Những người này cặp mắt đều đỏ lên, hơi thở nặng nề, cơ thể đứng thẳng, tóc tai gần như muốn dựng ngược lên, tức đến cực điểm!
Sao bọn họ lại không quen khuôn mặt này kia chứ? Là cái tên Hùng Hài Tử
khiến cho bọn họ ghét cay ghét đắng, xảy ra rất nhiều chuyện giữa đôi
bên, hận không thể ngay lập tức đánh gục nó tại chổ.
Khi ở Bách Đoạn Sơn giữa hai bên từng phát sinh va chạm mạnh, những
thiên tài của Vũ tộc được phái tiến vào trong gần như bị giải quyết
sạch, chính ngay cả những Phong Ấn giả cũng bị chém hết.
Sau đó, lại xung đột ở Hư Thần giới, bọn họ tổn thất càng nghiêm trọng
hơn, toàn bộ tịnh thổ bị san thành bình địa, căn cơ bị nhổ bỏ, lúc đó đã oanh động khiến cho cả thế gian phải quan tâm.
Cũng vì thế mà Hư Thần giới sôi trào, lúc đó cũng không biết bao nhiêu
thế lực lớn đang nhìn, gây nên sóng lớn ngất trời, bọn họ thảm bại, tịnh thổ bị san bằng.
Gặp lại kẻ thủ, người của Vũ tộc hận đến phát điên lên!
"Ta muốn... lột da ngươi, rút xương ngươi!" Rất nhiều người thở hồng
hộc, lồng ngực lên xuống, chuẩn bị trả thù, thiếu niên này khiến bọ họ
hận thấu xương.
"Khi các ngươi hận ta thì sao không suy nghĩ lại một chút rằng mình đã
làm những gì? Rõ ràng chính là các ngươi muốn diệt trừ ta mà." Giống như vậy, con mắt của Thạch Hạo cũng đỏ rực, nó cũng chẳng có chút hảo cảm
nào đối với tộc này.
Nó có lý do để tin tưởng, bóng đen ở trong cung điện dưới lòng đất đã
móc đi Chí Tôn cốt của nó năm xưa chính là mẫu thân của Thạch Nghị được
mời đến từ Vũ tộc, mỗi lần nó nhớ tới thì thân thể đều run lên.
Không cần nói nhiều, chỉ cần những chuyện mới xảy ra, truy sát Thạch Tử
Lăng buộc phải chạy tới Tây Cương, muốn thay Võ Vương phủ thanh lý môn
hộ diệt trừ Thập Ngũ gia, việc xấu vô số.
Mà thù hận ở trận chiến của Bổ Thiên các thì càng khó quên hơn. Con cháu Vũ tộc đã tu hành ở trong vùng Tịnh Thổ này, không biết báo ân mà vào
thời khắc mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng, chặn giết những trưởng lão của Bổ Thiên các và các sư huynh sư tỷ của Thạch Hạo, chỉ vì muốn đoạt được những bảo thuật bí điển mà thôi.
Nghĩ đến chiến dịch lần đó, con mắt của Thạch Hạo đầy tia máu, chỉ biết
trơ mắt đứng nhìn những trưởng lão đầy tôn kính chết trận, Lâm Mộc sư
huynh chặn hậu bị giết chết, những nỗi đau này đến giờ khó mà nguôi
ngoai.
"Chẳng trách, chẳng trách! Đã là ngươi, hôm nay nhất địch phải giết chết ngươi!" Có người của Vũ tộc hét lên, đám người này đã chuyển bị kỹ
càng, đồng loạt lấy ra một loại bảo thuật hợp lại thành một.
"Vũ Đạo Cửu Trùng Thiên!" Những người này hét lớn, tất cả đều phát sáng, phù văn vô tận, những hạt nước xuất hiện, trong thiên địa bao phủ bởi
màn mưa.
"Đúng thế, ta cũng chẳng có chút hảo cảm nào đối với các ngươi cả, tiêu
diệt tất cả!" Thạch Hạo quát lên thế nhưng nó lại rất bình tĩnh, tâm
không còn lo lắng như lúc nãy nữa.
Trên đường phố, mọi người ngờ vực, bởi vì lời nói giữa hai bên rất lạ
thường thế nhưng lại khiến cho người của Vũ tộc tức giận, nhưng chưa
vạch trần Thạch Hạo đến tột cùng là người nào.
