Thương tích của Thạch Hạo tương
đối nặng. Nơi ngực nó xuất hiện một vài vết rách, máu tươi chảy ra ồ ạt. Nó phải vận chuyển cốt văn nhanh chóng cầm máu và che miệng vết thương
lại.
Tuy Chí Tôn cốt bước đầu đã thức tỉnh, thế nhưng dù gì cũng chỉ mới là
niết bàn tân sinh, chung quy vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hết được, cần
phải tìm hiểu và nghiên cứu áo nghĩa của nó, bởi vậy rất khó nắm giữ
được quy tắc thần lực đầy đáng sợ của nó.
Rất lâu sau, Thạch Hạo thở ra một hơi, tinh khí lưu chuyển vào sâu bên trong thân thể của mình để bắt đầu chữa trị vết thương.
Nó hoàn toàn không ngờ tới ở cuộc đại chiến với truyền nhân mạnh mẽ nhất ba giáo trong hoàng cung, một mình nó đối kháng với cao thủ khắp nơi mà chẳng hề có chút thương tích, còn ngang nhiên quét sạch tất cả tu sĩ,
thế nhưng bây giờ lại chảy máu, bị thương cũng không hề nhẹ.
Thực lực của Nguyệt Thiền tiên tử vượt quá sức tưởng tượng, ở Hoàng đô
nàng chưa hoàn toàn thể hiện hết khả năng. Không những thế còn lưu lại
hậu chiêu ở nơi đây, bày ra đại trận đủ để giết chết Chí cường giả trong thiên hạ.
Nếu chỉ sơ sẩy chút thôi thì bản thân đã có thể ngay lập tức mất mạng.
Ngồi nghĩ lại Thạch Hạo vẫn cảm thấy hơi lành lạnh. Nó có thể dễ dàng
quét ngang tu sĩ ba giáo nhưng không ngờ phải ăn quả đắng ở đây.
Nhưng rất nhanh nó nở nụ cười, khoé miệng hơi vểnh lên mang theo vẻ
thích thú xen kẽ chút lạnh nhạt. Tiên tử thánh khiết của Bổ Thiên giáo
đã bị nó bắt, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì nhất định thiên hạ sẽ phải sợ hết hồn!
Bất luận thế nào đi nữa, đây tuyệt đối là một quả bom tin tức sẽ gây chấn động tám vực, làm khắp nơi dậy sóng.
Nguyệt Thiền được xưng là tiên tử, là một loại vinh quang đặc biệt khó
mà tưởng tượng được. Ở thế gian này có mấy ai được người người xưng
tụng, người người tán thành như thế?
Tên của nàng truyền khắp các giáo, trong mắt thế hệ trẻ tuổi nàng cao
cao tại thượng, thánh khiết hoàn mỹ không thể với tới; trong lòng các
trưởng bối thì thiên phú của nàng không gì sánh được, cũng khó tìm được
người nào có thể sánh ngang với nàng.
Kiếm khắp toàn bộ Bổ Thiên giáo cũng khó tìm ra người thứ hai, đồng thời thực lực bản thân của cũng nàng đủ mạnh. Trong thời kỳ Tôn giả không
dám lộ diện này, nàng tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất tám
vực.
Một tiên tử có tư chất ngút trời nhưng giờ lại bị người ta bắt nhốt,
phong ba mà Thạch Hạo tạo nên chắc chắn còn kinh khủng hơn cả trong
tưởng tượng của nó. Thạch Hạo sờ sờ mũi rồi đứng dậy, tạm thời bỏ qua
suy nghĩ này.
Nó toàn lực chữa trị vết thương, vận chuyển hàng loạt thần hà và phù văn khiến mỗi một tấc da thịt đều phát sáng, thu hút tinh hoa trời đất,
không ngừng lưu chuyển chữa trị vết thương thân thể của mình.
