Tinh khí bốn phía ngày càng đậm
đặc hóa thành từng con sông nhỏ đổ vào trong đỉnh, mà linh diễm màu bạc
dưới lòng đất kia cũng càng thêm dồi dào hơn, mang theo những tinh hoa
linh tính vọt thẳng vào trong đỉnh. Thủy hỏa giao nhau, cô đọng Kim đan, thấp thoáng hóa thành hai khí âm dương, phát ra những âm thanh reo vang của long hổ, đan hương nức mũi.
Cảnh tượng thế này khiến mọi người thay đổi sắc mặt, quá mức phi phàm
mà, những thứ được luyện chế trong đỉnh đã không còn là linh dược thuần
túy nữa, những linh mạch dưới lòng đất này được dẫn lên có thiên tính
hơn nữa còn có cả tia chớp được đánh xuống, tất cả những thứ này đã thay đổi thành phần của linh dược bên trong đỉnh.
"Chẳng trách lại bá đạo như thế, chỉ là khí tượng của việc luyên đan
thôi đã siêu phàm thoát tục như vầy rồi, đúng là khó gặp mà!"
Đám người Hỏa Linh Nhi, Cửu đầu sư tử, Vân Hi đều hoảng sợ, thủ đoạn như thế này cho dù là những Dược sư có tiếng tăm cũng khó lòng triển khai
được.
Long hổ chung sức, âm dương giao thao, dẫn hỏa tinh từ dưới lòng đất,
thông linh dịch từ trên trời cao, tất cả tập hợp lại ở cùng một chỗ tạo
nên một lò Kim đan tràn ngập đạo vận.
Phương pháp luyện đan như thế này hết sức kinh người, bọn họ rốt cuộc
cũng biết được vì sao thân thể mạnh như Thạch Hạo cũng phải rạn nứt,
suýt chút nữa đã nổ tung bên trong lò luyện đan, bởi vì đây chính là
thay đổi về chất.
Phương thuốc kinh thế, nương theo sấm chớp vang dội là hai khí âm dương
làm bạn, thứ được luyện ra bước đầu hòa vào tinh hoa đất trời, bao hàm
khí đại đạo, dùng để vượt cửa ai tự nhiên là bá đạo.
Thạch Hạo cắn răng chịu đau đớn để rèn luyện gân cốt, liều lĩnh bất chấp nguy hiểm của cơ thể có thể tan ra mà tiếp tục kiên trì, dẫn đan khí
nhập thể tiếp tục xung kích đại môn của bảo tàng thân thể, phóng thích
tiềm năng của bản thân.
Mượn dược đỉnh để rèn luyện bản thân, nó đã bước vào Liệt Trận cảnh
trung kỳ, lúc này đang củng cố lại cảnh giới, mài dũa thân thể hi vọng
có thể vững vàng, không còn sót lại mầm tai họa gì nữa.
Dù sao lần vượt ải này quá khó khăn, vì kẹt ở đây quá lâu mà hôm nay lại đột phá thành công, loại bùng phát đột ngột này đã lay động tới căn cơ
của nó.
Tai họa ngầm lớn nhất chính là ở trên thân thể, những vết rách chằng
chịt đan xen lẫn nhau cứ như là mạng nhện suýt chút nữa đã khiến cơ thể
nó nổ tung, việc này cần phải tu bổ lại.
"Cửa ải mạnh thiệt, cực đoan và tàn bạo, cưỡng ép xé tan mở ra cảnh cửa
bảo tàng, phóng thích tiềm năng, sơ sẩy chút xíu là hình thần đều diệt."
Mọi người run sợ, người thường thì làm sao có thể thực hiện cách này,
tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, cũng may thân thể của Thạch Hạo đủ mạnh
nên chưa tan vỡ được.
Một hạt cát là một thế giới, một cọng cỏ là một thiên đường, yếu ớt như
giun dế, to lớn như thiên thể, nếu như đã mở ra "cánh cửa" của bản thân
thì đều có thể phóng thích sức mạnh vô cùng.
