Câu nói vừa ra, hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều sợ
hãi, Đại Ma Thần cũng quá mạnh mẽ, lời nói như thế mà cũng dám thốt
thành lời, ngang tàn cỡ nào!
Võ Vương nếu như không muốn ngồi ở vị trí này thì liền phế bỏ hắn, chắc
chắn câu nói này sẽ tạo ra phong ba ngập trời, mặc dù không biến thành
hành động nhưng cũng sẽ khiến cho Hoàng Đô chấn động mạnh.
Đại Ma Thần muốn truyền một tín hiệu, ông rất bất mãn, không chỉ đang
cảnh cáo mọi người ở Võ Vương phủ, mà đang hướng về bên ngoài biểu lộ
một quyết tâm nào đó.
Ông muốn chỉnh đốn và thay đổi hết tất cả sao, có thể người cầm quyền
của Võ Vương phủ phải thay đổi rồi, nếu truyền đi thì không chỉ chấn
động các vương hầu lớn mà đến cả Nhân Hoàng cũng phải liếc mắt!
"Ngươi... Lão Thập Ngũ, câu như vậy mà ngươi cũng dám nói sao?!" Một vị trưởng bối quát lớn.
Những câu nói này đối với bọn hắn vô cùng chấn động, muốn lật đổ tất cả
Võ Vương phủ, lực trùng kích quá mạnh mẽ, rất nhiều người cảm thấy toàn
thân phát lạnh, không thể chấp nhận được.
"Bên ngoài mạch này thì huy hoàng thế nhưng bên trong lại xảy ra vấn đề
lớn, gặp phải bệnh nặng, nên cần điều trị!" Thập Ngũ gia bình tĩnh nói,
rồi nhìn xuống mọi người bên dưới.
"Ngươi đang nói cái gì, lão Thập Ngũ, ngươi có hiểu lời nói của mình đại biếu ý gì không, muốn đảm nhiệm, đừng nên trở thành tội nhân chia rẽ
phủ ta!" Một vị nguyên lão hét lên.
"Ta đương nhiên là biết minh đang làm gì, chỉ là do các ngươi không biết tình trạng hiện tại mà thôi! Còn nói ta chia rẽ sao, từ mười ba năm
trước các ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, Võ Vương phủ cũng đã bị
chôn vùi hạt giống mục nát, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn!" Thập
Ngũ gia lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, giọng điệu bình thản, nói:
"Giống như một cây đại thụ, nhìn như xanh tươi thế nhưng bên trong đã
sinh sâu mọt, sớm muộn cũng phải mục nát, hiện tại việc ta cần làm đó
chính là tiêu diệt hết những con sâu mọt này!"
"Ngươi..." Có mấy người biến sắc mặt, nhưng cũng có rất nhiều người sợ hãi, thân thể run rẩy, cảm giác sợ hãi ùa tới.
"Bênh nặng, điều trị!" Thập Ngũ gia vô cùng thẳng thắng và quả đoán, sau khi nói ra mấy chữ, ngồi trên chiếc ghế bọc da thuồng luồng, con mắt vô tình nhìn chằm chằm người bên dưới: "Nên chấp hành gia pháp, đừng mong
một ai có thể thoát tội!"
Lập tức, rất nhiều người hoảng sợ giống như là nghe được lời tuyên án tử hình dành cho mình, có ai mà không sợ? Cho dù nhân vật lợi hại đi nữa,
một ngày đối mặt với tử vong thì cũng phải sợ hãi.
"Ngươi... Chẳng lẽ muốn tạo phản sao?" Một ông già ngoài mạnh trong yếu
thật sự rất sợ hãi, thật sự rất sợ khi phải lập tức kết thúc sinh mệnh.
"Không phải ta muốn phản mà là các ngươi phản. Vi phạm tổ huấn, huynh đệ chém giết, xử sự bất công, phá hoại tộc quy, phản cả ân tình luân lý!"