Sắc trời đã về khuya, ánh sao lấp lánh, có thể nhìn thấy ánh sáng bạc
của những ngôi sao trên bầu trời chiếu rọi xuống. Những thứ này đều bị
khiếu huyệt của Thạch Hạo không ngừng hấp thu, cả người nó tựa như biến
thành một cái kén màu bạc.
Nó toàn lực vận chuyển, hấp thu tinh hoa đất trời khắp mười phương cho
nên thương thế khôi phục rất nhanh. Vốn thứ nghịch thiên như Chí Tôn cốt một khi bị tổn thương thì rất khó chữa khỏi trong thời gian ngắn, thế
nhưng không ngờ bây giờ lại có chuyển biến tốt.
Ánh bạc như làn nước mát mẻ gột rửa máu thịt, chữa trị vết thương, rốt cuộc sức sống tràn trề lần nữa xuất hiện trong cơ thể nó.
Trong quá trình trị liệu, Thạch Hạo có uống một chút rượu Hầu Nhi, ăn
vài cây linh dược, cho nên thương thế nhanh chóng khôi phục, thần lực và tinh lực đều trở nên dồi dào.
Lúc này đêm đã về khuya, Thạch Hạo ngừng công việc vận chuyển bởi vì
không cần thiết nữa. Phần còn lại của vết thương chẳng bao lâu nữa sẽ tự động lành lại mà thôi.
Dù sao, thể chất của nó vô cùng mạnh mẽ, khả năng tự chữa trị cũng rất
mạnh, có thể loại bỏ máu xấu cùng sản sinh thay đổi xương cốt và huyết
nhục.
Ban đêm, Thạch Hạo một mình di chuyển trong vùng đất cháy đen này, ánh
mắt trong veo cẩn thận quan sát địa hình nơi đây, khoé miệng lộ nụ cười
gằn.
Nguyệt Thiền tiên tử quả nhiên lợi hại, bố trí hậu chiêu thiếu chút nữa
đã giết chết nó, phải may mắn lám nó mới có thể từ trong nguy hiểm tránh thoát được một kiếp.
"Đến mà không chào hỏi thì rất bất lịch sự đó!"
Tuy Nguyệt Thiền tiên tử bị bắt thế nhưng cao thủ của Bổ Thiên giáo vẫn
còn ở quanh đây. Có Tôn giả ẩn náu thậm chí còn có người mạnh mẽ hơn Tôn giả, có thể hiện tại chưa xuất hiện nhưng sau ít lâu nữa thì chưa chắc.
Nếu như nó đã bắt được Nguyệt Thiền tiên tử, Bổ Thiên giáo nhất định sẽ
đại loạn, tất phải đi tìm vị tiên tử này, và khi đó sẽ suy luận ra những tình huống có thể xảy ra.
Thiên phú của Nguyệt Thiền tiên tử kinh hãi thế tục, đồng thời cũng là
người của Thượng giới, cộng với địa vị vô cùng phi phàm của nàng thì
giáo này chắc chắn sẽ cẩn thận tìm kiếm, rồi lần theo manh mối tìm đến
đây.
"Tiểu Tháp, giúp tao bố trí một toà sát trận có thể chém giết cường giả
mạnh nhất. Mặc kệ hắn là Tôn giả hay là người mạnh hơn đi chăng nữa, cứ
đến nhiêu thì chết bấy nhiêu." Thạch Hạo nói.
"Nhân quả quá lớn, phải chuẩn bị thêm thiên tài địa bảo để trao đổi." Tiểu Tháp nhẹ nhàng đáp.
"Mày muốn ăn cướp đấy hả? Tao chỉ thỉnh giáo mày về trận pháp chớ có bắt mày ra tay bố trí đâu." Thạch Hạo trừng mắt.
"Nếu như trong tình huống bình thường thì ta chẳng thèm để ý chuyện trong hồng trần." Tiểu Tháp đáp trả.
"Mày..." Thạch Hạo biết tên quỷ này rất tham, nghĩ kỹ một chút thì biết
cũng không nhất định phải nhờ vả nó, hễ giao dịch với nó thì luôn luôn
phải chịu thiệt.
