Cảnh tượng này rất kỳ lạ, cứ như là một bức tranh vậy, thần hoa màu vàng tản ra, tuy điểm lành sáng rực
thế nhưng lại thai nghén một mỹ nhân xinh đẹp, chuyện này không sao
tưởng tượng nổi.
Một đóa hoa sao lại như thế đươc?
Tất cả mọi người đều ngây ra, cảnh tượng quá mức thần bí khiến mọi người không dám tin vào mắt mình.
Thần hoa Thái dương óng ánh, sương mù lưu chuyển, thần quang lấp lánh,
nơi nhụy hoa có chất lỏng màu vàng rực rỡ, hương thơm nức mũi, ít nhất
phải còn hơn mười giọt, thế nhưng lại bị cái trứng kia hấp thụ toàn bộ.
Mọi người trơ mắt nhìn nhau thế nhưng không một ai dám ra tay, những
người công kích về hoa hoàng kim trước kia đều bị xích thần trật tự
xuyên thủng và tử vong.
Cái trứng này có màu vàng thế nhưng lại trong suốt, trông vô cùng xinh
đẹp, dường như thần ngọc hoàng kim, vô cùng mờ ảo, lưu chuyển hàng loạt
hào quang, chiếu sáng ra cầu vòng bảy màu.
Còn cô gái kia lại đang cuộn trong mình, kinh đẹp động lòng người, sợi
tóc màu vàng óng, thân thể trắng mịn như ngà voi, lông mi dài run run cứ như có thể thức tỉnh ngay tức khắc.
"Đây là người nào, lẽ nào là thần thai do trời sinh đất dưỡng?" Đả Thần Thạch lẩm bẩm.
Thạch Hạo choáng váng, lần đầu tiên nó thấy sinh linh như thế này, dựa
vào cảm giác thì nó biết cô gái này có lai lịch siêu phàm, ngày sau sẽ
vô cùng mạnh mẽ!
Những người khác cũng không ngừng suy nghĩ, âm thầm lên kế hoạch.
"Chẳng lẽ là tinh hồn của thần thụ Thái dương, thông qua một bông hoa
thai nghén thành hình người, siêu thoát xuất hiện, hóa thành một giai
nhân tuyệt mỹ?" Có người nói nhỏ.
Kỳ tài và quý nữ của thượng giới cũng động lòng, dù thế nào di nữa, đây
là một sinh linh giống với thần thai, nếu như mang về thượng giới rồi
gia nhập vào đại giáo của mình, sau đó cẩn thận bồi dưỡng thì chắc chắn
có thể ngước nhìn chúng sinh, cao cao tại thượng!
"Có thể Hoàng kim thụ muốn tiến hóa thành Thế giới thụ nên đã xảy ra dị
biến, đây là tinh linh của Thế giới thụ thai nghén ra, siêu phàm thoát
tục, không ở trong Ngũ hành." Có người suy đoán như thế.
Mà lúc này cũng có không ít người hành động, Rắn chín đầu hành động đầu
tiên, trong đó một cái đầu rắn âm thầm dùng thần miện dẫn dắt, có thể
gần gũi với người khác. Nó cảm thấy cô gái này chỉ vừa mới ra đời nên vô tri không biết gì, chỉ cần khiến nàng cảm nhận được sự gần gũi nói
không chừng có thể mang nàng rời đi.
Hào quang màu xanh khuếch tán ra một chùm sáng vàng óng nhầm về đầu rắn
của Rắn chín đầu, lập tức nó kêu thảm thiết, mi tâm rạn nứt, trong mắt
xuất hiện tia máu, rồi lăn lộn trên mặt đất.
Cái đầu kia của nó đã mất đi ánh sáng lộng lẫy, suýt chút nữa đã chị chém đứt.
Mà một vị Tôn giả khác càng thảm hại hơn, khi một mảnh ký hiệu vàng óng
bay tới thì thân thể như bị đốt cháy, trong ánh lửa thân thể ấy từ từu
hóa thành tro bụi, hình thần đều diệt.
"Đó chính là hỏa tinh Thái dương, thật là khủng khiếp!"
Mọi người biến sắc, là do quả trứng phóng ra hay là do hoa hoàng kim
phóng ta, hiện tại chưa ai có thể xác nhận, không thể nào điều tra được.
"Đến tột cùng nàng là thứ gì, là một sinh linh được sinh ra tuân theo đại khí vận thiên địa ư?"
