Bên ngoài núi thấp, ở một nơi rất xa có một khu vườn bị bỏ đi, gạch ngói tứ tung, cỏ dại cao tới nửa người, vô cùng hoang tàn.
Nghe đồn, trước kia đây là nơi Dược Thần xây nhà để ở, sau đó nơi đây
trở thành phế tích rồi trở thành nơi để chiêm ngưỡng và tưởng nhớ.
Đám Thạch Hạo, Cửu đầu sư tử đứng đợi ở đây đã lâu, gạch vụn được dời di, phế tích bị đào bới lộ ra một tế đàn nhỏ.
"Vù" một tiếng, ánh trắng lóe lên, trên tế đàn xuất hiện một chiếc bình, không tính là lớn chỉ có cao bằng nắm đấm mà thôi, toàn thể trắng bóng.
Chiếc bình này xuất hiện đột ngột như vậy nên lập tức hấp dẫn sự chú ý
của mọi người, trong mắt của Thạch Hạo lóe lên một luồng ánh sáng, cặp
mắt to tròn lập tức híp lại trông cực kỳ vui mừng và phấn chấn.
Những người khác cũng kích động theo, hơi không tin vào mắt mình, không
nghĩ tới lại thành công, từ thượng cổ tới giờ, nhiều năm trôi qua như
vậy mà bình Thần Băng trong truyền thuyết vẫn còn tồn tại.
"Quá hay, chúng ta thành công rồi, sinh linh trong truyền thuyết sẽ tái
hiện thế gian!" Đại Hồng Điểu gào lên một tiếng, nó nhịn không được nữa
rồi.
"Chuyện này... là sự thật ư, đây chính là thứ của Dược Thần thượng cổ
lưu lại, truyền thuyết nói rằng y đạp khắp ngàn núi vạn sông, tìm kiếm
vô tận di tích thái cổ, như thế mới tìm được nó, hiện tại đang ở trước
mặt chúng ta ư?" Trên mặt Lâm Côn vộ vẻ thất kinh.
Hỏa Linh Nhi mặt mày đỏ rực, đi tới Dược đô này không ngờ lại có thu
hoạch lớn như thế, chuyện này quả là khó tin, ngay cả thứ trong thần
thoại mà cũng tìm thấy.
Vân Hi thì trợn mắt lè lưỡi, gương mặt trắng mịn ẩn hiện vẻ khiếp sợ,
đây tuyệt đối là một may mắn vô cùng lớn, đạt được con thần trùng này
thì ý nghĩa chính là bảo thuật có thể sánh vai với Thập Hung chuẩn bị
hiện thế.
Bất kể là Hoàng điệp hay là thần thông của nó thì đều vô cùng quý giá, nếu truyền thì đó chính là một cơn sóng lớn ngập trời.
Nhưng mà, trước mắt không thể cho ngoại giới biết Thạch Hạo có thu hoạch như vậy được!
Lúc này, linh khí nơi Dược đô càng thêm nồng đậm, đặc biệt là núi nhỏ
nơi trung tâm thì càng xuất hiện từng tia hào quang, sương mù lượn lờ,
trời quang mây tạnh, vô cùng xinh đẹp.
"Chuyện này... Đã xảy ra chuyện này?" Lúc này càng có nhiều người giật mình hơn, tỏ vẻ nghi ngờ.
Đặc biệt là Thần Dược môn, một vài trưởng lão còn có cả đệ tử đều nhìn
ngọn thần sơn kia, lộ vẻ khiếp sợ, bọn họ nghĩ tới một vài truyền
thuyết.
"Thời thái cổ, ngọn núi này vốn là như thế, chỉ là sau đó bị Dược Thần
phong ấn cho nên linh khí chỉ nồng đậm ở bên dưới lòng đất, rất khó mà
tràn lên trên được. Nhưng giờ lại xảy ra biến cố cỡ này, lẽ nào trận
pháp dưới lòng đất đã tổn hại?"
Thậm chí còn có người nghe được, ngọn núi thấp này đang trấn áp thứ gì
đó, theo suy đoán bọn họ, hơn nửa đã xuất hiện trên đời này rồi.
Trong giây lát này, cả Thần Dược môn trở nên ồn ào, rất nhiều người chạy nhanh lại núi thấp, hi vọng có thể xem rõ ngọn ngành.
Trên ngọn núi thấp, bên trong một chiếc giếng cổ dâng lên làn khí lành,
linh khí cuồn cuộn, càng ngày càng trở thành một nơi bảo địa của tiên
gia.
