Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, những người còn lại như hóa đá, da đầu
tê dại, thế này thì còn đánh làm sao được nữa, ai là đối thủ? Nếu xông
lên thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Đây chính là một tên Ma Thần, một thiếu niên Chí Tôn không cách nào
chiến thắng được, chỉ một cước liền đạp chết trưởng bối Thạch Lạp, cái
chết này uất ức đến cỡ nào?
Nên biết, ngoài hiện thực Thạch Lạp luôn hô mưa gọi gió, cao cao tại
thượng, hiệu lệnh một phương, bởi vì ông ta chính là trưởng bối cao quý, ở trong Vũ Vương Phủ có quyền thế vô cùng lớn.
Hiện tại lại bị người khác xem thường như thế, một cước đạp cho chết
tươi, đối phương cũng không thèm để ý, một đòn ngạo nghễ giáng xuống,
thật sự Thạch Lạp vô cùng hổ thẹn với uy danh to lớn của mình.
Bên ngoài thế giới hiện thực, trong Võ Vương Phủ truyền ra những tiếng
gầm thét đầy giận giữ, toàn bộ mái tóc của Thạch Lạp đều dựng thẳng, cứ
như là một con sư tử già vậy, ánh mắt dữ tợn, khóe miệng chảy máu, cơn
tức giận sôi sục gần như phát điên.
Cũng trong lúc đó, có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người được ông ta dẫn theo lần lượt thức tỉnh, từng người từng người đều bị
thương nặng, tinh thần bị hao tổn.
Chuyện này tự nhiên tạo nên một cơn sóng lớn, khiến cho trên dưới phủ đệ đều kinh hãi.
"Phát sinh chuyện gì, trong Hư Thần Giới có đại địch xâm lấn sao, nhanh
nhanh bẩm báo mấy bị lão tổ, mà chúng ta có nên đi cứu viện luôn hay
không đây?"
Trong phủ ồn ào cả lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Hư Thần Giới, trong vùng tịnh thổ của Võ Vương, Hùng Hài Tử cũng không
còn lòng dạ mà đại khai sát giới nữa, bởi vì người thuộc nhất mạch đáng
chết kia đều bị giết chết cả rồi, số còn lại cũng không có nằm trong đám này.
Nó ngoái đầu liếc mắt nhìn mọi người khiến cho ai nấy nơm nớp lo sợ, chỉ lo nó lại phát uy, nếu như thế, nơi này nhất định sẽ rập khuôn theo Vũ
Tộc, đến thời điểm đó cũng sẽ trở thành một mảnh đất hoang mà thôi.
Nhóc Tỳ cũng không có dừng lại, nhanh chóng đi ra ngoài, nói: "Các ngươi không có liên can gì cả, người không chọc ta, ta cũng không phạm
người."
Bước ra khỏi tịnh thổ Nhóc Tỳ dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía bia đá cao chót kia, chỉ có ba chữ: Võ Vương Phủ.
Nhóc Tỳ hướng về phương xa, vô cùng trầm ổn, giống như thiếu niên thiên
thần xuất hành, con cháu Thạch Tộc ở ngoài sơn môn đều kinh hãi, không
tự chủ được mà lùi về sau, tạo thành một con đường rộng cho nó đi qua.
Cho đến khi nó đã đi xa, mọi ngươi trong tịnh thổ mới thở dài một hơi,
cảm giác như tòa núi lớn đang đè ép bỗng chốc bị đẩy ra ngoài, vừa nảy
quả thật quá ngột ngạt, bọn họ có chút chịu không nổi.
"Đại địch ở nơi nào, chúng ta đến cứu viện đây!" Có người hét lớn, một
đám người thật đông kéo tới xuất hiện ở ngoài tịnh thổ, đây chính là
cường giả của Võ Vương Phủ, họ mang theo cấm kỵ đại sát khí, muốn tới để bảo vệ nơi đây.
"Hắn đã đi rồi, tuyệt đối không được la hét!" Một vị trưởng lão vội vào tiến tới.
