Tần Siêu, thiên tư cực cao,
trong thế hệ tuổi trẻ cũng tính là một kỳ tài, nếu không phải ham mê nữ
sắc, tu hành không dốc toàn lực thì thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Trên thực tế, con cháu của Bất Lão sơn không có một người phàm tục,
huống hồ xuất thân của hắn không đơn giản, là huyền tôn* của một đại
nhân vật, được cho rằng huyết thống cực cao, tiềm năng vô cùng lớn.
(*): Cháu bốn đời.
Vì nâng cao sự hiểu biết, vì theo đuổi Thiên Thiên quận chúa nên hắn đã
tới nơi này, trong nhận thức của hắn đây là một vực vô cùng lạc hậu,
thiếu hụt gái đẹp, càng không có thiên kiêu, sâu trong lòng xem thường
một vực này.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, quát mắng một tên thổ dân của vực này, lệnh cho tên thổ dân này cút xa khỏi Thiên Thiên quận chúa, nhưng lại không ngờ
ăn phải quả đắng bị người ta bạt tai ngay tại chỗ, vô cùng nhục nhã.
Tần Siêu đến từ Bất Lão sơn, những nơi đi qua con cháu thiên tài của các đại giáo ai ai không muốn kết giao, chủ động bắt chuyện, chắc chắn
không đời nào đi đắc tội cả, nhưng cái Hoang Vực mà hắn xem thường này
lại có người dám nhục hắn như thế.
Bạt tai hắn, trong Bất Lão sơn dù là cha mẹ hay là trưởng bối cũng chưa
từng làm như thế, mấy ngày này khiến hắn tức đến nổ phổi, mỗi giờ mỗi
khắc đều ngóng trông việc trả thù.
Cho nên, lần trước dẫn người đi tới thì thiếu niên này đã rời đi khiến
hắn vô cùng giận dữ không có chỗ phát tiết. Hôm nay gặp lại Thạch Hạo,
tự nhiên là cơ hội để trả thù, cặp mặt của hắn trở nên lạnh như băng.
"Ngươi trốn nữa đi?!" Tần Siêu lạnh lùng nói, cao thủ trong tộc có mặt
nên tự nhiên hắn chẳng lo sợ gì nữa, hắn có sự tự tin này, bởi vì người
của Bất Lão sơn xuất hiện, ai dám làm trái? Dù là Bổ Thiên giáo, Tây
Phương giáo cũng phải kiêng kỵ không muốn xung đột.
Nơi đây trở nên yên tĩnh, rất nhìn tu sĩ im lặng đứng xem, ngay cả sinh
linh của vực ngoại cũng không mở lời, không ai dám trêu chọc Bất Lão sơn cả, tộc này không nhiều người nhưng lại có thể chống tại Tiệt Thiên
giáo, Tây Phương giáo, mà quan trọng nhất là luôn luôn bao che con cháu, ai dám đối địch với họ?
Mấy người này lo lắng cho tiểu Thạch, cảm thấy đáng tiếc, vốn là một
thiếu niên vô cùng kinh diễm, tiền đồ không thể đo lường được nhưng giờ
lại phải chết trong tay Bất Lão sơn, đúng là quá đáng tiếc mà.
Thạch Hạo nhìn thoáng qua, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, chỉ là đảo qua trên
người của hắn mà thôi chứ cũng chẳng thèm để ý gì cả, xem thường với
việc nói chuyện cùng hắn.
Điệu bộ này, ánh mắt này thể hiện thẳng thừng, được rất nhiều người
trông thấy thì ai cũng chấn động, thiếu niên này không thèm để ý tới
công tử của Bất Lão sơn, đây là sự sỉ nhục và khiêu khích với tộc này?
Nên biết, theo một ý nghĩa nào đó, Bất Lão sơn còn đáng sợ hơn cả Bổ
Thiên giáo, bởi vì Bổ Thiên giáo đệ tử đông đảo, trải rộng các vực, khi
xảy ra chuyện thì không thể đi đòi hết các lời giải thích được. Mà Bất
Lão sơn, chỉ tập trung ở trong một ngọn thánh sơn, nhân số ít nhưng lại
quý, nếu bị làm nhục thì cần phải đi quét ngang đối phương.