Thập Ngũ gia đứng dậy, bùng phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ tuyệt
luân, quát lên: "Là các ngươi tạo phản!"
Tất cả mọi người ngớ người, Đại Ma Thần muốn làm gì đây, gán ghép cho
bọn họ cái tội là người phản nghịch? Tất cả mọi thứ sao lại đổi ngược
lại thế này.
Những lời này nói ra cứ như là quả búa bằng sấm sét, nện từng cái một
vào trong lòng bọn họ khiến cho những người này lỗ tai đau nhói, đầu óc
phình to, lần lượt từng người ho ra đầy máu.
"Cứ theo như quy củ, bắt đầu chấp hành tộc quy!" Đại Ma Thần ngồi xuống, thân thể to lớn có vẻ khiếp người, thanh âm này lọt vào tai mọi người
tựa như là ma âm.
"Không!" Có người kêu to.
Phía sau, ngay cả những lão huynh đệ của Thập Ngũ gia định há miệng như
muốn nói điều gì đó, cảm giác nếu như giết hết tất cả thì ảnh hưởng quá
to lớn, nhất định trở nên đại loạn, khiến cho Thạch Quốc càng thêm chấn
động.
Nhưng, bọn họ đứng ở đằng sau Đại Ma Thần, nói chung cũng không có nhiều lời, ủng hộ vô điều kiện.
"Ngươi chính là tạo phản, mưu nghịch!" Có người la lớn.
"Bắt đầu từ ngươi!" Thập Ngũ gia lên tiếng, chỉ tay ra, một ngón tay màu vàng bắt đầu lớn lên, vù một tiếng, ép xuống phía dưới, tên kia liền
thành tro tàn.
Chỉ đơn giản như thế, một cường giả trong nháy mắt hóa thành bột mịn, biến mất khỏi thế gian.
"Ngươi không thể đối xử với chúng ta như thế được!" Những người này bị
dọa cho chết khiếp, thật đúng là vô tình, nói muốn chấp hành gia pháp,
tuyệt không hàm hồ.
"Tại sao không thể, ngươi hãm hại tộc nhân của mình, luận tội cũng nên
chém!" Thập Ngũ gia lần nữa xuất thủ, giống như là một cột chống trời
màu vàng hạ xuống, người kia hóa thành tro bụi.
Uy thế này thật sự dọa sợ mỗi người, không một cao thủ nào có thể phản kháng, chênh lệch quá lớn.
Thường ngày, bọn họ cao cao tại thượng, nắm giữ quyền thế rất lớn, chỉ
cần ra ngoài phủ đệ khắp nơi phải lấy lễ để tiếp đón. Trong đó có mấy
người sức ảnh hưởng rất lớn, giậm chân một cái là bốn phương không thể
yên bình, thế nhưng hiện tại lại biến thành tù nhân, tất cả đang chờ xét xử và nhận lấy cái chết.
"Trong tộc chúng ta chính là những trụ cột vững chắc, là căn cơ Võ Vương phủ, ngươi nếu giết hết chúng ta, chính là đang hủy diệt đi cả bộ tộc
này, không thể làm như vậy!" Một vị trưởng bối hét lớn.
"Trụ cột vững chắc, các ngươi không biết ngượng mồm khi nói những lời
này à, có công lao to lớn gì hả, đã làm chuyện gì nghịch thiên, uy chấn
thiên hạ, hay là trấn áp một phương?" Thập Ngũ gia bình tỉnh hỏi.
Sau đó, ông cất cao giọng, nói: "Bộ tộc chúng ta không thiếu hụt thiên
tài, sau khi bình định nội loạn rồi triệu hồi lại những người ở vùng đất lạnh lẽo, những người đó không thua kém gì các ngươi, hay là những 'tội nhân' bị trục xuất ở bên ngoài cũng có rất nhiều nhân tài, bọn họ cũng
nên quay về rồi."
