Ma nữ rời đi, không có tiết lộ thêm gì nữa thế nhưng những lời vừa nãy
của nàng lại khiến cho Thạch Hạo không thể bình tĩnh ngay được, những
chuyện này quá kinh người.
Đại Hung, hậu nhân tội huyết, những sinh linh mạnh mẽ của Hoang Vực,
nhen nhóm Thần Hỏa, Thần Linh chân chính... Những vấn đề này không ngừng ẩn hiện trong đầu nó, thật khó mà biến mất ngay được.
Bên ngoài Thanh Lâm viên rất rộng lớn, có rất nhiều thanh đồng chiến xa, Thạch Hạo đi ngang qua nơi đây thì vừa đúng lúc nhìn thấy đám người
Liễu Hàn, nghĩ tới việc bọn họ tìm người đối phó mình thì nó vẫy vẫy
tay, nói: "Trưng dụng thêm lần nữa chiến xa của các ngươi, cứ tới khách
sạn Hổ Môn mà lấy lại."
Lời nói của nó tùy ý thế nhưng sắc mặt của đám người này đều biến thành
màu đen, tay chân bủn rủn, sao lại xui xẻo như thế chứ, lại gặp tên sát
tinh này.
Lúc này bọn họ không hề nóng nảy nữa, toàn bộ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của con cháu vương hầu đều thu lại, tên này ngay cả người của hồ Ma
Linh cũng dám trấn áp, không cho Thạch Tử Đằng một chút mặt mũi nào, đối đầu gay gắt.
Bọn họ tự thấy mình kém xa, không cách nào sánh vai cùng với sinh linh
thuần huyết, hiện lại gặp phải thiếu niên này đều cảm thấy sợ hãi, nhìn
nó bước tới, để mặc nó bước lên thanh đồng chiến xa, từng người từng
người như hóa đá.
"Sau này đừng có bắt nạt người khác, đừng cho rằng mình là con cháu
vương hầu mà kiêu căng khó bảo rồi gây rối lung tung, nếu không lần sau
ta sẽ thu hết các ngươi vào trong chén Hóa Thiên, để cho các ngươi cùng
ngồi nói chuyện với con nhện nhỏ kia."
Thạch Hạo nói mấy câu rồi điều khiển thanh đồng chiến xa rời đi, khiến cho đám người tức giận nhưng chẳng thể làm được gì.
"Chu cha, Liễu Hàn, ngươi ghê nhen, vậy mà lại có quan hện với người của Cung điện Chí Tôn luôn, còn cho mượn cả thanh đồng chiến xa nữa?" Có
người hỏi.
"Cút!" Liễu Hàn tức đến bể phổi, trong lòng tức giận, không ngừng gào
thét giải tỏa dẫn tới một đám người chú ý, bàn tán xôn xao.
Không ít người sau khi biết chuyện thì không ngừng cười hả hê.
Khách sạn Hổ Môn thuộc khu vực phồn hoa nhất Hoàng Đô, có cảnh quan lâm
viên, có thể coi như là một chốn xa hoa. Chổ ở của Thạch Hạo là nơi độc
môn độc viện đầy yên tĩnh, giá cả tự nhiên không hề rẻ, hòn non bộ phun
nước, cây cầu nhỏ nước chảy qua... Bố cục vô cùng chặc chẽ.
Nó vứt chiếc thanh đồng chiến xa ở bên ngoài, khi vừa tới lại có cảm
giác không đúng, bị người khác nhìn chằm chằm, người trả thù đến nhanh
như thế sao, khiến cho lòng nó ngưng lại.
Ngược lại nó chẳng sợ hãi chút nào, hiện tại trong Hoàng Đô này nó không sợ sự tình nhỏ, chỉ sợ sự tình không đủ lớn, lần này nó tới thủ phủ
Hoàng Đô chính là phải bá đạo, nói cho thân nhân biết mình vẫn đang còn
sống.
