Vật đấy trong suốt, cứ như được
khắc từ "dương chi mỹ ngọc" thành, cũng có khí hỗn độn tỏa ra, bảo quang lượn lờ xung quanh, lưu chuyển khí hồng hoang và cũng có một loại đạo
vận cổ điển.
Khi thấy thứ này lập tức Thạch Hạo như hóa đá, bởi vì nó vô cùng quen thuộc, lúc này miệng nó há to mắt trợn tròn.
"Tiểu Tháp, ta thấy huynh đệ của ngươi rồi." Thạch Hạo kêu lên.
Bởi vì, vật kia tương tự như là Tiểu Tháp, tuyệt đối cùng gốc gác với
nhau, óng ánh lấp lánh trắng bóng như tuyết, vừa nhìn là biết ngay vật
thần thánh rồi, từng luồng khí hỗn độn không ngừng khuếch tán, được
những phù văn vô cùng phức tạp bao quanh.
"Im lặng!" Tiểu Tháp thấp giọng quát lên, những câu này đều là những lời truyền âm bí mật giữa hai người, không có tiết lộ ra ngoài.
Bởi vì, bọn nó đều biết việc này rất quan trọng, đặc biệt thân thể Tiểu
Tháp đang run tựa như động kinh, đấy là vẻ kích động cũng có rung động,
càng có vẻ sợ hãi.
Thạch Hạo muốn cười nhưng lại không dám, bởi vì Tiểu Tháp vô cùng nghiêm túc, nó đang giả chết để che giấu toàn bộ khí thế của mình, chỉ lo sẽ
bại lộ trên thế gian cho nên nó mới căng thẳng như thế.
"Đó chính là một phần thân tháp mà ta đã bị mất." Chỉ có một câu vô cùng ngắn gọn, toàn thân Tiểu Tháp lờ mờ hóa thành một cục đá bình thường ẩn vào thế gian.
Thân tháp hiện tại của nó gồm bốn tầng, ánh sáng lộng lẫy đều biến mất
tựa như đã bị xóa bỏ trong thiên địa này, quay lại hình dáng bình thường nhất của một cục đá.
Mà thân tháp giữa trời kia chỉ có hai tầng, ánh sáng chói mắt, trắng như bông tuyết, thần hà trong vắt, cứ như là một mặt trời thánh khiết treo
lơ lững bên trên, từng ký hiệu xích thần không ngừng lượn lờ xung quanh.
Thời khắc này, Thạch Hạo không tài nào cười được nữa, ý định trêu chọc
Tiểu Tháp biến mất trong nháy mắt, ngược lại nó cũng trở nên nghiêm túc
hẳn lên.
Đây là thần uy cỡ nào chứ, Tiểu Tháp từng bị chia đứt, tầng tháp hai
tầng đang xuất hiện bên trên, vậy có nghĩa là gì? Bản thân Tiểu Tháp lại không dám tiến tới bắt chuyện, tổ hợp lại thành một.
Đương nhiên, thân tháp hai tầng này tựu như có thể trấn áp số mệnh thiên địa, cao như núi lớn, ánh trắng nhấp nháy chiếu rọi cả trời lẫn đất.
Vù một tiếng, nó nhẹ nhàng run lên, vô vàn phù văn buông xuống rồi
khuếch tán về bốn phương, quấy nhiễu tới sự vững chắc của hư không thiên địa nơi đây, khiến cho cả Hoang Vực muống sụp đổ.
Bất quá, thứ này vẫn chưa làm tổn thương tới người vô tội, chỉ là quét ngang qua mà thôi, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Nó... nó chỉ hơi run vì sao ta lại có cảm giác như đang khai thiên, tại sao?" Thạch Hạo sợ hãi, đây là uy năng của Tiểu Tháp à? Thường ngày nó
không có thể hiện, vừa rồi chỉ là một phần uy năng của thân tháp hai
tầng này mà thôi.
Vì sao không có ai hạ giới mà chỉ có hai pháp khí. Một hoàn chỉnh và một khiếm khuyết, có ẩn ý gì đây? Thạch Hạo không thể nhìn thấu được.