Nhưng, có mấy ai làm được như vậy? Hơi tí là hình thần đều diệt, xóa tên khỏi thế gian này.
"Trên thực tế, sở dĩ hắn bị thương, thân thể nứt ra chủ yếu do tiềm năng của hắn quá lớn. Trước kia cũng từng có người cưỡng ép phá quan nhưng
bản tàng trong cơ thể không mạnh mẽ như vậy." Cửu đầu sư tử nói.
Mọi người đều đồng ý, tiền lực trong cơ thể của Thạch Hạo được kéo dài
vô tận nên khiến mọi người kinh sợ, trong quá trình vừa nãy những luồng
khí tức tràn ra ngoài khiến mọi người nghẹn họng trừng mắt, vượt xa
người khác.
Đây không chỉ thể hiện sự mạnh mẽ của thần hồn mà mỗi tấc trên cơ thể
đều ẩn chứa sức mạnh to lớn như biển sâu vực lớn, một khi thả ra ắt kinh thế.
Trong máu thịt của nó, từng tòa trận pháp thành hình, tất cả đã được
khắc họa thành công, trong đó có ký hiệu là một cây cỏ có sinh cơ dào
dạt, ngoài ra còn có con Côn Bằng càng ngày càng linh động, giống như
được truyền cho sinh mệnh, còn có Chu Tước, Thái cổ Thần viên Chu Yếm...
Lúc này, lô đỉnh màu vàng bóng không còn run rẩy nữa mà tỏa ra ánh sáng
nhu hòa, bởi vì hai khí âm dương kia không còn sôi trào nữa mà từ từ ôn
hòa lại rồi chậm rãi truyền ra ngoài.
Lúc này mới thật sự là sự chung sức của hai khí âm dương, tất cả quy về
viên mãn, Kim đan trong đỉnh càng ngày càng tròn trịa, những vết rách
biến mất và ngưng tụ hoàn chỉnh.
Thể xác rạn nứt của Thạch Hạo cũng đang được tu bổ, được một luồng hào
quang màu vàng vô cùng thoải mái bao phủ, cứ như là đất đai khô cằn một
ngày được ngâm mình trong nước mát, từ từ khép lại rồi dạt dào sinh cơ.
Vết máu biến mất, bên ngoài thân thể trong suốt cứ như là ngọc thạch
phát sáng, hơn nữa khi huyết dịch lưu chuyển thì vang lên những tiếng
sấm nổ, trong thân thể cứ như có long hổ cùng chung sức, đây chính là
dấu hiệu ổn định của việc sau khi phá quan thành công.
"Thành công!"
Mọi người đều biết, lần này Thạch Hạo đã đoạt được tạo hóa thiên địa,
tấn cấp đã thành công, khí tức hung hãn dã biến mất, thể phách không còn vết nứt rạn, thay vào đó là ánh sáng dịu dàng tỏa ra, bắt đầu tẩm bổ
thân thể.
"Xoảng!"
Nắp đỉnh hạ xuống, luồng khí mờ mịt bao phủ đỉnh lớn lại, mọi người
không thể nào nhìn thấy cảnh tượng bên trong được nữa, đây chính là bước rèn luyện cuối cùng.
Thạch Hạo yên lặng ngồi xếp bằng, cơ thể được dược nê bao quanh tiến
hành bước củng cố cuối cùng, thân thể được tẩm bổ, thương thế bắt đầu
khép lại, sự mạnh mẽ càng ngày càng tăng lên.
Tu hành không dễ, càng tiến về trước thì càng khó tấn cấp, nhưng mỗi khi tiến lên một bước thì thực lực sẽ kéo theo một đoạn dài.
Thêm nữa, tiềm lực của Thạch Hạo cực lớn, được xưng là thiếu niên Chí
Tôn, mỗi khi nó tinh tiến thì sức chiến đấu tương ứng cũng sẽ tăng theo, hơn xa những vương giả cùng cấp khác.
"Răng rắc!"