"Ngươi... làm xằng bậy!" Một vị trưởng bối chịu không được nữa lên tiếng.
"Các ngươi ở Hoàng Đô đã mục nát hết cả, trốn vào trong hang ổ hưởng
thụ, còn không bằng những tộc nhân ở vùng đất lạnh lẽo đó. Các ngươi
thân là dòng chính, nếu còn tiếp tục như vậy thì cả gốc rễ cũng sẽ úng
luôn."
Thập Ngũ gia nói, lần nữa giơ tay lên giết chết một vị nguyên lão. Trong quá trình này, ông trịnh trọng tuyên bố từng người phải chịu tội, rồi
lần lượt ra tay.
Đây là một cuộc xét xử, sau khi trở lại Thập Ngũ gia không có điên cuồng đồ sát mà lấy phương thức này để xử trí những tên kia, mỗi một người
trước khi bị giết chết đều được nói rõ tội trạng của mình.
Trong quá trình này, cả đám người kêu thảm, vẻ mặt trắng bạch, Đại Ma
Thần thiết huyết vô tình, cơ bản không có thời gian để để ý, nên làm như thế nào thì cứ thế mà làm.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, bóng người xuất hiện đè ép mọi người, giữa sân có thêm bốn ông lão, ai cũng tiên phong đạo cốt, hoặc là phản phác quy chân, tất cả đều rất kinh người.
Tuổi tác bọn họ rất cao, râu tóc trắng xóa, cặp mắt chớp nháy liền xuất
hiện thần quang, như là từng luồng tia sét xẹt qua hư không.
"Lão Thập Ngũ... Ngươi có thể làm như vậy sao?!" Một người trong đó hét lớn.
Đây chính là bốn vị lão tổ trong Võ Vương phủ, năm đó cũng vì vào thời
khắc mấu chốt bọn họ xuất quan nên mới khiến cho Thạch Tử Lăng không thể không rời khỏi Hoàng Đô.
"Tại sao lại không được, các ngươi đã xử lý không công bằng thì giờ đến
phiên ta chỉnh đốn lại Võ Vương phủ, bình định." Thập Ngũ gia đáp lại,
đối mặt với bốn người này vẻ mặt rất bình thản, như cũ chả sợ ai.
"Lão Thập Ngũ, ta biết trong lòng ngươi phẫn uất, trong tộc mắc nợ ngươi quá nhiều nhưng ngươi cũng phải hiểu, tộc nhân làm ra hành động như thế cũng là lấy đại cục làm trọng."
"Không sai, hết thảy đều vì giúp cho bộ tộc ta càng ngày càng mạnh mẽ
hơn, cũng bởi vì chúng ta sơ xuất làm mất đi một vị trời sinh Chí Tôn
nhưng cũng không thể vì thế mà lại giết chết thêm một người trời sinh
Thần Nhân? Như vậy tổn thất quá lớn, bộ tộc chúng ta chịu không nổi."
Bốn vị lão tổ sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục khuyên bảo giải thích về những mặt lợi và hại.
"Đạo lý gì vầy? Kẻ ác đoạt đi huyết cốt của tôn nhi ta cũng chỉ vì muốn
mạnh mẽ hơn, rồi còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà Tử Lăng
của ta lại phải tha hương, Hạo nhi càng không biết sống chết, đây chính
là
đại cục và thủ đoạn xử lý mà các ngươi nói sao? Rất tốt, hôm nay ta
đã trở về, Thạch Nghị ở nơi nào ta muốn tự tay đoạt lấy Trùng Đồng của
nó, thu hồi Chí Tôn cốt rồi đặt vào trong cơ thể một người khác, tái tạo một chí tôn mới. Rồi lưu lại một tân chí tôn mới, đánh đuổi phế nhân
của Thạch Nghị nhất mạch, như vậy cũng được đúng không? Cũng chả khác
mấy với những lời các ngươi vừa nói!" Thập Ngũ gia lớn tiếng quát hỏi.