Vào lúc này, không cần nói là nó, dù là tu sĩ cả thiên hạ cũng đang vô
cùng sốt sắng, nhìn chằm chằm trời cao, không biết sẽ sản sinh ra biến
hóa gì tiếp theo nữa đây.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đang yên lặng cảm ngộ, bởi vì hai
pháp khí này xuất hiện nên đạo vận trong thiên địa càng thêm dày đặc
hơn, cảm thụ những huyền bí sẽ nhiều hơn.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn xuất hiện, thiên địa run rẩy dường như muốn lay
chuyển, trong miệng núi lửa có hình dáng lộn ngược kia từ từ xuất hiện
thêm một thứ, khí hỗn độn tràn ngập khiến người khác run rẩy.
Đó lại là một pháp khí thế nhưng khiếm khuyết tới nghiêm trọng, bị mất
tới hai phần ba, hiện tại chỉ còn một phần nhỏ, hỗn độn mờ mịt bốc hơi,
trông cực kỳ thần bí khó lường.
Giống như hai pháp khí trước, thứ này cũng có những ký hiệu kỳ dị lượn
lờ ở xung quanh, phảng phất như có thể đạo ngược càn khôn, khiến nhật
nguyệt ngân hà cùng vạn vật phải bước vào trong luân hồi.
"Là thứ đó!" Mí mắt của Thạch Hạo giật giật, lần nữa trông rất quen mắt, nó từng nhìn thấy ở Hư Thần giới, và từng chống chọi và chinh phạt thứ
này.
Đó chính là thần bàn Hỗn Độn của chàng trai thần bí toàn thân ngập trong biển lửa từng tuyên bố muốn sánh đôi cùng Nguyệt Thiền tiên tử, và nó
từng đại chiến với thứ này.
Thứ pháp khí này lần nữa tái hiện, hiển nhiên không phải là phần mà
chàng trai thần bí kia nắm giữ, đây là một phần khác, giáng lâm từ
Thượng giới.
Khay Hỗn Độn không đầy đủ này vừa hiện thì toàn bộ thế giới cũng trở nên khác hẳn, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động đồng thời như
muốn bước vào trong luân hồi.
Đây là thứ gì? Mọi người biết rõ đã xảy ra chuyện gì nên cực kỳ ngơ ngác.
Thiên địa đảo lộn, bản thân bước vào u minh, thời gian thay đổi, năm
tháng biến thiên, chỉ trong giây lát mà đông đảo sinh linh nơi đây cứ
ngỡ là đã trải qua mấy kiếp vậy.
Thật là khủng khiếp! Thạch Hạo im lặng, đến nó suýt chút nữa tâm thần đã thất thủ, trong lòng hiển lên nổi sợ hãi, tuy nó có thể chống lại nhưng lại không muốn khác với những sinh linh ở đây, nên chọn theo số đông,
ánh mắt trở nên mơ màng, thần thức mơ hồ.
Chỉ có ba pháp khí mà đã chấn động cả thế gian rồi!
Bầu trời vỡ tan, ba thứ này cùng lắc lư rồi buông xuống từng gợn sóng
quấn lấy nhau khuếch tán ra phía xa, tựa như đang gian cầm toàn bộ Hoang Vực này.
Thiên biến!
Đây tuyệt đối là một biến cố vô cùng khủng khiếp, người thường khó có
thể suy đoán được thứ này đang nhằm gì cái gì, nhưng Thạch Hạo hơi đoán
ra được, thứ này không phải đối phó với bọn nó mà là đang dò xét thàn
thánh!
Tiểu Tháp đã ẩn núp không nói một lời nào, đây chính là một minh chứng
tốt nhất, ba pháp khí lơ lững giữa trời cao, không ngừng dó xét những
tồn tại siêu nhiên trong vực này.
Cảm giác này chẳng hề thoải mái tí nào, trong lòng Thạch Hạo cảm thấy
hồi hộp, khi nào cũng có cảm giác có một thanh kiếm đang treo ở trên
đỉnh đầu, nếu như nó chém xuống thì vạn kiếp sẽ bất phục!
Đại kiếp nạn đã tới, quả nhiên là kinh khủng, nguy cơ tràn đầy, khiến
cho thân thể nó lạnh toác, nếu như Tiểu Tháp bị phát hiện thì hơn phân
nửa là một đại họa, và nó tất sẽ bị liên lụy.
