giận.
Đó chính là máu huyết và bảo cốt của sinh linh thuần huyết có giá trị
rất lớn, bất kỳ một mảnh nhỏ nào ném ra ngoài đều gây sóng gió ngập
trời.
Nhị Ngốc Tử và Đại Hồng Điểu trong lòng hồi hộp, chúng rất muốn nếm thử
mùi vị của sinh linh thuần huyết nhưng lại hiểu hy vọng không lớn.
Thanh âm rào rào truyền tới, một ít bột trắng bay xuống giống như hoa
tuyết khiến Nhóc Tỳ kêu thảm thiết. Hiển nhiên Tiểu Tháp đang tiêu hóa
tinh hoa của xương cốt, lúc này đang nhổ ra một ít mảnh vụn.
“Đây là bột xương sinh linh thuần huyết, có thể dùng làm thành thuốc, vô giá.” Nhị Ngốc Tử mở miệng. Số lượng bột phấn lúc này rất lớn làm mắt
nó sáng rỡ, nhanh chóng mang đồ ra hứng.
Một nhánh cây dò xét xuống dưới cuốn lấy Tiểu Tháp như ngọc nhẹ nhàng
lay động. Phù văn sắp xếp mịt mù lại còn sinh ra một loại âm thanh thần
bí.
‘Phù phù’ một tiếng, hai tảng huyết nhục thật lớn nặng đến mấy ngàn cân
rơi ra, tinh khí dâng trào giống như hai thần tàng xuất thế.
Ánh mắt Nhị Ngốc Tử và Đại Hồng Điểu liền đỏ lên, hận không thể lập tức
nhào tới. Mà Nhóc Tỳ cũng ngẩn ra, rõ ràng cánh chim và tay khổng lồ như núi như vậy làm thế nào chỉ còn lại một chút thế kia?
Huyết nhục Thôn Thiên Tước lóe sáng đen bóng, huyết nhục Cùng Kỳ bắn ra
hào quang đỏ thẫm, chúng đều rất kinh người, có một loại chấn động chí
cường đang khuếch tán làm người kinh sợ.
“Lấy hai cái bình ngọc, ta giúp ngươi luyện hóa toàn bộ.” Liễu Thần mở miệng nói.
Nhóc Tỳ giật mình tỉnh lại, rất nhanh móc ra hai cái bình ngọc tỏa sáng
long lanh. Chúng đều được mài dũa từ linh ngọc tốt nhất, có thể dùng để
chứa bảo dược các loại.
Hai cành liễu rủ xuống lần lượt cắm vào hai khối huyết nhục, sau đó bắt
đầu tỏa ra hào quang xanh biếc lóa mắt và tràn đầy khí lành phát sinh vô số đạo âm.
Hai cành cây mềm mại được phù văn lượn lờ bao phủ thần bí và phi phàm,
chỉ trong nháy mắt đã gần như luyện hóa thành công huyết nhục của sinh
linh thuần huyết thành tinh hoa căn bản nhất.
Huyết nhục mất vẻ rực rỡ giống như bị sấy khô mà hóa đá, mà trên một
nhánh liễu có một giọt chất lỏng như mặc ngọc đang lăn, đây là màu huyết của Thôn Thiên Tước áp súc mà thành. Trên một cành liễu khác có một
giọt chất lỏng màu đỏ lóe sáng như huyết toản vậy, vô cùng xán lạn.
Mấy ngàn cân huyết nhục mất đi hào quang, tuy rằng còn một lượng lớn
nguyên lực thần tính nhưng không được Liễu Thần coi trọng, không tiếp
tục luyện hóa.
“Rào rào...”
Một cành liễu cuốn láy Tiểu Tháp tiếp tục lay động, tiếp tục lại có hai
khối huyết nhục mấy ngàn cân rơi ra, chúng thuộc về huyết nhục của sinh
linh ở Nam Vẫn Thần Sơn và Nghi Sơn.
Hiển nhiên chúng cũng không phải sinh vật hình người chân chính, nhưng
bởi vì lúc này huyết chục còn thừa lại quá ít, không thể nhận ra bản thể rốt cuộc có bộ dáng gì nữa.
Liễu Thần dùng cùng phương pháp lộ ra hai nhánh cây xanh biếc đều xuyên
vào hai khối huyết nhục chí cường bắt đầu luyện hóa và hấp thu thần
dịch.
