Là một tờ kinh thư, nói chính
xác là một phương thuốc cổ, ghi chép phương pháp chế thuốc, ẩn chứa sự
ảo diệu của việc đoạt tạo hóa thiên địa.
Đây cũng không phải là một phương thuốc bình thường, chủ dược chính là
sinh linh thần tính bên trong Hỏa vực này, tiến hành rèn luyện rồi tích
tụ tinh hoa thần tính sau đó tạo thành mảnh vỡ phù văn để tẩm bổ cho bản thân.
Nói tóm lại, chính phương thuốc cổ này đã biến Hỏa vực này thành bảo
địa, khiến cho người ta lột xác và thăng hoa ở nơi này, lợi dụng nơi đây để đạt được kết quả lớn nhất.
Hỏa vực là một vùng đất hiếm thấy, những sinh linh được sinh ra đều có
tinh hoa thần tính, có thể giúp người ta đột phá và ngộ đạo, là thứ hiếm thấy trong thiên hạ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho một vài thế lực lớn ở vực ngoại
tìm tới Hỏa tộc, bọn họ muốn tìm hiểu xem nơi này giấu giếm bí mật gì,
tại sao lại tạo nên tình huống như thế.
Nhưng Thạch Hạo cũng chẳng thèm để ý tới những chuyện này, nó chỉ muốn
tăng thực lực bản thân lên mà thôi, chỉ có đạt mới một độ cao nhất định
thì mới có niềm tin và thực lực để điều tra căn nguyên mà thôi.
Phương thuốc cổ xưa này có ghi chép một vài sinh linh ẩn chứa tinh hoa
thần tính nhiều nhất, nếu như có thể bắt lấy thì sẽ vô cùng hữu hiệu cho việc ngộ đạo và phá quan.
Nhưng mà, những sinh linh này muốn bắt lấy thì vô cùng khó khăn, bình
thường cũng rất khó kiếm, cũng mà bên trong tờ kinh văn này có ghi chéo
một số phương pháp bắt giữ.
"Không có gì, ta chỉ muốn phá quan, ta phải không ngừng đột phá, khoảng
thời gian sau này ta muốn đóng đô ở nơi đây luôn!" Giọng điệu của Thạch
Hạo rất kiêng định.
Hiện tại tình huống trong Hỏa vực rất phức tạp, có cường giả của vực
ngoại, còn có những con cháu vương hầu của Hỏa tộc, cũng có thể có những người đang ẩn náu để liên lạc với Hỏa Hoàng.
Thạch Hạo cũng không muốn va chạm với bọn họ, yên tĩnh tu hành thì tốt
hơn, không có gì trọng yếu hơn việc tăng cao thực lực, đây là một thế
giới tàn khốc, chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới có thể đứng vững không
ngã được.
Nó tiếp tục tìm kiếm những sinh linh được ghi chép trên tờ giấy bằng đồng thau kia, kết quả cũng chẳng có phát hiện gì.
Trong lúc vô tình, nó đi vào nơi sâu trong tổ địa Hỏa tộc, khu vực này
không còn là sa mạc bao la nữa mà xuất hiện những ngọn núi khổng lồ có
dung nham không ngừng chảy xuống.
Đây là một khu vực vô cùng nguy hiểm, hơi chút là sẽ gặp nguy hiểm ngay, cứ như là núi lửa đang phun trào vậy, tỷ như dung nham như nước thủy
triều dâng trào, đây chính là một thế giới thuộc về lửa.
"Gào..."
Đột nhiên, một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ một ngọn núi đá nơi phương xa truyền ra, khiến nơi đây trở lên náo loạn, rất nhiều người
chạy trốn.
Đó là một con trâu khổng lồ, toàn thân đen thui, đạp trên dung nham lao
thẳng ra ngoài, vô cùng hung hăng, bên dưới móng chân ánh lửa lượn lờ,
khí tức dâng trào.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người thây đổi sắc mặt, nó đứng trên một
ngọn núi lớn, có người quấy rầy sự yên tĩnh của nó, kết quả là ngọn núi
đó đổ nát kèm theo đó là dòng dung nham cuồn cuộn ào xuống.
Ban đầu có một vài người vây công chống lại con sinh linh mạnh mẽ này,
muốn luyện hóa nó thế nhưng rất nhanh mọi người đã chịu không nổi, con
trâu điên này quá lợi hại, gần tiếp cận với vương hầu.
Nơi đây xuất hiện thương vong, mười mấy người chôn thây dưới chân nó,
một trận ánh lửa vụt qua lại có thêm sáu bảy người hóa thành tro tàn,
thực lực cách biệt quá lớn.