Tiếng vỡ nát truyền từ trong lò ra, việc này khiến cho mọi người trong
đình viện thất kinh, cho rằng đã xảy ra biến cố gì đó, coong một tiếng
thật lớn, nắp đỉnh đinh đánh văng lên, Thạch Hạo từ từ đi ra ngoài.
"Đúng là phung phí của trời!" Đại Hồng Điểu kêu la thảm thiết.
Kim đan vỡ nát hóa thành từng miếng màu vàng nhạt, cả người Thạch Hạo
lóe sáng cứ như điêu khắc từ bảo thạch vậy, nó lấy áo quần mặc vào, sinh cơ dâng trào trong cơ thể, thần lực tăng mạnh, vừa nhìn tựa như là sự
thể hiện sự đỉnh cao của nhân sinh.
Ai cũng biết, Thạch Hạo đã đột phá, mạnh mẽ hơn xa trước kia, hiện tại
bản thân của Tôn giả còn lo chưa xong thì tuyệt đối nó có thể tung hoành cả thiên hạ!
Mọi người nhìn chằm chằm những mãnh vỡ của Kim đan trong đỉnh, trong
lòng không khỏi tiếc hận, đúng là quá lãng phí, cứ thế mà bỏ đi? Nên
biết đó chính là do gần năm mươi gốc linh dược luyện chế thành thành.
"Còn có thể rèn luyện tiếp được nữa, những thứ này mười phần thì ta đã
hấp thu hết tám phần rồi, chỉ còn sót lại hai phần thôi." Thạch Hạo nói
rồi mang nắp đỉnh đặt lên trên, khống chế linh diễm màu bạc tiếp tục
luyện chế.
Sau đó, nó đi tắm rửa thay bộ y phục khác.
Lần này đi ra, thần thái của Thạch Hạo hồng hào, xuất trần và linh động, khuôn mặt tuy có chút non nớt nhưng nói chung cũng đã là một vương giả
Liệt Trận cảnh trung kỳ, có một loại khí thế vô hình.
Cả đám người cảm thán, đương đại này còn có vương giả tuổi trẻ nào có
thể so được với nó? Lúc này chỉ mới có mười lăm tuổi mà đã đạt tới cảnh
giới cỡ này rồi, thật sự có thể nói là kinh diễm cổ kim!
Trong lô đỉnh, kim quang tràn ra ngoài, hiển nhiên những mảnh vỡ của Kim đan lại muốn ngưng tụ thành hình.
"A Đức, ngươi thông minh đó, vậy mà lại tìm thấy một con cá lớn như vậy." Một người trung niên dũng mãnh tán dương.
Mấy người trước, trong lúc vô tình mua được miếng "Chân Hoàng cốt",
Thạch Hạo đã trêu chọc chủ sạp hàng A Đức, còn có nhân vật ở phía sau
chính là người trung niên dũng mãnh kia.
Bọn họ nghi ngờ Thạch Hạo chính là người thu gom bốn mươi tám cây linh
dược kia, cẩn thận chú ý mấy ngày nay, sau đó tới dò hỏi chủ nhân nơi
đây thì xác định được, người bên trong như đang luyện một lò thuốc lớn,
từng khiến cho linh khí thiên địa bạo động.
"A Đức, ngươi đi bẩm báo tin tức này cho vị kia đi, nói là có người dùng bốn mươi tám cây linh dược để luyện một lò bảo đan." Người trung niên
hung hăng này lên tiếng, gã vẫn luôn hoài nghi, một miếng hoàng cốt bị
bán đi thế nhưng lại bị đối phương đánh tráo, ông ta muốn trả mối thù
này.
Đương nhiên gã biết rằng, có thể mua được bốn mươi tám cây linh người
thì người này chẳng hề đơn giản, cho nên mới sai A Đức đi tìm
vị đại
nhân vật của Thần Dược môn kia, bản thân gã cũng không dám làm bậy.
Trong viện, dược đỉnh phát sáng, một lò Kim đan sắp hoàn thành.