Đương nhiên, thời cơ tốt nhất chính là lúc đại thọ Thạch Hoàng, muốn cho đám người muốn gây bất lợi cho nó biết ta vẫn còn sống, đây chính là
kết cục tốt nhất, chỉ là sự tình bình thường không thể thay đổi.
Màn khói xuất hiện bao phủ lại tòa viện tử này, mấy trận kỳ phát sáng
vây nhốt nơi đây, khến cho nơi đây trở nên yên tĩnh không một tiếng
động, tĩnh đến cực điểm.
"Đúng là giấu đầu lòi đôi." Thạch Hạo chẳng thèm e ngại, cứ đứng yên trong tòa viện tử nhìn chằm chằm về phía trước.
"Người trẻ tuổi có chút khí phách, cam đảm bất phàm, chỉ là những người
như vậy thường sống không thọ, cũng vì lỗ mãng và ngu xuẩn nên mới
chết!" Một văn sĩ trung niên đi trên cây cầu nhỏ, quạt giấy phe phẩy
trông vô cùng tiêu sái.
"Người của Võ Vương phủ, vẫn là nô bộc của hồ Ma Linh, hoặc là đến từ những thế lực khác?" Thạch Hạo hỏi.
"Nói chuyện khách khí một chút." Văn sĩ trung niên ánh mắt đầy nham
hiểm, quần áo màu xanh ngọc tôn lên vẻ điềm đạm nho nhã, chỉ là con mắt
có chút lạnh.
"Ngươi muốn giết ta mà còn muốn ta phải khách khí nữa hả, có bệnh thì
phải chữa." Miệng lưỡi Thạch Hạo rất dẽo, tiểu nhân màu đen ở trong ống
tay áo xuất hiện được nó nắm chặt trong tay.
"Ngươi điên quá rồi, ta thừa nhận thiên tư của ngươi rất ghê, đã kinh
động khắp nơi thế nhưng ngươi phải hiểu được cũng không phải toàn bộ
thiên tài đều có thể trưởng thành. Mặc dù thân phận của ngươi không tầm
thường thế thì đã sao, ta bóp chết ngươi khi còn niên thiếu, không cho
ngươi có cơ hội trưởng thành, ngươi toàn bộ đều là hư!" Tu sĩ trung niên lên tiếng, hắn rất thẳng thắng và cũng rất thản nhiên, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, một mặt muốn lấy đi tính mạng Thạch Hạo, một mặt
thể hiện ra điệu bộ sau này sẽ không sợ bị trả thù.
Thực lực của hắn rất mạnh, cảnh giới lại cao hơn Thạch Hạo, giờ khắc này không có gì để lo sợ cả, cảm thấy toàn bộ đều đã nắm ở trong tay vì vậy cũng không có vội động thủ, muốn làm nhục kẻ địch thêm chút nữa.
"Tự cho mình giỏi, muốn chết thì đi chết đi." Thạch Hạo liếc nhìn hắn.
Bị một thiếu niên xem thường, văn sĩ trung niên giận dữ, trong Hoàng Đô
hắn cũng được coi là một cao thủ có danh tiếng, hiện tại lại ra tay dùm
Võ Vương phủ, kết quả lại bị một tên thiếu niên xem thường, thật là nhịn không được nữa.
"Muốn chết!"
Văn sĩ trung niên phát tác, chớp mắt há miệng phun ra một luồng lửa
thần, trong nháy mắt bao phủ hơn nửa tòa viện tử, nhiệt độ cao có chút
kinh người.
Nó nhanh chóng né tránh, bởi vì đó là một luồng lửa của đối phương, một
khi chạm tới thân thể có thể bị thiêu trụi, hóa thành tro tàn.
Hiển nhiên, đây là một cao thủ Minh Văn cảnh, cao hơn Thạch Hạo một cảnh giới, thực lực cực kỳ kinh khủng, khi mà đã đạt tới cảnh giới cỡ này
thì biển rộng mặc cá bơi trời cao mặc chim bay, có thể tiêu diêu tự tại.