Vẻ mặt của Tần Sương lúc này đanh lại, cảm thấy bị sỉ nhục, đó là dáng
vẻ gì chứ? Không thèm chú ý tới mình, trước mặt nhiều người như thế mà
làm như vậy chẳng khác nào lần nữa bạt tai hắn vậy.
Thạch Hạo không để ý, không có nghĩa là Đại Hồng Điểu sẽ biết điều, nó
liếc xéo thanh niên tóc tím, nói: "Lần trước bị tát cho sái quai hàm,
mặt mày bầm dập không còn hình thù, ngươi không thấy dị khi nói chúng ta trốn hả? Lúc đó tên hề nào co đuôi chạy trốn, giờ lại tới đòi đánh?"
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, hai thứ
này Đại Hồng Điểu đều nói ra cả khiến cho lòng người sáng khoái vô cùng, cảm thấy vô cùng hả dạ.
Không ít người ghét Tần Siêu thế nhưng nhưng ghét thì ghét mà chẳng làm
được gì, có người dám đánh hắn, dám chế nhạo hắn, khiến cho các cường
giả cứ như là đang được ăn nhân sâm vậy, tất cả lỗ chân lông trên người
đều như được thư giản.
"Các người giỏi lắm!" Tần Siêu lạnh giọng nói, trên mặt hắn rất rát,
trước mặt nhiều người mà bị sỉ nhục như vậy, hắn muốn lột da róc xương
Đại Hồng Điểu và Thạch Hạo ngay tại chỗ.
"Tự nhiên chúng ta phải giỏi rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy một tên hề
bị đánh bầm dập mà vẫn muốn ăn đòn lần nữa, thật sự rất thoải mái nhen." Đại Hồng Điểu nói.
Trong lòng mọi người giật giật, đây là không nể chút mặt mũi nào cả,
khẳng định tránh không khỏi một trận chiến, dám chế nhạo công tử của Bất Lão sơn thì có thể bỏ qua ư?
Hỏa Linh Nhi đã tới, khi nhìn thấy Thạch Hạo thì lộ vẻ vui mừng, nhưng
lại nghĩ tới địch thủ mà nó muốn đối mặt thì cảm thấy lo lắng, đối mặt
với cổ giáo như Bất Lão sơn này thì cho dù là Hỏa quốc cũng thấy khó
khăn.
Vào lúc này, Cửu đầu sư tử cả người tỏa ra ánh vàng sải bước đi tới, có
một loại uy nghiêm nhìn chằm chằm những người kia, muốn sóng vai chiến
đấu cùng Thạch Hạo.
Thiên Thiên quận chúa, được xưng là một trong Huyền Vực Thập Mỹ, mắt
ngọc mày ngài, kinh ngạc nhìn Thạch Hạo, lần trước gặp mặt quả nhiên là
tiểu Thạch, không nghĩ tới nó không có cao chạy xa bay mà lần nữa nổi
lên xung đột với Tần Siêu.
"Thủ Thành trưởng lão, trấn áp bọn chúng!" Sắc mặt Tần Siêu tái xanh,
bởi vì hắn nhìn thấy vẻ khác thường trong mắt của Thiên Thiên quận chúa, đó là dành cho Thạch Hạo chứ không phải cho hắn, cảm giác bị sỉ nhục
lại gia tăng còn có vẻ tức giận không nói nên lời.
"Tiểu hữu, ngươi hùng hổ dọa người như thế, có thấy hơi quá không?" Trưởng lão Tần Thủ Thành của Bất Lão sơn nói.
Thạch Hạo lần nữa cảm nhận được luồng sát cơ kia, nó đã rõ trong đây có
vấn đề, có thể nó có quan hệ máu mủ với Bất Lão sơn thế nhưng Tần Thủ
Thành vẫn muốn giết chết nó, trong việc này có điểm cổ quái.
"Xin hỏi ta hơi quá ở điểm nào? Người trẻ tuổi của bộ tộc các ông không
biết trời cao đất rộng dám la hét trước mặt ta, ta đã không tính toán gì rồi, một chữ cũng không có thì sao lại nói là hùng hổ dọa người chứ?!"
Thạch Hạo trầm giọng nói.
Việc này rõ như ban ngày, Tần Siêu của Bất Lão sơn vênh váo hung hăng,
Thạch Hạo chỉ chỉ là sỉ nhục hắn mà thôi chớ cũng không có thèm để ý.
