Nhóc Tỳ động tác nhanh nhẹn, nó trải một tấm da thú ra bọc một đống bình ngọc rồi cấp tốc khoác ở sau lưng. Nó nhanh đến nỗi làm người hoa cả
mắt.
“Ngươi dám!”
Có người tức giận, giơ tay lên liền xuất hiện một vùng cát mịn rồi nhanh chóng biến thành những ngôi sao chuyển động ù ù, một ngôi lại một ngôi
sao lớn chuyển động bao vây nơi này.
Mọi người hoảng sợ, đây là nhân vật mạnh mẽ cỡ nào, không ngờ mang đến
bảo cụ như vậy, trực tiếp bày pháp trận vây khốn địch thủ.
Nhóc Tỳ kinh ngạc, nó cảm nhận được áp lực cực lớn nhưng lại vui mừng
không sợ hãi. Cả người nó hiện lên hào quang, sau lưng xuất hiện một đôi cánh Côn Bằng đang rung động, bộc phát hào quang hừng hực.
“Ầm!”
Cánh chim thần rung động, một ngôi sao lớn nổ tung. Tiếp theo nó lại vọt tới trước, lần thứ hai rung cánh, chung quanh ầm ầm nổ vang, một ngôi
sao lớn đang chuyển động vỡ vụn, lập tức bị đánh nát.
Mọi người chấn động. Đây là bảo thuật lợi hại cỡ nào chứ, lập tức hủy diệt một loại bảo cụ cường đại, bẻ gãy nghiền nát!
Cùng lúc đó các loại phù văn rơi xuống như mưa rào trông rất chói mắt,
giống như chú ngữ thần thánh ở không trung đang hiển hóa ra văn tự.
‘Xoạt’ một tiếng, Nhóc Tỳ bỏ lại đằng sau một dải bóng mờ, nó vẫn chưa
bị đánh trúng. Cánh Côn Bằng sau lưng nó mở ra khiến chân nó không chạm
đất, vút một cái là mấy trăm trượng, tốc độ cực nhanh lao ra khỏi vòng
vây.
“Thằng nhóc đầu gấu!”
Sau khi nó dừng lại rất nhiều người nhận ra nó đã kinh hô, tất cả đều lộ vẻ giật mình vì không nghĩ chuyện nó sẽ đến Hư Thần Giới lại trở thành
sự thật.
“Nó vẫn còn sống, nhổ răng trong miệng cọp, thật sự đã tới đây!”
Sơ Thủy Địa lập tức sôi trào, rất nhiều người vì hâm mộ mà tới chính vì
muốn nhìn thấy thằng bé từng bị gọi là ‘nhân thần cộng phẫn’ này, lúc
này họ đã thấy tận mặt.
“Đánh một trận ở Bổ Thiên Các khiến thi cốt chất đầy đất, máu nhiễm đỏ
tịnh thổ. Cả giáo không còn mấy người còn sống sót, nào ngờ nó lại không việc gì!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, chỗ này trở nên náo loạn ầm ĩ.
Kết quả này ra ngoài dự liệu của mọi người. Tới thời khắc mấu chốt chính chủ nhảy ra, lại còn cướp sạch một đống bảo huyết như vậy.
“Nhanh truyền tin đi, thằng nhỏ đầu gấu xuất thế trở lại Hư Thần Giới, muốn cùng chư giáo đại chiến!”
“Khẩn cấp bẩm báo tộc chủ, ở đây phát sinh đại sự, phải lập tức quyết định!”
“Ta phải quay về bẩm báo công chúa, nàng thích chuyện náo nhiệt như vậy nhất. Nếu bỏ lỡ nhất định sẽ trách tội.”
...
Chỉ trong thời gian ngắn khắp nơi chuyển động, tin tức từ nơi này phát
tán theo những cách nhanh nhất. Không chỉ các nơi trong Hư Thần Giới
rung động mà các đại giáo hay quốc gia cổ đại trong hiện thực cũng đều
biết được.
Nhân số tiến vào Hư Thần Giới tăng vọt, chẳng mấy chốc kín người hết chỗ, rất nhiều người đều hướng tới Sơ Thủy Địa.
“Thấy chưa, ta đã nói tới là tới mà. Tin tức là thật, các ngươi lại
không tin.” Tinh Bích đại gia ra mặt rất đúng lúc, sau đó lại đột nhiên
kêu thảm thiết: “Đưa bảo huyết cho ta!”
Điểu Gia cũng đứng ra quát mọi người: “Đã thực hiện lời hứa, các ngươi
phải thanh toán bảo huyết hoặc phù cốt, nhưng bây giờ vẫn chưa giao đến
tay chúng ta.”
