Kiếm gãy run lên truyền ra những âm nổ ong ong cứ như là khát vọng phải
uống cho bằng được máu của Thần Linh, kiếm thể màu đen hiện lên những
lốm đốm vô cùng rực rỡ.
Một đòn tối hậu, Thạch Hạo dùng hết sức vung ra, mà đối diện, hình chiếu của Vũ Thần chung quy lại vẫn không thể mở được mắt, chỉ giơ cánh tay
lên đánh về phía này.
Cơ bản không cách nào né tránh được, đó chính là một tia bóng mờ của
Thần, bàn tay lật úp cả thiên địa, bao vây hết thảy, phải nắm lấy Thạch
Hạo ở trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc, kiếm gãy phát sáng cứ như là một vầng thái dương bổ thẳng lên
trên bàn tay lớn kia, hơn nữa bản thân nó thoát khỏi tay Thạch Hạo, cứ
như là một con Hắc Long, ngâm vang chín tầng trời, quấn quanh trên bàn
tay lớn đó.
"Keeng!"
Một tiếng vang nhỏ truyền tới, hoa sen gần như héo tàn kia hoàn toàn bị
tiêu diệt, không còn sót lại chút gì. Mà trong hư không, bóng mờ của Vũ
Thần ngồi xếp bằng trong hư không cũng bắt đầu rạn nứt, khó có thể ổn
định nổi.
Đặc biệt là bàn tay lớn đó đang bị Hắc Long quấn quanh từ từ tản ra, giống như là một màn mưa ánh sáng, cuối cùng cũng giải thể!
Lần va chạm có lực mạnh nhất này đáng lẽ phải rất khinh khủng, kết quả
hình chiếu Vũ Thần không ổn định rồi tự mình giải thể, không có bùng nổ
thần uy khủng bố nào theo như dự đoán của mọi người.
Từng tia phù quang tan biến, mưa ánh sáng lờ mờ, cuối cùng cũng không còn thứ gì cả, từ đây biến mất khỏi thiên địa.
Thân thể Thạch Hạo lảo đảo, ra sức uống một ngụm lớn rượu Hầu Nhi, đây
chính là thuốc chữa thương tốt nhất bên dưới thánh dược, cơ thể của nó
vang lên những tiềng rốp rốp, cả khung xương đề run lên tỏa ra ánh sáng
óng ánh, huyết nhục run run, nhanh chóng chữa trị toàn bộ.
Trên đường phố, mọi người im lặng như tờ, ai nấy đều rất chấn động, lẳng lặng mà nhìn.
Mọi người của Vũ tộc đều đờ người ra, họ vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt hiện lên không thể tin được rồi sau đó chuyển sang tức giận.
"Vũ Thần, sao lại có thể như vậy?" Bọn họ hét lớn, không thể tiếp nhận sự thật này.
"Vũ Thần, người đến tột cùng là ở phương nào, tại sao không thể quay trở về?" Mọi người Vũ tộc khó có thể lý giải được, đã nhiều năm như vậy vì
sao Vũ Thần không có chút tin tức nào, hôm nay lại vội vã tạo thành bóng mờ rồi lập tức tiêu tan, khó có thể khai thông suy nghĩ này được.
Sau đó một khắc, đám Vũ tộc hét lớn: "Giết hắn!"
Không thể để cho Thạch Hạo chút cơ hội nào để trị thương, nhân cơ hội
này mà giết chết nó, đây chính là tâm tư của mỗi người, đồng thời xông
về phía trước, bảo quang bay lượn, binh khí keng keng.
"Xoẹt!"
Kiếm gãy ngang trời, mười mấy người đang xông tới đầu tiên bị ánh kiếm
đảo qua ngay lập tức trở nên đen thui, tất cả đều bị chém ngang hông,
nửa người trên theo quán tính rơi về phía trước, còn nửa người dưới thì
ngã xuống đất, máu tươi phun như suối.
Thạch Hạo đứng im tại chổ, ánh mắt lanh lẽo âm trầm nhìn mọi người, rầm
một tiếng, đây là lần thứ hai nó uống một ngụm lớn rượu Hầu Nhi. Cả
người tỏa ra bảo huy, thân thể nhanh chóng hồi phục lại như cũ.
Cho đến lúc này, những người đứng trên phố mới nhốn nháo, hình chiếu Vũ
Thần tan biến, không thể nào phát động được một đòn chớp nhoáng cuối
cùng, mọi người vừa giật mình vừa tiếc nuối.
