Tất cả mọi người đều điên cuồng cùng nhau xông về phía trước, khu vực
đạo tràng này rộng lớn vô cùng, bảo quang tràn đầy, cực kỳ kinh người.
Dù là ở dưới đáy biển nhưng khu vực động phủ này không có nước, cực kỳ khô ráo sạch sẽ, bảo khí tràn đầy.
"Ầm!"
Một tòa cửa đá mở ra, phù văn bay múa, trong tầm mắt đều là ánh sáng
chói mắt, trên bàn đá có một bình ngọc và chén ngọc, hi quang lưu động,
hơn mười vị cường giả cùng thò tay về phía trước chộp lấy.
Thứ này có thể là rượu ngon do Côn Bằng lưu lại, há có thể là phàm vật,
rượu nó ẩm hơn phân nửa là thần dịch, uống một ngụm có thể gia tăng bao
nhiêu năm tuổi thọ, gia tăng tu vi.
Đã đến cảnh giới đó, có thần trân gì không chiếm được? Thứ dùng để chưng cất rượu có khi là thánh dược, thậm chí dung nhập vào một ít dược tán
tiên đan.
Phải biết rằng Côn Bằng là một trong thập hung thời thái cổ, chính là
tồn tại vô địch muôn đời, rượu nó uống tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của thế nhân.
"Ầm"
Bảo thuật của hơn mười vị cường giả đụng vào nhau, nơi đây lập tức dâng
lên một đoàn ánh sáng chói mắt bao phủ tòa tĩnh thất này, khung cảnh mờ
mịt.
Phù văn nổi lên bốn phía, bảo cụ va chạm, mọi người giao phong kịch
liệt, cũng may đây chính là động phủ của Côn Bằng, nếu đổi lại bất kỳ
một địa phương nào để đã sớm tan nát.
Phù văn cổ xưa vẫn không mất đi hiệu lực, nó vẫn thủ hộ khắp đạo tràng
này, khiến nơi đây vẫn được bảo tồn như cũ. Những người này cũng xem như may mắn, nơi đây không có cấm chế nguy hiểm, bằng không bọn hắn đã gặp
tai kiếp.
"Thần tửu!"
Chúng ta liên thủ xông lên đoạt lấy nó."
Thêm nhiều người phát hiện tình huống nơi này liền chen chúc nhau tiến
đến, bảo cụ rơi như mưa xuống nơi này, chiến đấu càng thêm kịch liệt.
"Tất cả tránh ra cho ta!"
Có người quát lớn, đây là một lão già râu tóc xám trắng, tay áo vung
lên, một tiếng ầm vang, phù văn đầy trời đánh bay một đám người, trong
đó có mười mấy người va vào tường đá trực tiếp biến thành vũng máu.
Lão già cất bước tiến vào động phủ, hét lớn một tiếng đối với hơn mười
vị cường giả kia, quanh đó lập tức có mười mấy người bị chấn ngất, điều
này khiến cho mọi người hoảng sợ.
"Người này hơn phân nữa là ... một vị Tôn Giả!" Có người kêu lớn.
Tồn tại ở đẳng cấp này đều vô địch một phương, chỉ cần xuất thế liền
khiến cho tất cả đại quốc gia đều chấn động, không dám dễ dàng đắc tội,
bọn hắn quá kinh khủng.
Nhân vật như vậy thường ngụ ở Thần Đảo ngoài biển, hoặc trên Thái Cổ
Thần Sơn, người thường rất ít lộ diện, công tham tạo hóa, cực kỳ khủng
bố.
"Không phải Tôn Giả, hắn còn kém một chút nữa." Lại một vị lão giả xuất
hiện, nơi này có tiểu bối của hắn đang tranh đoạt, sau khi nghe tin hắn
liền chạy tới muốn tranh đấu.
"Ầm!"
Hai bên va chạm kịch liệt, trong động phủ tràn ngập bảo quang, rất nhiều cường giả đều rút lui, trong sự trùng kích của hai lão giả này tất cả
đều nhanh chóng thối lui, vội vàng tự bảo vệ mình.