Người đạt tới Văn Minh cảnh, ở trong nhân tộc thì tuyệt đối xem như là
cao thủ, bất kể đi tới nơi nào thì đều được người tôn kính, người tài ba trong đó có thể được phong vương hầu.
Cảnh giới này cực kỳ khó khăn, ví như cần phải chém giết ở trong xương
cốt của người khác, trong Động Thiên khắc họa phù văn, đồng thời phải
chém đứt gông xiềng trật tự... Chân chính bắt đầu thử nghiệm bố cục đạo
tắc và hoa văn, mỗi một bước đều rất gian khổ.
Đây chính là nhân loại đã chân chính đặt chân lên con đường của chính
mình, không còn bắt chước theo những phù văn của hung thú, ác điểu nữa,
có thể tự khắc họa một ít đạo phù của chính mình.
Đương nhiên, cái gọi là phù văn của chính mình cũng chỉ là những tổ hợp
đơn giản, không thể tự tiến hành sáng tạo được, đó là thủ đoạn chỉ có
Chí Cường giả mới có.
"Vù" một tiếng, Thạch Hạo né tránh, chùm lửa kia hạ xuống ngay lập tức
hòn non bộ kia liền hóa thành dung nham, suối phun bị sấy khô, hơn một
nửa viện tử không còn ngọn cỏ nào, hoàn toàn bị thiêu rụi.
Đây là đạo hỏa của thân thể, là một loại hỏa diễm đặc biệt được kết ra
từ phù văn khắc họa trong cơ thể của cảnh giới Minh Văn, ánh sáng lấy
loại thần năng này để áp chế tu sĩ có cảnh giới thấp hơn, có thể sẽ
không gặp chút bất lợi nào.
Thế nhưng, Thạch Hạo là người phương nào? Một người không ngừng đột phá
cực cảnh, cho dù không dùng tới Bất Diệt Kim Thân cũng dám tranh cao
thấp một hồi với người vừa bước vào Minh Văn cảnh.
"Ngươi thường dùng những ngọn lửa này để nấu cơm hả, không sai, giống như là đầu bếp vậy." Nó chế nhạo.
Văn sĩ trung niên nghe thấy thế thì sắc mặt âm trầm, hắn luôn luôn nho
nhã điềm đạm nên mới được người gọi là văn sĩ, kết quả lại bị tên nhóc
con vắt mũi còn chưa sạch này chế nhạo, thật sự không thể nhịn được nữa.
"Vù!"
Hắn há miệng phun ra hỏa diễm lần nữa đồng thời cả người phát sáng, từng sợi phù văn lượn lờ, cả người bay lên trời cao mang theo thần quang rực rỡ giết tới.
Đây là vận dụng đạo hỏa, được hắn dùng bảo thuật điều khiển bảo phủ lại
bốn phương nhằm tiêu diệt Thạch Hạo, hắn không tin một đứa nhỏ mới mười
mấy tuổi lại nghịch thiên như thế.
Thiên phú mạnh hơn thì sao?Với cảnh giới thấp hơn, vận mệnh bị bóp chết khó mà chạy trốn được.
Lần này Thạch Hạo cũng không có tránh né nữa, trực tiếp mở ra mười tòa
Động Thiên, bên trong có Côn Bằng, Toan Nghê, Huyền Quy, linh thân hình
người, còn những Động Thiên khác thì có chung, tháp. đỉnh... những binh
khí này có thể ngưng tự và tản đi bất cứ lúc nào, có thể diễn biến tùy
ý.
Mười tòa Động Thiên vừa mở liền hấp thu những luồng đạo hỏa kia, tiếp
nhận tinh khí vô tận, cứ như là động không đáy điên cuồng nuốt chửng.
Văn sĩ trung
niên chấn động, mặc dù nghe nói người này rất bất phàm thì
cũng không khỏi biến sắc, mười tòa Động Thiên, đây là... nghịch thiên
rồi nhen, vậy mà hắn có thể tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp bực này, quả thật như là thần tích vậy.