Thạch Hạo nhìn thấy thì vui mừng, con trâu lớn này chính là một trong những sinh linh nó đang tìm, có tác dụng vô cùng lớn.
Nó lập tức tiến lên nghênh chiến, chuẩn bị đối phó với con trâu lớn này, lúc này có một đám người đang chạy tán loạn xuất hiện, thấy một kẻ điên đi tim chết thì vô cùng vui sướng.
Cũng có người lo lắng hô lớn về phía nó: "Không phải ngươi rất khoác lác rằng mình rất mạnh đấy sao, một con trâu lớn xuất hiện, nhanh đi giết
nó đi."
"Bằng hữu, nhanh chóng hỗ trợ cứu lấy Linh Phượng!"
Đây là vài gã thiếu niên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, tràn đầy bất lực, sau
khi nhìn thấy Thạch Hạo thì lớn tiếng cầu viện, muốn nó giúp đỡ cứu lấy
thiếu nữ đang bị con trâu lớn kia truy đuổi.
Thạch Hạo nghe thế thì nở nụ cười, đúng là khéo lại gặp phải thiếu nữ
mắt to đang gặp phải nguy hiểm, mấy người người này chính là những người có giao tình với Hỏa Linh Nhi, đương nhiên nó sẽ không khoanh tay đứng
nhìn rồi.
Con trâu này rất lớn, cả người đen thui, lớp da giống như là tơ lụa vô
cùng óng ánh, dung nham xung quanh sôi trào, vô cùng hung hãn.
Thạch Hạo sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên nhanh chóng ra tay, lấy
ra cung Phong Lôi Giao, kéo mạnh, xoẹt một tiếng, một vệt kim quang bay
ra bắn thẳng về mắt phải của con trâu lớn.
"Ò!"
Cảm nhận được sự uy hiếp, con trâu lớn hất đầu né tránh mũi tên này, trong con ngươi phun ra ánh lửa nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo xông về trước, không ngừng giương cung mở tên, chuẩn bị bắn
giết con trâu lớn này, từng luồng lưu quang bay qua vô cùng rực rỡ, cứ
như là rất nhiều cầu vòng lượn qua bầu trời.
"Linh Phượng, mau lùi lại!" Có vài gã thiếu niên hô lớn, đồng thời có
chút xấu hổ, vào thời khắc quan trọng thiếu niên mà bọn họ cho là hèn
mọn kia lại xuất thủ cứu giúp.
Thiếu nữ mắt to chạy ra, suýt chút nữa đã chôn thấy tỏng dung nham,
trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi, nhìn thấy bóng lưng của Thạch Hạo thì ngơ ngác không nói gì, lát sau mới nói: "Lẽ nào là bằng hữu của công chúa?"
Con trâu lớn này rất khó đối phó, Thạch Hạo lựa chọn dung hợp với Bất
Diệt Kim Thân, mặc vào một lớp chiến y màu đen, nó sợ dây dưa quá lâu
thì lại xảy ra biến cố gì nữa.
Sau một khắc, nó lại giương cung, những mũi tên bắn ra hoàn toàn khác
nhau, gió nổi vù vù, quỷ khóc thần gào, những mũi tên này hóa thành giao long quấn quanh giông tố, âm thanh điếc tai.
"Bụp" một tiếng, trâu lớn trúng phải tên, lúc này gầm lên đầy giận dữ,
những cột máu tươi bắn mạnh lên, cặp mắt nó đỏ rực như muốn phun ra
ngoài, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Chiếc cung này quả nhiên có cái gì đó rất quái lạ, cho dù ta mạnh cỡ
nào thì nó vẫn có thể tiếp nhận được, dù bước vào vương hầu thì vẫn có
thể sử dụng." Thạch Hạo khẽ nói.
"Ò ò...." Trâu lớn gầm lên một tiếng dài, hai cái sừng trên đầu phóng ra hóa thành hai thanh loan đao màu đen, cắt phá trời cao, nhanh chóng
chém tới.
Thạch Hạo kinh ngạc, con trâu lớn này rất là lợi hại, gần như đạt tới
vương hầu, nếu không phải hợp nhất với Bất Diệt Kim Thân thì xử lý có
chút không dễ.
Nó nhanh chóng né tránh, lần nữa giương cung, lần này thì vận toàn bộ
lực bắn ra một tên, tiếng vù vù vang lên, một con giao long thật lớn
đánh về trâu điên.
"Bụp!"