Đám người Cửu đầu sư tử bắt đầu thu hồi trận pháp ở xung quanh lại,
không cần che giấu gì nữa, mặc cho linh khí điên cuồng vọt tới rồi tiến
vào trong chiếc đỉnh này.
Nửa khắc đồng hồ qua đi, sau đó trong đỉnh truyền tới tiếng long hổ gầm
vang, mà nắp đỉnh lại bị một luồng khí mờ mịt nâng lên, bản thân thì
chíu rọi kim quang.
"Chính xác, một lò đan dược này đúng là hiếm thấy. Ồ, mới chỉ có hai viên thôi, chút nữa chia cho ta một viên cũng được."
Từ ngoài sân, ngoại trừ A Đức và người trung niên kia ra thì còn có một
người trẻ tuổi dẫn đầu, chính y là người mở miệng, ngoài ra còn có mấy
tên tùy tùng nữa.
Đại Hồng Điểu cười nhạo nói: "Ngươi là ai thế, há miệng là muốn cướp một viên Kim đan, không biết tự lượng sức bản thân à?"
Bất kể là Thạch Hạo hay là đám Cửu đầu sư tử đều nhíu chặc hàng lông
mày, bọn nó nhìn ra được đây chính là phiền phức mà chủ sạp hàng kia
mang tới, đúng là tên tiểu nhân chẳng biết lượng sức, gã đứng nơi đó
cười khúc khích một mình.
"Muốn một viên Kim đan? Có thể, dùng hai mươi cây linh dược để đổi." Vẻ mặt của Thạch Hạo chẳng chút cảm xúc gì.
"Ngươi không biết quy củ của Dược đô rồi, vận dụng linh diễm dưới lòng
đất của Dược đô ta thì phải nộp thuế, ta cảm thấy ngươi luyện ra Kim đan cỡ này nhất định đã tiêu hao một lượng lớn vật chất linh tính dưới lòng đất cho nên cần phải giao nộp một viên Kim đan." Người trẻ tuổi cười
lạnh nói.
"Ngươi nói nộp là bọn ta phải nộp, ngươi là cái thá gì?" Đại Hồng Điểu khinh bỉ.
"Chính xác, ta nói nộp là phải nộp, Thần Dược môn ta sáng lập sớm nhất ở Dược đô này, và đây là một trong những quy định của bọn ta." Người trẻ
tuổi tỏ vẻ kiêu căng.
Nói tới đây, y chộp về phía dược đỉnh, nơi đó có rất nhiều cặn bã của
dược nê, còn có hai viên Kim đan cỡ bằng quả nhãn, ý định muốn độc chiếm tất cả.
"Ầm!"
Thạch Hạo cũng chẳng phí lời thêm, một cước tung ra, người trẻ tuổi mặc
dù rất mạnh, ở trong đám trẻ tuổi cùng trang lứa cũng coi là cường giả
thế nhưng hiện tại miệng phun đầy máu, cả người bay ngược ra ngoài rồi
bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sạp chủ A Đức và người trung niên đều biến sắc, đây giống như là cường long nghiền ép "địa đầu xà", bọn họ cảm thấy không ổn.
"Ngươi rất hung hăn, hành hung chẳng chút kiêng nể, cho rằng Dược đô ta
không có người nào à?" Một chiếc xe kéo phá không tới, đây chính là vị
thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn.
Sau khi tới thấy người trẻ tuổi bị đánh cho ngất xỉu cũng không có tới
đối phó Thạch Hạo ngay mà nhìn về phía A Đức cùng với người trung niên
kia, mắt lộ vẻ lạnh lẽo, nói: "Gây xích mích mà còn kéo cả hậu nhân của
ta vào trong, lá gan của các ngươi không nhỏ!"
"Ầm" một tiếng, bàn tay lớn đánh ra rồi bao trùm về phía trước, đây
chính là cường giả Liệt Trận cảnh, chủ sạp cùng với người trung niên sợ
hãi vội vàng kêu to.
"Đại nhân tha mạng, do tên này một lúc mua bốn mươi tám cây linh dược, chúng ta muốn bẩm báo cho ngài thế nhưng không tìm thấy!"
