Trong lòng Thạch Hạo hơi động,
Lam Vũ đang ám chỉ, nhắc nhở nó cái gì đó, thượng giới mênh mông, đại
giáo đông đảo, chẳng lẽ ý là đừng nên dễ dàng lựa chọn cùng tin tưởng
những người này?
"Không biết Thạch tiểu huynh đệ có biết Nguyệt Thiền tiên tử hay không?" Đúng lúc này, một chàng trai mở miệng, y một thân chiến y xanh biếc lưu chuyển ánh kim loại, toàn bộ cơ thể tản ra khí tức sinh mệnh cực lớn.
Người này, mắt sáng như sao, mái tóc xanh biếc, bí lực phù văn chảy
xuôi, vô cùng mạnh mẽ, tựa như rất thân thiết với Nguyệt Thiền tiên tử.
Thạch Hạo mỉm cười, nói: "Tự nhiên là biết chứ, hơn nữa còn quen biết."
Lời nó của nó có thể nghĩ sao cũng được, không có nói là đối địch hay là bạn thân, mọi người nghĩ sao thì chính là như thế.
"Hả, là bạn của tiên tử à?" Bích Cổ hỏi, sóng thần thức của y vô cùng
mạnh mẽ, có nguyên thần lực vượt xa những người ở cùng cấp độ với mình.
Bên cạnh, trong mắt Tuyên Minh tỏa ra hào quang, toàn thân là thần diễm
màu vàng, trên làn da có một tầng ánh sáng thần thánh vô cùng đặc biệt,
mạnh mẽ và kinh khủng, sau khi nghe thấy những lời vừa rồi thì cẩn thẩn
dò hỏi, thu lại vẻ ngạo mạn trước kia, gật gật đầu với Thạch Hạo, nói:
"Xin hãy nói kỹ hơn, ta muốn gặp Trích tiên tử một lần."
"Ta cũng không biết giờ nàng đang ở nơi nào, mấy vị cũng biết nàng ư?"
Thạch Hạo giả vờ kinh ngạc, làm bộ không biết Nguyệt Thiền là người
thượng giới.
"Nguyệt Thiền được xưng là thân thể siêu phàm, rất nhiều năm trước từng
gặp qua nàng, lúc đó tuổi của nàng không lớn nhưng lại được rất nhiều
trưởng giả khen là 'Trích tiên', dung mạo tuyệt thế, tài tình vô song."
Bích Cổ lên tiếng và giải thích, trong lòng y khó mà quên năm đó được.
Theo như lời y, pháp tắc ở hạ giới có khuyết, đại đạo không đầy đủ thế
nhưng cũng là nơi tốt để tôi luyện, thân phận Nguyệt Thiền cực kỳ cao
quý và được kỳ vọng vô cùng lớn, nên mới xuống hạ giới tu hành.
Hồng Hoàng lẩm bẩm, chẳng hề phục, nói: "Nè, trước mặt mấy vị mỹ nhân
tuyệt đại như thế này mà ngươi còn nói những câu đó, chẳng lẽ chúng ta
kém hơn sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi, mấy vị ai nấy cũng quốc sắc thiên hương,
thế gian hiếm có người so sánh được." Bích Cổ vội vàng chữa cháy.
Thạch Hạo nở nụ cười, nói như thế, năm xưa khi Bích Cổ nhìn thấy Nguyệt
Thiền thì tuổi cũng không quá lớn thế nhưng ấn tượng lại khắc sâu, tới
giờ mà cũng không thể quên được.
"Thiên địa có khuyết, pháp tắc không đầy đủ, xuống hạ giới tôi luyện, thật sự có chỗ tốt à?" Thạch Hạo nhắc tới vấn đề này.
"Đối với những người như ngươi thì có chỗ không tốt, thế nhưng Nguyệt
Thiền sinh ra ở thượng giới, cơ thể ẩn chứa đạo thai hoàn mỹ, khi rèn
luyện ở dưới hạ giới sẽ đạt được vô số chỗ tốt." Bích Cổ đáp.