Hơn nữa, khi lộ hình dáng thì Thạch Hạo quay lưng về phía đường chính
rồi sau đó ánh đen lại bao phủ, những người ở phía sau không thể nào
nhìn thấy được, giờ khắc này từng người đều nóng ruột nóng gan, không
một ai có thể biết nó là người nào.
Tiếng chấn ầm ầm vang dội, sóng nước ngập trời, nơi đây hóa thành ao hồ
bao phủ cả phế tích lại, những cung điện đã sụp đổ kia được chìm trong
biển nước, gạch vụn không thấy đâu nữa.
Vũ Đạo Cửu Trùng Thiên, là một môn thần thông cỡ lớn, một người khó mà
thi triển được, cần phải rất nhiều người liên thủ hợp lực điều khiển, uy lực lớn vô cùng khiến người khác thán phục!
Đặc biệt trong đó có một truyền thuyết, đòn tối hậu Vũ Đạo Cửu Trùng
Thiên này là một môn thần thông cấm kỵ dính líu tới Thần Linh!
Màn ánh sáng đến chói mắt, một đóa hoa sen vô cùng lớn tỏa ra, vừa phòng ngự cũng như là tiến công, bao phủ lấy Vũ tộc, khi cánh hoa mở ra thì
có một luồng sức mạnh hồi sinh xuất hiện xung kích về phía Thạch Hạo.
Đây chính là lực nước, vô cùng to lớn!
Hùng Hài Tử biến sắc mặt, nhiều người triển ra bảo thuật mạnh mẽ như thế vượt ngoài dự liệu của nó, càng không cách nào tránh né mà chỉ có thể
mạnh mẽ chống lấy, bởi vì tất cả mọi hướng đều bị đối phương phong tỏa
ra.
Nó hét dài một tiếng, cả người phát sáng, phù văn dày đặc, một vòng xoáy màu vàng óng xuất hiện, đó chính là bảo thuật Côn Bằng được nó bí mật
phát huy ra, hơn xa Kim Tuyền Ba Văn công trước kia.
Ở trên thân nó giống như lần lượt xuất hiện từng cánh cửa màu vàng, ẩn
chứa Thần Linh, sáng rực khiến người khác khó mà nhìn thẳng vào được!
Nếu đã tránh không được vậy thì hóa giải, luyện hóa hết toàn bộ!
Nó nắm giữ bảo thuật mạnh nhất, bài danh trong truyền thừa Thập Hung
Thái Cổ, có sức mạnh của loại bảo thuật này cộng thêm Hóa Linh cảnh đã
viên mãn, "Thân thể thành Linh" vốn là có thể hóa giải tinh khí của
người khác để cho bản thân sử dụng.
Nhiều thứ tổ hợp lại như thế giúp cho nó chẳng hề run sợ, nhìn thẳng vào công kích của bảo thuật kinh khủng kia, điên cuồn vận chuyển phù văn
Côn Bằng.
Lúc này nếu từ xa nhìn tới, sau khi Bất Diệt Kim Thân màu đen hợp làm
một với nó vậy mà không ngờ lại xuất hiện ánh vàng nhàn nhạt, sau đó
toàn thân như mặt trời chói chang, khiến người khác không thể nhìn
thẳng.
Ầm ầm ầm!
Bầu trời chấn động, màn mưa mở rộng, hoa sen tỏa ra, lực nước không gì
sánh được, mang theo một luồng khí tức sinh mệnh điên cuồng tấn công
tới.
"Ầm!'
Thạch Hạo vẫy mạnh hai tay tạo nên ánh sáng rực rỡ xuyên thủng từng đóa
hoa sen to lớn, thế nhưng những thần năng đang xung kích lại đây vẫn như trước không ngừng tiến tới.
Vào lúc này, thân thể của nó bắt đầu biến hóa, bảo thuật Côn Bằng phát
sáng rồi nuốt lấy toàn bộ, điên cuồng hấp thu, tôn nó lên như một vị
Thần Linh thật sự!
Trên cơ thể nó, bên trong những vòng xoáy kia xuất hiện vô số phù văn,
còn giống như đang biến hình trở thành những người tí hon màu vàng ngồi
xếp bằng ở giữa.
Cảnh tượng như thế này hết sức kinh người, ngay cả chính bản thân Thạch
Hạo cũng cảm thấy giật mình, bảo thuật Côn Bằng quá mạnh mẽ, vượt xa
pháp môn không trọn vẹn, nó cơ bản không có chịu chút xung kích nào, hơn nữa trong cơ thể vì thế mà tích trữ một lượng lớn thần lực.