Đạo hỏa tràn vào trong mười tòa Động Thiên khiến cho bên trong vô cùng
lấp lánh, càng ngày càng thần thánh an lành, bổ sung tinh khí thần cho
Thạch Hạo.
"Phá cho ta!"
Văn sĩ trung niên bình tĩnh lại, trong con ngươi lấp lánh sát quang, ra
sức điều khiển những thân thể đạo hỏa này, hắn muốn khiến cho Động Thiên của đối phương căng nứt ra, lấy cảnh giới cao để áp chế.
Trên thực tế, những suy nghĩ này không có sai lầm, bất kỳ những ai có
cảnh giới lớn hơn đều có khả năng dùng chiến khí và thần năng của bản
thân để làm nổ tung những Động Thiên của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn
mình.
Nhưng mà, mười Động Thiên hoàn toàn khác với những người khác, hắn dùng
phương pháp này cơ bản vô dụng, Thạch Hạo không ngừng thông qua Động
Thiên điên cuồng rút lấy tinh hao, hỏa diễm khó mà thương tổn được nó.
"Ầm!"
Văn sĩ trung niên thấy không thể làm nổ tung được thì nét độc ác hiện
lên trên mặt, vung mạnh cây quạt đang cầm trong tay, ánh sáng bốn màu
phóng ra, thiên địa ầm ầm, phù văn vô tận, như là núi lớn đè ép xuống
dưới.
Đây là quạt bốn màu, thời Thượng Cổ từng có uy danh hiển hách.
Đáng tiếc, hiện tại rất khó kiếm được những vật liệu kia, quạt bốn màu
được làm ra không cách nào có thể so được với Thánh Khí thời đại trước
kia được, nhưng mà đối với người Minh Văn cảnh thì cũng không sai biệt
lắm.
Ánh sáng bốn màu bay ra giống như là cương khí thiên lôi không gì không
xuyên thủng, phải hủy diệt cho bằng được Thạch Hạo, đây là một loại công kích cực kỳ mạnh mẽ, cao thủ Minh Văn cảnh nắm lấy bảo cụ điều khiển
toàn lực, tu sĩ Hóa Linh bình thường chắc chắn phải nổ tung.
Thạch Hạo cảm nhận được áp lực thế nhưng cũng chẳng sợ, đối phương hẳn
cũng chỉ là một Minh Văn cảnh mới bước ra một bước mà thôi, cũng không
phải là vương hầu.
Con mắt của nó lấp lánh hóa thành màu vàng nhạt, quyết định thí nghiệm,
trong đó một con Côn Bằng từ trong một tòa Động Thiên chậm rãi xuất
hiện, say đó giương cánh kích thiên nhằm về phía trước.
Côn Bằng cũng không lớn lắm, bởi vì viện tử bị phong ấn mà nó lại không
muốn kinh động đến bốn phía, chỉ triển khai trong khu vực có hạn này
thôi.
"Ầm!"
Ánh sáng bốn màu bị đánh tan, Côn Bằng vọt tới va chạm với văn sĩ trung
niên khiến cho nửa người trên của hắn máu thịt be bét, cây quạt trong
tay nổ tung, vô cùng thê thảm.
"Đây là bảo thuật gì?!" Hắn khiếp sợ, vừa mới giao thủ một chiêu, hắn
lại là cường giả Minh Văn cảnh vậy mà lại không thể ngăn cản được một
đòn của thiếu niên Hóa Linh cảnh, chuyện này không phải quá kinh người
hay sao.
Sau khi Thạch Hạo thi triển đòn bảo thuật này thì không có ý định buông
tha hắn, thí nghiệm xong thần thông Côn Bằng thì nó quyết định diệt
khẩu.
Trong lòng nó khó có thể bình tĩnh được, nó vẫn chưa tìm hiểu thấu đáo
môn bảo thuật này, quả thật thần uy của Côn Bằng quá mức nghịch thiên
khiến cho nó vui mừng, kinh ngạc.
