Một ngôi miếu thần phát sáng, tựu như được xây dựng từ những khối vàng,
được tắm rửa trong ánh sáng thần kỳ, vô cùng thần thánh, nó được xây
dựng ở nơi sâu nhất trong Vũ Tộc, mưa ánh sáng bay khắp nơi.
Đây là trọng địa của Vũ Tộc ngoài thế giới hiện thực, đây cũng là Pháp
Tướng của Vũ Thần, khí an lành tràn ra, bình thường không một ai được
tiếp cận, chỉ khi nào liên quan đến vinh nhục to lớn của Vũ Tộc thì mới
được tới đây.
Lúc này, một đám già cứ bước lên một bước rồi lại lạy một lạy về phía
trước, trang nghiêm và trịnh trọng, ai nấy cũng vô cùng thành kính, trên trán nhiễm đầy máu tươi.
Bọn họ cúng bái, dành sự tôn kính to lớn nhất cho Thần Linh tổ tiên được được đắp nặn thành những bức tượng, đồng thơi dâng tế phẩm, mọi người
đang cầu xin, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thần Linh Thượng Cổ đều chết hết sao? Không người nào có thể hiểu thấu
được, cũng có thể đã chết hết và được mai táng trong năm tháng rồi.
Tiến vào cung điện, nơi đó có một bức tượng đá, vô cùng mơ hồ, từ lâu đã không thể nhìn ra được hình dáng nữa, pháp thân màu vàng nứt ra lộ ra
những ánh sáng lộng lẫy nhưng đã ảm đạm không ít, màu sắc loang lổ.
Có người nói, Vũ Thần đã chết từ lâu trong trận chiến Thượng Cổ năm ấy,
thế nhưng Vũ Tộc vẫn luôn luôn thờ phụng bài vị của ông ta, hy vọng sẽ
xảy ra kỳ tích, có một ngày ông ta sẽ trở về.
Bên ngoài ngôi miếu cổ xưa sáng rực, bên trong cũng có chút phong cách
cổ, khắp nơi đều thể hiện những khí tức cổ điển, đám người Vũ Tộc không
ngừng quỳ lạy, nơi miệng lẩm bẩm như là tụng kinh vậy.
Cuối cùng, tại nơi lão tổ dẫn dắt đám người này xuất hiện một cái tế đàn nhỏ ở phía trước tượng thần kia, nơi đó có một cái bình, toàn thân đen
thui, lấm tấm như là những giọt nước mưa bên ngoài thân bình.
"Răng rắc!"
Chiếc bình bị mở ra, lập tức vọt lên một luồng khí tức kinh khủng, phảng phất như một vị Thần Linh xuất thế, ánh sáng rực rỡ như thái dương bị
nổ lung, khiến cho cả tòa cung điện cổ xưa này sáng rực cả lên.
Đây chính là mười tờ giấy có màu vàng đất, tất cả đều đã nát bét nhưng
lại được ghép lại với nhau, cố gắng lắm mới tạo nên được một tấm pháp
chỉ hoàn chỉnh, mỗi một tờ đều đang trôi nổi giống như là những ngôi
sao, chuyển động ầm ầm, khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt không gì sánh được.
Đây chính là một tấm pháp chỉ cuối cùng của Vũ Thần lưu lại, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà đã trở nên nát bét.
Nó chia thành mười tờ, mỗi một tờ đều có một ít chữ viết, chỉ khi ghép
lại với nhau thì mới có thể đại biểu cho ý chí Thần Linh của tấm pháp
chỉ giống như năm đó được.
Mọi người của Vũ Tộc không ngừng run rẩy, linh hồn lạnh buốt, loại khí
tức có sức ép như thế này khiến họ có cảm giác bản thân muốn nổ tung,
hóa thành tế phẩm hiến dâng cho Thần Linh.
Cuối cùng, vị lão tổ kia niệm một đoạn dài chú ngôn, những tờ giấy này
mới bình tĩnh trở lại, ánh sáng thần thánh bắt đầu thu lại, hơn nữa tất
cả mọi người nhanh chóng cắt một đường trên đầu ngón tay của mình, từng
giọt từng giọt máu đỏ nhỏ xuống, chứng minh mình là đời sau của Vũ Thần.