"Thật là rượu Côn Bằng lưu lại từ Thái Cổ đó ư, nếu có thể bảo tồn đến
bây giờ thì thật sự nghịch thiên, để ta tới nhìn một chút."
Đúng lúc này một cây chiến kích màu vàng xuất hiện, chấn động mãnh liệt
như đại dương mênh mông, hào quang như sóng lớn bao phủ cả động phủ.
Tất cả mọi người đều biến sắc, người tới cực kỳ cường thế, ánh mắt như
điện quét qua tất cả mọi người, giống như thần linh bễ nghễ tứ phương.
Người đó đúng là hậu nhân Hải Thần Mạc Thương, sự đáng sợ của hắn ai ai
cũng biết, không có người nguyện ý trêu chọc, dù là Tôn Giả chân chính
tại nơi này cũng cảm thấy kiêng kị.
Chiến kích màu vàng chấn động, phù văn tuôn ra mạnh mẽ, mọi người kêu
lớn, tại chỗ có tám chín người toàn thân vỡ nát, máu chảy như suối, sau
đó ngửa mặt lên trời ngã xuống tĩnh thất.
Quá mạnh mẽ, một đám người cũng không thể ngăn cản, chính là hai vị lão giả cũng biến sắc vội tránh phong mang.
Mạc Thương lao nhanh lên, ánh mắt hờ hững quét qua mọi người, tay chộp
về phía trước, không ai dám ngăn cản hắn, bình ngọc trên bàn đá lưu
chuyển hào quang lấp lánh, gần như trong suốt.
"Bên trong thật đúng là có rượu, có thể đổ ra một ly."
Khi tất cả trở lại bình thường, không còn phù văn chiếu sáng, khi mọi
người thấy rõ tình huống trong bình rượu tất cả đều kinh hô.
Mạc Thương cười lướn, tóc xanh trên đầu tung bay, vung tay chộp tới bình ngọc, đây là thần dịch chân chính có tác dụng trị liệu khởi tử hồi
sinh.
"Ầm"
Một con Toan Nghê ngẩng đầu gào thét, tử điện bay múa, một móng vuốt
chụp về phía Mạc Thương, ngăn trở cánh tay kia của hắn, khắp nơi trong
tĩnh thất đều tràn ngập lôi điện.
"Ngươi dám!" Mạc Thương giận dữ.
Có người đến tập kích muốn cùng hắn tranh đoạt bình ngọc kia, hai bên giao phong kịch liệt.
Đúng là Thạch Hạo, hắn xuất ra bảo thuật Toan Nghê đồng thời xông vào
trong tĩnh thất cùng Mạc Thương đại chiến. Hai người trước đó đã từng
huyết chiến, hiện tại không cần nói nhiều đã dốc sức liều mạng.
Xung quanh có không ít người kêu rên, khóe miệng tràn huyết, tại trong
trường hợp giao chiến kịch liệt này, bọn họ bị dư ba chấn bay khắp tòa
tĩnh thất hùng vĩ này.
Những người này xem như may mắn, có một số người còn chú ý, muốn kiếm cơ hội cướp đi bình ngọc, kết quả là bị bảo thuật hai người kia đánh trúng nổ tung tại chỗ, huyết nhục bay khắp nơi.
Hai vị lão giả thở dài, sau đó đều rút lui, cường đại như bọn hắn ở nơi
đây cũng không phải đối thủ của hai thiếu niên thiên kiêu này, miễn
cưỡng tấn công hơn phân nửa là mất mạng.
"Chi chi!"
Mao Cầu xuất hiện, cái đầu lộ ra từ trong túi càn khôn, tiếng hét hưng
phấn vang lên chói tai, nó trực tiếp nhào tới bên bàn đá, sau khi ôm lấy bình ngọc nó lập tức trốn về.
"Làm tốt lắm!" Thạch Hạo cười to.
Mạc Thương giận dữ, ở đâu xuất hiện một con khỉ như vậy? Vậy mà có thể
ngăn cản dư chấn bảo thuật của hắn, cướp đi thần tửu khiến hắn thất bại
trong gang tấc.
