Trời cao bao nhiêu, xa đến mức
nào, khi còn bé Thạch Hạo thường mơ ước rằng tương lai sẽ có một ngày nó tung hoành ngang dọc, ngạo thị khắp cả thiên địa này, cho đến hôm nay
thì nó đã làm được rồi, đồng thời nó cũng nhìn thấy thế giới này to lớn
đến dường nào, bầu trời xa không thể chạm tới, tất cả đều vượt quá sức
tưởng tượng của nó, cuối cùng nó vẫn chỉ có thể ngước nhìn trời đất mà
thôi.
Ở phía trên vùng thiên địa này còn có sự tồn tại của Thượng giới
nữa, đó là một nơi như thế nào, không lẽ là nơi ở của Thần Linh hay sao? Thạch Hạo hỏi Tiểu Tháp nhưng chỉ nhận được sự trầm mặc.
Nó lại quay sang hỏi Liễu Thần, cuối cùng vẫn chỉ nhận lại được cái lắc đầu, tại sao lại như vậy, nó có thể cảm nhận được sự không đành
lòng từ hai người này.
Hoang Vực sẽ như thế nào, tại sao khi nhắc tới Thượng giới thì Tiểu Tháp và Liễu Thần lại chỉ hồi đáp lại như vậy.
"Tiểu Tháp này, vết nứt không gian kia xuất hiện vài lần và còn có
cả ánh sáng chói lóa như vậy, ngươi không cho rằng sẽ có thứ gì đó rơi
xuống từ nơi ấy hay sao? Có muốn đi cướp đoạt hay không?" Thạch Hạo ngây ngô nói.
Tiểu Tháp không thèm để ý tới lời nó nói, vẫn treo ở trên sợi tóc
của Thạch Hạo, nó bình tĩnh cảm ứng luồng khí tức ở trên vòm trời kia.
"Liễu Thần, người rốt cuộc là tỷ tỷ hay là đại thúc vậy hả?" Thạch
Hạo tiếp tục huyên thuyên, nó nhìn về bóng người mông lung không cách
nào nhìn rõ ràng được kia, khi giao tiếp với Thạch Hạo thì Liễu Thần
cũng chỉ dùng tới thần niệm truyền âm mà thôi, cho nên không thể dựa vào âm thanh mà phán đoán được là nam hay nữ được.
Liễu Thần cũng khồng hề trả lời mà chỉ bảo nó rằng mau chóng đem
trả chiếc hộ tí kia, sau đó lập tức rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt,
không nên trì hoàn thời gian nữa, đồng thời nàng (hắn) truyền âm cho
Khổng Cầu Kỷ kêu nó mau chóng chuẩn bị mọi thứ.
"Nếu cứ rời đi như thế này thì thật sự không cam lòng mà, chạy tới
nơi này để giao trả pháp khí của Thần Linh mà lại chẳng thu được lời lãi gì cả, cái đám sinh linh cấp Thiên này thật sự là keo kiệt quá đi mà."
Thạch Hạo càu nhàu, tính tình trẻ con của nó lại nổi lên rồi.
Thế nhưng người xoắn xuýt nhất hiện tại lại là Nhị Ngốc Tử, ban đầu nó chỉ muốn đi tu bổ trận pháp, sau đó tranh thủ nhìn Mộng Lan một
chút, thế mà hiện tại Liễu Thần lại muốn nó phải mau chóng rời khỏi nơi
này.
"Mộng Lan, khi nào nàng mới chịu xuất quan đây?" Khổng Cầu Kỷ đi
tới đi lui, cực kỳ gấp gáp, toàn thân của nó vốn trọc lốc, lại rất khó
hóa thành hình người cho nên nó không muốn đi gặp lại vị hồng nhan năm
xưa. Nhưng hiện tại nó được Liễu Thần trợ giúp khôi phục lại dung mạo
như năm xưa cho nên đã đổi ý muốn đi gặp nàng ta, sau nhiều năm phân ly
thì hiện tại nó đã quay về Thiên Thần sơn lần nữa, khiến cho lòng nó có
một cảm giác rất khó nói thành lời.
"Vèo!"
Giống như là có tâm ý tương thông, phía sau núi có một luồng linh
quang vọt lên tận trời kèm theo sương mù mịt mờ nhanh chóng tràn ra, sau đó là một tiếng ngâm khẽ tựa như phượng hót trên chín tầng trời.