Nhóc Tỳ vội vã chuẩn bị hai cái bình ngọc, vẻ tràn đầy chờ mong.
Cành liễu xán lạn có thần năng vô lượng, cho dù là huyết nhục của sinh
linh thuần huyết cũng có thể luyện hóa. Hầu như chỉ trong nháy mắt trên
một cành cây mềm mại xuất hiện một giọt chất lỏng màu vàng rực rỡ lóa
mắt đang lăn. Trên một cành mềm khác lại xuất hiện một giọt chất lỏng
trắng tinh, hào quang như sóng khuếch tán trông thần thánh phi thường.
Hai giọt chất lỏng đều tỏa ra hào quang hừng hực, chấn động thần thánh
kịch liệt giống như có thể xuyên thủng hư không bay lên trời trông cực
kỳ đáng sợ.
Giọt chất lỏng nhỏ vào bình, bảo huy mịt mù lưu động.
Nhóc Tỳ vui sướng nhìn bốn bình ngọc nhỏ, nó hài lòng vô cùng. Đây là
thuần huyết bị áp súc có sức mạnh thần kỳ thật kinh khủng, thỉnh thoảng
phát sinh sấm chớp vang rền, thật kinh người.
Đại Hồng Điểu và Nhị Ngốc Tử hoàn toàn sợ đến đờ đẫn, ngay cả Mao Cầu cũng trợn tròn mắt cẩn thận quan sát.
Mặc dù chỉ là bốn giọt chất lỏng nhỏ bé nhưng so với một đống bảo dược
còn quý giá hơn vô
số lần. Đây chính là chất lỏng thần kỳ được luyện ra, là tinh hoa được áp súc.
Hơn mười con thái cổ di chủng so ra cũng kém thần dịch trong bốn bình
nhỏ có giá trị rất cao, nếu lưu truyền ra bên ngoài nhất định sẽ gây ra
bạo loạn.
Nhị Ngốc Tử và Đại Hồng Điểu trơ mắt nhìn, nhưng cũng hiểu chuyện này
chẳng dính dáng gì đến chúng. Bởi vì gốc cây thần kia từng nói qua sẽ
tiến hành tẩy lễ cho Hùng Hài Tử, đây là đang chuẩn bị rồi.
Nhị Ngốc Tử nuốt một ngụm nước miếng. Nó nhìn mấy ngàn cân thịt trên mặt đất đã mất đi hào quang từ lâu rồi hỏi: “Huyết nhục này còn cần không?”
“Không cần.” Liễu Thần nói.
Không đợi Nhóc Tỳ nói cái gì, Đại Hồng Điểu và Nhị Ngốc Tử đã vác lên
chạy, tốc độ có thể gọi là nhanh, hầu như lao vụt đi không thấy bóng.
“Các ngươi định đi đâu? Đi tìm thím Hổ đi, để cho mọi người ăn tiệc.” Nhóc Tỳ ở đằng sau la lớn.
"Vèo" một tiếng, Mao Cầu cũng đuổi theo, nó nhảy thẳng lên núi thịt yên lặng chờ ăn thịt nướng.
“Liễu Thần có thể giúp Thanh Phong tẩy lễ được không?” Nhóc Tỳ dò hỏi.
“Trước hết để nó rèn luyện thân thể đã.” Liễu Thần trả lời, vẫn chưa cự tuyệt.
Thời gian tiếp theo Nhóc Tỳ mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, tu hành phù văn. Nó phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Liễu Thần nói qua một
thời gian ngắn nó có thể tiến hành tẩy lễ.
“Ầm ầm...”
Trên một dải bình nguyên mặt đất đang chấn động. Nhóc Tỳ vác một tảng đá lớn hơn mười vạn cân đang chạy băng băng trên mặt đất, cảnh tượng có
chút dọa người. Mặt đất tất cả đều vỡ toác, khe nứt lan tràn.
Sau cùng, nó lún thẳng xuống dưới.
“Biến thái a!”
Bọn Đại Hồng Điểu nhìn mà có chút hết hồn hết vía, đây chính là sức
người sao? Một đứa bé không ngờ vác một núi đá chạy băng băng, kinh
khủng đến dọa người.