Chỉ là một thiếu niên mà lại mạnh như thế, dám xông thẳng về phía trước khai chiến cùng với bóng mờ của Thần.
"Hình chiếu Thần Linh không thể tiêu diệt được hắn, không ngờ hắn lại là người cười cuối cùng." Mọi người giật mình, nơi đây trở nên ồn ào, cả
con đường đều toàn là người .
Vào giờ khắc này, cường giả các thế lực trong Hoàng Đô đều đã tới, khi xem chiến thì thấy được kết quả như vậy.
"Nó là... Hùng Hài Tử của Hư Thần giới?!"
Rốt cuộc cũng có người nói ra một câu này, nói ra thân phận của nó,
trước đây rất nhiều người nghi ngờ về sự biến mất của nó, bây giờ đã
biết nó là ai rồi.
"Không sai, chính là nó, thanh kiếm gãy này bắt nguồn từ Bổ Thiên các, từng được nó nắm giữ, đại khai sát giới ở Hư Thần giới!"
HIện tại toàn bộ đều đã minh bạch, chẳng trách đám Vũ tộc lại tức giận
như thế, sau khi biết được thân phận thì muốn ra tay giết chết nó.
"Trời ạ, hóa ra là đứa nhóc hung tàn, mấy năm trôi qua nó cũng đã lớn rồi!"
Nơi đây trở nên ầm ĩ, ai mà không biết, ai mà không hiểu cái tên nhóc đã mở được mười Động Thiên ở Hư Thần giới chứ, năm đó từng gây nên một hồi chấn động lớn.
Chính vì nó mà đã tới một hồi phong bạo bao phủ cả Hư Thần giới, tất cả mọi người chắc chắn sẽ không thể nào quên được.
Tin tức truyền ra, các nơi trên Hoàng Đô đều chấn động, rất nhiều người
muốn gặp người này thế nhưng bởi vì các nguyên nhân, ở quá khứ hay là
hiện tại đều rất khó gặp mặt nó.
Hiện tại, chân thân của nó vậy mà lại xuất hiện ở Hoàng Đô Thạch Quốc,
các gia tộc lớn không ai không thất kinh, phải biết rằng năm đó có rất
nhiều người truy tìm nó, kết quả chẳng có thu hoạch gì.
Việc này muốn tạo nên cơn sóng gió ngập trời lần nữa sao? Hùng Hài Tử
của năm đó chủ động hiện thân, nó không thể đi tìm chết được khẳng định
là đã có hậu chiêu, nếu không thì dựa vào cái gì mà chiến một trận.
Đám Vũ tộc cặp mắt đỏ rực, tuy bị uy thế của Thạch Hạo chấn nhiếp thế
nhưng sát tâm vẫn như trước không hề giảm, Vũ Thần chính là nơi gửi gắm
tinh thần của bọn họ, là cuội nguồn dấu ấn vô địch của bọn họ, có thể
nào khinh nhờn?
Dù cho Vũ Thần có chuyện riêng gì đó, dẫn đến hình chiếu quá mức suy
yếu, cuối cùng bị tan rã thế nhưng bọn họ cũng khó có thể chịu đựng
được, chỉ là một thiếu niên mà thôi, nên đã cầm kiếm lên phát động một
đòn mấu chốt nhất.
"Thần không thể nhục!"
Nơi sâu trong Vũ tộc, mảnh cung điện cổ xưa, có tiếng hét truyền đến,
những nhân vật đang bế quan đã bị kinh động nên đã tĩnh lại từ trong đạo cảnh, tất cả đều xuất quan.
Thạch Hạo hờ hững nhìn về phía trước, trong lòng nó thừa nhận, Vũ tộc
thật sự rất mạnh, vừa nãy đám người này đã liên thủ và sử dụng thần
thông cấm kỵ gọi ra bóng mờ Vũ Thần, chẳng những khó mà tưởng tượng nổi
mà còn vô cùng đáng sợ và kinh người, hơi chút không cẩn thận là sẽ mất
mạng ngay.
"Không thể nhục? Chỉ cho phép các ngươi làm nhục người khác?" Thạch Hạo lạnh giọng hỏi.
