Hoàng Đô Thạch Quốc, tam giáo cửu lưu (đủ hạng người, giáo phái), loại nhân vật nào cũng có, là một nơi phi thường náo nhiệt.
Đại thành to lớn giống như di tích thời đại thần ma, thiếu nữ dị tộc
xinh đẹp, ma cầm cường đại, hung thú ở trong thành cũng không ít, nhất
là trong khoảng thời gian này, nhân vật các giáo phái đều xuất hiện.
Thạch Hạo đến Hoàng Đô cũng được hai ngày rồi, nó vẫn chưa đi đến Võ
Vương phủ, bởi vì nó tìm hiểu được một số tin tức, dường như tổ phụ của
mình đã rời đi rồi.
Điều này khiến cho nó tràn ngập tiếc nuối!
Tuy chưa thể hoàn toàn xác nhận nhưng các loại tin tức nhỏ lẻ liên tục
xuất hiện, cũng không phải điều gì bí mật trong Hoàng Đô nữa, hơn nữa
mấy ngày này Đại Ma Thần cũng không có xuất hiện.
Có lời đồn Tôn Giả Ma Linh hồ đã tiến nhập Hoàng Đô muốn đòi công đạo,
thậm chí còn cùng người của hoàng thất đánh nhau, việc này khiến cho Đại Ma Thần không thể không rời nhà đi xa.
Tin tức này tuy rất kinh người nhưng cũng không có ai có thể xác minh nó, không có một tu sĩ nào chứng kiến trận chiến đó.
Còn có một loại giả thuyết, đó là Thái Cổ Ma Chu cường thế xuất hiện,
lên tiếng muốn nhằm vào Thập Ngũ gia, kết quả là Nhân Hoàng che chở,
chẳng qua là hiện tại ít xuất hiện mà thôi, Thập Ngũ gia kỳ thực vẫn còn ở Hoàng Đô.
Đại đa số người hoài nghi điều này, cảm thấy không quá chính xác.
Còn có một loại giả thuyết khác, Nhân Hoàng có chút tin tức của Thạch Tử Lăng, Thập Ngũ gia liền gấp rút rời đi trong đêm tối, ông ấy muốn tìm
kiếm đứa con của mình, thế nên mới rời khởi tòa thành này.
Mọi người cảm thấy loại giả thiết này rất có thể là sự thực.
"Gia gia!"
Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, nó biết tổ phụ có khả năng không còn ở nơi này rồi, dù vẫn còn thì khi gặp cũng xảy ra chuyện lớn.
Gần đây Thập Ngũ gia không hề lộ diện nhất định là do có điểm cố kỵ,
chẳng lẽ thật sự là con ma chu đó đến rồi? Nó không khỏi nghĩ đến hình
ảnh lúc ở trong thông đạo hư không nhìn thấy, trên một tòa núi cao có
một con nhện khổng lồ cùng một người đại chiến.
Đó là nơi nào? Nghĩ đến điều này khiến lòng nó trầm xuống, xem ra Thái
Cổ Ma Chu thật sự đã xuất động, chỉ là không biết nó giao chiến cùng ai, là Nhân Hoàng chặn nó hay sao?
Thạch Hạo nghi ngờ vô căn cứ cuối cùng cũng không thể xác định điều gì.
Nó về tới Hoàng Đô, nhưng tòa thành trì này thật sự lớn vô cùng, hai
ngày thời gian cũng chỉ đi được một khu vực không đến một phần tư, tuy
vậy đối với một thiếu niên lớn lên trong rừng núi thì những ngày này
cũng tràn ngập mới lạ.
Sau đó nó đi ngang qua Võ Vương phủ, đứng từ xa nhìn đến xuất thần, cuối cùng nó cũng không có đi vào.
"Gia gia ở nơi nào?" Thạch Hạo thở dài, trong lòng đầy hi vọng đến đây nhưng cuối cùng là chậm một bước, vuột mất cơ hội sao?
Trong mấy ngày kế tiếp Hoàng Đô càng thêm náo nhiệt, các loại sinh linh
không ngừng xuất hiện khiến tòa thành này tràn ngập sức sống.
Thạch Tử Đằng đã trở lại, đối với người khác có lẽ không là gì nhưng đối với Thạch Hạo lại tạo thành chấn động kịch liệt.
Sau đó những thế lực lớn khác cũng cảm thấy kỳ lạ, Thạch Tử Đằng cũng
không phải trở về một mình, đi cùng hắn còn có một vài người, trong đó
có mấy người đặc biệt mạnh mẽ.