"Con chim nhỏ kia, nếu không có sự đồng ý của ngươi thì sao nó dám nói
năng linh tinh được?" Tần Thủ Thành vẻ mặt vô cùng bình thản nói.
"Con mắt nào của ông thấy ta đồng ý cho nó?" Thạch Hạo sắc bén như là thanh kiếm lạnh giọng nói, một luồng sát khí tràn ra.
Đây là muốn uy hiếp Bất Lão sơn, mọi người khiếp sợ, thiếu niên này quả
nhiên ngang tàn, không hổ là thiếu niên Chí Tôn của Hoang Vực!
"Lão già thúi, đừng có cậy già mà lên mặt, đồ không biết liêm sỉ!" Đại Hồng Điểu kêu la.
"Tiểu bối, ngươi đang cố ý gây hấn với bộ tộc ta sao?" Tần Thủ Thành giận tái mặt.
"Đừng chọn việc khiêu chiến với sự kiên nhẫn của ta!" Thạch Hạo lên tiếng, trong lời nói mang theo vẻ không vừa lòng.
Thời khắc này mọi người xem như hiểu được cái gì gọi là kẻ mạnh, đây là
uy hiếp một cách trắng trợn với Bất Lão sơn, không hề sợ hãi chút nào.
"Lẽ nào hắn đã phong Vương, thực lực đạt tới Liệt
Trận cảnh?!" Ban đầu
mọi người vẫn cho rằng nó dựa vào "khu vực" của thân thể để quyết đấu,
hiện tại hoàng toàn hoảng sợ.
Nếu đã tấn cấp Liệt Trận cảnh thì kinh người tới dường nào? Một Vương
mười lắm tuổi, chỉ vừa tưởng tượng thôi cũng đã khiến người ta chấn động và điên cuồng rồi, từ xưa tới nay có bao nhiêu người ở độ tuổi này mà
lại có thành tựu như vậy!
Đây là một tên yêu nghiệt, một tên yêu nghiệt không ngừng sáng tạo kỳ tích!
Rất nhiều người hồi hộp, đặc biệt là ngươi của Hoang Vực, nếu như đợi
tới lúc Thạch Hạo trưởng thành thì sẽ có thành tựu nghịch thiên cỡ nào
đây?
"Thủ Thành trưởng lão còn đợi gì nữa, giết chết hắn đi!" Tần Siêu lạnh
lùng nói, hắn biết, trên người vị trưởng lão này có đại sát khí tuyệt
đối có thể chém chết người này.
"Ngươi quá đáng ghét!" Thạch Hạo ra tay, hóa thành một luồng kim quang
nhàn nhạt sau đó một cái bạt tai đánh tới, lúc này khó có ai ngăn cản
được.
Bởi vì, đây là thân pháp của Côn Bằng, nhanh tới cực hạn, dù là người
trung niên cụt tay hay là Tần Thủ Thành chỉ biết giương mắt nhìn, khó có thể ngăn cản.
Rầm một tiếng, nửa mặt của Tần Siêu nát bét, cả người bay ngược ra sau, máu tươi tuôn trào xẹt qua không trung.
Mọi người hoảng sợ, đây là con cháu vô cùng yêu quý của một vị đại nhân
vật nào đó, nếu như ông ta biết được thì nhất định sẽ là một đại họa,
không cách nào cho qua được!
Lùi một bước mà nói, chỉ dựa vào việc là con cháu của Bất Lão sơn thôi
thì truyền thừa cổ xưa này cũng không bao giờ bỏ qua việc này.
Chuyện tình vẫn chưa kết thúc, trong chớp mắt Tần Siêu bị đánh bay ngược ra sau thì Thạch Hạo bước đi trong hư không, một cước hạ xuống đạp
thẳng lên trên người hắn, tiếng răng rắc vang lên, gân mạch bị hủy, phế
bỏ hoàn toàn.
"Lưu lại một thân tu vi của ngươi không biết sẽ có bao nhiêu người gặp
xui xẻo mà bị ngươi ức hiếp, hôm nay phế ngươi vậy! Nhưng mà, vẫn chưa
xác định chắc chắn về mối quan hệ kia nên tha ngươi một mạng!" Thạch Hạo lên tiếng.