Nó thu hồi kiếm gãy, bàn tay đen thui giơ lên đột nhiên vỗ về phía
trước, "Bùm" một tiếng, cung điện sụp đổ và nổ nát, lâm viên xinh đẹp
cũng rạn nứt, rất nhiều sân lớn đều hóa thành phế tích.
Nơi đó có ánh sáng vọt lên, có phù văn lấp lánh, thế nhưng không thể
thay đổi được sự thật này, đại trận không thể nào bảo vệ được cung điện, lần lượt từng mảnh kiến trúc cổ bị hủy diệt.
Cứ như là tái hiện lại ngày hôm qua, Đại Ma Thần tới đây cũng không phải như thế này sao? Hôm nay một thiếu niên cũng làm như thế, phá hủy cổ
điện Vũ tộc, đẩy ngã từng tầng sân.
Không có gì có thể so sánh được cơn tức giận của bọn họ khi chuyện này
xảy ra, đây gần giống với việc vạch trần vết xẹo cũ rồi rạch lại một
đường trên vết xẹo đó, máu chảy đầm đìa đau đớn không thôi.
Vào lúc nào, sâu trong quần thể kiến trúc đó có một đám ông lão cất bước đi tới, trong đó có trưởng bối có lão tổ, là nhóm người mạnh nhất Vũ
tộc, rốt cuộc cũng chịu xuất hiên.
Mà
lúc này, ánh sáng toàn thân của Thạch Hạo cũng thu lại, lộ ra chân
thân, đương nhiên vẫn không có bỏ đi Bất Diệt Kim Thân màu đen, bình
tĩnh cùng bọn họ nhìn nhau.
"Quả nhiên chính là nó!"
Không riêng Vũ tộc, ngay cả những người trên đường phố, cùng với đám
người trên trời cao cũng có thể thấy được hình dạng của Thạch Hạo, chính là tên nhóc hung tàn năm đó, đã đươc xác nhận rõ ràng.
Đám người Vũ tộc khó giữ được bình tĩnh, ngay cả người khác tâm tình
cũng rất phức tạp, đây chính là một người mở ra mười Động Thiên đấy, cứ
như thế hiện thân đứng ở nơi đây.
Nơi đây có người của tứ đại gia tộc, có gia tộc Thác Bạc, tu sĩ cỗ xưa,
còn có những thế lực đã bị Thạch Hạo đại sát ở Hư Thần giới, tất cả đều
tức giận.
Thế nhưng không ai dám manh động, thể hiện vừa nãy của Thạch Hạo quá đáng sợ, đó chính là sức chiến đấu của vương hầu.
Rất nhiều người chú ý tới áo giáp màu đen, cảm thấy hẳn là có liên quan tới vấn đề này.
Không dùng tới bảo thuật Côn Bằng, không có nuốt tinh khí Vũ Đạo Cửu
Trùng Thiên, Thạch Hạo cũng mất đi dị tượng chiến ý sôi trào vừa này,
hiện tại rất ôn hòa, có chút ý vị phản phác quy chân.
Trên thực tế, trưởng bối của Vũ tộc cũng đã nhìn ra được một chút manh
mối, khi hoa sen tỏa ra tựa hồ trợ giúp cho thiếu niên này, bảo thuật
này đã bị khắc chế.
"Người thiếu niên, ngươi khinh người quá đáng, ở Hư Thần giới chém giết
tộc ta, hiện tại lại tới phủ quấy phá, cho rằng tộc ta không có ai sao?" Một ông lão quát lên.
"Quá kiêu ngạo, đáng chém!"
Cường giả khác của Vũ tộc hùa theo, rất nhiều người đã tự mình trải qua
chuyện ở Hư Thần giới. Năm đó từng bị thiếu niên này chém rớt đầu lâu,
phải tĩnh dưỡng rất dài trong thế giới hiện thực, chuyện này khó mà quên được.
Loại đau khổ này, loại sinh tử kia, chẳng hề khác với khi xảy ra ở ngoài hiện thực cả.
"Cũng chẳng phải là ta khinh người quá đáng cả, mà là các ngươi quá mau
quên đi những việc mà mình đã làm? Ta tới nơi đây bất quá cũng chỉ là
phản kháng mà thôi. Các ngươi làm quá nhiệt tình, có thể chỉ nhớ đến tới việc người khác đâm ngươi một nhát, còn sẽ không bao giờ nhớ tới bản
thân đã phạm sai lầm những gì." Thạch Hạo đáp.