"Vậy cũng không nên lôi léo hậu nhân của ta ra mặt chứ!" Bàn tay lớn của thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn hạ xuống, hai người miệng phun đầy máu ngay tại chỗ, một thân tu vi đều bị xóa sạch, lúc này vẻ mặt
hai người trắng xám cực kỳ bi thảm.
Sau đó, ông ta xoay người lại nhìn về phía Thạch Hạo rồi cười lanh: "Mặc dù hậu nhân của ta không đúng nhưng cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ,
nộp đan dược lên rồi tự vả vào miệng."
"Ông thấy mình tuổi già sức yếu nên muốn vào quan tài rồi." Đại Hồng
Điểu lắc đầu, dù cho người này rất mạnh, là một Vương giả đỉnh cao thế
nhưng không phải là đối thủ của Thạch Hạo.
Đám người Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha đều lộ vẻ lạnh lùng nhìn về phía người này.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo chỉ tay thì một luồng ánh bác bắn ra, trong nháy mắt xuyên
thủng người trẻ tuổi đang nằm trên đất kia, phế bỏ một thân tu vi của y.
"Ngươi..." Thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn tức giận, lập tức
hóa thành một bàn tay màu vàng đất thật lớn đánh về phía trước, những
gợn sóng tỏa ra cực kỳ khủng bố.
Thạch Hạo nâng quyền nghênh tiếp, bụp một tiếng, đánh tan bàn tay kia một cách dễ dàng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Sắc mặt của thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn tái nhợt, đây là
người nào, mới mười mấy tuổi mà có thể đánh tan bàn tay của vương giả
đỉnh cao như mình một cách dễ dàng?
"Xin lỗi bằng hữu, lão hủ đã sai." Ông ta cúi đầu xin lỗi, bởi vì ông ta nghĩ tới một thiếu niên cực kỳ đáng sợ, phóng tấm mắt cả Hoang Vực thì
cũng chỉ có tiểu Thạch mới có thần uy cỡ này.
Ngược lại, ông ta cũng rất thẳng thắn, xoay người ôm lấy người trẻ tuổi đã bị phế bỏ kia rồi rời đi.
A Đức còn có người trung niên dũng mãnh kia sợ hãi, vẻ mặt trở nên tái
mép, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, ngay cả thái thượng trưởng lão
của Thần Dược môn cũng sợ hãi rút lui?
Nơi trung tâm của Dược đô có một tòa núi nhỏ, được xưng là vùng đất thần thánh nhất của nơi đây, đó là nơi mà Dược thần thượng cổ đã niết bàn,
tục truyền dưới lòng đất có tiên khí lượn lờ, ánh lửa hừng hực, chính là một "cửa Sinh" trong thiên địa này.
Lúc này, trên ngọn núi có một cái giếng cổ, mây mù mờ mịt không ngừng
bốc lên, cái giếng này sâu thẳng xuống dưới lòng đất, mà bên trong có
một cái đỉnh cổ đang chìm nổi cứ như là đang bị nung nấu vậy.
Mà ở bên cạnh giếng cổ có một người áo xám đang yên lặng ngồi xếp bằng,
nếu nhìn kỹ thì đây là một cô gái, da thịt trắng bóng như Dương chi
ngọc, tóc đen xõa ra che lấy dung nhan tuyệt thế của mình.
Nếu như có Tôn giả ở nơi đây thì chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì
nàng chính là người đã một thân một mình tiến vào hồ Ma Linh mang xác
Thạch Nghị rời đi, cứ như là đi vào chốn không người vậy.
"Tiền bối, tiền bối nói là mượn nhờ giếng tổ của Thần Dược môn ta thì có thể vì bọn ta làm một chuyện, hiện tại có người ức hiếp Thần Dược môn
ta nên mong tiền bối có thể ra tay."
Sau khi thái thượng trưởng lão của Thần dược môn trở lại thì nhanh chóng tìm tới nơi đây, dáng vẻ vô cùng kính cẩn cầu xin cô gái áo xám đầy
thần bí này ta tay