Hiển nhiên, cô gái áo xám cũng đã cảm ứng được, vẫn ngồi xếp bằng ở nơi
đó nhưng cặp mắt lại dõi về nơi xa, cứ như có thể nhìn thấu cả hư không, không gì có thể giấu dưới cặp mắt của nàng.
Bên trong phế tích, Thạch Hạo xoay tay rồi đem bình Thần Băng vào Thế
giới hộp báu, sau đó lại nhét vào trong Tiểu Tháp để ngăn cách khí tức.
Rất nhanh, hai chùm sáng phá tan linh vụ rồi chiếu tới nơi đây, cứ như
là ánh mắt phát ra từ Thần Linh, cảnh tượng kinh người khiến cho đám Hỏa Linh Nhi chấn động.
Thạch Hạo hoảng sợ trong lòng, khoảng cách xa như thế, hơn nữa còn được
trận pháp của Thần Linh thượng cổ truyền tống ra, chẳng lẽ còn kinh động cả vị kia nữa?
Nàng quá mức mạnh mẽ, ngay cả thứ được lấy từ trận pháp của Thần Linh mà cũng bị nàng phát hiện, ở trong hư không bắt lấy quỹ tích chuẩn xác như vậy? Chuyện này khiến người nghe kinh hãi!
Trong lòng Thạch Hạo bồn chồn, nhắm mắt hướng về phía đó, nó cảm thấy
chẳng có chút thiên lý gì cả, cơ bản không có tiếp cận tới ngọn núi thấp kia, chỉ đứng ở xa nhìn lại thế mà lại bị phát giác.
"Ngươi còn chưa đi." Cô gái ám xám ngồi xếp bằng trên ngọn núi thấp, cặp đang đang nhìn về phía Thạch Hạo, nàng được tiên vụ màu trăng bao phủ
trông vô cùng mờ ảo, cứ như là tiên đạo vậy.
Khoảng cách rất xa, khu phế tích này cũng xem như là ở một nơi náo nhiệt, vậy mà lại định vị chính xác như thế, thật là đáng sơ.
"Tỷ tỷ, khi đi ta có làm rơi chút đồ, lấy xong sẽ đi ngay." Trong đống
đổ nát, Thạch Hạo nở nụ cười tươi rói, thế nhưng trong lòng chẳng chút
yên tĩnh.
Khoảng cách xa như thế, ánh mắt của đối phương cứ như là cầu vồng chiếu
tới, quá mức kinh người, đây chính là Trùng Đồng giả bất bại thời thượng cổ ư?
"Nàng phát hiện à, không thể nào, đồ được lấy từ trận pháp Thần Linh thì làm sao bị người khác định vị được vị trí chứ?!" Cửu đầu sư tử bí mật
truyền âm, trong lòng nổi sóng.
"Ngươi đang khinh thường ta." Trên ngọn núi thấp, khoảng cách xa nhau
như vậy, nhưng lời nói khi truyền tới lại rất rõ ràng, tâm trạng của cô
gái áo xám không được vui.
"Cái gì, chỉ là dùng thần thức truyền âm, miệng chưa hề hé vậy mà nàng có thể nghe được ư?" Cửu đầu sư tử sợ hãi.
"Đừng có nghĩ tầm bậy, vị tỷ tỷ này sở hữu bảo thuật cái thế 'Tha tâm thông' " Thạch Hạo nói.
Trong chốc lát, đám Hỏa Linh Nhi, Vân Hi, Chim loan năm màu đều trợn
tròn mắt, đáng sợ như thế ư, ngay cả người khác nghĩ gì mà cũng có thể
biết được, mà ghê hơn nữa là ở khoảng cách xa như thế cũng đoán được?
Vị này quá thần bí và quá đáng sợ!
"Ta biết, bên dưới ngọn núi thấp có phong ấn một thứ rất mạnh nhưng vẫn
không có đi đoạt lấy, bởi vì ta suy diễn được mình không nuôi nổi nó."
Trên ngọn núi thấp, cô gái áo xám càng thêm xuất trần, mái tóc tung bay, cặp mắt long lanh, vầng tráng trắng mịn, trông rất thông minh, đây là
một mỹ nhân tuyệt đại, đẹp đến nổi không thể dùng từ ngữ để diễn tả
được.
Thạch Hạo khiếp sợ, đối phương đã biết?