Lần này nó đã bị thương nặng, hai sừng bay về để phòng ngự nhưng không
thể nào ngăn cản được, cả hai đều bị đánh nứt khiến cho nó không ngừng
hộc máu.
Mấy ngày này đều là nó đi giết người, hiện tại lại bị người gây thương
tích lập tức khiến hung tính của nó bùng phát, cả người phát sáng, phù
văn dày đặc, nó như phát điên nhằm thẳng hướng Thạch Hạo.
"Mau lui lại!" Mấy thiếu niên đứng sau thiếu nữ mắt to sợ hãi kêu lên.
Con trâu lớn này đang liều mạng, khoảng cách gần như thế thì cho dù mở
cung lần nữa cũng chẳng kịp, chỉ trong giây lát thì sẽ va vào Thạch Hạo
rồi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, một con mãnh thú tiếp cận vương hầu như thế
thì một thiếu niên không thể cứng rắn chống đỡ được, khó mà đối kháng
lại, chỉ có đánh tầm xa thì mới là chính đạo.
Nhưng mà, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Thạch Hạo thu lại
trường cung, vỗ ra một chưởng, bịp một tiếng, vậy mà nắm chặt lấy đầu
của nó khiến cho nó phải dừng lại.
"Bịp!"
Tiếp theo, Thạch Hạo bỗng nghiêng người, sau đó hóa chưởng thành đao bổ
mạnh xuống, roạt
một tiếng chém đứt đầu trâu khổng lồ đó, đánh gục một
con hung thú như phát điên.
Những người kia hóa đá, một con trâu điên mạnh mẽ như thế lại bị chém một cách đơn giản?!
Trên thực tế, Thạch Hạo dung hợp với Bất Diệt Kim Thân, có thể chính chiến với vương hầu chớ đừng nói tới con trâu lớn này.
"Ngươi... thật sự là bằng hữu của công chúa Linh Nhi?" Một thiếu nữ nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Thạch Hạo trả lời.
Sau đó, nó tiến hành xử lý con trâu quý này, không sai, dưới cái nhìn
của nó, khắp nơi trên thân thể của con trâu điên này đều là vật quý cả.
"Mời các ngươi ăn một bữa tiệc lớn." Thạch Hạo bắt chuyện.
Cuối cùng, một ít bộ phận của con trâu lớn này bị nướng chín, huyết nhục còn sót lại vẫn to như một ngọn núi nhỏ.
Mấy người này muốn hỏi lai lịch của Thạch Hạo, nó chỉ cười cười nhưng
không có trả lời, sau đó bắt đầu ra tay, rèn luyện lấy cốt tủy cảu con
trâu này rồi cẩn thận thu lấy.
Sau đó, nó thu toàn bộ vào chén Hóa Thiên, dựa theo ghi chép trong
phương thuốc cổ xưa kia bắt đầu khống chế hỏa hầu tiến hành rèn luyện.
Theo nội dung phương thuốc, cần phải phối hợp thêm vài dược liệu nữa,
nhưng mà nó biết tìn đâu đây, cho nên cũng chỉ có thể rèn luyện chủ dược này thôi.
Con trâu lớn như tòa núi nhỏ rơi vào trong chén Hóa Thiên, thu nhỏ lại
dài chừng một tấc, rèn luyện một phen thì nhanh chóng khô héo lại, cuối
cùng bắt đầu thành tro nhưng còn lưu lại một giọt chất lỏng màu vàng rất nhỏ.
Trong quá trình này, Thạch Hạo đầu đầy mồ hôi, lửa mà nó sử dụng chính
là đạo hỏa của bản thân, cẩn thận không chế, dựa theo nội dung trong
phương thuốc mà tiến hành, thật sự tiêu hao tâm thần rất nhiều.
Chén nhỏ khẽ lắc, từng luồng tro tàn bay ra, cuối cùng chỉ còn lại một giọt chất lỏng mày vàng óng, tỏa ra mùi thơm ngát.
"Đây chính là vật chất thần tính?" Thạch Hạo kinh ngạc, nó biết bên
trong còn có một chút tạp chất nữa cần phải tinh luyện hoàn toàn, phỏng
chừng chỉ còn lại một phần mười mà thôi.
Thạch Hạo cũng không có tiếp tục nữa, mà cho thẳng vào trong miệng, nuốt ực một cái.
Trong nháy mắt, cả người tỏa ra kim quang sáng lóa, khí tức mạnh mẽ hơn một chút.
"Hiệu quả nhanh thiệt nhen." Nó vô cùng khiếp sợ.