Rất nhanh Thạch Hạo có cũng cười không nổi, con khỉ kia sau khi cướp lấy bình ngọc liền dốc ngược vào miệng, muốn trực tiếp uống hết.
"Đừng chà đạp thứ tốt, đây là nguyên dịch, chúng ta mang về hòa vào Hầu Nhi tửu sẽ phát sinh biến hóa kỳ diệu!" Thạch Hạo quát.
May mắn duy nhất là số rượu còn lại đặc sệt vô cùng, căn bản không thể
đổ ra, Mao Cầu nhe răng nhếch miệng, nước miếng chảy ra, chỉ muốn dùng
móng vuốt móc vào.
Nó ra sức lắc lư bình ngọc, cuối cùng khiến cho bình rượu phá phong,
hương rượu lập tức tản ra, hương thơm như thấm sâu vào trong xương tủy.
"Phịch phịch", "Phịch phịch" ...
Bên ngoài tĩnh thất một đám người say ngã trên mặt đất, tất cả đều lâm
vào trong mộng đẹp, điều này khiến cho người khác giật mình!
Sau khi rượu phá phong, phù văn bay ra thật khó có thể tưởng tượng, thứ
đó tuyệt đối không chỉ là hương rượu mà còn bao hàm dược hiệu quan trọng cùng với phù văn thần quang.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thần tửu, sử dụng thần thánh cổ dược luyện chế thành, so với Hầu Nhi Tửu của Thạch Hạo còn trân quý hơn nữa
Thạch Hạo xuất ra Túi Càn Khôn thu bình ngọc kia vào, miễn cho Mao Cầu gây họa, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.
Mạc Thương tức giận nhưng cũng không vãn hồi được gì, cả hai kịch chiến
trong thời gian ngắn khó phân cao thấp, hắn biết không lấy được thần tửu nữa.
"Ầm!"
Sau một đòn cuối cùng, hai người tách ra phóng tới một hướng khác, bọn
họ không tiếp tục sống chết với nhau nữa, còn có bảo thuật Côn Bằng càng thêm trân quý đang chờ tranh đoạt.
"A, thật khủng khiếp, vương hầu đi vào cũng chết hết, thật sự là đáng
sợ!" Ở phương khác truyền đến tiếng bạo động, một đám người hét lớn liều mạng chạy trốn.
Ở hướng đó bắt đầu có sương mù màu đen xuất hiện, trong làn sương mờ mịt có một đám người bỏ chạy, phía sau liên tiếp có người ngã xuống, toàn
thân đen sì, sau đó hóa thành vũng máu, chết một cách oan uổng.
Cảnh tượng có chút đáng sợ, khoảng mấy trăm người ngã xuống mặt đất,
biến thành thi thể, màn sương màu đen kia đang có xu thế lan tràn ra
xung quanh.
"Bên trong có một tòa dược lô, tuy nhiên chúng ta không kiếm được thần
đan, nhưng lại thả ra một đoàn sương mù màu đen, đó là vật kịch độc." Có người sau khi chạy ra bên ngoài vẫn còn cảm thấy sợ hãi nói.
Thiếu niên Hàn Thiên của tộc Hỏa Viêm Ngư vừa lúc trông thấy đoàn sương
mù màu đen lan đến bên này, bàn tay đang cầm Thanh Đông Đăng lập tức
chiếu về phía nơi đó.
Mặc dù đã thiêu đốt vạn năm, bấc đèn kia vẫn nguyên như trước chưa tắt,
mặc dù có chút mờ đi nhưng khi hắn nhẹ nhàng thôi một tiếng, ngọn lửa
bùng lên như biển, ánh sáng chói lọi bao phủ nhanh chóng luyện hóa sạch
sẽ
đám sương mù kia.