Như là biết nó đang suy nghĩ gì trong lòng, cô gái áo xám hơi mỉm cười,
tuy là thần nhân thượng cổ thế nhưng lại lại có vẻ lanh lợi, nói: "Ta có Tha tâm thông, suy diễn những việc này thì tính là gì chứ."
Mặt mày của Thạch Hạo xị lại, vô cùng gấp gáp, chẳng lẽ công sức đổ sông đổ bể hết ư? Đối phương cái gì cũng biết.
"Ta cảm ứng được, trên người của ngươi có một thứ có thể nuôi dưỡng được nó, hơn nữa con sinh linh này nếu ngươi đã đoạt được thì ta cũng không
có cướp đoạt đâu." Cô gái áo xám nói.
Thạch Hạo thở dài một hơi, không hổ là thiên kiêu một đời của thượng cổ, tấm lòng và phong thái như thế này đúng là siêu phàm khiến người khác
không còn lời gì để nói, nếu là người khác thì sẽ bỏ qua ư?
"Tỷ tỷ, tỷ không hổ là người hiếm thấy." Đây là lời khen chân thành từ đáy lòng nó.
Đám người Vân Hi, Hỏa Linh Nhi đều trợn tròn mắt, cái tên quỷ này da mặt thật là dày, bọn họ biết đây là nhân vật thần thoại vô địch ở thượng
cổ, vậy mà nó còn không
biết ngại khi mở miệng gọi tỷ tỷ.
"Chờ đến khi nở thành điệp thì ta muốn mượn ba ngày." Cô gái áo xám cười nói rất vui vẻ, trên gương mặt ấy lộ vẻ lanh lợi và hoạt bát, chẳng hề
giống với thân phận của mình già cả.
Thạch Hạo không nói gì, cuối cùng thì gật đầu.
Linh khí nơi ngọn núi thấp của Dược đô càng ngày càng nồng đậm, cô gái
áo xám được tiên vụ che khuất, ánh mắt đã thu lại khiến cho đám người
Thạch Hạo trợn tròn nhìn nhau.
Cuối cùng thì coi như hoàn thành mỹ mãn, Thạch Hạo vui mừng không thôi,
vị tiên tử bất bại thời thượng cổ kia lợi hại hơn xa trong tưởng tượng
của nó!
Sau khi bình tĩnh lại thì những người khác đều nhìn về phía Thạch Hạo,
vô cùng mong chờ, vô cùng thiết tha muốn thấy sinh linh trong truyền
thuyết kia.
Từ trong Tiểu Tháp lấy ra một miếng đồng thau, bời vì khi đạt được tấm
da thú kia nên Thạch Hạo đã biết được cách để mở ra Thế giới hộp báu,
hào quang lóe lên, mấy trăm ký hiệu đan dệt cuối cùng tỏa ra thánh huy,
hư không xuất hiện một cánh cửa rồi bọn nó nhanh chóng tiến vào trong
tiểu thế giới.
"Lạnh quá." Lúc này Thạch Hạo buông tay, chiếc bình rơi trên tến đàn,
thật sự rất lạnh, quả thật có thể làm đông đứng linh hồn của người khác.
Lúc trước khi thu thồi vật này thì nó dựa vào bảo thuật, chưa từng tiếp
xúc với thân thể, bây giờ mới biết sự lạnh lẽo tới cỡ nào.
Đại Hồng Điểu tưởng Thạch Hạo giả bộ nên không tin, vừa mới chạm tay vào thì lập tức trên người xuất hiện một lớp băng mỏng, gần như đông cứng
lại khiến cho nó vô cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi về sau.
Không chạm thì không cảm nhận được, một khi chạm thì thứ lạnh giá đó
khiến người khác không tài nào chịu được, đám Cửu đầu sư tử cũng hiếu
kỳ, kể cả Hỏa Linh Nhi và Vân Hi cũng thế, kết quả mặt mày ai nấy đều
trắng bạch, nhanh chóng thối lui.
Đây đúng là thứ thần thánh, chiếc bình Thần Băng chỉ cao bằng nắm đấm vậy mà có thể làm đông chết những tu sĩ mạnh mẽ.
"Loại thần băng này vĩnh viễn không bị hòa tan, được một lớp băng bao
phủ toàn bộ bình, duy trì chí bảo thần thánh bất hủ, nó có thể dưỡng
thân dưỡng hồn, ở thời thái cố dù là Thiên Thần cũng không chiếm được."
Sau khi suy tư một hồi, Vân Hi nghĩ tới một lời đồn đại được ghi chép
trong sách cổ, tục truyền loạn thần băng này không thuộc về giới này.