Hai ngày sau nam nhân tóc xanh biếc kia cũng từ cửa thành tiến vào, khí thế uy nghiêm vô cùng, không ai dám lại gần hắn.
Một cái linh thân khác của Thái Cổ Ma Chu tiếp tục xuất hiện trong Hoàng Đô, lần này còn cường đại hơn lúc trước, hơn nữa thân thể cũng không
tổn hao gì, điều này khiến cho rất nhiều người rùng mình.
Lúc này hắn lấy cớ đến chúc thọ Nhân Hoàng, cũng không phải phá hư ước định tự tiện tiến vào Hoàng Đô.
Sau đó có một số lời đồn đại, nhân vật cường đại từ Hải vực đến Thạch
quốc, hơn nữa còn không phải một hai nhóm người, tạo nên chấn động to
lớn.
"Nhân Hoàng triệu Thạch Tử Đằng vào cung không biết là có chuyện gì,
chẳng lẽ là vì mâu thuẫn giữa Đại Ma Thần cùng Ma Linh hồ ư, muốn tỏ rõ
lập trường?"
Ngày này trong Hoàng Đô truyền đến tin tức như vậy, thậm chí có người
còn nói Đại Ma Thần kỳ thật vẫn ở trong Hoàng Đô, chẳng qua là đã bị
giam rồi, cuối cùng quyết định thế nào còn phải xem thái độ của Nhân
Hoàng.
Lời đồn như vậy truyền ra, mạch nước ngầm nơi đây bắt đầu khởi động, rất nhiều người đều lén lút nghị luận.
Đương nhiên những thế lực lớn có đánh chết cũng sẽ không nói linh tinh,
những lời kia có thể khiến Nhân Hoàng tức giận đưa tới họa sát thân.
---
Vào đây hối thúc các dịch giả: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8363&page=5000
---
Thạch Hạo trong lòng nặng trĩu, cảm thấy đau buồn vô cớ.
Trên thực tế không lâu sau đó liền có tin tức xác thực truyền ra khiến
nó càng thêm lo lắng, Thạch Tử Đằng sau khi tiến cung cùng Nhân Hoàng
mật đàm, một chút lời nói được truyền ra.
"Thập Ngũ thúc già rồi, còn thần vẫn còn tráng niên, mà Nghị nhi lại vừa lúc cất bước, tương lai huy hoàng không khó để đoán được!"
Mọi người không biết Nhân Hoàng nói gì. Một vị cung nữ nghe được lời nói của Thạch Tử Đằng, thanh âm của hắn run run, tựa như rất kích động,
hoặc giống như tận lực đè nén để người ngoài không thể nghe được.
Những lời này truyền ra lại để cho mọi người ngờ vực vô căn cứ, chẳng lẽ Nhân Hoàng muốn bắt đầu nghĩ đến vấn đề thừa kế rồi, hay là muốn cảnh
cáo Thạch Tử Đằng?
Trừ lần gặp mặt Nhân Hoàng đó ra, Thạch Tử Đằng còn có một ít câu nói
khơi dậy sóng to gió lớn, tựa như cũng khiến cho cảm xúc của Nhân Hoàng
chấn động.
"Hiện tại ai đúng ai sai đã không còn quan trọng. Vô luận như thế nào,
Nghị nhi vẫn là một thiếu niên chí tôn, sự thật này đã không có cách nào sửa đổi, sau khi tăng thêm Bổ Thiên thuật nó sẽ trở nên hoàn mỹ vô
khuyết, không còn chút khuyết điểm nào nữa. Sự quật khởi của nó ai cũng
không ngăn cản được. Thế nhưng Thập Nngũ thúc thì có cái gì, Hạo nhi của ông ta ở nơi nào, trong dòng tộc này ai có thể đánh bại Nghị nhi?!"
Những lời này của Thạch Tử Đằng sau khi truyền ra đã khiến cả Hoàng Đô
xôn xao, rất nhiều đại thế lực đều giật mình, chẳng lẽ thật sự là liên
quan đến vấn đề ngôi vị chính thống?
Nhất là trong nhóm vương hầu Thạch tộc, ánh mắt những người này đều lạnh lẽo, trong ngày này phủ đệ tất cả các vương hầu đều không an tĩnh,
những lời đó khiến bọn hắn xúc động rất lớn, chẳng lẽ đó chính làm một
tín hiệu nào đó?