Ai còn thèm nghe hai người bọn họ đắc chí. Hiện tại rất nhiều người nhìn thấy Nhóc Tỳ hai mắt liền đỏ lên, thí dụ như Vũ Tộc, người của tứ đại
gia tộc. Bọn họ đồng loạt giết về phía trước.
Trên thực tế ánh mắt của thằng nhỏ đầu gấu so với họ còn đỏ hơn. Nếu
không vì đống bình ngọc bảo huyết của thái cổ di chủng nó đã sớm không
kiềm chế được.
“Cảm ơn các ngươi đã tặng đại lễ cho ta, nhiệt liệt hoan nghênh ta trở
về như vậy cũng đủ để ta tẩy lễ rất nhiều lần, thực sự rất quý trọng
đó.”
Nghe thấy giọng điệu của thằng nhỏ đầu gấu như vậy cả đám người cắn răng chỉ muốn hộc máu. Bảo huyết trân quý như vậy cho dù phải ném đi cũng
không thể cho nó a.
“Giết đi!”
Một đám người vọt tới, cao thủ chư giáo đều động thủ.
Bọn họ mang bảo huyết đến cũng không muốn tiến hành giao dịch như vậy mà chỉ định làm dáng thôi, chẳng lẽ thật còn có người dám giở trò với đồ
của họ? Thế nhưng chính chủ tới trực tiếp cướp sạch, đánh cho bọn họ
không kịp trở tay.
Tất cả mọi người cảm thấy lá gan của thằng nhỏ hung tàn này quá lớn.
Biết rõ một đám người chuẩn bị kỹ lưỡng đến vì nó mà vẫn dám lộ diện, có một chút khí phách.
Tiếng xèo xèo vang vọng trời cao, từng sơi từng sợi tơ óng ánh đan xen
hóa thành một tấm màn trời bao phủ bầu trời Sơ Thủy Địa. Đây là một tấm
lưới long lanh rực rỡ.
“Ly Hỏa Thần Tàm!”
Mọi người kinh hô. Tất cả mọi người đều biết đó là một vị công tử của
Thác Bạt Tộc, trong tay đang ôm một con tằm đỏ sậm cỡ một thước, tơ tằm
do nó nhả ra.
“Nổi tiếng trong số thái cổ di chủng, không ngờ còn có thể nhìn thấy
loại sinh vật này!” Rất nhiều người mở to hai mắt nhìn về nơi đó.
Ly Hỏa Thần Tàm toàn thân đỏ đậm như ngọc, gần như trong suốt, đỏ rực
nổi bật, bên ngoài cơ thể lượn lờ hỏa diễm, thoạt nhìn từ đầu đến chân
vô hại nhưng lại là một loại hung vật, giết người chỉ trong chớp mắt.
Tơ tằm nó phun ra cứng cỏi vô cùng, ngay cả bảo cụ cũng khó mà cắt đứt,
lại có Ly Hỏa lượn lờ có thể đốt người ta thành tro bụi trong nháy mắt,
quả thực vô cùng kinh khủng.
Ly Hỏa Tàm Ti lóng lánh đan thành lưới rơi xuống dưới định nhốt Nhóc Tỳ hòng bắt sống nó.
“Thử xem ngươi chạy thoát kiểu gì!” Tứ công tử Thác Bạt Tộc cười gằn. Tơ này không chỉ là bảo cụ của Ly Hỏa Thần Tàm mà còn trải qua tế luyện
của lão tổ trong tộc, được gia trì rất nhiều phù văn thần bí, khó có thể phá hủy.
“Ầm!”
Nhóc Tỳ lướt ngang, toàn thân phát ra điện quang, tiếng sấm điếc tai. Nó chống lại rất nhiều phù văn đồng thời muốn tránh khỏi tấm lưới lớn này.
“Thiên la địa võng phô thiên cái địa, ngươi không đi được đâu!” Tứ công tử Thác Bạt Tộc quát lớn.
Đôi mắt Ly Hỏa Thần Tàm trong ngực hắn bắn ra hung quang, hào quang đỏ
sẫm dâng trào, miệng phun ra càng nhiều tơ tằm, triệt để khóa kín phía
trước.
Ngay cả những người khác cũng đều dừng lại không dám tiến lên tiếp tục
công kích, sợ bị cuốn vào tấm lưới lớn trong hư không đang làm dấy lên
hỏa hoạn, lửa đỏ rực ngập trời làm người ta kinh hãi.
Nhóc Tỳ chợt dừng lại, nó yên lặng chờ tấm lưới kia phủ xuống, sau đó
đột nhiên dùng tay bắt lấy sợi tơ. Bên ngoài thân thể nó xuất hiện từng
vòng xoáy vàng nối tiếp nhau không ngừng xoay tròn.