Tầng thứ nhất của Vũ Đạo Cửu Trùng Thiên cứ vậy bị hóa giải!
"Đến mà không nói gì thì quả là bất lịch sư!" Thạch Hạo hét lớn, trong
tay xuất hiện một thanh kiếm gãy, đen như mực, sau đó được rót thần lực
vào thì những tiếng nổ vang ầm ầm xuất hiện, tia điện xuất hiện vẽ ra
một luồng vô cùng kinh thiên bổ nhào về phía trước.
Vừa đúng lúc này, màn mưa tầng thứ hai hình thành, một đóa hoa sen càng thêm hùng vĩ tỏa ra, thần uy tăng lên rất nhiều.
Hai thứ va chạm với nhau, thiên địa nổ vang, ầm ầm run chuyển, nơi đây
gần như sôi trào, trong thiên địa đâu đâu cũng có ánh sáng.
Thân thể Thạch Hạo run lên rồi lui ra ngoài, trên mặt đất lưu lại những
vết chân vô cùng đáng sợ, vô số khe nứt màu đen xuất hiện, như vậy có
thể thấy được đòn đánh vừa rồi đáng sợ đến mức nào.
Đứng đối diện, trong đám Vũ tộc có người kêu thảm thiết, uy thế của một
kiếm bổ về phía hoa sen khiến cho một số người nổ tung, trở thành mưa
máu, trên mặt đất là một đống thịt bầy nhầy.
Đáng sợ chính là, hoa sen lại tập hợp, tầng thứ ba tỏa ra bảo vệ mọi
người Vũ tộc, cộng thêm có vài cao thủ khác
gia nhập tiếp tục gia trì
khiến cho hoa sen càng thêm óng ánh.
Thạch Hạo lộ vẻ nghêm túc, lý giải chân nghĩa của Vũ Đạo Cửu Trùng
Thiên, đóa hoa sen kia sẽ tỏa ra chín lần, mỗi một lần thì uy lực lại
tăng lên một đoạn dài, càng ngày càng mạnh mẽ, chẳng trách lại dùng cửu
trùng thiên để hình dung.
Quả nhiên, hoa sen lần thứ ba tỏa ra thì che ngợp cả bầu trời, một luồng thần lực cứ như là hải dương ập xuống, chấn động bốn phương tám hướng.
"Thật mạnh!"
Thạch Hạo không phải thán phục hoa sen của đối phương, mà là cảm thán
với bảo thuật Côn Bằng, quả đúng là thần thông nghịch thiên, không gì
không làm được, mang tới cho nó một niềm vui mừng vô cùng lớn.
Mọi người của Vũ tộc nghẹn họng trừng mắt, khi màn ánh sáng tan hết thì
bọn họ nhìn thấy đối phương chẳng tổn hại mảy may chút nào, chuyện này
khiến bọn họ không tài nào tin được, đây là một đòn rất mạnh của cường
giả liên thủ lại, một thần thông mạnh mẽ như thế mà không thể kích
thương nó, lẽ nào đó là đại thần thông Kim Cương Bất Hoại của Tiểu Tây
Thiên!?
Lần đột kích thứ tư, Thạch Hạo cũng không có phóng thích những thần năng đã hấp thu được để chống lại mà tiếp tục nuốt lấy, dung nhập vào trong
thân thể, thần lực trong cơ thể mênh mông như biển vận chuyển theo pháp
môn Côn Bằng.
Đám người Vũ tộc kinh ngạc đến ngây cả người, không thể nào tin được,
hoa sen lần thứ năm tỏa ra thần uy càng thêm kinh người, khiến cho rất
nhiều thế lực lớn ở Hoàng Đô phải thán phục không thôi.
Bên ngoài thân của Thạch Hạo, những vòng xoáy màu vàng chuyển động nuốt
chửng những tinh khí kia sau đó những người tí hon màu vàng đã hóa ra
trước kia vậy mà lại biến lớn, hiện ra bên ngoài lưng của nó.
Từ xa nhìn lại, thần quang chói mắt, trong thiên địa tựa như phát ra
tiếng ngâm xướng của chư Thần, trang nghiêm và hoành tráng, thần thánh
và an lành, chấn động lòng người.
"Đây là gì thế?"
"Chư Thần xuất hiện!"
Có người sợ hãi kêu lên, có người vô cùng thần thông, siêu phàm vượt qua những người cùng thế hệ, đang sử dụng phép thuật thần thông thì có thể
xuất hiện cảnh tượng như thế, thế nhưng một thời đại khó có được mấy
người, hơn nữa phải tìm khắp nơi trên trời dưới đất may ra mới có.