Một thiếu nữ tiến tới, nhắm chặt cặp mắt, tay nhỏ như ngọc hướng về phía mười tờ giấy nát bét kia rồi chọn lựa một tờ, sau đó hai tay nâng đỡ về phía sau.
Nàng chính là Vũ Tử Mạch, là một thiếu nữ thông linh, nắm giữ năng lực
nhận biết rất kỳ dị, thân thể óng ánh như ngọc, vô cùng thánh khiết.
Cả đám người thành kính quỳ lạy, rồi đưa những tờ giấy còn lại vào trong bình đen, đậy nắp thật cẩn thận rồi đặt vào trong tế đàn, nhẹ nhàng lui ra khỏi miếu cổ.
"Được rồi, chính là nó, phía trên tấm pháp chỉ của Thần Linh có ghi chữ
"Phạt", tuy rằng không phải "Giết" thế nhưng vậy là đủ mạnh rồi, có thể
chém bất kỳ địch thủ nào."
Lão tổ cười ha ha, một chữ "Phạt" này đủ để giải thích sức mạnh chân
nghĩa của pháp chỉ rồi, tất nhiên chính là tiêu diệt tất cả kẻ địch
trong Hư Thần Giới.
"Mang theo vào, phải bảo vệ thật cẩn thận, sau khi dùng xong phải đưa về lại tế đàn!" Vẻ mặt của ông ta nghiêm túc, chăm chú nhắc nhở và căn
dặn.
Hư Thần Giới, tịnh thổ của Vũ Tộc, cuộc đại chiến vẫn đang tiếp tục,
trung tâm đại trận được kích hoạt, Giao Long ngang trời, Dơi Thần che
trời, Khổng Tước tạt ngang trời xanh, rất nhiều di chủng Thái Cổ xuất
hiện, y như chân thân xuất hiện vậy.
Đại trận của Vũ Tộc rất thần bí và mạnh mẽ, ngăn cản sự giết chóc của
Nhóc Tỳ, khiến cho nó nhất thời không cách nào tiến vào trong, hơn nữa
có rất nhiều cao thủ thi triển hết phù văn, cho dù sự sắc sảo tuyệt thế
của kiếm gãy cũng không thể công phá được.
Ngược lại, Nhóc Tỳ máu dính đầy người, nó tiêu hao sức lực quá lớn,
thanh kiếm gãy này cứ như một cái vực sâu, điên cuồng nuốt chủng hết
tinh khí thần của nó, vĩnh viễn chẳng thấy vừa lòng.
Đây vẫn là khu phúc địa được áp chế cảnh giới, nếu như ở ngoài thế giới hiện thực, hậu quả khó lòng mà lường được.
Vậy vẫn còn may, bản thân Nhóc Tỳ đủ mạnh, hết luồng này đến luồng chất
lỏng khác giống như là dung nham từ trong hư không chảy xuống, tràn vào
trong cơ thể, bổ sung tinh khí thần cho nó.
Đây chính là sự huyền bí của Động Thiên, đoạt tạo hóa của thiên địa.
"Ồ, đến cùng hắn đã mở được mấy tòa Động Thiên rồi? Từng bước tăng lên
đến năm tòa, hiện tại lại hiện ra tòa thứ bảy, hẳn là hắn vẫn còn ẩn
giấu những miệng núi lửa."
Đây là lần đầu thiên bọn họ thấy Hùng Hài Tử thi triển Động Thiên, hết
tòa này đến tòa núi lửa bằng ánh sáng hiện ra, tuôn ra tinh hoa thiên
địa, tẩm bổ cho "Thần thể" mạnh mẽ của mình.
Tinh thần biến thành, chẳng hề khác với chân thân ở bên ngoài.
"Người thiếu niên, người quá kiêu ngạo, không tiến trời cao đất dầy, mạo phạm đến tôn nghiêm của Vũ Tộc ta, Thần Linh giáng trần cũng không thể
cứu được ngươi!" Bên trong vùng tịnh thổ, một ông già ánh mắt lạnh lẽo,
thanh âm như là sấm nổ.
Hư Thần Giới, nơi biên giới của khu vực, phế tích liên miên, gạch vụn vô tận, một cây liễu thông thiên cắm rễ trong hư không, lúc này trong lòng nó nảy sinh ra một ý nghĩa, một cành liễu nhẹ nhàng vương ra, hào quanh xanh rờn lưu chuyển.