"Bong..."
Chuông lớn ngân vang, gợn sóng khuếch tán, thiên địa đại đạo nổ vang, cứ như là một phần tế văn được ngâm tụng, trang trọng nghiêm túc.
Thạch Hạo biết, người mà thứ này muốn nhắm tới chính là Thần Linh!
Thân tháp hai tầng trắng như tuyết kia cùng với khay Hỗn Độn không trọn
vẹn kia cũng tỏa ra thần uy, che lấp cả trời đầy này, đây là một loạt dò xét sơ bộ cũng coi như là một hình thức bài trừ sơ lược.
Cũng không biết qua bao lâu, sợi tóc của Thạch Hạo, Tiểu Tháp âm thầm
truyền ra một tiếng đầy kỳ lạ, nói: "Đây là kiếp quái gì thế này?"
Không chút tiếng động, Thế giới hộp báu mà Thạch Hạo chiến được hiện lên rồi phát sáng đồng thời từ từ mở ra, Tiểu Tháp nhanh chóng chui vụt vào trong tiểu thế giới đó và phong ấn bản thân mình bên trong.
"Không có sinh linh giáng lâm mà
chỉ có ba pháp khí xuất hiện, cộng thêm khiến người khác cảm thấy bất an, ta muốn trầm miên che đậy đi toàn bộ
khí tức của mình, không được quấy rầy ta đấy." Đây là lời căn dặn của
Tiểu Tháp.
"Chờ xíu, ngươi nói rõ hơn tý được không, nói cho ta biết một vài thông tin về những thứ này với." Thạch Hạo nghi hoặc.
"Không có sinh linh hạ giới nhưng cũng có thể sẽ có đại kiếp nạn, muốn
bắt đầu rồi!" Tiểu Tháp nói những lời khó hiểu này rồi sau đó im lặng
chẳng chút tiếng động nào nữa.
"Ầm!"
Đột nhiên, trời đất xoay chuyển, toàn bộ Hoang Vực đều rung lên.
"Đại kiếp nạn đã bắt đầu!" Thời khắc này, một âm thanh vang lên cứ như
phát ra từ ba đại pháp khí trên trời, lại giống như được truyền ra từ
trong miệng núi lửa kia.
Thạch Hạo căng thẳng nhìn trời cao, thời khắc này lông tóc của nó đều
dựng đứng cả, nó cảm thấy mình hơi bất cẩn, có nên tự mình rời khỏi
Thạch thôn vào lúc này hay không? Những chuyện này đã lệch khỏi quỹ đạo, hoàn toàn khác xa những kiếp nạn khi xưa.
Mơ hồ có thể thấy được, ba đại pháp khí tách nhau ra rồi mỗi thứ làm chủ một phương, việc này đại biểu cho ba loại đạo thống khác nhau chuẩn bị
giáng lâm hay sao?
Vù một tiếng, sau một khắc, ba pháp khí mơ hồ mà trời đất trở nên sáng
bừng, hiện tại đang là ban ngày nhưng lại lộ ra trời đầy sao sáng, vô
cùng rõ ràng, từng ngôi sao lớn chuyển động tựa như gần sát bên cạnh.
Bạch Nhật Diệu Tinh Thần, đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ trong trời đất, tục truyền mỗi lần xuất hiện thì sẽ có rất nhiều người chết, mang ý nghĩa là một kiếp đại vô cùng kinh khủng sẽ mở ra.
"Lẽ nào lần này không phải do con người tạo ra mà chỉ là một đại kiếp nạn tự nhiên hình thành?" Thạch Hạo nghi hoặc.
"Xoẹt!"
Sau một khắc, nó chấn động rồi tỏ vẻ khó mà tin được, hai mắt mở to, không riêng gì nó mà rất nhiều tu sĩ cũng hoảng hốt theo!
Thiên địa trở nên âm u, ánh đỏ ngút trời, bầu trời đầy sao nhanh chóng
ụp xuống, đập mạnh xuống mặt đất bao la, những tiếng rung chuyển ầm ầm
xuất hiện.
Đây, muốn diệt thế ư?
