Tiểu Thạch! Ngươi đang nói
chuyện với bản tọa đấy ư?!" Bên ngoài tường thành, đạo cô* trung niên
mặc đạo y màu trắng, vạt áo bồng bềnh, dung mạo bất phàm nhưng cũng rất
lạnh nhạt. Bà ta cầm trong tay một cây phất trần, khí chất vô cùng thoát tục.
(*): Nữ đạo sĩ.
Tường thành đồ sộ, khí thế hùng vĩ, tất cả chiến tướng trên tường thành
đều biến sắc. Sau đại chiến Song Thạch mọi người khen tụng tán dương
tiểu Thạch, hiện giờ con mụ đạo cô này lại vênh váo hung hăng, dám cả
gan xưng hô với Nhân Hoàng như vậy, thật sự là coi thường bọn họ.
Danh xưng tiểu Thạch giống như là đang gọi tiểu Lý, tiểu Ngũ vậy, giống
như đang gọi một đứa trẻ. Đạo cô tỏ ra vô cùng ngạo mạn, cao cao tại
thượng, bễ nghễ thốt lên hai chữ này.
"Đạo cô, bà đang khiêu khích ta sao?" Trong cung truyền ra tiếng nói của Thạch Hạo, ẩn chứa một sự uy nghiêm và trang trọng, cộng thêm mấy phần
hàn ý.
"Tiểu Thạch! Sao không dám ra đây gặp ta một lần?" Đạo cô thốt lên.
"Con mụ kia, chớ có vô lễ. Dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, bất kinh với Nhân Hoàng!" Một vị chiến tướng quát lớn.
Thạch Hạo đã trở thành tân hoàng, kiểu xưng hô như vậy thật sự không xem nó ra gì. Rất nhiều chiến tướng đã không chịu đựng nổi nữa. Đây là Nhân Hoàng của một nước, họ không thể chịu được sự bất kính mà người ngoài
dành cho nó như vậy.
"Chà chà, mọi người trong thiên hạ chẳng phải đều gọi như thế sao? Vị
thiếu niên kinh tài tuyệt diễm này xứng đáng được gọi như vậy. Ta sao
lại không thể?" Đạo cô trung niên sắc mặt bình thản đáp, bay lơ lửng
trước tường thành.
"Bà... to gan!" Một vị chiến tướng hét lớn, ra lệnh mọi người trên tường thành nâng cung lớn trong tay lên, lắp mũi tên đặc biệt vào dây cung.
Mũi tên màu đỏ đậm, óng lên những tia sáng tạo thành một thứ phù văn đặc biệt.
Đây là linh tiễn chuyên dùng đối phó với đại tu sĩ. Nó có thể bắn xuyên
qua người hung thú, giết chết Vương hầu. Loại mũi tên này không nhiều
lắm, nhưng một khi bắn ra thì đến trời đất cũng phải biến sắc.
"Quý khách giá lâm, bọn ngươi dám thất lễ như vậy à? Giương cung lên
trước mặt ta, đây chẳng phải ép buộc ta tự vệ hay sao?" Đạo cô lạnh lùng nói.
Bà ta đứng ở đó, từng tia sương trắng vờn quanh thân thể, hiển lộ hết
khí tức của Tôn giả. Chỉ trong nháy mắt trời đất đã run lên bần bật.
Đám người trên tường thành cả kinh. Họ cảm nhận được một luồng áp lực
mạnh mẽ, đây chính là áp lực của Tôn giả. Đằng cấp cách biệt quá lớn,
bọn họ khó lòng mà chống cự nổi, trong lòng trỗi dậy một cảm giác bất
lực.
Từ người đạo cô trung niên tỏa ra gợn sóng màu bạc, nó khuếch tán với
tốc độ rất nhanh, như một cơn sóng thần bao trùm lấy những người trên
thành, làm họ cảm thấy đinh tai nhức óc.
"Láo xược!" Một tiếng quát lớn truyền ra. Tiếng quát này như một thanh
kiếm cắt ngang trời cao, chặn đứng cơn sóng bạc này, đánh tan nó ở không trung.
Bên trong Hoàng cung, Thạch Hạo bước từng bước xuống con đường làm từ
cẩm thạch, mình mặc chiến y vàng óng ánh, vai vác thần kích trấn quốc,
trong tay cầm pháp kiếm thần linh, ánh mắt sáng rực như hai bó đuốc, khí thế vô cùng đáng sợ.