Nhưng cuối cùng, nó dừng lại, không để ý đến nữa.
Bên trong vùng tịnh thổ của Vũ Tộc, một đám người chủ động hiện thân, mở ra đại trận, toàn bộ hào quang của bảo cốt thu lại, ví như Giao Long,
Khổng Tước tất cả đều biến mất.
"Hả, Vũ Tộc định làm gì đây?" Quần hùng rùng mình.
Nhóc Tỳ liều mạng, vung mạnh kiếm gãy về phía trước, cơ hội đang ở ngay
trước mặt, nó có thể bỏ qua sao? Liền nắm bắt cơ hội giết thẳng tới.
Đột nhiên, thiên địa run rẩy, vùng tịnh thổ của Vũ Tộc lay động kịch
liệt, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát, không ngờ lại ảnh hưởng tới
quy tắc trật tự của Hư Thần Giới, khiến cho nơi đây trở nên mơ hồ và vặn vẹo.
"Cái gì, sức mạnh cỡ nào mới tạo nên thế này, thật giống như là đột phá cực hạn, có xu thế phá bỏ đi quy tắc!"
"Không biết Vũ Tộc mang thứ gì đến nữa, vì sao khiến người khác hoảng sợ, linh hồn rung động?"
Quần hùng sởn cả gai óc, cảm thấy quy tắc trật tự của vùng thế giới này
như muốn biến hóa, nơi đó xuất hiện hào quang màu vàng đất, thật giống
như một vị Thần Linh xuất thế vậy.
"Tiêu diệt!"
Mọi người của Vũ Tộc đồng thời hét lớn, họ dùng tâm tế bái, ngước nhìn
lên bầu trời, nơi ấy có một tờ giấy vàng ố xuất hiện, lưu chuyển hào
quang mờ mịt, giống như đang mở ra Hỗn Độn.
Đây chính là pháp chỉ của Thần Linh, hơn xa tờ giấy không chữ ở Bách
Đoạn Sơn, thứ kia vốn là hư, mà đây mới chính là đồ vật thần thánh được
ghi chép ý chí của Thần Linh!
"Xoẹt!"
Tờ pháp chỉ nát bét này bùng phát, vô số hạt mưa màu vàng dũng mãnh rơi xuống, đánh thẳng về phía Nhóc Tỳ.
"Không tốt!"
Thời khắc này, Hùng Hài Tử sợ hãi, cũng không còn xuất hiện vẻ ung dung
nữa, từng cọng lông tơ dựng đứng, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, sau
lưng một đôi cánh Côn Bằn xuất hiện khiến cho tốc độ của nó tăng vọt.
Nó giống như là ánh sáng di động, lại giống như là bóng ảnh xẹt qua, ba
chân bốn cẳng chạy thật nhanh, đồng thời lấy kiếm gãy bổ thẳng về phía
sau, ngăn cản hạt mưa màu vàng dày đặc kia.
"Keng!"
Mặc dù tốc độ tăng lên rất nhiều thế nhưng vẫn có một vài hạt mưa màu
vàng bay tới phụ cận, không gì không xuyên thủng, chấn động khắp nơi,
đánh lên trên thân kiếm gãy phát ra những thanh âm leng keng nhức tai,
khiến cho cánh tay của nó tê rần.
Cùng lúc đó, cánh tay của Hùng Hài Tử bị một giọt mưa xuyên thủng, máu tươi theo đó chảy ra bên ngoài.
Cho dù nhanh cũng không thể nào nhanh hơn màn mưa ánh sáng này, nó quá dày đặc, vô cùng nhanh chóng, che kín cả bầu trời.
"Liều mạng, mạnh hơn thì thế nào, chẳng lẽ ngươi có thể chống lại ý chí
của Hư Thần Giới, vượt qua Động Thiên Cảnh sao?" Sau khi bị kích thương, Hùng Hài Tử trở nên điên cuồng, đột nhiên xoay ngược người lại.
Bởi vì nó
biết, tốc độ của mình không thể nào nhanh hơn được hạt mưa màu vàng kia, cho nên nếu cứ hoảng loạn chạy trốn chì dễ dàng bị trọng
thương hơn.
"Keng", "Keng"...