Những người đến tiếp viện đờ người ra, Võ Vương Phủ khi nào lại sợ dây
tới phiền phức vậy, từ trước tới giờ đều là quét ngang mọi địch thủ,
bình định tất cả thế lực đối địch, nhưng hôm nay lại muốn ẩn nhẫn.
"Thiếu niên kia không dễ trêu trọc!"
"Haizz!"
Sau khi biết những chuyện đã diễn ra, biết được đối phương đến cũng
không phải để phá hủy tịnh thổ, mọi người mới thở dài một hơi.
"Như vậy, nếu thiếu niên tuyệt diễm kia đã sinh ra ở Vũ Vương Phủ của ta thì tốt rồi, có một người như Nghị nhi, giờ lại xuất hiện thêm một
thiếu niên Chí Tôn, tương lai không biết ai tài giỏi hơn ai nữa?"
"Kỳ thực, đáng lẽ chúng ta còn có thêm một thiếu niên Chí Tôn nữa, một
Chí Tôn trời sinh..." Một vị nguyên lão lên tiếng, trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối và thương cảm.
"Im miệng, những chuyện trong quá khứ không được nói lung tung." Rất nhiều người biến sắc, vội vàng ngăn cản lại.
"Tại sao không thể nói chứ, đứa bé kia quá đáng thương, vốn là trời sinh Chí Tôn, thế nhưng lại tàn lụi quá sớm, nếu như nó sống tới hiện tại,
cho dù là Nghị nhi cũng chưa chắc đã có thể so được với nó!" Vị nguyên
lão kia tựu hồ rất kích động, lớn tiếng nói, nghĩ đến tình cảnh năm đó,
trong lòng có tức giận, có đau thương.
Trên thực tế, trong Võ Vương Phủ cũng còn có một vài nhóm người có ý
nghĩ như thế, cảm thấy chuyện năm đó quá bất công, được làm vua thua làm giặc, đây đã trở thành sự thật rồi.
Mà cũng phải công nhận rằng Thạch Nghị cũng vô cùng kinh diễm, mạnh mẽ
khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, Võ Vương đã nhiều năm chưa từng
xuất thế nhưng lại vì hắn mà xuất quan, rồi còn đặc biệt đi mời Chí
Cường Giả tới hộ pháp cho hắn.
"Vợ chồng Tử Lăng không biết hiện tại thế nào rồi, không biết có bị những người bí mật giết chết hay không."
"Hi vọng bọn sẽ không có việc gì, Võ Vương Phủ ta nợ bọn họ quá lớn,
đáng thương nhất chính là đứa nhỏ kia, vốn là trời sinh Chí Tôn mà."
"Đúng vậy, bộ tộc ta hẳn là phải còn một thiếu niên Chí Tôn nữa mới
phải, huy hoàng đến cực điểm, tất cả cũng vì phong ba năm đó."
...
Nhóc Tỳ rời khỏi, một đường tiến thẳng, vẫn không hề có chút trì hoãn
nào, nơi đây cũng chẳng phải là địa phương đáng giá để nó lưu luyến cả,
nó lại thông qua thông đại màu vàng trở lại trong phế tích Hỗn Độn kia,
nhìn thấy Liễu Thần.
Tiếp theo, sau một khắc bọn nó đã trở lại Thạch Thôn.
"Ta muốn bắt đầu tu hành, đợi tin tức của Thần Sơn Thái Cổ, bắt đầu đi tìm bảo thuật Côn Bằng!"
Nhóc Tỳ cũng không muốn ngay lập tức đột phá, vẫn như trước cố gắng củng cố, thập đại Động Thiên nối liền thành một vòng ánh sáng, bồi dưỡng cho cả Động Thiên, vô cùng thần bí, ít nhất trong sách cổ cũng không có
trình bày về những vấn đề tương quan đến chuyện này.
Nó muốn nghiệm chứng nên phải cố gắng chăm chỉ cảm ngộ, vững tin rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả, hơn nữa nó cũng muốn dựa vào thử nghiệm
này để diễn biến ra các loại pháp môn chiến đấu.