Thạch Hạo cũng không biết nói gì nữa, nhà giam thiên địa này đúng là bất công với bọn nó.
Nhưng mà, nó cũng không hề nhụt chí, sớm muộn gì cũng sẽ đi thượng giới, nhất định giải quyết những vấn đề kia, cố gắng rèn luyện bản thân để
càng ngày mạnh hơn.
Đồng thời, nó nghĩ tới cô gái Trùng Đồng thượng cổ kia, về thần thoại
bất bại ấy, cũng dám cướp thức ăn ngay trong miệng của Chí Tôn, còn
không có tu hành tới cực hạn, khi ấy cũng đang ở giới này, khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết.
"Thạch huynh quen thân với Nguyệt Thiền ư, có thể nói giờ nàng như thế
nào không vậy?" Tuyên Minh mở miệng, trong khi chớp mắt khí tức mạnh mẽ
dâng trào.
Thạch Hạo âm thầm kinh ngạc, quý nữ và con em tuổi trẻ đến từ thượng
giới này quả nhiên đều là người phi phàm, ai nấy cũng là kỳ tài, lại rất mạnh mẽ, ở độ tuổi này mà có thành tựu thế kia thì quả thật rất tuyệt
vời.
Nó mỉm cười, nói: "Ta với Nguyệt Thiền coi như là bạn tri kỷ trên con
đường tu hành, thường xuyên bàn luận với nhau, đối với nàng, ta chỉ có
thể dùng bốn chữ 'kinh tài tuyệt diễm' để hình dung mà thôi."
Khóe miệng Tần Minh khẽ co giật, nói láo một cách trắng trợn, rõ ràng là đối địch, đồng thời hiện tại Nguyệt Thiền tiên tử đã mất tích, có lời
đồn nói rằng nàng đã trở thành tù binh của tiểu Thạch, hầu hạ ở bên
người.
Nhưng tin tức này không có chứng cứ gì cả, lão cũng không dám nói lung
tung nếu không Bổ Thiên giáo cũng không đáp ứng, nếu như giờ những thanh niên trẻ mà bùng phát đối địch thì phiền phức rất lớn.
Rất nhanh, Tần Minh lại cau mày, gã suy nghĩ thật kỹ lời nói của tiểu
Thạch, chẳng hề phát hiện ra kẽ hở nào, tri kỹ trên con đường tu hành,
thường xuyên luận bàn với nhau, tất cả đều không chỉ ra là ban thân hay
thù địch, tên nhóc này hơi xảo quyệt.
Mấy người này vẫn tiếp tục tìm hiểu tình hình, vẫn thỉnh giáo Thạch Hạo từng chuyện một, nó cũng ứng phó từng câu hỏi.
"Thạch huynh muốn đi nơi nào?" Thủy Nguyệt hỏi.
"Đi tới Bất Lão sơn." Thạch Hạo đáp.
"Ồ, đúng là khiến người khác động tâm mà, ta cũng muốn đi, người của Bất Lão sơn rất lợi hại, muốn tới đó mò một vài bộ bảo điểm xem sao." Hồng
Hoàng như sợ thiên hạ không loạn.
"Hay lắm, nghe nói Bất Lão sơn của hạ giới có bí mật vô cùng lớn, cùng
với khu cổ địa kia có chôn dấu thứ tốt nào đó, hẳn là phải đi xem thử."
Thiếu nữ Oánh Oánh cũng hùa theo.
"Ha ha, các ngươi không vừa mắt cái 'tên kia' của Bất Lão sơn ở giới
này, cố ý hạ giới để tới gây phiền phức chứ gì?" Có người cười ha hả
nói.
"Thật ra tên kia cũng hạ giới, chỉ là không theo chúng ta mà thôi, không biết đã đi nơi nào rồi." Một thiếu nữ thầm nói.
"Quên đi, chúng ta tự có kế hoạch của mình, không nên đi Bất Lão sơn,
nếu không rất dễ gặp sự cố, cứ đi tìm cơ duyên của chúng ta cái đã."
Thủy Nguyệt nói.