Trong những tiếng lẹt kẹt, hai cánh cửa màu đỏ mở toang ra, Thạch Hạo bước ra, nhìn chằm chằm đạo cô trung niên.
"Tiểu Thạch! Ta đại diện cho Bổ Thiên giáo đến đây. Ngươi tuy là hoàng
đế một nước, nhưng cũng nên mời ta tiến cung, sao lại chậm chạp như vậy? Đây chẳng lẽ là đạo đãi khách hay sao?" Đạo cô trung niên nói.
"Ta cho bà vào đấy! Bà dám vào không?" Thạch Hạo nhìn bà ta, dáng vẻ khinh thường.
Đạo cô trung niên là một Tôn giả đã tu hành hơn nửa đời. Bà ta tung
hoành thiên hạ, cường giả cỡ nào cũng đã thấy, nay lại gặp phải một
thiếu niên có phong thái cỡ này, ánh mắt bà ta liền trở nên lạnh lẽo
thêm vài phần.
Tên của tiểu Thạch từ lâu đã truyền tới vực ngoại, bà ta dĩ nhiên cũng
nghe được, đặc biệt là sau khi nó xưng hoàng đế thì càng chấn động thiên hạ hơn nữa, thần uy vô cùng hiển hách. Nhưng trước sau bà vẫn giữ lòng
kiêu ngạo, bởi vì đối phương quá nhỏ tuổi, còn bà đã trở thành Tôn giả
hơn trăm năm rồi.
"Nhỏ tuổi như vậy mà đã trở thành hoàng đế của một nước, thật không dễ
dàng gì. Mặc dù lời nói tự tin, nhưng ngươi đừng quên, trời đất bao la,
người tài lớp lớp, ngươi nên kính trọng với bậc trưởng bối hơn một
chút." Đạo cô trung niên nói.
"Ta cần bà dạy à?" Thạch Hạo đáp ngắn gọn.
Đạo cô trung niên đổi sắc mặt. Từ lúc đầu thiếu niên này đã không thèm
nhiều lời. Đây là một sự kiêu ngạo, càng là một điệu bộ đứng từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với mình.
"Người thiếu niên, ngươi quá ngông cuồng đấy. Ta là Tôn giả, dù là Nhân
Hoàng của một nước cũng chẳng thể ngạo mạn với ta như vậy! Huống chi
ngôi vị hoàng đế này của ngươi mong manh như trứng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Ngươi lấy tư cách gì mà dám tự đại như vậy?" Đạo cô trung niên mắng.
"Không tự mình ngẫm lại đi, còn dám trách ta vô lễ? Nếu bà muốn chết thì ta thành toàn cho bà. Còn không thì cút!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Không chỉ đám binh lính trên tường thành đờ ra, mà ngay cả sắc mặt đạo
cô trung niên cũng trắng bệch vì giận. Điều này cũng quá thẳng thừng
không lưu tình chút nào, đả kích thẳng vào lòng tự cao của bà.
Nói cho cùng thì thiếu niên Nhân Hoàng này vẫn rất bình tĩnh, không coi bà ra gì, dáng vẻ này làm bà phẫn nộ.
"Xoạt!"
Thạch Hạo chủ động ra tay. Chiến kiếm trong tay vẽ ra một vệt sáng đẹp
rực rỡ như ngân hà từ trên trời rớt xuống, nhưng cũng đi kèm một uy lực
mạnh mẽ vô song chém về phía đạo cô trung niên.
"Chỉ là một tiểu bối Liệt Trận cảnh mà cũng dám ngông cuồng với ta?" Đạo cô trung niên thét lớn.
Bà đưa tay chỉ tới, một chùm ánh sáng bạc xuất hiện đón lấy đường kiếm
khí kia. Đòn tấn công của hai người va chạm nhau giống như sao trời nổ
tung, trời đất rung chuyển, tạo thành một làn sóng dư chấn mãnh liệt.
Nhưng cũng còn đỡ, bốn phương bỗng nhiên có vô tận long khí bốc lên,
phong bế nơi này lại. Không phải Hoàng đô bị đánh nứt, mà vì một đòn tùy ý của Tôn giả có một sức mạnh quá mạnh mẽ, đủ dời non lấp biển.