"Nếu Hoang Vực đại loạn, Nghị nhi tất nhiên sẽ quật khởi, sẽ trở thành chiến thần hộ quốc."
Sau đó tất cả những câu nói của Thạch Tử Đằng đều truyền ra.
"Thập Ngũ thúc ông ta cái gì cũng không có, Hạo nhi của hắn mặc dù còn
sống cũng không có khả năng vượt qua Nghị nhi, ta chỉ muốn mời Nhân
Hoàng lấy ra thần huyết Tế Linh lưu lại để Nghị nhi tẩy thân thể.
Những lời này tự nhiên là dẫn phát sóng to giớ lớn, những vương hầu
Thạch Quốc đều âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ chi họ của Thạch Tử Đằng
thật sự có thể trở thành người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước?
Nếu không sao hắn dám đề xuất yêu cầu như vậy.
Tất cả mọi người đều ý thức được, Nhân Hoàng có khả năng đang cân nhắc
lựa chọn giữa Thập Ngũ gia và Thạch Tử Đằng, đương nhiên là sẽ có các
hoàng tử khác.
Đại Ma Thần mới khoảng năm sáu mươi tuổi, cũng không tính là già, phải
nói là đang ở thời kỳ cường thịnh, đứa con của hắn Thạch Tử Lăng cũng
mạnh mẽ giống vậy, được xưng là
kỳ tài.
Chi của Thạch Tử Đằng thì có một người trùng đồng, được xưng là thần
nhân trời sinh, không thể nghi ngờ cũng có phân lượng rất lớn.
"Đừng đoán mò, tâm tư của Nhân Hoàng sẽ không ai có thể biết được!" Có một vị lão vương hầu nói ra.
Thế nhưng bên trong Hoàng Đô không có khả năng bình tĩnh, mấy ngày này
giống như nổi lên sóng to gió lớn, mạch nước ngầm giữa các phủ đệ vương
hầu cuộn trào mãnh liệt.
Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, nó cũng đã nghe được những tin tức kia, hơn
nữa bên ngoài còn có tin tức xác nhận những lời nói đó thật sự là của
Thạch Tử Đằng, điều đó càng khiến cho nó phẫn nộ.
Những lời này nếu vào tai tổ phụ thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào, sẽ thương
tâm cỡ nào, đây là đang khinh chi mạch bọn nó không có người kế thừa
sao?
"Nghị nhi là thiếu niên chí tôn, nó muốn quật khởi ai cũng ngăn không
được, Thế nhưng Thập Ngũ thúc ông ta có cái gì, Hạo nhi của hắn ở nơi
nào, người cùng thế hệ ai có thể so sánh với Nghị nhi?!"
Những lời này như sấm sét vang vọng bên tai Thạch Hạo, khiến cho nó vụt đứng dậy.
Nó không muốn gia gia phải thương tâm, nó muốn gia gia biết rõ nó vẫn
còn sống, vẫn còn trên đời này, hơn nữa còn rất rất mạnh mẽ, nó không hề thua kém bất kì kẻ nào!
"Ta đã trở về!"
"Ta muốn cho các ngươi biết rõ ta vẫn còn sống, bây giờ đã trở về rồi, cái tên Thạch Hạo này về sau sẽ không còn mơ hồ nữa."
Thạch Hạo muốn tìm cơ hội nói cho người trong thiên hạ biết, nó vẫn còn
sống, nói ra sự tình Chí Tôn cốt năm đó, một là muốn chó đám người Thạch Tử Đằng ngậm miệng, hai là muốn nói cho gia gia nó biết, còn có cha mẹ
nó, để cho bọn họ không còn thương tâm!
Vốn là nó còn không muốn bại lộ thân phận sớm như vậy, không thể vội
vàng như vậy, trong kế hoạch của nó còn phải đợi mấy năm nữa, bởi vì
thực lực của nó còn chưa đủ, thế nhưng nó sợ tổ phụ buồn lòng.
Đương nhiên nó sẽ không lỗ mãng hành động, trực tiếp nhảy ra có thể sẽ
lập tức lọt vào ám toán, cường giả trong Hoàng Đô nhiều lắm, nó phải
chuẩn bị kĩ càng.
Hiện tại nó tuy có hậu thủ nhưng không thể tùy tiện sử dụng, át chủ bài
mạnh nhất không ai qua được tiểu tháp, cái cốt tháp lấp lánh cao chưa đủ một phân này rất thần bí, nó chỉ có một cơ hội sử dụng.