Tuyên Minh gật đầu, bọn họ hạ giới, vẻ ngoài là du lịch và trải nghiệm
thế nhưng trên thực tế lại là tìm kiếm cơ duyên to lớn cho bản thân, có
một vài nơi mật địa cần đi thăm dò.
"Thạch huynh cứ cân nhắc cho kỹ lưỡng, nếu muốn lên thượng giới thì tới
lúc chúng ta gặp lại thì sẽ bàn chuyện tỉ mỉ hơn." Lâm Vũ gật đầu, nàng
có phong thái tuyệt thế, mưa ánh sáng màu xanh lam tỏa ra, nàng đứng dậy rồi cáo từ rời đi.
Những người này không có nán lại lâu, sau khi trò chuyện thêm chút nữa thì đồng thời rời đi.
Tần Minh thở dài một hơi, khi nãy lão hơi khiếp sợ, một đám tinh anh
thượng giới như thế, nếu như có một ai đó chiến đấu với tiểu Thạch thì
đều là đại họa, bất luận là ai chết thì cũng rất phiền phức.
"Nhân vật ngất trời của bộ tộc ta không có đi cùng đám người này, chắc
hẳn đi với một nhóm khác rồi." Lão khẽ nói, sau đó nhìn về phía Thạch
Hạo, nói: "Còn mấy ngày nữa sẽ tới Bất Lão sơn, ta sẽ nói cho ngươi rõ
về một vài quy củ."
"Ta là Nhân Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn ta vào bái yết ai hả?" Thạch Hạo
lạnh lùng nhìn lão một cái, nhắm mắt đả tọa không thèm để ý nữa.
Sắc mặt Tần Minh xám xịt, trước mặt tiểu Thạch, vẻ cao cao tại thượng
thường ngày của lão trở nên vô nghĩa, cơ bản không có đất dụng võ.
Mấy ngày sau, thuyền lớn dừng lại trên một sườn dốc, nơi đây mông lung
đầy thải quang, tiên khí phun trào, hàng loạt ký hiệu như sao trời ẩn
hiện như ẩn chứa bí mật gì đó.
Đã đến Bất Lão sơn, đây là một sườn dốc cao, đoàn người Thạch Hạo cất bước tiến lên sườn dốc này.
Đoạn đường đi tới Bất Lão sơn không tính ngắn, năm ngày mỗi ngày một
triệu dặm, tổng cộng lộ trình hơn năm triệu dặm, khá là kinh người.
Thuyền lớn rời đi không hề dừng lại, nó lưu lại một vệt sáng trong hư không, thi thoảng có khí tức thần linh tỏa ra.
Thạch Hạo thu hồi ánh mắt nhìn về Thánh nhai* trước mắt, nơi ấy mây mù
lượn lờ, vách đá bị tế luyện thành bảo cụ tỏa ra bảo quang, kiên cố và
bất diệt.
(*)Nhai: Sườn dốc.
Vách đá như thế, lại là một bảo cụ vô cùng mạnh mẽ, nhưng chỉ để làm điểm đổ của thuyền lớn, đúng là quá xa xỉ.
Đây khu vực ngoài, cũng không phải là thánh thổ thật sự.
Phía trước, sóng dậy ầm ầm, núi non chập chùng, cứ như là chân long nằm
dài, vô cùng lộng lẫy, khói tím bốc lên từng mảng, đó là dâu hiệu của
điềm lành.
"Cha, mẹ, con đã tìm tới rồi nè, rất muốn gặp hai người." Thạch Hạo lẩm
bẩm, dù là có ngang ngược, hay có trở thành tân Hoàng thì sâu bên trong
nội tâm cũng có chỗ mềm yếu, giờ khắc này trở nên bùi ngùi xúc
động.
Có người bảo vệ trên thánh nhai này nên điều khiển một chiếc chiến xa
mời nó đăng lâm, thụy thú dẫm đạp hư không, kéo chiếc xe bằng đồng ầm ầm vụt trời cao sau đó xuất hiện trước Bất Lão sơn thật sự.