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng, sức người sao mà chống lại được chứ, dù là các Thần phục sinh cũng chưa chắc có thể đỡ được toàn bộ.
Những ngôi sao không ngừng phóng xuống, cứ như là Thập Hung Thái Cổ rít
gào, uy thế tỏa ra này khiến người khác sợ hãi, lòng dũng cảm tan biên,
bóng tối mênh mông kia xuất hiện vô tận ánh lửa từ trên trời lao nhanh
xuống.
Trong lúc này thì đã có thể cảm nhận được vẻ nóng rực và áp lức to lớn
kia, với uy thế như vậy thì cả vực này sẽ bị đánh tan, hoàn toàn hủy
diệt.
Ở cổ đại, từng có đại năng cấm ký đánh rớt ngôi sao để tế luyện binh
khí, nhưng giờ không phải là chuyện tương tự như vậy, đây chính là đại
nạn diệt vong.
Thạch Hạo tê dại cả da đầu, dù thế nào cũng không hề nghĩ ra được, cảnh
tượng như thế này sẽ xuất hiện, sao tai họa lại giáng lên đầu tất cả mọi người chứ? Không một ai có thể chống đỡ được.
Trong lòng nó trở nên lo lắng, không ngừng kinh hãi cũng có vẻ phẫn nộ,
đây là một diệt toàn bộ thế gian, cơ bản không có cách để chống lại.
Đồng thời, nó cũng nghi ngờ rằng, đây là do tồn tại ở cấp bậc nào đang
phát động công kích? Vậy mà có thể triệu hoán vô số ngôi sao rồi đồng
thời đánh ập xuống, việc này quá khủng bố, trong những lời đồn ở cổ đại
cũng chưa hề có sinh linh nào làm như thế này cả.
"Vẫn còn có chút cơ hội sống sót, chỉ cỏ cách hướng thẳng trời cao rồi
trốn về vực ngoại mà thôi!" Thạch Hạo cắn răng, tình hình đáng sợ nhất
chính là bay thẳng lên trời, đánh đầu những ngôi sao lớn này.
Tốc độ của nó đạt tới cực hạn, nhanh tới mức khó mà tin được, nó nhanh
chóng rời xa mặt đất, hy vọng có thể vọt tới vực ngoại, dù có chút hi
vọng thì nó cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng mà, sau khi tới không trung thì nó lại càng hoảng sợ hơn, có rất
nhiều người cũng có ý nghĩ như nó, hơn nữa đều là những nhân vật phi
phàm.
Nó nhìn thấy được Tôn giả, đó là một con Ly Long toàn thân đỏ đậm, ánh
sáng chói mắt, nó đang ngẩn đầu gầm lớn, tràn ngập vẻ bi phẫn, ôm ấp ý
nghĩ trốn về vực ngoại.
Nó tựa như đang tức giận, không chết vào tay người khác nhưng lại diệt
vong dưới cơn tức giận của trời đất, như vậy nó không cam lòng.
"Hả?"
Thạch Hạo thất kinh, nó nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh người.
Con Ly Long kia tốc độ trốn cực nhanh, trong lúc tránh trái lượn phải né sao trốn về vực ngoại thì một luồng xích thần trật tự to lớn từ trong
hư không xuất hiện vô cùng đột ngột, nhanh chóng khóa cứng nó lại ngay
tại chỗ.
"Gào..."
Một bên khác, một tiếng gào thét không cam lòng phát ra, một con Bệ Ngạn cả người tỏa ra ánh sáng hoàng kim cứ như là mãnh hổ, đầu mọc sừng
rồng, phóng ra bảo thuật mạnh nhất của mình công kích hư không.
Thế nhưng, hoàn toàn vô dụng, cũng là một luồng xích thần trật tự to lớn hạ xuống rồi trói chặt nó, cứ thế bắt đi.
Toàn thân Thạch Hạo lạnh lẽo, con đường trốn về vực ngoại không thông,
vừa mới cất bước, vọt thẳng lên trời cao thì đã bị sợi xích đạo tắc ngăn cản và bắt nhốt.
Vực này sẽ bị tiêu diệt ư? Vẻ không cam tràn ngập trong lòng.