Không có ai biết, cái mối quan hệ mà nó nói tới là thứ gì, chỉ có Tần Thủ Thành nhíu máy lại, cảm thấy rất bất an.
Thế nhưng, rất nhanh Tân Thủ Thành lại tràn ngập sát ý, vậy mà lại có
người dám chống lại Bất Lão sơn, phế bỏ con cháu hạch tâm, đây là một sự khiêu khích nghiêm trọng!
Tần Siêu rơi mạnh ở trong sân, lăn lộn dưới mặt đất, hắn biết mình đã bị phế, một thân tu vi hóa thành hư ảo, trong nháy mắt huyết thống khô cạn không ít, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Nơi đây trở nên ầm ĩ, mọi người giật mình vì sự ngang tàn và quyết đoán của Thạch Hạo!
"Không hề sợ Bất Lão sơn, muốn nghịch thiên ư?"
"Được lắm, thiếu niên Chí Tôn của Hoang Vực, loại dũng cảm này người thường khó có thể với tới."
Sinh linh của vực ngoại đều hãi hùng khiếp vía, rất nhiều cường giả tự
hỏi mình có dám trêu chọc Bất Lão sơn không? Hiển nhiên là không dám,
nhưng trước mắt, một thiếu niên lại có dũng khí hơn người như vậy.
Nếu nói ai vui nhất tự nhiên chính là Thiên Thiên quận chúa, nàng luôn
bị tên Tần Siêu này quấy rầy, phiền muộn không thôi nhưng mà chẳng có
chút biến pháp nào để thoát khỏi hắn, hiện tại cũng được an tâm rồi.
Nhưng mà, nàng lại thấy tiếc cho Thạch Hạo, phế Tần Siêu như vậy tương
lai sẽ có kết quả tốt ư, nàng biết rõ thủ đoạn kinh khủng của nhân vật
kia.
"Ngươi..." Người trung niên cụt tay tức giận, chỉ thẳng mặt Thạch Hạo,
quát lớn: "Chém hậu nhân của bộ tộc ta, ngươi muốn là địch của Bất Lão
sơn ta rồi?"
Thạch Hạo hờ hững đáp: "Tôn giả của Bổ Thiên giáo ta còn dám chém huống
chi là một tên ngu xuẩn không biết trời cao đất dày của Bất Lão sơn, cho dù giết thì đã làm sao!"
Nó ngang ngược như thế đó, khiến cho rất nhiều thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.
Người trung niên của Bất Lão sơn im lặng, hắn cũng nghe được lời đồn đại kia, Thạch Hạo từng chém qua Tích Hoa bà bà ở Hư Thần giới, gan to bằng trời!
Mọi người sực tỉnh, quả thật Thạch Hạo có cái tư cách ngang tàn đó, lúc
trước còn dám hò hét trước mặt Bổ Thiên giáo, Bất Lão sơn cũng là đạo
thống cùng cấp bậc, nó có gì mà không dám?
Ở bên ngoài, Nguyệt Thiền tiên tử sắc mặt có chút không được tự nhiên,
nếu như nói ngoại trừ Bất Lão sơn ra thì ai buồn bực nhất, tự nhiên
chính là nàng, vô duyên vô cớ bị người vách áo xem sẹo.
Sắc mặt của Tần Thủ Thành lạnh như nước, nói: "Có thể ngươi có chút quan hệ với bộ tộc ta, hôm nay ta nghĩ ngươi hơi quá, cứ nhận lỗi rồi bó tay chịu trói theo ta về Bất Lão sơn, ta có thể cân nhắc xử nhẹ cho ngươi."
"Ông tỉnh ngủ chưa thế hả? Còn dám nói năng lỗ mãng nữa, bản thân còn
khó giữ nữa là!" Thạch Hạo cười gằn, trước kia từ nhóc tỳ cho tới Hùng
Hài Tử, giờ đang từ từ lớn lên, nó chưa từng khúm núm ai bao giờ, kể cả
là người của Bổ Thiên giáo, giờ chỉ là một Bất Lão sơn thì đã sao?!
Nếu như đã có quan hệ máu mủ với Bất Lão sơn thì nó cũng muốn xem thử, tộc này sẽ đối xử với nó ra sao.