"Ngươi đến tốt cùng là ai?" Đang lúc này, một vị trung niên đột nhiên
quát lên, con mắt trong vắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo, muốn từ trên gương mặt của nó tìm ra manh mối gì.
Bởi vì, có một số người ở trong tộc hoài nghi, tên nhóc hung tài này có
khả năng là "mối họa" đáng lẽ phải chết đi năm đó, chính là con của
Thạch Tử Lăng.
"Ha ha... ha ha ha..." Thạch Hạo cười to, mắt nhìn về phía người kia,
không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, gần như tiếng cười đó là chính
là sự khinh rẻ sĩ nhục khiến cho đám người Vũ tộc thấy đặc biệt chói
tai, phàm là những người hiểu chuyện năm đó thì cả người run lên!
"Lấy kính Thấu Cốt ra!" Một ông lão nói nhỏ, ông ta nhìn chằm chằm Thạch Hạo, tâm không thể yên được, vẻ mặt càng ngày càng căng thẳng, cảm thấy có chuyện không hay.
"Các ngươi nhìn kìa?" Một nhân vật trọng yếu khác mở miệng, hỏi dò người khác, phát hiện ra được, đuôi lông mày nơi khóe mắt của nó rất giống
Thạch Tử Lăng, mà cũng có một tia thần vận của Đại Ma Thần.
Chuyện này khiến cho đám nhân vật trọng yếu sắc mặt vô cùng khó coi, rất không được tự nhiên, trái tim đập loạn xạ, tên nhóc này... lẽ nào còn
sống thật?
Ban đầu, cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi chưa từng xem là thật,
thế nhưng khi đối diện thì khiến cho bọn họ càng thêm chắc chắn.
"Kính Thấu Cốt đã mang tới." Có người nói nhỏ rồi đưa ra một hộp đá màu
xám như bị bụi bặm chôn vùi, lờ mờ không chút ánh sáng, tràn ngập hơi
thở của thời gian.
"Người của Vũ tộc đang làm gì thế, hình như mang tới một cổ bảo vô cùng
ghê gớm." Bên ngoài phủ đệ có người nói nhỏ, dõi mắt nhìn vào bên tỏng.
Khi hộp đá mở ra, bên trong có lót một tấm da thú, vị trung niên đó
nhanh chóng mở ra rồi lấy ra một cốt kính được mài dũa từ nguyên thủy
phù cốt, có ánh sáng lộng lẫy,
"Xoẹt" một tiếng, cốt kính thức tỉnh, lượn lờ ráng màu, phóng ra từng tia phù văn tràn ngập một luồng sức mạnh thần bí.
"Ồ, đây chẳng lẽ là kính Thấu Cốt ở trong truyền thuyết, có thể chiếu
thần hồn, lộ ra huyết thống và xương cốt bản nguyên?" Nơi xa trên không
trung có vương hầu kinh ngạc thốt lên.
"Vũ tộc quả nhiên ghê gớm, không hổ từng là thế gia của Thần Linh, ngay
cả thánh vật Thượng Cổ mà cũng có, thật là bất phàm." Có người thán
phục.
Ánh sáng kia xếp thành ký hiệu đặc biệt, toàn bộ mặt kính dường như có
mắt, chiếu ra một chùm sáng kỳ dị kinh động đến những nhân vật cấp vương hầu, bọn họ đã nhận ra vật ấy,
Kính Thấu Cốt, có thể tìm hiểu huyết thống bản nguyên, cùng với kính
Chiếu Yêu có tác dụng như nhau, có thể nhìn ra lai lịch của người trong
gương.
Từng tia ánh sáng kỳ dị tỏa ra, chiếu thẳng về phía Thạch Hạo, nó cũng
từng nghe nói qua kính Thấu Cốt, vật này không có sức chiến đấu mà chỉ
có thể nhìn ra một ít "chân tướng", kém xa kính Chiếu Yêu đầy mạnh mẽ
kia.
Bởi vị, nó cũng chẳng e ngại gì, khóe miệng nở nụ cười khẩy, vô cùng thoải mái, quét nhìn đám người Vũ tộc.
"Cái gì... Là nó... chính là nó!" Người trung niên đang điều khiển kính
Thấu Cốt kêu lên, tay run rẩy suýt chút nữa đã làm rơi bảo kính, trên
mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng với một tia sợ hãi.