Thần hoàn bao phủ khiến cho sức chiến đấu của nó sẽ phát sinh biến hóa
một cách cơ bản, nên chuyện này đáng giá để tìm tòi nghiên cứu, nó muốn
dùng tâm để tìm hiểu, chắc chắn lúc đó lực chiến đấu của nó sẽ nhờ vào
đó mà tăng vọt!
Nhóc Tỳ là con người lạc quan, sẽ rất nhanh quên những chuyện không vui, cho nên nhanh chóng vùi đầu cả thể xác lẫn tinh thần vào việc tu hành.
Mấy tháng nay, Thạch Thôn biến hóa rất lớn, những cây linh dược được
trồng trước kia cùng với cây đào bạc gần đạt tới thánh dược kia đều
không ngừng dâng lên linh khí, tỏa ra từng mảng tinh khí lớn, khiến cho
cả thôn gần như biến thành một vùng tịnh thổ thật sự.
Hơn nữa còn có con Bát Trân Kê đuổi cũng chẳng thèm đi kia đang sinh
sống gần Liễu Thần, cũng đã bắt đầu để trứng thần, đây chính là bảo dược đơợc duy trì lâu dài, sẽ không bao giờ bị gián đoạn.
Tốc độ tu hành của các thiếu niên cũng tăng nhanh, khiến cho ai nấy đều mừng rỡ.
Ánh chiều tà buông xuống, một đám trẻ con đang cưỡi một con sừng thú từ
phương xa chạy tới, trông vô cùng thần tuấn, nó ngửa đầu hí dài.
Đây chính là đội ngũ săn bắn thắng lợi trở về, dùng một con sừng thú kéo theo không ít của ngon vật lạ chốn thôn quê.
Mà bên trong hồ nước trước thôn, những gợn sóng lăn tăn màu vàng, một
nhóm thiếu nữ đang bắt những con cá Long Tu Ngư có thể tăng cường sức
khỏe, toàn thân nó vàng óng, vô cùng quý giá.
Toàn bộ Thạch Thôn đã bước vào quỹ đạo, đang hướng tới sự phát triển mạnh mẽ.
"Nhóc Tỳ thúc thúc, dạy cháu... Tu hành." Con của Đại Tráng tập tễnh
bước tới, nó chỉ có hơn một tuổi, mập mạp trắng hồng, vô cùng khỏe mạnh
và đáng yêu.
Tất cả mọi người nở nụ cười, nó chỉ là một đứa bé mà lại có người gọi mình là thú thúc, thật sự rất thú vị.
"Không thể gọi là Nhóc Tỳ nữa, sau này chúng ta nên gọi tên thật của hắn - Thạch Hạo, nếu không thì đứa con nhỏ của Đại Tráng sẽ gọi như thế nào đây, còn thể thống gì nữa." Thạch Phi Giao cười nói.
"Đúng vậy, nên sửa lại một chút, sau này nên gọi là Thạch Hạo." Một nhóm trung niên đều gật đầu.
Thêm mấy tháng nữa Nhóc Tỳ sẽ đủ mười một tuổi, thời gian trôi qua rất
nhanh, chỉ trong nháy mắt mà trong thôn đã có những đứa bé còn nhỏ tuổi
hơn cả nó.
"Thế thì không quen chút nào cả, Thạch Hạo, không thân thiết bằng Nhóc Tỳ." Một nhóm thiếu niên không ngừng chọc ghẹo.
"Nhóc Tỳ thúc thúc!" Con trai của Đại Tráng cũng hét lên.
"Không được, phải sửa ngay, còn ai gọi như thế thì chết với ta." Thạch Lâm Hổ nói.
Ở bên cạnh, tộc trưởng đang bước tới, cũng rất tán
thành về ý kiến này,
đứa nhỏ này đã lớn rồi, cũng nên gọi tên thật của mình, không thể lúc
nào cũng gọi như thế được.
Hiện tại, sắc mặt của tộc trưởng rất hồng hào, thân hình khỏe mạnh, hoàn toàn đã khôi phục như lúc xưa, mà tu vi cũng tăng trưởng rất nhanh,
trong Thạch Thôn lại có thêm một cao thủ nữa.