Hiện trường yên lặng như tờ, mọi người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rất nhiều người không biết trả lời như thế nào.
Bốn vị lão tổ nghe thấy thế thì nhíu mày, một trong số đó than thở: "Lão Thập Ngũ, ngươi hơi quá khích, dù sao sự tình cũng đã xảy ra chúng ta
cũng chỉ có thể chọn hay không chọn thôi."
"Nghị nhi hiện tại đã trở thành thiếu niên chí tôn, nó rất mạnh mẽ, xưa
nay rất hiếm thấy, phóng tầm mắt cả Hoang Vực, trong tương lai nhất định sẽ là một trong những người mạnh nhất, chắc chắn sẽ dẫn dắt bộ tộc
hướng tới huy hoàng." Lại thêm một vị lão tổ mở miệng.
Đại Ma Thần cười gằn, nói: "Các ngươi sai rồi, cường giả chân chính
không phải được tạo ra như thế, tôn nhi của ta nếu không chết, ta tin
tưởng dù không còn Chí Tôn cốt thế nhưng cũng có thể đánh bại cái tên mà các ngươi gọi là Nghị nhi được trang bị đầy đủ. Không phải chỉ là hai
con ngươi thôi sao, không phải chỉ là một khối cốt thôi sao, các ngươi
quan tâm làm chi, cái đó đã rơi xuống tầng thấp kém, chung quy lại cũng
là công dã tràng!"
Tiếng nói của ông như là sấm nổ, đinh tai nhức óc, khiến cho thần sắc
mọi người trở nên trắng bệch, lời như thế cũng chỉ có mình ông mới nói
ra được.
"Các ngươi không tin hả?" Đại Ma Thần lạnh lùng quét nhìn tất cả, nói:
"Ta có một dự cảm, nếu Hạo nhi không chết, chỉ bằng vào nó, không cần
Chí Tôn cốt cũng có thể quật khởi."
Rất nhiều người chấn động trong lòng, khi nghe lời của ông, nhìn thấy vẻ mặt của Ma Thần cùng với phong thái đầy tự tin khiến tất cả mọi người
run rẩy, đứa bé năm đó có thể trở về sao?
"Lão Thập Ngũ. có một số việc không thể nào cứu vãn được, không cần nói
những lời tức giận như vậy, Nghị nhi thật sự rất giởi, phong thái vô
địch đã hiện ra từ lâu."
"Lời tức giận?" Đại Ma Thần cười to, lắc lắc đầu, nói: "Hiểu chính là
hiểu mà không hiểu chính là không hiểu, xem ra thật sự các ngươi chả
hiểu gì cả."
Vẻ mặt bốn người biến đổi, đối phương bễ nghễ tứ phương, giống như cao cao tại thượng khiến bọn họ phát ghét.
"Cơ duyên của Nghị nhi rất lớn, thuở nhỏ đạt được tạo hóa rất lớn, ngươi khó mà tưởng tượng nổi, hiện tại nó càng tiến vào Thượng Cổ Thánh Viện, có thể đạt được Bổ Thiên thuật trong truyền thuyết, ai cũng không thể
ngăn cản sự quật khỏi của nó. Lão Thập Ngũ, vì sự phồn thịnh của bộ tộc
ta kính xin ngươi hãy khoan hồng độ lượng một lần, xem như chúng ta
thỉnh cầu ngươi, hãy vì sự huy hoàng đỉnh cao nhất của bộ tộc ta, ngươi
nên dừng lại đi."
Bốn vị lão tổ vẻ mặt trịnh trọng, nhìn về phía trước.