"Ồ, Mộng Lan xuất quan." Vân Thương Hải kinh ngạc.
Cũng trong lúc đó, một vài nhân vật lão bối của các đại tộc khác lộ ra sắc mặt khác thường, năm xưa cô gái này là một mỹ nhân tuyệt đại
khiến cho vô số người theo đuổi.
Đến cả nhân vật hung hăng như Kim Loạn Thiên của Kim Sí Đại Bằng
tộc cũng phải chú ý tới chuyện đang phát sinh phía sau ngọn núi, con
ngươi màu vàng kim của hắn không ngừng lưu chuyển thần quang tựa như là
khôi phục lại một chút vui vẻ.
Ông lão của Hống tộc lập tức hóa thành hình người, ông ta cũng
chẳng hề ngại ngùng khi thấy người khác nhìn mình mà chỉ cười ha hả
không thôi.
"Gia gia, tại sao con cứ cảm thấy như người đang hồi xuân vậy?" Hông Thiên trêu ghẹo.
"Nhóc thúi, ngươi mau lăn đi chỗ khác cho ta, ta chỉ muốn gặp lại
một vị cố nhân thôi mà, đừng có mà đoán mò lung tung." Lão Hống uy hiếp.
"Gia gia cứ yên tâm, con bảo đảm với người khi về nhà sẽ không nói
bất cứ cái gì với tổ mẫu* đâu, chỉ cần gia gia cho con một hồ lô rượu
thần là được." Hống Thiên cười hì hì nói.
(*): Bà nội.
"Thằng nhóc con!" Tộc trưởng Hống tộc Hống Vọng trừng mắt nói.
"Người sai rồi, phải là nhóc con tiểu Hống mới đúng." Hống Thiên sửa lại.
Một cô gái đạp lên cầu vòng mà tới, quần áo tung bay theo gió, nàng ngơ ngác nhìn Khổng Cầu Kỷ.
"Đi thôi." Liễu Thần mở miệng nói.
Khổng Cầu Kỷ chấn động, không lẽ do Liễu Thần đã ra tay giúp đỡ mở
ra phong ấn ở phía sau núi để cho Mộng Lan xuất quan ư? Nó cũng hơi đoán được đôi chút.
"Huynh.....đến đây để gặp mặt muội?" Cô gái khẽ nói, đồng thời có hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nàng rất xinh đẹp, xem chừng chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi mà thôi,
tóc mây vấn cao, đoan trang mà xinh đẹp, hôm nay hai người gặp lại nhau
khiến nàng kinh ngạc và đau buồn pha lẫn sự vui mừng khôn cùng.
"Đúng vậy, huynh đã trở về." Âm thanh của Khổng Cầu Kỷ vô cùng dịu dàng.
"Ta thật không thể nào chịu nổi khi nhìn người khác khóc mà, gặp
lại nhau không phải nên vui hay sao, tại sao lại còn khóc sướt mướt như
vậy?" Thạch Hạo nhỏ giọng càu nhàu.
"Nhóc con như ngươi thì biết cái gì chứ, mau lăn đi chỗ khác cho
ta." Hiếm khi nào thấy Nhị Ngốc Tử thô bạo như vậy, nó cốc thẳng vào đầu Thạch Hạo một cái, sau đó nhanh chân đi về phía trước nắm lấy tay Mộng
Lan.
"Muội ở đây chờ huynh nhiều năm rồi, muội vẫn tin rằng một ngày nào đó huynh sẽ quay về đây tìm muội." Vân Mộng Lan gào khóc khiến cho nước mắt lăn xuống làm mờ cả hai mắt.
Năm xưa Khổng Tước Đại Tôn giả khuấy động nên vô tận phong vân, uy
phong lẫm lẫm thế nhưng hôm nay tu vi mất hết nhưng lại quay lại, lần
thứ hai gặp người mình thương, cả hai người nắm tay nhau đi về phương
xa.
........
Sắc mặt của Kim Loạn Thiên rất phức tap, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu thở dài một tiếng. Lão tộc trưởng của Hống tộc là Hống Vọng cũng
thở dài một tiếng, sau đó ông ta gãi gãi đầu nói: " Chúng ta lại bị ném
qua một bên nữa rồi, con Khổng Tước hung ác này vẫn đáng ghét như năm
xưa mà."