Mọi người rung động vô cùng, không hổ là Thần Chiếu Đăng, pháp khí có
tiếng tăm lừng lẫy thời thái cổ, rất nhiều tồn tại đều từng luyện chế
qua. Chỉ là dầu thắp quá mức xa xỉ, cần thần huyết mới được, cho dù có
thể luyện chế ra cũng không có mấy người có thể dùng thoải mái.
Cũng chỉ có Thái Cổ Côn Bằng mới có thể tùy ý như vậy, đem pháp khí trân quý như thế dùng để chiếu sáng như cái đèn bình thường, tùy ý đặt ở
trong động phủ.
"Chân Giao thánh dược, Côn Bằng ở nơi này chế luyện một lò Chân Giao
Đan, kết quả thất bại, hắn không có xử lý cuối cùng hóa thành độc đan."
Có Tôn Giả đi tới, cực kỳ giật mình.
Mọi người hoảng sợ, Thái Cổ Chân Giao, đó là sinh linh thuần huyết cường đại bậc nào, thế mà bị Côn Bằng bắt bỏ vào trong lô chế thuốc, không hổ là một trong thập hung!
Trong đám người, một lão giả áo xám thần sắc âm trầm, đó là Giao Tôn
Giả, hắn thân là Giao tộc tự nhiên cảm ứng nhanh nhạy hơn nhiều so với
người khác, hắn tin tưởng có một con Chân Giao đã bị luyện thành độc
tán.
Sau khi sương mù màu đen tan hết, những người khác đều rời đi, thân hình hắn chợt lóe lên biến mất, hắn cẩn thận tiềm hành về phía trước.
Phía xa truyền đến năng lượng dao động kịch liệt, hiển nhiên nơi đó có
người đang đại chiến, mọi người rất nhanh phóng về nơi đó, sau khi tiến
vào trong động phủ liền không cần nghĩ nhiều, chỉ cần là địa phương có
người chiến đấu thì khẳng định nơi đó có trọng bảo xuất thế.
Quả nhiên nơi này cực kỳ sáng sủa, khí lành bốc lên, bảo quang xung
thiên, khung cảnh sáng rực, từng đám cường giả đang đại chiến.
Một ít vương hầu đều xuất hiện, còn có Tôn Giả chớp hiện, lúc này mọi
người đang chém giết cực kỳ kịch liệt. Thạch Hạo cũng ở nơi này, nó tiến vào nơi sâu nhất, nơi đây là một thạch thất trống trải, ánh sáng không
phát ra ngoài, phong cách cực kỳ cổ kính.
Tại bên trên bàn đá có đặt một bảo bình, ánh sáng lành lưu động, khí tức sinh mệnh tràn đầy, trong bình có cắm một bó hoa tươi, cực kỳ xanh
tươi, giống như khắc thành từ ngọc thạch.
"Thánh dược, trải qua vô tận năm tháng từ thái cổ đến này cũng không hề mục nát, tuyệt đối có giá trị vô lượng."
Rất nhiều người ánh mắt nóng rực, lúc trước bọn họ đều liều chết xông
lên muốn đoạt tới tay. Thế nhưng không ai thành công, nơi này cao thủ
rất nhiều, tất cả đều tham gia tranh đoạt, bảo thuật bay múa, rất nhiều
người kêu lớn, miệng phun máu rút lui.
"Ngu xuẩn, bó hoa kia căn bản không phải là thuốc, nó chỉ là một bông hoa bình thường." Một vị lão giả hét lớn.
Về phần một ít vương hầu ánh mắt cuồng nhiệt, từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung vào bảo bình mà không phải bó hoa kia.
Rốt cục mọi người cũng có phản ứng, trân quý nhất là bảo bình mà không
phải bó hoa kia, có thể giữ nguyên một bó hoa bình thường tồn tại theo
năm tháng thì phải là một bảo cụ kinh người cỡ nào.
"Ngọc Tịnh Bình ... thứ này giống như đúc chí bảo của Tiểu Tây Thiên,
thật là khủng khiếp, Côn Bằng chỉ dùng nó để cắm hoa mà thôi, tùy tiện
đặt ở trên bàn đá."