Đạo cô trung niên cả kinh. Một thiếu niên mười lăm tuổi mà có thể chặn
nổi một đòn của mình? Đây là sức mạnh cỡ nào? Điều không phù hợp với lẽ
thường tình này làm lòng bà chấn động.
Phải biết bà là Tôn giả cao cao tại thượng, chốn phàm trần làm gì có sức mạnh nào có thể chống lại bà?
Lúc này Thạch Hạo đã tiến tới, rời khỏi Hoàng cung, cả người bao phủ dày đặc long khí . Một con thiên long to lớn vờn quanh thân thể của nó,
cảnh tượng hết sức kinh người.
"Giết!"
Đạo cô trung niên chập ngón tay lại biến thành đao, đầu ngón tay bắn ra
một chùm ánh sáng bạc. Chùm ánh sáng bạc này hóa thành hình đao, rất
nhanh biến lớn, dài đến mấy trăm trượng, dùng thế quét ngang ngàn quân
bổ xuống.
Chiến kiếm màu vàng trong tay Thạch Hạo tỏa ánh sáng lóa mắt như một
vầng mặt trời. Nó cùng với ánh đao dài mấy trăm trượng kia va chạm vào
nhau khiến cho trời đất rung động dữ dội.
Ánh đao màu bạc bị tan vỡ trong khung trung.
"Long khí Hoàng đạo!" Đạo cô trung
niên nói khẽ, ánh mắt lóe lên vô cùng giật mình. Chỉ mới được mấy ngày mà tiểu Thạch đã biến thái như vậy,
dung hợp với số mệnh của một quốc gia, nắm giữ được loại sức mạnh thần
bí này.
Không phải! Bất luận nó có kinh tài tuyệt diễm cỡ nào cũng không thể
quyết đấu cùng một vị Tôn giả. Bà chưa từng nghe nói có thiếu niên mười
lăm tuổi nào làm được điều này.
"Cho dù ngươi nắm được long khí Hoàng đạo thì đã làm sao? Cùng lắm là
chỉ hơi khống chế được, vẫn là ngoại lực. Bây giờ xem cho rõ ta làm cách nào trấn áp ngươi!" Đạo cô trung niên vô cùng tự tin.
Lòng bàn tay bà phát sáng, cầm chuôi cây phất trần vung lên, những sợi
dây bạc nổ tung. Ba ngàn sợi chỉ bạc nhanh chóng tụ hợp lại tạo thành
một sợi dây thừng, từ bốn phương tám hướng ập tới quyết tâm trói thiếu
niên kia lại.
“Ông”, thanh pháp kiếm màu vàng của Thạch Hạo chấn động, phát ra tiếng
nổ vang rền. Sau đó lấy nó làm trung tâm, những tia kiếm khí bắn tua tủa về phía trước như cầu vồng.
Tiếng leng keng điếc tai nhức óc, toàn bộ những sợi dây của đạo cô trung niên đều bị kiếm khí chém trúng. Hai người va chạm rất mạnh, tạo thành
một màn sáng kinh thiên động địa. Ánh sáng phủ kín bầu trời, cả Hoàng
thành đều rung chuyển.
Cũng may vì nơi đây đã mở ra toàn bộ trận pháp, đồng thời long khí Hoàng đạo mạnh mẽ đã khống chế bốn phương, chặn làn sóng dư âm của vụ va chạm trên lại, nếu không hậu quả thật khó lường.
“Chỉ có như vậy thôi sao? Vậy mà lão yêu như bà cũng dám ngông cuồng?” Thạch Hạo nói.
Khuôn mặt đạo cô trung niên cũng khá đẹp lão. Khi còn trẻ cũng là mỹ
nhân một vực, hơn nữa lại là đệ tử Bổ Thiên giáo, bất kể đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng, siêu thoát phàm trần.
Nhưng bây giờ lại bị một thiếu niên chẳng coi ra gì, lời nói lạnh nhạt,
khiến bà ta thật sự rất tức giận. Dù đã tu hành hơn trăm năm, nhưng cũng khó tránh khỏi khó chịu.
“Tiểu bối, để ta dạy ngươi cách kính trọng trưởng bối!” Bà quát.
Chỉ trong nháy mắt, hai dải cầu vồng lao lên không trung, đại chiến dưới vòm trời.