“Thu!”
Tứ công tử Thác Bạt Tộc quát lớn, trong mắt hắn tràn ngập vẻ điên cuồng. Hắn không ngờ đối phương lại to gan như vậy, chẳng khác gì tự sát,
chẳng lẽ có thể hủy diệt Ly Hỏa Tàm Ti?
Ánh lửa long lanh, tơ tằm đỏ sậm thít chặt trông vô cùng rực rỡ, định trói buộc Nhóc Tỳ hòng cắt vụn nó ra thành tro bụi.
Nhưng lúc này phù văn màu vàng kim bên ngoài thân thể Nhóc Tỳ càng chói
mắt, những vòng xoáy chuyển động nuốt sạch tinh khí bốn phương tám
hướng, tất cả Ly Hỏa đều bị nuốt mất.
“Chuyện này...” Mọi người kinh hãi, đây chẳng phải là bí mật bất truyền
của Bằng tộc sao, trông giống như là bảo thuật của Côn Bằng.
“Là Kim Tuyền Ba Văn Công, là bảo thuận của Bổ Thiên Các, nhưng nó thi
triển tựa hồ càng đáng sợ hơn, có bí thuật của Côn Bằng!” Một ông lão
kinh hoảng, thần sắc đại biến.
“Ông!”
Vòng xoáy vàng luyện hóa Ly Hỏa, nuốt chửng vô số phù văn chống lại đợt
tập kích của Ly Hỏa Tàm Ti, còn Nhóc Tỳ dùng hai tai xé mạnh một cái,
chẳng ngờ vang lên tiếng đứt gãy răng rắc.
“Trời ạ, ta đang nhìn thấy gì vậy? Nó xé rách Ly Hỏa Tàm Ti,
thần lực
đáng sợ đến nhường nào, người có thân thể như thế này tuyệt đối có thể
dời núi lấp bể!”
Mọi người hoảng sợ, rất nhiều người kinh hô thành tiếng.
Biểu hiện của thằng nhỏ đầu gấu quá kinh người, tay không phá hủy một
bảo cụ chí cường. Phải biết rằng đó chính là tơ tằm cứng cỏi chứ không
phải là binh khí khác.
‘Vù’ một tiếng, thằng nhỏ đầu gấu hóa thành một tia sáng vàng vọt tới,
giết tới chỗ Tứ công tử Thác Bạt Tộc. Một đám người thấy thế đều tấn
công về phía trước ngăn chặn nó.
Bởi vì mọi người đều biết ở khắp chốn Sơ Thủy Địa thằng nhỏ đầu gấu dũng mãnh phi thường là vô địch, một người không thể địch nổi. Tất cả đồng
loạt ra tay trấn áp nó.
Ầm ầm một tiếng, sau lưng Nhóc Tỳ xuất hiện một đại dương mênh mông sóng biển ngập trời. Sấm sét như đang gầm thét, sóng biển che khuất cả bầu
trời, tất cả đều do phù văn hóa thành, lập tức đánh bay cả đám người.
Đáng sợ nhất chính là một con cá lớn màu đen nhảy lên từ mặt biển. Nó
lớn đến nỗi làm người run sợ, mênh mông vô tận. Nó quật đuôi một cái,
phù văn màu đen lóe ra rơi ầm ầm lên người của chúng nhân.
“A...”
Rất nhiều người kêu thảm thiết, ai tu vi hơi yếu lập tức chia năm xẻ
bảy, người mạnh hơn cấp tốc tránh né lẩn trốn phong mang, cho dù như vậy miệng cũng hộc máu, lảo đảo lùi về phía sau.
“Côn Bằng! Xuống biển thành Côn (1), đây là Thần Côn!” Mọi người hoảng
sợ, loại bảo thuật này không ngờ xuất hiện trở lại, quả thật làm cho
người ta vô cùng kinh sợ.
‘Phanh’ một tiếng, Nhóc Tỳ sau khi đánh bay một đám người liền từ trên
trời giáng xuống, sóng biển cuồn cuộn trói chặt Tứ công tử Thác Bạt Tộc. Nó đạp một cước khiến người này ngã nhào xuống đất rồi tóm lấy con tằm
thần.
“Ngươi...” Tứ công tử Thác Bạt Tộc kinh sợ nhưng hắn chưa kịp có phản
ứng gì Nhóc Tỳ đã giậm mạnh chân một cái, hắn lập tức nát vụn, chết ngay tại chỗ.
Mọi người lông tóc dựng ngược, đây là uy thế bực nào? Giậm chân một cái giết chết ngay một vị công tử của Thác Bạt Tộc!