Khi đến trước sơn môn thì toàn bộ xe cộ đều phải dừng lại, không thể
xông vào, nơi đây đại biểu cho uy nghiêm và thần thánh nên cần phải cung kính lễ độ.
Một con đường đá dẫn vào trong núi, nơi đó có vô số ngọn núi khổng lồ,
tiên vụ lượn lờ, cứ như là một con thiên long đang ngủ say.
Mà nơi trung tâm là một ngọn núi lớn có hình dạng đặc biệt, cứ như một
bàn tay ép xuống nơi đó, hình dạng quái dị tỏa ra số mệnh không tên,
khiến người ta sinh ra cảm giác bất diệt.
Tương truyền, ngọn núi đó không phải chủ thế của Bất Lão sơn mà chỉ là một ngọn núi phụ để bảo vệ mà thôi.
Thế gian cũng có lời đòn, bên dưới Ngũ Hành sơn này có phong ấn một nhân vật cái thế, năm tháng dài đằng đẵng qua đi nhưng khó luyện chết được
gã.
Đương nhiên, lời đồn thì vẫn là lời đồn, Bất Lão sơn hoàn toàn phủ nhận việc này, chưa bao giờ thừa nhận qua.
"Ông nội, ông cũng tới nơi này sao, không biết giờ còn trong núi hay
không?" Thạch Hạo khẽ nói, nó vô cùng khát khao nhìn thấy Đại Ma Thần
Thập Ngũ gia.
Tiểu Thạch đến rồi!
Tin tức này truyền vào Bất Lão sơn, tạo nên náo động không hề nhỏ!
Một phần cái tên này gần đây quá nóng, khiến cho tu sĩ Bất Lão sơn đại
bại, còn giết chết hai Tôn giả, chuyện này khiến người khác khó mà tin
được.
"Tiểu ma đầu tới rồi, thật can đảm mà, lần này cần dạy cho nó một bài học, đã đến thì đừng rời đi nữa."
"Chém giết nhân mã tộc ta, giết chết Tôn giả vậy mà còn dám tới nơi này, phải dạy dỗ nó thật đàng hoàng."
"Dù có chút quan hệ với tộc ta thì đã sao chứ, cũng không phải rất thân thiết, lần này không thể bỏ qua cho nó!"
Đám trẻ tuổi, người già cả đều nhốn nháo, dù là một vài lão giả sắc mặt
cũng u ám khá là khó coi, dù sao Bất Lão sơn ngạo thị tám vực, chưa từng có ai dám bắt nạt qua.
Chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi nhưng năm lần bảy lượt khiêu chiến
uy nghiêm, làm nhục bộ mặt của bọn họ, sao có thể bỏ qua chứ.
Lúc này có một nhóm người vọt tới, có nam có nữ, tất cả vô cùng kích
động, trong nhóm này chủ yếu là người trẻ tuổi, họ muốn nhìn qua tiểu
Thạch có phải là người ba đầu sáu tay hay không mà lại dám làm việc
nghịch thiên như thế.
Bên trong sơn môn xuất hiện một đám người, tất cả đều cười lạnh trừng mắt nhìn nó.
"Chỉ như thế mà thôi, chỉ là một thiếu niên hơi dễ thương mà thôi, ta
còn tưởng rằng nó đỉnh thiên lập địa, có thể nuốt biển nhai núi chứ." Có người lạnh lùng nói.
Những người này đều mang địch ý rất lớn, chặn ở phía trước.
Thạch Hạo đi dọc theo con đường đá tiến vào sơn môn, quan sát cảnh vật
xung quanh cũng không thèm đếm xỉa gì tới vẻ mặt của đám trẻ tuổi nam nữ kia.
"Thật cam đảm, dám tới nơi đây, vậy mà còn ngạo mạng và kiêu căng nữa
chứ, không sợ sống không bằng chết à?" Một thanh niên tách đám người bu
kín tiến về trước, lạnh lùng nói.
"Ngươi là ai, vì sao cản đường ta, không biết ta chính là khách quý mà lão tổ trong tộc mời à?" Thạch Hạo hỏi.