Đến cả Tiểu Tháp cũng thở dài khiến cho Thạch Hạo khó hiểu không thôi.
Tâm tình của Tiểu Tháp không hề có chút tia dao động nào cả, nó chỉ nói với Thạch Hạo rằng.
"Nếu như có một ngày nào đó vũ trụ nổ tung, trời đất đảo ngược, thế gian chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi tuy rằng vô địch trên trời dưới
đất nhưng nhìn lại sau lưng chẳng còn một ai, tất cả chỉ còn là hồi ức
mà thôi, hồng nhan bạc đầu, trở về với cát bụi, toàn bộ bạn bè đều chết
dần theo năm tháng, ngủ say trong mộ đất, đến lúc đó ngươi sẽ có tâm
cảnh như vậy."
"Ngươi đáng nói cái quái gì vậy?" Thạch Hạo vò đầu bứt tóc nói.
"Nếu ngươi đủ kinh diễm thì nhất định sẽ có một ngày lâm vào tình
cảnh như thế, cả thế gian to lớn vô tận nhưng lại không thể tìm thấy
được một vị cố nhân nào, mà chỉ có đại đạo vô tình bầu bạn cùng." Tiểu
Tháp cực kỳ bình tĩnh nói tiếp: "Nếu như ngươi chỉ là một kẻ tầm thường
vô danh thì đương nhiên chẳng đủ tư cách để đi cảm thụ sự cô quạnh kia
đâu."
"Nói năng lung tung!" Thạch Hạo trách mắng Tiểu Tháp, đồng thời nó
dùng ngón tay búng Tiểu Tháp một cái, quả thật là liều lĩnh mà.
"Năm tháng dài đằng đẵng, có lẽ sẽ xuất hiện một kẻ như vậy, một
mình hắn tồn tại với năm tháng, nhìn xuống vạn cổ, duy nhất chỉ có thần
đạo bầu bạn cùng." Liễu Thần nói.
"Aaa, Liễu Thần xin đừng có hù dọa con chứ." Thạch Hạo kinh hoảng nhảy lên một cái.
"Cũng chẳng nói người đó là ngươi thì ngươi sợ cái quái gì chứ?" Tiểu Tháp cười nhạo nói.
"Trên đời này nếu như thật sự có một người kinh tài tuyệt diễm như
vậy thì ngoại trừ ta ra thì còn có thể là ai khác được nữa chứ?" Hùng
Hài Tử vẫn như xưa, nó thủy chung vẫn là đứa tự kỷ quá mức, tự tin và tự kỷ luôn tồn tại song song trong bản tính của nó.
"Còn có biện pháp gì để cứu vãn tình hình hay không?" Thạch Hạo cuống cuồng hỏi.
"Có." Liễu Thần khẽ nói, nàng (hắn) nhìn về phía chân trời mà nói: "Ở phía trên bầu trời này vẫn còn một thế giới khác."
"Sao? !" Thạch Hạo tiếp tục truy hỏi, thế nhưng cho dù Liễu Thần
hay là Tiểu Tháp cũng không thèm trả lời cho nó biết, hiển nhiên là do
thực lực của nó còn kém quá xa, có nói ra thì nó cũng không thể nào hiểu được.
Cả hai đều im lặng không nói, đặc biệt là Liễu Thần lại biến mất
lần nữa, đám người Thạch Hạo chỉ còn biết chờ Nhị Ngốc Tử trở về mà
thôi, nó nhàn nhã bước tới chỗ của mấy vị tộc trưởng kia.
Nó không tim không phổi nở một nụ cười, nó khách sáo với Vân Thương Hải, trưng ra bộ dáng vô cùng thật thà biểu thị rằng nó sẽ đưa Thần
Linh pháp khí trả lại cho bọn họ.
Vân Thương Hải làm sao dám xem thường Thạch Hạo chứ, từ miệng cháu
gái mình mà ông ta biết được ở sau lưng tên nhóc này có một vị
tồn tại
chí cao và đáng sợ không cách nào tưởng tượng được.
Tối thiểu ông ta biết được, không có cách nào bức người kia hiện
thân ra trước mặt mọi người, cho dù bản thân Thiên Thần sơn có không ít
pháp trận thần linh nhưng vẫn không thể nào làm được, chuyện này quả
thực là đáng sợ mà.