Mấy người bên cạnh thấy rõ, là một con trâu lớn đã tiếp cận với vương
hầu thế mà khi luyện ra chỉ còn lại một chất lỏng nhỏ? Không cần nghĩ
cũng biết nó quý giá đến chừng nào.
"Các ngươi có biết ở chổ nào còn có sinh linh cỡ thế này không?" Thạch Hạo hỏi.
Vài gã thiếu niên đờ ra, tên nhóc này mới nếm chút mật ngọt mà đã muốn đi diệt sinh linh cấp độ cỡ này?
"Nơi sây trong tổ địa hẳn là có không ít, thậm chí cũng có tồn tại vương hầu nữa, cực kỳ nguy hiểm." Thiếu nữ mắt to đáp.
"Đi, các ngươi dẫn ta đi thử." Thạch Hạo nói.
Vài gã thiếu niên hai mắt nhìn nhau, sau đó lộ vẻ hưng phấn.
Hai ngày sau, Thạch Hạo lại giết chết một con sư tử bạc, toàn thân trắng như tuyết, thực lực mạnh mẽ, cũng giống như thế bị luyện thành một giọt chất lỏng thần tính nhỏ xíu.
"Vì sao ngươi lại lưu lại cốt tủy thế?" Thiếu nữ mắt to không rõ.
"Tự nhiên sẽ có tác dụng thôi." Thạch Hạo mỉm cười.
Trên phương thuốc có ghi chép, những sinh linh ẩn chứa tinh hoa thần
tính nhiều nhất thì bắt giữ vô cùng khó, cần phải dùng mồi nhử thật ngon thì mới có thể dẫn dụ chúng tới được.
Trâu lớn, sư tử bạc rất mạnh, những cũng không phải là những thứ Thạch
Hạo muốn nhất, vật chất thần tính ẩn chứa trong hai con sinh linh này
không thể sánh được sinh linh được nói tới trong phương thuốc kia được.
Căn cứ theo ghi chép của tời giấy đồng thau, càng là cốt tủy của sinh linh mạnh mẽ thì càng là mồi nhử hữu hiệu nhất.
Nó hong khô cốt tủy của hai sinh linh này rồi nghiền nát thành bột phấn, sau đó hỏi mấy gã thiếu niên: "Nơi nào thì có hồ lớn thế?"
Đương nhiên, hồ nước mà nó nhắc tới tự nhiên chỉ hồ dung nham, cũng
không phải mang ý nghĩa là hồ nước, bởi vì nơi đây cơ bản không có nước, hoàn toàn nóng rực.
"Để làm gì?"
"Tu hành." Thạch Hạo đáp, chuyện này liên quan với việc nó có thể đột
phá hay không, nếu như may mắn, đoạt được đủ nhiều sinh linh kia thì có
thể nó lại tiếp tục đột phá lần nữa.
Sau nửa canh giờ, bọn nó đi tới cạnh một cái hồ lớn, nhiệt độ vô cùng cao, dung nham sôi trào, không thể nhìn thấy phần cuối.
"Không sai, cái hồ này cũng được." Thạch Hạo cẩn thận rắc những bột phấn cốt tủy kia vào trong hồ.
Đây là cốt tủy của hung thú đã tiếp cận vương hầu, lại được Thạch Hạo
luyện hóa nên vô cùng óng ánh, sau khi rơi vào trong dung nham thì lấp
lánh hào quang, vẫn không có hóa thành tro, hơn nữa lại tràn ngập mùi
thơm.
"Bên trong dung nham có thứ gì..." Mấy gã thiếu niên lẩm bẩm, cơ bản không tin bên trong có sinh vật linh tính sinh sống.
Chờ đợi hơn nửa canh giờ, Thạch Hạo vẫn rất kiên trì, cuối cùng lại rắc phần bột phấn cốt tủy còn lại vào hồ.
Lại đợi thêm nửa canh giờ, Thạch Hạo cau mày, trong lòng có chút lo
lắng, lẽ nào sinh linh kia đã tuyệt chủng, hiện tại đã không còn một ai?
Bỗng nhiên, nó cảm nhận được một loại gợn sóng mà lại có linh khí dập
dờn, tiếp theo nhìn thấy những đốm kim quang, một đám sinh linh đang bơi lội trong dung nham, không ngừng nuốt lấy những bột phấn cốt tủy này,
nhanh chóng tiến tới.
"Hả, đó là... một đàn cá?"
Vài gã thiếu niên đờ ra, vô cùng kinh ngạc, bên trong dung nham lại có những con cá sinh tồn? Trước giờ chưa từng nghe qua!