Tử vong ở Hư Thần Giới thì ở thế giới hiện thực cũng bị thương nặng,
nguyên khí đại thương, tinh thần bị hao tổn, tối thiểu phải tu dưỡng mấy tháng mới có thể chậm rãi hồi phục.
Loại thương tổn này ảnh hưởng rất lớn khiến cho tinh thần một người xảy
ra vấn đề, người bị nghiêm trọng thậm chí mất đi trí tuệ, ngày sau tu
hành sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nhóc Tỳ nâng con tằm thần lên nhìn kỹ.
Ly Hỏa Thần Tàm lộ hung quang, khắp người phù văn đan dệt như lửa than
tỏa sáng nóng bỏng vô cùng định thiêu chết Nhóc Tỳ, đồng thời từ trong
miệng nó phun ra tơ tằm càng đáng sợ hơn, quyết chí trói chặt rồi luyện
hóa Nhóc Tỳ.
Nhóc Tỳ chỉ thoáng nhìn cũng hiểu con di chủng này không thể thuần phục, nó dùng sức bóp chết con tằm, sau đó cất huyết nhục của nó vào túi, bởi vì đây là huyết nhục bảo dược.
Mọi người sững sờ, chuyện này cũng quá hung tàn, đó chính là một con di
chủng hiếm thấy và mạnh mẽ a, nó lại dùng một tay bóp chết. Thực sự là
biến thái!
Một đám người vừa kinh vừa sợ, thằng nhỏ này quả thực không ai có thể
quản thúc được hay sao? Một đám người tế ra bảo cụ chĩa về phía trước,
hơn nữa bắt đầu bày binh bố trận định bao vây nó.
“Là ngươi...” Đột nhiên Nhóc Tỳ giận dữ. Nó cảm nhận được khí tức quen
thuộc, lập tức bẻ gẫy nghiền nát đánh bay một đám người, xuyên qua một
mảng mưa bụi có cửu thiên lôi điện hủy diệt.
Sau đó, ‘phịch’ một tiếng, nó xách một người lên, hai mắt phun lửa.
Đó là một thiếu niên áo trắng khoảng mười bốn mười lăm tuổi được phù văn lượn quanh, sương mù mông lung. Đó chính là thiên tài của Vũ Tộc - Vũ
Phong.
“Ngươi là đồ bạc như vôi, dẫn tộc nhân đến Bổ Thiên Các đại khai sát giới, lấy oán trả ơn, ngày hôm nay ta chẻ xác ngươi ra!”
Nhóc Tỳ nổi giận, nó giật đứt một cánh tay của hắn rồi ném ra ngoài. Nó vẫn chưa đánh chết hắn ngay lập tức mà bắt đầu hành hạ.
Vũ Phong kêu gào thảm thiết, âm thanh phát ra không giống của con người.
Mọi người của Vũ Tộc kinh sợ, cùng nhau xông về phía trước.
Kết quả xuất hiện một vùng sấm sét. Thằng nhỏ đầu gấu nổi giận, toàn
thân hừng hực ánh chớp, sau lưng là cả đại dương dâng trào, một con cá
lớn nhảy lên.
‘Ầm’ một tiếng, bảo thuật của Côn Bằng và lôi điện kết hợp quả thật có
xu thế quét ngang tất cả kẻ địch, nghiền ép thập phương. Tộc nhân Vũ Tộc kêu thảm thiết, từng người từng người nổ tung.
Trên trời khắp nơi đều là bóng người, sau đó vỡ nát hóa thành mưa máu.
Loại thần uy này, loại bá đạo này khiến mọi người sợ ngây người. Mọi
người quả thực không thể tin được, một mình thằng nhỏ đầu gấu tàn sát
sạch sẽ một đám cao thủ!
“Vũ Phong, Vũ Tộc, các ngươi đám bại hoại này!”
Thằng nhỏ đầu gấu phát cuồng, cánh Côn bằng sau lưng cũng xuất hiện phát ra tiếng sấm gió vang rền, bạo phát kim quang. Chỉ cần đánh lên người
dĩ nhiên khiến thân thể nổ tung, mưa máu tràn ngập.
Nó đại khai sát giới, truy sát nhân mã của hơn mười tộc, đều là đại giáo trên thế gian. Kết quả đám người này không địch nổi, bị giết đến kêu
thảm thiết không thôi, kêu rên không ngừng.
Nơi này thật tàn khốc, thằng nhỏ đầu gấu nhớ tới Bổ Thiên Các trải qua
huyết sát kiếp, nó phát cuồng ở chỗ này đại khai sát giới.