Thạch Hạo rất khiêm tốn, đầu tiên là nó tỏ vẻ rất áy náy, sau đó
lại lấy pháp khí Thần Linh ra trả lại cho bọn họ, chỉ là nó mấy lần cố
tình giả bộ há miệng ra như muốn nói cái gì đó nhưng lại không tiện mở
miệng mà thôi.
"Anh bạn trẻ có gì muốn nói à, phải chăng đang gặp chuyện khó khăn, ngươi cứ việc nói ra cho ta nghe thử xem nào!" Vân Thương Hải tỏ ra độ
lượng nói, đối phương cũng đã chủ động trả lại pháp khí Thần Linh cho
mình, cầu còn không được nữa là, huống chi sau lưng đối phương còn có
một đại Thần chống lưng, ông ta chỉ sợ đối phương không chịu hé miệng
nói mà thôi.
"Haizz, thật ra thì mấy cái trận pháp ở thôn của ta đều đã mục nát
hết cả rồi, ta muốn tu bổ lại nhưng ngặt nỗi lại không có nguyên liệu."
Thạch Hạo tỏ ra ảo não nói.
"Chuyện này thì dễ thôi, chút nữa ta sai người dẫn anh bạn nhỏ đến
bảo khố của Thiên Thần sơn để lấy một ít, đến lúc đó anh bạn nhỏ cứ
thoải mái mà lựa chọn." Vân Thương Hải phất phất tay nói, vô cùng phóng
khoáng nói.
"Vật liệu bình thường không được đâu, tất cả trận pháp ở thôn ta
đều là những trận pháp cấm kỵ cả, cho nên phải cần đến thần liệu mới có
thể tu sửa được." Thạch Hạo ủ rũ nói.
Vân Thương Hải lập tức lảo đảo cả người, tý nữa là té lăn ra đất,
tên nhóc này quả thật đang sử dụng công phu sư tử há miệng mà. Thần liêu đâu phải dễ tìm như vậy, đến cả bảo khố của bọn họ cũng chỉ có được một ít mà thôi, nếu không thì bọn họ cần gì phải liên hợp với các Thần sơn
khác để thu gom cho đủ chứ.
"Điều này, chúng ta cần dùng thần liệu để đi tu bổ truyền tống trận Thái cổ nữa, e rằng không đủ dùng, cho nên khó có thể đưa cho anh bạn
nhỏ được." Vân Thương Hải nói, ông ta sợ rằng đây là ý của vị Thần Linh
chống lưng cho Thạch Hạo.
"Không sao, mỗi một loại thần liệu ta chỉ cần một ít mà thôi, dù
sao thôn của chúng ta cũng không lớn lắm." Da mặt của Thạch Hạo quả thật rất dày, nếu lột da mặt của nó ra đi làm trống thì tuyệt đối không
thành vấn đề.
Vân Thương Hải vẫn còn do dự không quyết, nếu quả thật đây là ý của vị đại Thần kia thì không thể từ chối được, không nên đắc tội với người đó, cho nên ông ta quyết định tìm mấy người khác để cùng nhau thương
lượng.
Trên thực tế thì việc tu bổ trận pháp không thể nào dùng hết tất cả thần liệu ở đây được, chỉ là những thần liệu này có giá trị vô cùng to
lớn, ai sẽ nguyện ý đưa nó cho người khác sử dụng chứ.
Quả nhiên khi Vân Thương Hải mở miệng đưa ra ý kiến như vậy thì tất cả mọi người đều nhanh chóng lắc đầu, đặc biệt là Kim Bằng tộc, bọn họ
liên tục cười lạnh, thiếu chút nữa là chạy tới tìm Thạch Hạo để tính sổ.
Sự tình đến mức này rồi thì Vân Thương Hải không thể không nói ra
một ít ẩn tình bên trong, ông ta nói cho bọn họ biết rằng đang có một vị Thần Linh đang ẩn thân ở nơi này, hơn nữa còn là một vị Thần Linh vô
cùng đáng sợ.
Những cường tộc cấp Thiên này đều hít vào một ngụm khí lạnh, khó có thể tin được, sau đó bọn họ rất bất mãn với việc Vân Thương Hải không
thông báo tin tức này cho bọn họ biết sớm hơn, nếu như sớm biết có
chuyện này dù có cho mười lá gan đi nữa thì Kim Bằng tộc cũng không dám
đi khiêu khích đám người Thạch Hạo.