Thạch Hạo quyết định trở về hoàng cung ngay lập tức. Nói không chừng
trong bảo khố sẽ có thần trận, khi đó có thể bố trí chém giết tất cả
những Tôn giả nào tìm tới.
"Đại ca, đại ca chỉ cần cầu xin thằng đệ thì thằng đệ sẽ giúp cho." Đúng lúc này, Đả Thần Thạch trên sợi tóc của Thạch Hạo mở miệng, giọng nói
giống như đang dụ dỗ.
"Dựa vào mày mà cũng muốn lừa tao?" Thạch Hạo phì cười. Không hiểu sao
mình lại gặp phải mấy tên quỷ này chứ? Tên này còn treo lơ lửng trên sợi tóc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nói chung tất cả bọn chúng đều tham lam
cả.
"Không dám, đại ca hiểu nhầm rồi." Đả Thần Thạch cũng là người biết
điều, miệng suốt ngày gọi là đại ca, quả thậtlàm Thạch Hạo có chút không quen. Tiểu quỷ nói: "Thằng đệ chỉ có một điều kiện, đó là đặt thằng đệ
vào trong ngọc tỷ thì thằng đệ sẽ bày cho đại ca một trận pháp, bảo đảm
có thể trừng trị đám người kia nếu họ dám bén mảng tới."
Thạch Hạo nghe vậy, cảm thấy cũng hợp lý nên đặt nó sát bên cạnh bảo ẩn, nghĩ rằng tên quỷ này chắc cũng chẳng làm được trò gì bất thường. Nhưng nó vẫn liếc xéo Đả Thần Thạch, nói: "Tao nhớ lần đầu tiên nhìn thấy
mày, mày nói là mình bị niệm chú, trước đó cũng chỉ là một khối đá ngu
dốt. Nhưng sao càng ngày mày lại càng ma ranh thế không biết?"
"Con người rồi ai cũng sẽ thay đổi, tảng đá cũng càng ngày càng tròn.
Thằng đệ đang tiến hành quá trình lột xác của nhân sinh, tiến tới những
thay đổi có ý nghĩa cho cuộc đời mình." Hiển nhiên tên quỷ đang nói dóc.
Thạch Hạo cũng chẳng thèm tra hỏi chi tiết làm gì, bởi vì nó biết tên
quỷ này chẳng hề đơn giản, có thể là một khối Đả Thần Thạch cực kỳ nổi
tiếng từ thời Thượng cổ đang tị nạn ở Bách Đoạn sơn cũng không chừng,
đời này vì mình nên mới xuất hiện.
Sau đó, Đả Thần Thạch truyền sang cho cho nó một bức trận đồ. Thạch Hạo
cẩn thận quan sát một lúc thì không khỏi giật mình. Tên quỷ này cũng có
lòng, đây tuyệt đối là một sát trận vô cùng đáng sợ.
Càng nghiên cứu thì Thạch Hạo càng thấy lợi hại hơn, trận pháp này quá nửa có thể đối phó với đại năng thượng cổ.
Nhưng mà, nó phát hiện tài liệu cần thiết để bố trận vô cùng nhiều, thậm chí còn cần một vài thần liệu. Đây gọi là phá của, dùng những thứ này
để đối phó với đám Bổ Thiên giáo thì quả thật hơi lãng phí.
"Không cần bố trí trận pháp hoàn chỉnh đâu, chỉ cần một bộ phận trong đó là được.
Đến bao nhiêu trấn áp bấy nhiêu." Đả Thần Thạch dương dương tự đắc.
Thạch Hạo gật đầu. Những vật liệu quá mức quý giá này không thể nào dùng hết được, hoàng cung giờ cũng rất cần chúng. Thạch Hạo muốn mở rộng
chiếc lồng chờ cường giả ba giáo tự mò tới.