"Đến đây đi, đã làm thì phải náo lớn, nếu con Thái Cổ Ma Chu kia dám
xuất hiện nhất định phải khiến làm cho nó chịu không nổi, dám khiến tổ
phụ ta bị thương buộc phải rời đi, ta muốn đòi công đạo!"
Trên thực tế Thái Cổ Ma Chu đến đây cũng không phải điệu thấp, khí chất
hoàn toàn khác lúc trước, cực kỳ lăng lệ và cường thế, hắn từng để lộ
với ngoại giới Thạch Nghị được Ma Linh hồ coi trọng.
"Một cơ hội sử dụng tiểu tháp chỉ sợ không đủ, ít nhất cũng phải hai lần, những
các ngươi dám xuất hiện ta sẽ khiến các ngươi khó chịu!" Thạch Hạo thề.
Nó bắt đầu hành động, Hoàng Đô là nơi nào, tất nhiên sẽ có kỳ trân dị
bảo, ví dụ như mấy ngày trước tiểu tháp cảm ứng được một khối thần bích, nó muốn cùng người sở hữu nó trao đổi.
Chỉ cần tìm được đủ nhiều tài liệu tốt, tiểu tháp tất nhiên sẽ xuất thủ.
"Tiểu tháp, nói cho ta biết trong Hoàng Đô này có thứ mà ngươi cần không?"
"Có." Cổ tháp khẳng định đáp.
Nhà đấu giá Cốt Cổ có bối cảnh rất lớn trong Hoàng Đô, vật quý rất nhiều, mỗi lần đấu giá đều xuất hiện trân phẩm.
Tòa kiến trúc này chiếm diện tích rất rộng, trước cổng nhà người khác là hai hung thú bằng đá, còn nơi đây lại là hai con hung thú bằng huyết
nhục, mà đều là thái cổ di chủng.
Chúng không nhúc nhích mà ngồi xổm tại nơi đó, một con kim quang lấp
lóe, một con lưu chuyển tia sáng bạc như gai nhọn, không ngờ đó là hai
con giao, khí tức khủng bố kinh người.
Tuy không phải thuần huyết nhưng có thể khiến cho hai con di chủng như
vậy thủ môn cũng không phải người bình thường có thể làm được đấy.
"Oa hai con giao này thật là ngày càng lợi hại, cả ngày trông coi bảo
điện, được rất nhiều thiên tài địa bảo nơi đây bồi bổ, tốc độ tu luyện
nhanh hơn nhiều."
Một thiếu nữ đi xuống từ một cỗ xe bằng đồng, vòng eo mảnh khảnh, hai
chân thon dài, cực kỳ hiếu động hoạt bát, mái tóc dài màu đỏ, làn da
trắng như tuyết, con mắt to tròn linh động, cô gái cùng một đám người đi xuống tiến vào trong tòa nhà.
"Quả nhiên tất cả các thiên tài đều trở về, cô gái kia dường như là con gái yêu của Tử Tiêu hầu."
Mấy vị lão giả cười tủm tỉm đi tới cũng tiến vào nhà đấu giá, hiển nhiên địa vị bọn họ rất lớn, họ nhận được đãi ngộ cao hơn, có người tiến ra
nghênh đón.
Sau đó đám người ồn ào, có Vương Hầu xuất hiện, hơn nữa còn không phải
một người, khí tức khủng bố, mấy người cùng nhau tiến vào.
Ngoài ra còn có một vài thiếu nam thiếu nữ xuất hiện lần lượt đi vào tòa nhà, đám người lập tức nhao nhao nghị luận, tựa hồ những người đó đều
là thiên tài đã ly khai Hoàng Đô nhiều năm, bọn hắn đều đã trở lại, hơn
nữa đều đến nơi này mua bảo vật.
"Khó trách tiểu tháp chỉ về phía này, xem ra thực sự là có thứ tốt xuất hiện." Thạch Hạo tự nói.
Người rất nhiều, ngoài đại môn nhà đấu giá khắp nơi đều là người, đều đang chờ tiến vào.
Không lâu sau đó có một nam tử siêu phàm thoát tục đi tới, mái tóc đen
nhánh, làn da trắng nõn lấp lánh như ngọc thạch, khi có người nhìn thấy
hắn liền kinh hô, đúng là Thạch Tử Đằng.
"Hắn chính là Thạch Tử Đằng?" Thạch Hạo nheo mắt nhìn theo, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy vị đại bá này.