"Ồ, còn có người, vậy giải quyết toàn bộ luôn." Thần thức của Thạch Hạo
nhảy cảm đến chừng nào, cảm ứng được bên trong viện tử vẫn còn người ẩn
núp trong bóng tối, người thường khó có thể cảm ứng được.
"Leng keng!"
Trong nháy mắt thân thể của nó phát sáng, người tí hon màu đen nắm trong tay chìm vào cơ thể hợp làm một với nó, trở thành một thể.
Lúc này, toàn thân nó tỏa ra ánh đen, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo,
dung hợp với Bất Diệt Kim Thân, trong nháy mắt sức chiến đấu tăng lên
rất nhiều lần.
Mặc dù bản thân Thạch Hạo rất mạnh mẽ, có thể đối phó với văn sĩ trung
niên thế nhưng để cho chắc chắn nó vẫn lấy ra bảo cụ này, không muốn thả bất cứ người nào.
"Xoẹt!"
Một vệt ánh sáng màu máu vọt lên, nửa người trên đầy rách nát của văn sĩ trung niên trợn tròn hai mắt đầy vẻ sợ hãi, hắn không thể tin được, đối phương làm cách nào lại kinh khủng như thế, vọt qua rồi chém rơi đầu
hắn.
Thật sự quá nhanh, cho dù hắn bị thương nặng thì cũng không thể như vậy mới đúng, hắn có chút không hiểu, chết không nhắm mắt!
Mấy người ẩn nấp ở chỗ này kêu to, ra sức giãy dụa, bọn họ biết đã phát
sinh chuyện gì rồi, đối phương thi triển mười tòa Động Thiên, giam cầm
hư không bọn họ khó mà nhúc nhích được.
Thạch Hạo xuất hiện trước mặt bọn họ, Bất Diệt Kim Thân màu đen kết hợp
lại khiến cho cả người trở nên lạnh lẽo âm trầm, ra tay vô tình, bụp bụp vài tiếng, bốn bóng người còn lại cũng đầu rơi xuống đất, toàn bộ mất
mạng.
Nó quét nhìn chiến trường, kiểm tra di vật của những người này, quả
nhiên là có người của Võ Vương phủ, ngoài ra còn có một cường giả của Vũ tộc, bên trên người có tộc huy.
"Ta vẫn chưa trả thù mà các ngươi đã nhịn không được rồi sao?" Thạch Hạo tự nói.
Rất nhanh, nó gọi người giúp việc của khách sạn tới, chuẩn bị mấy hộp
quà tặng rất tinh xảo, bên trong mỗi cái đều bỏ vào một cái đầu người
rồi đưa bọn họ đem đi.
Người của khách sạn Hổ Môn cũng không biết bên trong là thứ gì, chỉ phụ
trách đưa tới địa điểm được giap, bốn hộp đưa đến Võ Vương phủ, một hộp
đưa tới Vũ Vương phủ.
"Muốn bộc phát và trả thù à, vậy thì thành toàn cho các ngươi, hiện tại
chơi tới cùng luôn, đến thời điểm đi bái phỏng các ngươi rồi!" Thạch Hạo tự nói.
Võ Vương phủ nhận được bốn hộp quà tặng tinh xão, vô cùng nặng, có phù
văn lấp lánh, mọi người bên trong phủ còn cho rằng là món đồ quý trọng
nào đó nhưng sau khi mở ra thì tất cả đều biến sắc mặt.
Bụp một tiếng, Thạch Tử Đằng đập nát bàn đá, sắc mặt vô cùng âm trầm,
hắn biết người ở bên cạnh đã làm những gì, nói là muốn cho thiếu niên đó một bài học, lúc đó hắn vẫn không có ngăn cản, thế mà không nghĩ tới
đầu người được trả về nhanh như vậy.
Đây chính là đang khiêu khích và giáng bạt tai một cách trắng trợn!