"Có một vấn đề, nếu như người bình thường đến đây thì ta hi vọng trận
pháp này sẽ không khởi động, nhưng chỉ cần là tu sĩ từ Tôn giả trở lên
thì sẽ phát động công kích. Nếu không sẽ rất lãng phí." Thạch Hạo nói.
"Đại ca thật ác độc, đã giết là phải giết chết con cá lớn. Có điều...
thằng đệ thích." Đả Thần Thạch nghe thấy Thạch Hạo nói thế thì hưng
phấn, gật đầu nói: "Trận pháp mà thằng đệ bố trí sẽ không hề có vấn đề
gì, thậm chí còn có thể dựa vào tâm lý lòng người tiến vào mà suy xét.
Càng là nhân vật trọng yếu của Bổ Thiên giáo thì ý đồ càng lớn, nếu là
đại năng thì càng hung hăng."
Khi nghe thấy thế, tiểu Tháp cảm giác rất khó chịu, lạnh nhạt nói: "Cái
cục đá ngu ngốc nhà ngươi mà cũng được xem là bảo vật ư? Ta thấy nếu
nuốt ngươi thì sẽ rất tốt đó."
"Đại ca, thằng đệ không có ý đối địch với đại ca đâu, không có hớt tay
trên chuyện làm ăn của đại ca đâu, chỉ có lần này thôi mà." Đả Thần
Thạch vội vàng kêu gào, gọi tiểu Tháp là đại ca.
***
Thạch Hạo lướt ngang qua bầu trời. Trong trời đêm nó tựa như một ngôi
sao lớn màu vàng vô cùng rực rỡ, khiến hàng loạt thú dữ trong rừng núi
bên dưới phải run sợ, bởi vì khí thế của mình quá mạnh mẽ.
Thạch Hạo không hề dừng lại bởi vì trên người nó không có nhiều vật liệu để bố trí trận pháp. Lúc này sắc trời vẫn còn hơi tối thế nhưng bình
mình cũng gần tới rồi.
Sáng sớm, khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng chiếu thẳng xuống Hoàng đô
Thạch quốc thì cũng là lúc Thạch Hạo xuất hiện ở đường chân trời. Nó đã
trở lại.
Đêm đó, bầu không khí khắp Hoàng đô vô cùng căng thẳng và ngột ngạt, hầu như toàn bộ nhân mã các thế lực lớn đều không tài nào ngủ được. Bọn họ
đều đang ngóng trông tin tức.
Tiểu Thạch cực kỳ ngang tàng, một mình quét ngang ba giáo, phong thái uy nghiêm khiến mọi người phải khiếp sợ. Nhưng nó lại một thân một mình
đuổi giết ra ngoài thành, đi suốt cả đêm mà vẫn chưa thấy trở lại làm có bầu không khí trong thành càng thêm nặng nề.
"Đó là... tân hoàng!" Trên tường thành, một tên chiến tướng nheo mắt, khi nhìn thấy ở chân trời đúng là tiểu Thạch thì kinh hô.
Lời nói vừa truyền đi lập tức khiến mọi người nháo nhào cả lên, tin tức truyền về phương xa, làm phương xa lập tức dậy sóng.
Tiểu Thạch đã trở về!
Một vài thế lực lớn trong thành thầm than, cảm thấy sự ngột ngạt gia tăng không ít.
Mà một vài nhóm người khác lại hoan hô ăn mừng, sự vui sướng xuất phát
từ tận đáy lòng, khiến trong thành trở nên ầm ĩ, tiếng la hét rung động
cả trời xanh.
Ít nhất tất cả binh sĩ thủ thành đều mừng rỡ, chiến mâu, thiết kiếm...
trong tay giơ thẳng trời cao, lớn tiếng hô to hai chữ: “Nhân Hoàng”.
Rất nhiều người tiến tới nghênh đón tân hoàng đế vào thành, đặc biệt là đám người Chiến vương càng tỏ ra vô cùng phấn chấn.