Nó vung kiến gãy lên, không ngừng múa máy thành một bánh xe bằng gió,
phù văn đầy trời, cuối cùng lại biến thành một đại dương mênh mông đối
kháng lại pháp chỉ Thần Linh.
"Dù có mạnh hơn cũng không thể qua được mười Động Thiên, ắt sẽ bị áp
chế, hiện tại ta cũng chẳng kém bao nhiêu, hơn nữa cộng thêm kiếm gãy,
ta không tin không thể bổ nát ngươi!" Hùng Hài Tử kêu to.
Nó không lùi mà tiến, không ngờ lại giết thẳng tới, hơn nữa càng trở nên điên khùng hơn, cả người phát sáng, cuối cùng lại giống như một quả cầu lửa, vô cùng hừng hực.
Kiếm gãy trong tay, vết máu màu đen mơ hồ, thanh kiếm càng ngày càng óng ánh, ánh sáng ngút trời, không ngừng chém thẳng về phía tờ giấy ở trên
bầu trời, liên tiếp không ngừng.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, đặc biệt là mọi người của Vũ Tộc, da đầu bọn
họ tê rần, Hùng Hài Tử sao lại mạnh đến thế được chứ, vậy mà muốn đối
kháng với ý chí của Thần Linh?
"Một tên giun dế như người há có thể chống lại ý chí của Thần Linh, ngươi muốn chết rồi!" Một ông lão của Vũ Tộc hét lớn.
"Thần Linh cái rắm, trừ phi hắn có thể nghịch thiên, chống lại được quy
tắc trật tự của Hư Thần Giới, siêu thoát khỏi nơi đây, vượt qua được
Động Thiên Cảnh, nếu không tưởng có thể giết ta sao, dẹp tan cơn mộng
đen thúi của ngươi đi cho rồi!" Hùng Hài Tử hét lớn đầy hung tàn.
Nó càng lúc càng liều mạng, bởi vì nó biết, một khi mình buông lỏng chắc chắn phải chết, hơn nữa những lời nói của nó cũng không phải là không
có căn cứ, chỉ khi Thần Linh tự thân tới phản kháng lại trật tự ở nơi
đây thì mới có thể đột phá được áp chế.
Nó tin rằng Vũ Thần đã chết, chỉ dựa vào một tờ giấy nát bét không trọn
vẹn được lưu lại thì không thể nghịch thiên ở đây được, chỉ có mạnh mẽ
phản kháng, mới có thể tránh thoát khỏi trận đại sát kiếp này.
"Giết, ta muốn đánh nát ngươi!"
Hùng Hài Tử gào to, cả người phát sáng, phóng thích toàn bộ tiềm năng vô tận của mình, hợp thành một với kiếm gãy, ánh kiếm thông thiên chém
xuống khiến cả thiên địa phải run rẩy, không ngừng bổ thẳng lên trên tờ
giấy kia.
Tất cả mọi người kinh ngạc, tên này quá hung tàn, ngay cả Thần Linh cũng không sợ hãi, ngang nhiên chống lại, muốn chém nát tờ pháp chỉ kia,
thật sự chẳng sợ chút nào.
"Chuyện này... Là mười tên hung ác Thái Cổ sao, quá hung tàn, hắn điên
rồi sao, đây chính là coi trời bằng vung, cái gì cũng không sợ, muốn tàn sát cả Thần Linh."
Toàn bộ người xem cuộc chiến gần như cứng họng, quá điên cuồng mà, chửi
bới ý chí Thần Linh, nghĩ rằng đây chỉ là những chữ nhỏ của bộ lạc
nguyên thủy?
Người của Vũ Tộc há hốc miệng, tờ pháp chỉ Thần Linh này căn bản không
thể đè ép được Hùng Hài Tử, ngược lại dường như khơi dậy tính cách bướng bỉnh và "Tiểu hung tàn" của tên nhóc này.
Nếu như là người bên ngoài, phỏng chừng sớm đã nản lòng thoái chí rồi,
thế nhưng chiến ý của Hùng Hài Tử càng thêm dâng trào, khí phách tuôn
trào sát phá trời xanh gặp thẳng Thần Linh, trong lòng không hề e ngại.
"Dám giết ta, ta muốn nuốt chửng ngươi!" Hùng Hài Tử gào to, dùng hết
khả năng, bên ngoài cơ thế ánh sáng thần rực cháy, như là tuyên ngôn,
tiếp tục khiến người khác đờ người ra.