"Thật không công bằng mà, vì sao lại gọi tên thật của hắn mà vẫn còn gọi cháu là bé chảy nước mũi (nguyên văn là: tị thế oa) nữa chứ?"
"Còn cháu nữa, vì sao còn gọi chú là Bì Hầu (khỉ nghịch) nữa?"
"Chờ khi nào ngươi không còn chảy nước mũi nữa, còn Bì Hầu, chờ sau này ngươi không còn nghịch ngợm như con khỉ nữa thì lúc đó sẽ gọi tên thật
của các ngươi." Một tộc lão vừa cười vừa nói.
Cứ như vậy, mặc dù ban đầu có chút không quen thế nhưng mọi người cũng
bắt đầu thay chữ Nhóc Tỳ thành Thạch Hạo, bắt đầu gọi tên thật của nó.
Một tháng sau, một mình Thạch Hạo đi vào trong núi tu hành, ngay lúc giữa trưa, nơi xa xa bốc lên từng làn khói đen.
"Hả?"
Thạch Hạo vọt lên, nhanh chóng chảy lên đỉnh núi nhìn về nơi xa.
"Đúng là đám súc sinh mà!"
Bi kịch trước kia lại lần nữa xuất hiện, có điều lần này chỉ là mới bắt
đầu mà thôi, một đám giặc cỏ đang tiến hành cướp bóc ở một thôn trang
khác, đây chính là hành động muốn diệt sạch cả thôn đấy.
Nơi đó cách Thạch Thôn khoảng hai ngàn dặm, mà thôn này rất nhỏ, ngay cả Tế Linh cũng không mạnh cho lắm, đó chỉ là một con linh cầm nên không
thể nào địch lại được kẻ xâm lấn, gần như bị giết chết đến nơi.
Năm đó, một nhóm thiếu niên của Thạch Thôn cũng đã từng thấy tình cảnh
như thế này, bây giờ lại thấy cảnh tượng như vậy, Thạch Hạo nhảy thật
mạnh lên, nhảy từ trên đỉnh núi xuống.
"Ầm!"
Đây như là trận động đất, trước thôn có một con hung thú to lớn, chính
là đám giặc cỏ kia dẫn tới, so với Tế Linh của các thôn trang bình
thường thì mạnh mẽ hơn nhiều, lúc này lập tức biến thành một đống thịt
nát.
Hùng Hài Tử nhảy từ trên đỉnh núi xuống, cả người phát sáng, nện thẳng
lên trên người con hung thú này, nó làm sao có khả năng chống đỡ được?
Nếu không phải đôi cánh Côn Bằng ở sau lưng Thạch Hạo đập mạnh, ngừng
lại thế đi của mình thì đã đập nát cả mặt đất tạo nên một hố thật sâu
rồi.
"Tên nào?" Đám giặc cỏ này không ngừng vung lên những thanh đồ đao sáng
bóng, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng giật mình.
"Đám hung tàn các ngươi đều đã mất hết nhân tính rồi, đi chết đi." Sát ý của Thạch Hạo đột nhiên tăng mạnh, năm đó đám người kia đã tiêu diệt
mấy thôn trang, vô cùng tàn nhẫn.
Đây là một hồi tàn sát, Thạch Hạo đến để giải cứu thôn này, thần hoàn
chói mắt giang ra, tất cả mọi người đều bị cố định ngay tại chổ, không
thể nào nhúc nhích được nữa, cuối cùng bị những người trong thôn như
đang nổi điên giết sạch sẽ.
"Tiểu Tây Thiên vẫn đang chuẩn bị để tìm tới bảo tàng Chí Tôn, nên cần
rất nhiều các loại tài liệu phá trận như hắc kim, ngoại trừ vận chuyển
rất nhiều từ bên ngoài tới còn lợi dụng đám giặc cỏ này đi đến các tộc
trong Đại Hoang để bóc lột cướp bóc, ngày mở ra Thần Tàng sẽ không quá
xa chứ?" Thạch Hạo nhíu mày.
Nó muốn đi xa nhưng nơi này chẳng yên bình chút nào, nếu dẫn theo Liễu Thần thì chẳng phải Thạch Thôn sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
"Không được, thà không lên đường cũng không thể để Thạch Thôn rơi vào hiểm cảnh được."