Mặt trời mọc ở phương Đông, ánh bình minh ấm áp chiếu lên người Thạch
Hạo. Nó từ chân trời đi tới, cả người được ánh hào quang bao phủ trông
cực kỳ thần thánh.
Đặc biệt, trong mắt của mọi người trong thành, khí chất của vị Nhân
Hoàng còn trẻ tuổi này quá phi phàm, cứ như một vị thần nhân toàn thân
vàng rực hạ giới, uy vũ hơn người.
"Nhân Hoàng vạn tuế!" Khi Thạch Hạo vào trong thành rất nhiều người hô
to. Một đám người quỳ rạp xuống, có thể thấy từng luồng long khí không
ngừng bốc lên cao rồi bao phủ lấy thân thể Thạch Hạo.
Việc này khiến nó càng hiểu rõ hơn. Đây có lẽ chính là chính quả Nhân
Hoàng, số mệnh gia trì thân thể. Sau khi tiến vào Hoàng đô, nó cảm thấy
không một pháp môn nào có thể tổn thương tới cơ thể mình nữa, bản thân
sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống.
"Nhân Hoàng..." Đám người Chiến vương tiến lên chào đón. Bọn họ vô cùng
kích động, trận đánh hôm qua khiến mọi người chấn động xen lẫn vui mừng. Chỉ một thiếu niên mà có thể một tay che trời, đánh tan tu sĩ ba giáo,
xưa nay có mấy ai so sánh được với nó?
"Nguyệt Thiền tiên tử, nàng ta..." Một vị Vương hầu lễ phép hỏi, bởi vì
Thạch Hạo truy sát nàng nhưng giờ chỉ có mình tân hoàng trở lại, tinh
lực hùng hậu, giống như đã chứng minh một điều gì đó.
"À!" Thạch Hạo chỉ à một tiếng, nghĩ thầm giờ vẫn chưa thể nói ra được,
bên ngoài có nghĩ gì thì cũng mặc kệ. Nó hỏi: "Việc bố trí của ta đã
được thực hiện chưa?"
"Đã thực hiện. Mấy tên tu sĩ của những nhà kia đều đã bị giam lỏng trong phủ. Chúng ta tự mình canh gác, không cho phép một ai chạy trốn!" Một
vị Vương hầu đáp.
"Bảo khố của hoàng cung bị phá huỷ một góc, những thứ còn lại đã được niêm phong." Chiến vương tiến lên bẩm báo.
"Tốt!" Thạch Hạo gật đầu, dặn dò mấy vị Vương hầu tiếp tục đề phòng, sau đó nói Chiến vương dẫn đường tiến vào bảo khố hoàng cung.
Trên thực tế, Thạch Hạo hết sức kích động, nơi đây rất có khả năng có
loại bảo thuật mạnh nhất, có thần thông trấn giáo của cả một quốc gia,
cùng hàng loạt pháp khí vô thượng!
"Ông giúp ta tìm một vài vật liệu." Thạch Hạo bí mật truyền âm dặn dò Chiến vương, liệt kê toàn bộ những thứ mình cần.
Sau đó không lâu, nó nhận được một cái túi thật lớn, tiếp theo thân hình từ từ mơ hồ rồi biến mất trong không trung. Trước khi rời đi nó dặn dò
Chiến vương rằng, nếu ai hỏi thì chỉ cần trả lời nó đã tiến vào bảo khố
rồi.
Sau đó, Thạch Hạo như điện xẹt bay ra khỏi Thạch đô, lần nữa trở về vùng đất tai ương cách đây mấy ngàn dặm, rồi cẩn thận bố bí trận pháp.
"Nếu như không cho ta chôn cất đám Tôn giả của Bổ Thiên giáo thì thật sự có lỗi với ta quá. Uổng công ta đầu tư công sức vào đây." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Nửa ngày sau, nó xoá đi hết những vết tích không đáng có, lưu lại một
vài manh mối để chỉ dẫn "chân tướng". Sau đó, nó hoá thành Kim Bằng bay
trở về Hoàng đô.