Vân Kim Hải thì càng khó coi hơn, ông ta có huyết thống nửa Bằng
nửa Thiên Nhân cho nên luôn luôn tự phụ, lúc trước ông ta thua dưới tay
Nhị Ngốc Tử vẫn cảm thấy không phục, cảm thấy rất quái lạ, hiện tại nghĩ lại thì sống lưng trở nên lạnh lẽo.
Mắt của Thạch Hạo đảo qua đảo lại liên hồi, nó nhìn chằm chằm vào
đám người Vân Thương Hải, khi nhìn thấy sắc mặt của bọn họ thì nó đã
đoán ra được một ít chuyện mà họ đang trao đổi, khóe miệng nó suýt chút
nữa có nước miếng chảy ra, Thạch Hạo lập tức chạy hùng hục tới, ra vẻ vô cùng thần bí nói: "Này mấy vị tiền bối, ta nói cho các vị nghe một
chuyện bí mật nhé, kỳ thực là có một vị đại nhân nhờ ta mượn các vị ít
thần liệu đó."
Mọi người nghe nó nói thế thì khiếp sợ, quả nhiên là như vậy, bọn
họ không khỏi chấn động trong lòng, hai mặt nhìn nhau rồi lần lượt gật
đầu đồng ý với yêu cầu của Thạch Hạo.
Thời khác này không chỉ Hùng Hài Tử điên cuồng nuốt nước miếng mà
đến cả Tiểu Tháp cũng như vậy, tựa hồ đang rất hưng phấn, không chịu an
phận treo ở trên sợi tóc của Thạch Hạo.
"Bạn nhỏ, ngươi cần bao nhiêu loại?" Vân Thương Hải dò hỏi.
"Ít nhất cũng phải mười mấy loại mới được." Thạch Hạo liên tục chỉ
vào các loại thần liệu do mấy đại tộc đem tới, dĩ nhiên là nó muốn mỗi
loại một ít.
Thạch Hạo nói xong khiến cho mấy lão già kia choáng váng mặt mày,
thân thể lắc lư không thôi, việc này đúng là quá tàn nhẫn với bọn họ mà, tim bọn họ như đang chảy máu vậy.
"Híc híc, tốt nhất là nên mượn thêm một ít tài liệu bình thường nữa mới được, chỉ có thần liệu thôi thì không thể nào tu sửa được, dù sao
thì mấy trận pháp ở trong thôn của ta đã hư hại quá nhiều rồi, phải sửa
chữa toàn diện mới được." Thạch Hạo ngượng ngùng nói.
Mấy lão già kia nghe xong cảm thấy ấm ức vô cùng, tên nhóc con này
sao lại thiếu đạo đức như vậy chứ, cái bộ mặt cười cười ngượng ngùng kia nhìn sao cũng thấy rất là .....ti tiện.!
Trong lúc Tiểu Tháp đang liên tục nuốt nước bọt thì Thạch Hạo lấy
túi càn khôn ra, bắt đầu vơ vét thần liệu, đã không làm thì thôi một khi làm là làm cho thật tàn nhẫn, lấy đi gần như là một nửa số thần liệu
đang có ở đây khiến cho mấy lão già kia cuống cuồng cả lên, bọn họ nhanh chóng ra tay ngăn cản Thạch Hạo lại nếu không nó sẽ lấy hết mất.
Thấy bọn họ phản ứng như vậy nên Thạch Hạo đành cười ngượng ngùng mà thu tay lại, vò vò đậu tỏ vẻ không tiện.
"Vị tiền bối của Bằng tộc ơi, vị đại nhân sau lưng ta có nói là
ngài ấy muốn tế luyện một chiếc quạt Ngũ Cầm, nhưng mà hiện tại lại
thiếu mất một cọng nguyên thủy Chân vũ của Kim Sí Đại Bằng tộc, không
biết tiền bối có thể giúp cho ngài ấy một chút hay không?" Thạch Hạo lại tỏ vẻ thẹn thùng mà nói.
Nói thật, chủ nhân của Bằng tộc là Kim Loạn Thiên hiện tại vô cùng
khó chịu, ông ta rất muốn bắt lấy tên nhóc con ti tiện luôn nở nụ cười
ngượng ngùng này lại rồi điên cuồng đánh vào mông nó, đánh đến khi nào
nở hoa rồi mới giết chết.