Gió lớn thét gào, sấm rung chớp giật, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều
dị tượng. Hai cường giả ra tay làm hiện lên những cảnh tượng thật đáng
sợ.
Mọi người trong Hoàng đô ngơ ngác, nhìn đến hoa mắt chóng mặt, sợ đến
hồn phách muốn bay ra ngoài. Đây chính là Tôn giả sao? Sức mạnh kia thật đáng sợ, chỉ một chút cũng có thể hủy đi một ngọn núi cao, san bằng một biển hồ mênh mông rộng lớn.
Nhưng điều càng làm người ta giật mình hơn là tân hoàng cũng vô cùng
mạnh mẽ, tuổi chỉ mười mấy mà đã có thể đối đầu trực tiếp với một đại
cường giả Bổ Thiên giáo, thật sự rất khó tin.
Trong giới tu luyện, thiên tư như vậy chắc chắn sẽ dọa chết rất nhiều
người. Mười lăm tuổi đã dám đánh tay đôi với Tôn giả, thật sự làm mọi
người trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là tu sĩ ba giáo, chẳng ai mà không
hoảng sợ.
“Xoạt”.
Một ánh kiếm xẹt qua, ba ngàn sợ chỉ bạc lay động, cây phất trần bị chém đứt, đạo cô trung niên rơi vào thế bất lợi, điều này thật sự càng khiến mọi người chấn động.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Thạch quá mạnh mẽ, nó vẫn chưa tiến vào cảnh giới Tôn giả mà!”
“Là long khí Hoàng đạo. Các ngươi nhìn xem, bên người nó có những con
thiên long vờn quanh, không ngừng hấp thu bí lực cuồn cuộn từ hoàng cung để mình sử dụng.”
Sắc mặt tu sĩ ba giáo rất khó coi, ai nấy ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
“Nguyệt Thiền, nàng đang ở đâu?” Đạo cô trung niên rốt cuộc không nhịn
được hỏi. Bà ta chưa từng nghĩ sẽ rơi vào thế bị động trong cuộc chiến
với Thạch Hạo.
Mục đích đến Hoàng đô của bà ta chủ yếu là dò hỏi tung tích của Nguyệt
Thiền tiên tử. Vốn dĩ bà muốn đi đầu hù dọa một phen, nào ngờ lại trở
thành cục diện bế tắc, thật sự chẳng cách nào lay động được Thạch Hạo.
“Hãy hạ thấp lòng tự tôn của bà xuống, rồi cầu bổn hoàng!” Thạch Hạo mỉm cười.
“Ngươi… ngông cuồng!” Ánh mắt đạo cô trung niên trở nên lạnh lẽo, quát lớn.
“Xoạt”
Trời đất bỗng rung chuyển, pháp kiếm trong tay Thạch Hạo phát sáng, bắt
đầu tỏa ra uy áp thần linh. Loại uy áp này đè nén xuống khiến mọi người
trong thành đều run rẩy, muốn quỳ phục xuống đất.
Đạo cô trung niên quát nhẹ, trong tay xuất hiện một mai rùa toả ra ánh
đen. Mai rùa này cũng có một khí tức vô cùng thần thánh và uy nghiêm.
Một âm thanh lớn vang lên. Mai rùa màu đen xuất hiện vết nứt, sau khi bị thanh kiếm màu vàng bổ trúng thì bay ngược ra sau, không ngừng điên
cuồng hút lấy tinh khí trời đất.
“Huyền thuẫn* của ta!” Đạo cô trung niên hét lớn, ánh mắt thương tiếc
nhìn mai rùa đen. Đây chính là pháp khí quý giá nhất bà ta lấy được từ
Bổ Thiên giáo, được xưng kiên cố không thể phá hủy, do lão rùa Thần Đạo
lưu lại, không ngờ hiện tại lại bị chém nứt.
(*): Lá chắn màu đen.
“Xoạt”
Ánh mắt Thạch Hạo vô cùng dữ tợn. Nó vung thanh kiếm màu vàng lên, ánh
kiếm biến ảo khôn lường, kiếm khí như cầu vồng quét sạch bốn phương.
“Phốc”
Một cánh tay của đạo cô trung niên rơi xuống, huyết quang bắn lên cao
khiến mọi người lóa mắt. Bà ta hét thảm một tiếng, thần sắc thể hiện sự
khiếp sợ, thật không ngờ mình lại bị thương trong tay một thiếu niên.