Nhóc Tỳ từ trong bùn đất chui ra, nó chạy ra xa vác tới vô số cự thạch
rải trên bình nguyên thay thế cho bùn đất, sau đó lại vác cự thạch hơn
mười vạn cân luyện khí lực. Kết quả còn chưa đạt mà.
Khi nó chạy ào ào, nham thạch trên mặt đất đều bị đạp nứt ra, sau đó vỡ vụn, chúng không chịu tải được sức mạnh đáng sợ của nó.
Nó đi đến sơn mạch nguyên thủy để tu hành, từ đỉnh núi này trực tiếp
nhảy đến một đỉnh núi khác, bụi mù mịt tận trời. Mỗi lần đều như một gã
khổng lồ đang phát uy, núi bị hai chân nó cứ thế giẫm nát.
Đội thợ săn của Thạch Thôn nhìn thấy cảnh này tất cả đều ngây người.
Thằng nhỏ này làm thế nào ngày càng đáng sợ, thảo nào có thể mang về
nhiều bảo vật nghịch thiên như vậy.
Thanh Phong vẫn một mực rèn luyện bản thân, khi nhìn thấy liền líu lưỡi, sau đó tìm nó rồi nói: “Tiểu ca ca, huynh kỳ thực có thể tiến nhập Hư
Thần Giới. Hai năm thời gian đã trôi qua, có thể lại đi vào lần nữa.”
Nhóc Tỳ nghe thấy thế bèn gật đầu, trong lòng nóng hừng hực. Nó vẫn muốn vào lại trong đó.
“Hả? Vào Hư Thần Giới, chúng ta cũng muốn đi!” Trở lại Thạch Thôn, lúc
Nhóc Tỳ đi cầu xin Liễu Thần. Nhị Mãnh, Bì Hầu, Tị Thế Oa cả đám đều rất xúc động, tất cả đều gào rú kêu la.
Bọn chúng cho tới bây giờ còn chưa ra khỏi sơn mạch nguyên thủy, cùng
lắm chỉ đi coi mấy thôn xóm trong đại sơn mà thôi. Chúng vô cùng khát
vọng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
“Ta đi trước nhìn thử một cái, sau đó chúng ta lại cùng đi quậy một trận mưa gió ngập trời.” Nhóc Tỳ nói, nó muốn lặng lẽ đi trước xem tình
huống.
Liễu Thần không hề phản đối, nó vẫn muốn Nhóc Tỳ ở nơi đó ma luyện nhiều hơn. Đáng tiếc lần trước Nhóc Tỳ là đóa hoa quá đặc sắc, vừa mới vào
vẻn vẹn một ngày đêm đã chọc ra một đống tai vạ đến cả Hư Thần Giới cũng chịu không thấu, cuối cùng đuổi ra.
“Thằng nhỏ, cẩn thận nhìn xem tình hình thế nào, đến lúc đó đại thúc đi
cùng với cháu.” Đám đàn ông tráng niên Thạch Lâm Hổ cũng có chút chờ
mong.
Nhóc Tỳ đau đầu một trận, sau đó liền vội vàng gật đầu.
Bây giờ cây liễu so với trước kia không biết đã mạnh mẽ hơn nhiều ít thế nào, hơn mười cành cây xanh biếc đột nhiên vọt lên, sau đó trực tiếp
xuyên thủng bầu trời, phù văn dày đặc, ở nơi đó hiện ra một cánh cửa.
Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây cháy đen, nó cảm thấy tinh khí thần vẫn chưa tách ra khỏi thân thể mà bản thân mình như toàn bộ biến mất
bước vào trong cánh cửa có hào quang lóe sáng và sấm chớp vang rền.
“Ngao...” Hùng Hài Tử lúc này hét to một tiếng, trong lòng nó vô cùng xúc động.
Sương mù hỗn độn mờ mịt, Nhóc Tỳ chạy băng băng về phía trước, xông
thẳng vào một khu phế tích không giống với nơi đi vào của những người từ các quốc gia cổ.
Nó phải đi xuyên qua khu di tích cổ tràn ngập tường đổ khắp nơi đều là
gạch vụn mới có thể thực sự tiến nhập vào Sơ Thủy Địa, rồi từ đó lại đi
vào các đại động thiên phúc địa.
“Hư Thần Giới, ta đã trở về!” Hùng Hài Tử la hét ầm ĩ, trong lòng xúc động và hưng phấn.