Trên thực tế, mọi người cơ bản không có liên tưởng tới bảo thuật Côn
Bằng, bởi vì loại thần thông kinh thế này sẽ dẫn tới những dị tượng cực
kỳ thần bí tùy theo từng người, không thể nói hết được.
Sắc mặt đám người Vũ tộc trắng bệch, vào lúc này Thạch Hạo vung kiếm,
rốt cuộc cũng phát động một đòn đánh, va chạm với màn ánh sáng lần thư
sáu, cả thiên địa run rẩy dữ dội.
"Ầm!"
Năm tầng sân nhỏ của Vũ tộc liên tiếp nổ nát, mặc dù có đại trận bảo vệ
thế nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì, những cung điện lầu các... còn có
viện tử vô cùng rộng lớn đều để nát.
Thạch Hạo lảo đảo, không ngừng lùi lại. Còn đám người Vũ tộc thì ho ra
đầy máu, ngã trái té phải, điều đáng vui nhất của bọn họ chính là, Vũ
Đạo Cửu Trùng Thiên còn ba đòn mạnh nhất nữa.
"Ồ, xảy ra chuyện gì thế?" Mọi người chấn động, khi tầng ánh sáng thứ
bảy tỏa ra thì dưới chân Thạch Hạo phù văn lấp lóe xuất hiện đám mây màu vàng, đây là do phù văn ạo thành, trực tiếp nâng nó bay lên trời đứng
giữa hư không.
"Trời ạ, Tường Vân hiện ra, đây chính là Thiên Tứ Thụy Vân, khi đạp lên
nó thì có thể bay mấy vạn dặm, ở tuổi như nó mà đã có bảo vân như vậy,
khó mà tin nổi." Có người kêu lên.
"Sao lại có khả năng xuất hiện Thụy Vân? Thật sự là một kỳ tích!" Mọi
người đều trợn tròn mắt, bởi vì dù là vương hầu đắc đạo mấy chục năm
cũng khó có thể có Tường Vân làm bạn.
Chỉ có Thạch Hạo mới biết được, đây không phải là Tường Vân chân chính
mà là do bảo thuật Côn Bằng tạo thành, hút quá nhiều thần năng, có thể
nói có một lượng lớn tinh khí mà trong cơ thể lại không chứa hết được
nên tràn ra từ lòng bàn chân, tạo nên Thụy Vân.
Nó thử một hồi thì đám mây này cũng có thể mang theo nó phi hành với tốc độ cao, giống như là đôi cánh Côn Bằng đang nâng nó lên vậy.
"Ta không tin mình ngươi có thể đỡ lấy toàn bộ!" Một ông lão của Vũ tộc
hét lớn, kêu gọi mọi người đồng thời thi pháp, cùng nhau điều khiển bảo
thuật.
Khi đóa hoa sen thứ tám tỏa ra thì trời đất cộng hưởng, bên trong khu
vực này tuôn ra một luồng khí tức kinh khủng, khiến cho hầu hết những
vương hầu phải chú ý, tất cả đều bay lên không nhìn về nơi đây.
"Ầm!"
Thác nước mênh mông buông xuống, hoa sen tỏa ra, đóa hoa to lớn và lấp lánh bay tới, cắn giết tất cả, lực nước ở khặp mọi nơi.
Thạch Hạo gánh chịu áp lực rất lớn thế nhưng vẫn cố gắng nuốt lấy tinh
khí, ở bên ngoài thân thể nó lượn lờ từng luồng phù văn, tạo nên từng
thanh binh khí, chuông, kiếm, đỉnh... bay xung quanh, không ngừng vang
lên những tiếng leng keng vang vọng!
Hơn nữa còn có bóng người lờ mờ hiện lên ở xung quanh nhảy múa cùng Thần Ma!
Thời khắc này, Thạch Hạo cảm thấy thân thể mình vô cùng mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân tựa như có thể hủy thiên diệt địa, Tường Vân dưới chân nâng
nó lên, có thể xuyên hành cực nhanh trong hư không.
Nó cảm thấy tinh khí trong cơ thể quá nhiều gần như sắp nổ tung, nó hóa
thành một luồng thần quang sáng rực bào thẳng về phía đóa hoa sen to lớn kia, đồng thời tập trung vào tất cả đám người Vũ tộc.