Mọi người giật mình, không nói về Hoàng điệp, chỉ cần bàn về chiếc bình này cũng đã là thần trân rồi, là báu vật vô giá!
"Mọi người chớ có làm loạn, ta dựa theo những gì ghi chép trên tấm da
thú để mở phong ấn ra nè." Thạch Hạo dứt lời thì liền khống chế phù văn, truyền thần lực vào trong bình Thần Băng.
Toàn thân chiếc bình trắng như tuyết, bên trên có không ít ký hiệu, sau
chốc lát liền phát sáng rồi mở ngay ra, chẳng hề gặp khó khăn gì cả.
Không cần nói đám Đại Hồng Điểu, Hỏa Nha, ngay cả Vân Hi và Hỏa Linh Nhi cũng chẳng thèm để ý hình tượng, nhanh chóng tiến lại gần chiếc bình,
muốn nhìn xem thử hình dáng nó ra sao.
"Một hạt Kim đan!" Đại Hồng Điểu kêu lên.
Nhưng người khác cũng kinh ngạc, không có Thần điệp mà chỉ có một quả
Kim đan cỡ bằng quả nhãn đang phát ra ánh sáng vàng chói, tròn trịa và
trong suốt.
"Không phải trùng mà cũng chẳng phải điệp, còn có mùi thơm của đan, chúng ta bị lừa rồi." Hỏa Nha kêu lên.
Mùi thơm của đan dược tràn ngập nơi đây, khiến có mỗi người đều cảm giác lỗ chân lông bản thâ được thư giãn, vô cùng thoải mái, giống như là Vũ
hóa phi thăng vậy.
"Đây không phải là Cửu chuyển thần đan trong truyền thuyết đó chứ?" Đại Hồng Điểu kêu lên đầy sợ hãi.
Cửu chuyển thần đan trong truyền thuyết, sau khi nuốt xuống thì lập tức
trở thành Thần, chỉ có điều từ xưa tới nay không có mấy ai có thể luyện
chế thành, nên được gọi là Nghịch thiên thần đan!
Thạch Hạo cũng không nói gì cả, đổ viên Kim đan ra rồi đặt ở trong lòng
bàn tay quan sát, vô cùng tròn trịa, không chút tỳ vết, dược hương tỏa
ra, nếu nói đây không phải là thần đan mà là sinh linh thì chắc ai cũng
tin.
"Cắt ra, chia đều, chúng ta cũng phải được ăn, nói không chừng có thể
phi thăng lên trời." Đại Hồng Điểu nước miếng chảy cả ra ngoài.
"Cút sang một bên!" Thạch Hạo đó văng nó sang bên, rồi dùng thần thức
cảm ứng, muốn xem thử bên trong có sóng sinh mệnh hay không.
Nhưng mà kết quả khiến nó thất vọng, Kim đan này ngăn cách mọi thứ, không thể tìm tòi nghiên cứu gì cả, trông vô cùng thần bí.
"Hả, động rồi!" Chim loan năm màu vô cùng kích động.
Sau khi Thạch Hạo dùng thần niệm thăm dò thì viên Kim đan này bắt đầu
lăn tròn, sau đó đột ngột tách ra, không còn hình cầu nữa mà hóa thành
một con tằm màu vàng.
"Ồ, còn có thể biến hóa nữa chứ, vừa nãy rõ ràng là thần đan mà!"
Nói chính xác hơn, đây không phải là tằm mà là một con thần trùng rất
mập, óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thơm ngát, như có chút xấu hổ, không vui khi bị người vây quanh.
Con mắt của nó mở lớn, vô cùng sáng, lại có một loại linh khí kinh
người, cứ như đang thẹn thùng, phụp một tiếng nó hóa thàh một vệt kim
quang phóng thẳng lên cổ Thạch Hạo rồi ẩn mình bên dưới cổ áo, tránh né
ánh mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều giật mình, quá nhanh, cứ như là một tia chớp màu vàng vậy.
Nó ngửi một cái tựa như phát hiện ra thứ gì đó khiến nó hài lòng, nó xoay quanh trên người Thạch Hạo như là đang đòi hỏi vật gì.
"Ồ, lẽ nào trên người tao có thứ gì đó rất trọng yếu với mày, có thể
nuôi dưỡng mày hả?" Thạch Hạo kinh ngạc, đồng thời trong lòng vô cùng
vui sướng.