Nhóc Tỳ trờ lại trong thôm, báo cáo những phát hiện của mình cho đám người tộc trưởng, rồi lại đi báo cáo cho Liễu Thần biết.
Rõ ràng, tương lai trên vùng đất này ắt sẽ có một hồi huyết chiến, Tiểu
Tây Thiên kia chính là một đại giáo Thượng Cổ, đã từng hàng phục Chí
Cường Giả của Thần Sơn để làm Tế Linh cho mình.
"Nơi này... Trước tiên không cần để ý tới, ngươi cứ lên đường đi, mang
theo cái này, lúc cần thiết ta sẽ chạy tới." Liễu Thần nói.
Một cành cây dài bằng lòng bàn tay vô cùng óng ánh từ từ rơi xuống, xuất hiện trong tay của Thạch Hạo.
"Ngài không cần đi sao?" Đầu tiên Nhóc Tỳ vô cùng kinh ngạc rồi sau đó lại cảm thấy yên tâm.
"Khu vực này có hơi thở quen thuộc, còn có những sinh linh khác đang sinh sống, ta phải chờ nó xuất hiện." Liễu Thần nói.
Ngay lập tức Thạch Hạo có cảm giác, năm xưa lần đầu mình rời đi, khi
xông pha Đại Hoang cùng với Mao Cầu và Độc Giác Thú, từng ở bên ngoài
mấy ngàn dặm quan sát đại địa nứt toác, một móng vuốt khổng lồ từ lòng
đất nhô lên, đánh tan cả đám mây.
Lẽ nào là nó? Trong lòng Nhóc Tỳ chấn động, năm đó khi trở về nó cũng đã từng nói với Liễu Thần.
Thần tàng Chí Tôn, có những sinh linh vô cùng khủng bố không gì sánh
được, tất cả những thứ này phải chăng có liên hệ với nhau? Ngay cả Liễu
Thần cũng đang chờ đợi sinh linh kia xuất hiện, chắc hẳn nó vô cùng đáng sợ.
Thời gian trôi qua, Thạch Hạo rốt cuộc cũng bước vào Hóa Linh Cảnh, mà
lúc này nó cũng chỉ mới có mười một tuổi, ở độ tuổi này mà đạt tới cảnh
giới như vậy có thể nói là kinh hãi thế tục.
Hơn nữa, nó vẫn là người đã mở ra thập đại Động Thiên, đáng ra phải hao
phí thời gian của nó càng dài mới đúng, thế nhưng vẫn vô cùng yêu
nghiệt, khiến cho người khác phải ngây người.
Nó cũng từng mấy lần tiến vào Hư Thần Giới, người của Thần Sơn Thái Cổ
gần như đợi không nổi nữa, bọn họ vô cùng lo lắng, sợ vùng Hải Vực kia
có biến cố, rồi lại bỏ lỡ cơ hội về bảo thuật Côn Bằng.
Thiếu nữ áo tím cũng mang tới một vài tin tức liên quan tới vợ chồng
Thạch Tử Lăng, thế nhưng đều chỉ dẫn sang bên ngoài Hoang Vực, giá trị
cũng không lớn lắm, không có chút manh mối đặc biệt nào.
"Thật sự nên ra biển thôi, nếu không chúng ta rất có thể sẽ đánh mất cơ hội." Người của Thái Cổ Thần Sơn thúc giục, van cầu nó.
Bởi vì, cũng không chỉ có một nhóm người đang hành động, một vài sinh
linh của Thái Cổ Thần Sơn cũng đã nhận được tin tức, tất cả đều đang
hối hả tiến hành.
Mà có mấy người cũng không có ý định để người mở ra mười Động Thiên mở
đường, mà có gắng tìm một cài pháp môn cổ xưa, thậm chí có người còn tìm được tàn cốt Côn Bằng.
Tinh huống không ổn chút nào, cạnh tranh nhất định sẽ rất kịch liệt!
"Được rồi, chúng ta lên đường!" Thạch Hạo gật đầu đồng ý.