"Trùng Đồng giả lợi hại nhưng nếu vì vậy mà bao che, dung túng, ngày sau người người noi theo, sát hại lẫn nhau, thì trong tộc này còn nói gì
đến đoàn kết nữa, chắc chắn sẽ sụp đổ. Các ngươi sai ở điểm nào chắc giờ cũng chưa hiểu ra, đột nhiên xuất hiện địa vị trời sinh Thần Nhân,
chuyện này không sáng suốt mà là ngu xuẩn!" Thập Ngũ gia chả khách khí
gì.
Nhưng cuối cùng ông vẫn thấy đáng tiếc, thở dài một hơi, bi thương nói
nhỏ: "Nếu Hạo nhi còn sống thì thật tốt, nếu như ở bên cạnh ta, nói cho
nó biết như thế nào mới gọi là chí tôn, tuyệt đối không phải quyết định
bởi một khối cốt, một đôi mắt!"
Cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Tộc quy không thể phá, tự giết hay là ta giết!"
Ông tiếp tục tuyên bố những người chịu tội, muốn giết chết những người có lỗi nặng.
"Không được, không thể như vậy!" Bốn vị lão tổ ngăn cản.
"Ngày đó các ngươi không có quyết định, chỉ là vào thời khắc mấu chốt
được mời đi ngăn cản Tử Lăng nên không tính quá phận, để hắn rời đi cũng đã chỉ ra tổ địa ở chổ nào, hôm nay ta không tính sổ. Thế nhưng, chung
quy lại các ngươi cũng đã già rồi hay là đi bế quan tu hành đi."
Thập Ngũ giả trầm giọng nói, con mắt khiếp người đến cực điểm nhìn về bốn vị lão tổ.
Thời khắc này, trái tim của mọi người co rút lại, căng thẳng cực kỳ.
"Ngươi..." Bốn vị lão tổ biến sắc mặt.
"Không được làm càng!" Bọ họ quát lên, bởi vì nhìn thấy Thập Ngũ gia tiếp tục xuất thủ giết chết những người bị tuyên bố có tội.
"Ầm!"
Bọn họ ra tay, thế nhưng tất cả như bị sét đánh, bị chấn cho miệng chảy đầy máu tươi, lão đảo thối lui.
Đại Ma Thần ngang nhiên đứng giữa sân, ánh sáng chói mắt khiến người
khác khó mà nhìn thẳng vào được, ông giống như là một vị thần linh, bên
ngoài cơ thể có Kim Sí Đại Bàng, Bệ Ngạn, Toan Nghê vờn quanh, khủng bố
ngập trời.
Thời khắc này, một bên tuyên bố những kẻ có tội một bên lại ra tay,
"phù" một tiếng, lại thêm một vị nguyên lão hóa thành tro bui.
"Bụp!"
Tiếp theo lại một vị trưởng lão khác bị đánh thành tro tàn. Rất nhanh,
một vị trưởng bối sau khi được thông báo vi phạm tộc quy liền bị ông vỗ
một chưởng thành bột mịn.
Mọi người sợ hãi, không ai có thể ngăn cản Thập Ngũ gia.
"Dừng tay!"
Bốn bị lão tổ quát lên, lại tiếp tục tiến tứi, đánh về phía Thập Ngũ gia.
"Các ngươi đi dưỡng lão cho rồi!" Đại Ma Thần mở miệng, quanh thân thể
Kim Sí Đại Bàng, Bện Ngạn... đồng thời vọt lên, vù một tiếng, đánh văng
bốn vị lão tổ ra ngoài, bọn họ khó lòng mà tiếp cận được.
"Thập Ngũ, ngươi hơi quá đấy." Đúng lúc này một luồng âm thành uy nghiêm truyền tới, giống như từ vực ngoại truyền đến, kinh sợ lòng người,
khiến linh hồn người khác phải run rẩy.
"Võ Vương, rốt cuộc ngươi cũng tới." Đại Ma Thần nhìn về hư không xa
xôi, nơi đó có một bóng người xuất hiện từ phía chân trời đi vào trong
phủ.