"Khách quý khỉ gì, cũng chỉ là thằng giết người mà thôi. Ở hoàng đô Hỏa
quốc ngươi giết đệ đệ Tần Siêu của ta, ta chính là huynh trưởng của
hắn!" Ánh mắt của thanh niên này vô cùng nham hiểm.
"Giết không ít người, ai biết Tần Siêu là ai." Thạch Hạo lắc đầu, nhưng
mà trong lòng của nó biết rõ, lúc ở hoàng đô Hỏa quốc, Tần Siêu chọc
ghẹo quận chúa Thiên Thiên, còn xung đột với mình nên sau đó giết chết.
Lúc đó có nghe người khác nói qua, lai lịch của tên Tần Siêu rất kinh
người, là hậu đại của một đại nhân vật nào đó ở Bất Lão sơn, hắn rất
được sủng ái.
"Ngươi đã quên Tần Siêu nhưng chắc lão hũ thì chưa quên thì phải?" Lại
có một ông già xuất hiện, lão mất một tay và một chân, sắc mặt u oán.
Lão chính là Tần Thủ Thành, từng dùng vòng ngũ hành đại chiến với Thạch
Hạo ở trong hoàng đô Hỏa quốc, kết quả bị chém một tay và một chân, sau
đó dựa vào hàng nhái Thần khí khó khăn chạy trốn.
"Ồ!" Đầu tiên, Thạch Hạo gật đầu một cái, rồi hỏi lại: "Ông là ai thế?"
Tần Thủ Thành nghe thế tức giận suýt nữa nổ phổi, bị thiếu niên làm
trọng thương, giờ lại bị người ta nói là không biết, việc xem thường và
khinh bỉ như thế này khiến lão phát điên.
"Còn không mau mau quỳ xuống, tiến vào Bất Lão sơn ta thì trước tiên
phải lạy tượng đài Bất Lão Thiên tôn!" Tần Thủ Thành quát lớn, đưa tay
chỉ về một tượng đá trong núi.
"Dựa vào đâu?" Thạch Hạo hỏi.
Bên cạnh, Tần Minh giải thích: "Khi tiến vào Bất Lão sơn thì đều phải bái Thiên tôn, đây là hành hương, cũng là quy củ."
"Liên quan gì tới ta?" Thạch Hạo trợn mắt chẳng thèm để ý.
"Quỳ xuống!"
"Quỳ lạy Thiên tôn!"
Đám đông chắn ở phía trước đồng thanh hét lớn, âm thanh điếc tai. Bọn họ được nhắc nhở rằng không được ra tay, thế nhưng khó có thể nuốt trôi
cơn giận này, muốn ỷ thế hạ nhục nó, khiến cho tiểu Thạch phải quỳ gối
trong sơn môn."
"Còn không quỳ lạy Thiên tôn!" Tiếng sau to hơn tiếng trước, âm thanh của mọi người như sấm.
Tần Thủ Thành, còn có huynh trưởng của Tần Siêu đều cười lạnh, nhìn Thạch Hạo.
"Nhốn nháo cái gì." Thạch Hạo cau mày nói, sau đó lấy trong ngực ra một
tờ giấy bị vo tròn đầy nếp nhăn, từ từ làm thẳng ra, tờ pháp chỉ này tỏa ra kim quang óng ánh.
"Cái gì, đó là pháp chỉ do lão tổ Thần linh viết, còn có khắc tổ ấn!" Có người kinh ngạc thốt lên.
"Các ngươi... còn không mau quỳ xuống." Thạch Hạo nhẹ nhàng nói.
Nó biết một ít quy củ của Bất Lão sơn, pháp chỉ của lão tổ Thần linh
nhất định phải quỳ lạy, nếu có khắc bảo ấn thần thánh trong tộc thì ý
nghĩa càng lớn hơn nhiều.
Cả đám người như hóa đá, mặt mày đỏ bừng vì kìm nén cơn giận.
"Còn không quỳ lay!" Thạch Hạo nói.