Rốt cục có người nhận ra, chiếc bình dâng lên khí tức sinh mệnh, thông
thể ôn nhuận cùng với kiện bảo cụ của Tiểu Tây Thiên giống hệt nhau,
thật sự là quá giống.
Bốn năm vị vương hầu xuất hiện đại chiến tại nơi này, cùng nhau tranh
đoạt bảo bình kia, bọn họ vừa xuất thủ liền giống như di sơn đảo hải,
phù văn bạo động, cực kỳ khủng bố.
Cùng lúc đó tại trong tòa thạch thất to lớn, Thạch Hạo xuất thủ, thế
nhưng không phải tranh đoạt cái bảo bình kia, mục tiêu của nó là một cái bồ đoàn.
Trừ nó ra còn có một vài lão giả đều là lão tổ đại phái, tất cả đều đang liều mạng chiến đấu.
Rất nhanh có một ít sinh linh thuần huyết từ Thái Cổ Thần Sơn xuất hiện, mấy người này cực kỳ cường đại, ánh mắt chăm chú vào bồ đoàn kia, sau
đó cũng gia nhập vào trong trường quyết đấu.
Ban đầu cái bồ đoàn này cũng không có gì đặc biệt, thoạt nhìn phong cách cổ phác tự nhiên, nhưng sau khi nhóm người này bắt đầu tranh đoạt, bảo
thuật rơi lên phía trên nó tức thì không còn giống như trước.
Nó bắt đầu phát sáng, cả vật thể trong suốt lộ ra bản thể, được bện
thành từ một rễ cây non mềm bện thành, màu xanh biếc như ngọc thạch,
phát ra khí tức tường hòa.
Trong thoáng chốc có Tôn Giả cũng bị kinh động lập tức tham dự vào cuộc
chiến tranh đoạt, ầm một tiếng, bảo thuật chấn thế phát ra âm thanh ầm
vang, hắn cùng Thạch Hạo đối chưởng không khỏi nhíu mày rút lui.
Đây là nơi Côn Bằng ngẫu nhiên nghỉ ngơi, khi đó nó sẽ ngồi xuống tấm bồ đoàn này, lúc này tấm bồ đoàn đã hiển lộ hình dáng khiến cho Tôn Giả
cũng ngồi không yên, muốn tham gia chiến đấu.
"Ông"
Hùng Hài Tử cực kỳ hung tàn, mười tòa Động Thiên xuất ra, thần mang mãnh liệt, ánh sáng chói mắt cuồn cuộn ngất trời, chấn cho linh thân một vị
Tôn Giả lảo đảo lui lại, nó hét lớn một tiếng lại đánh bay một đám lão
giả khác, tay nó chụp vào tấm bồ đoàn.
"Xoát" một tiếng, tấm bồ đoàn vào tay nó, Thạch Hạo giật mình, tấm bồ
đoàn này nặng trịch, thế mà lại vượt quá mười vạn cân, so sánh với thể
tích của nó thì thật khó có thể tin nổi, hơn hẳn rất nhiều so với thần
thiết.
"Để xuống!"
Một vị lão giả ra tay, một chiếc đại ấn hạ xuống từ trên hư không, từng
luồng thần lực trút xuống như thác nước, cảnh tượng khiến cho người khác sợ hãi.
Đây là biểu hiện thăng hoa cực điểm của Hóa Linh cảnh, hắn muốn dùng bảo cụ trấn áp Thạch Hạo, muốn cùng nó tranh đoạt bồ đoàn.
"Ầm ầm" một âm thanh thật lớn vang lên, Thạch Hạo coi tấm bồ đoàn như
cái búa mãnh lực đập về hướng hư không, cùng với đại ấn phát ra ánh sáng rực rỡ kia va vào nhau, lập tức bộc phát ra một đoàn ánh sáng chói mắt.
Bồ đoàn không có việc gì, cũng không có vỡ nát, mà đại ấn kia lại xoay
tròn bay ngược ra ngoài, văng lên trên thạch bích của động phủ, thạch
thất lập tức chấn động kịch liệt.