Đây cơ bản chẳng giống Nhân Tộc chút nào, có những phản ứng và tâm tư
như thế này thì không giống người bình thường, tất cả mọi người không
ngừng chửi mắng, tên nhóc này thật sự không phải là Nhân Loại mà.
"Bùm!"
Giữa bầu trời, tờ pháp chỉ phát sáng, một chữ "Phạt" xuất hiện, đây
chính là ý chí của Thần Linh, ầm ầm vang vọng, đan dệt ra pháp tắc vô
thượng, chấn động cả tâm hồn.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, tờ pháp chỉ nát bét kia cứ như được phục
sinh lại vậy, giống như có ý chí của Thần Linh thật sự, mưa ánh sáng màu vàng như là thác đổ, ầm ầm trút xuống.
Mọi người ngơ ngác, thứ thần uy này thì Động Thiên Cảnh làm sao mà đối kháng lại được? Dường như vượt qua cả Động Thiên Cảnh.
Chỉ có mỗi Hùng Hài Tử rống to, nói: "Còn không phá, có bản lĩnh thì thử đột phá đi, nếu không thì giết không được ta!"
Bên ngoài cơ thể của nó không ngừng rung động, chín ngọn núi lửa hiện
ra, "Dung nham" cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, giống như là thác nước vậy, nhấn chìm nó vào sâu bên trong, không ngừng cung cấp tinh khí thần cho nó.
"Cái gì, mở ra chín tòa Động Thiên, với Nhân Tộc mà nói, đây chỉ được ghi chép trong sách cổ mà thôi."
Mặc dù sớm đã nghe qua và có thể đoán được, thế nhưng khi tận mắt nhìn
thấy thì mọi người vẫn không ngừng run rẩy, thế này thì chẳng kém bao
nhiêu với dòng dõi của Thần Linh còn sót lại cả, quá kinh khủng.
"Kiếm gãy đừng ngủ, không phải chỉ là một tờ giấy rách thôi sao, đánh nát nó cho ta!" Hùng Hài Tử kêu gào.
Trên người nó xuất hiện mấy cái lổ nhỏ, đây chính là kết quả của mưa ánh sáng xuyên thủng, thế nhưng nó cũng không lo sợ gì cả mà lại mạnh mẽ
hơn nữa, giậm thật mạnh trên mặt đất một phát, nhằm thẳng trời cao, bổ
thẳng về phía tờ pháp chỉ.
Trong lòng mọi người Vũ Tộc không ngừng rung động, thế này còn có thiên
lý nữa không đây, tên Hùng Hài Tử này rất quá đáng, ngay cả pháp chỉ
Thần Linh cũng không thể áp chế nổi?
Đây cũng không phải là bảo cụ bình thường, mà là pháp chỉ của Thần Linh
dùng ý chí tinh thần khắc thành, hơn xa những chí bảo khác, thế nhưng cứ thế bị chặn lại, sự mạnh mẽ của Hùng Hài Tử khiến người khác phải
nguyền rủa, hung mãnh và khủng khiếp.
"Bụp!"
Trên người của Hùng Hài Tử lại tiếp tục xuất hiện những lỗ máu, thế
nhưng ánh mắt càng thêm điên cuồng, cả người phát sáng, chín tòa Động
Thiên nổ vang, cánh thần Côn Bằng giương ra, như muốn bay thẳng lên trời cao.
"Phải ăn, phải nuốt, nuốt sạch tất cả!" Nó kêu gào, kiếm gãy màu đen
trong tay bùng phát ánh sáng rực rỡ nhất, không ngừng bổ về phía tờ pháp chỉ Thần Linh sáng chói như mặt trời ở trên không kia.
"Chuyện này..." Phương xa, một thiếu nữ áo tím không biết nói gì nữa,
nàng đến từ Thần Sơn Thái Cổ, thân phận cao quý không gì tả nổi, vượt
trên cả Đại Hoang, thế nhưng khí nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
"Tên quỷ này lên cơn điên rồi!" Xa xa, một thiếu nữ áo đỏ tung bay phấp
phới đang ôm một con sói con cũng đờ người ra, cuối cùng nhịn không được mà lẩm bẩm.