Mọi người vô cùng nghi hoặc, trong phút chốc khó mà xác minh được.
Hai vị đạo nhan của tộc Kim ô mê mẩn, sau đó là kích động rồi nhìn chằm
chằm quả trứng ấy, giọng run lên: "Lẽ nào là Ô hoàng* tái sinh?"
(*): Ô = Quạ.
Truyền thuyết cho rằng, nguồn gốc của bộ tộc bọn họ là trên thần thụ
Thái dương này, một vị tổ tiên được thai nghén sinh ra trên cây này, từ
bên trong một quả trúng đi ra ngoài, sau đó đã trở thành Thiên đế.
Đó cũng chỉ là thời kỳ đầu, người mạnh nhất của bộ tộc, là do thiên địa
thai nghén, trời sinh mà thành, được cho là vô địch trong cửu thiên thập địa.
Hiện tại, cô gái này cũng được sinh ra trên thần thụ Thái dương, cũng là từ trong một đóa hoa, nếu như thế, đây chính là một vị Ô hoàng sao?
Bỗng nhiên, đóa thần hoa hoàng kim kia chuyển động, sương mù mơ mịt, tốc độ của nó cực nhanh rồi bay thẳng về cổ điện Hỗn độn.
Biến cố này vượt quá dự liệu của mọi người, tốc độ nhanh tới khó tin,
chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh, trong hư không hiện lên một luồng vàng
óng, gần như lóe lên rồi biến mất.
"Nó đi chuyển, mau đuổi theo!"
Mọi người như tỉnh lại từ trong giấc mơ rồi nhanh chóng hành động, không thèm vây giết Thạch Hạo nữa, bởi vì trong cung điện kia có thứ quan
trọng hơn.
Ở đây, hư không bị giam cầm nên khó mà phi hành được.
Cung điện Hỗn độn song hành cùng với Thế giới sơn, được một lá cây màu
vàng nâng lên, vốn có rất nhiều con đường để tiến vào thế nhưng giờ
không cần nữa.
Hoa hoàng kim cũng chưa có tách ra, vẫn liên kết dính trên cành cây, khi tiến vào cung điện Hỗn độn thì mọi người vịn vào cành cây rồi nhanh
chóng đuổi theo.
Thạch Hạo ở phía sau cùng, nó muốn nhìn cho rõ đó là vận may lớn như thế nào.
Cung điện này lớn vô cùng, bao la vô tận, khi tới gần cảm thấy bản thân
mình nhỏ bé tựa như hạt bụi nhỏ, nó cổ xưa và thần thánh, được khí hỗn
độn bao phủ.
Trước kia từng có một nhóm Tôn giả tới đây thế nhưng mặt mày ai nấy đều
tái xanh, không thể nào tiến vào ntrong được, nơi cung điện phù quang
lưu chuyển, áp lực ép người, Tôn giả ở nơi này cứ như là con sâu cái
kiến đang đứng nhìn một con rồng ngủ say vậy.
Lần này, đóa hoa hoàng kim kia bay vào trong, sợi dây leo là vết tích do đóa hoa đó để lại, mọi người cũng không cần để ý tới phù văn nơi cửa
điện, chỉ cần dọc theo cành cây màu vàng đi vào là được.
Quả nhiên, lần ngày không có bị chặn lại, mọi người thuận lợi tiến vào trong, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
"Chúng ta vào được bên trong rồi." Một vị Tôn giả vô cùng kích động.
Mà kỳ tài cùng với quý nữ của thượng giới lại khiếp sợ, bọn họ từng nghe truyền thuyết của cung điện Hỗn độn này, nơi này có khả năng có kinh
thư vô thượng.
Bởi vì, nơi này thuộc về của một vị Thiên đế.
"Không, đây là bộ tộc của ta, là nơi nghỉ chân của tổ tiên bộ tộc ta,
các ngươi không thể đi vào được!" Một đạo nhân Kim ô kêu lên.
Thế nhưng chẳng ai thèm để ý tới lời nói của hắn, mọi người đều tăng
nhanh tốc độ, giẫm lên cành cây hoàng kim rồi vọt vào trong cung điện
Hỗn độn.
Thạch Hạo chầm chậm, là người tiến vào cuối cùng.
Trong cung điện Hỗn độn lượn lờ sương mù, tuy không phải rất dày thế
nhưng lại khiến người khác nghẹt thở, không ít người cảm thấy cơ thể đau nhức, không thích ứng được.
Đây cũng không phải là nơi mà người có cấp bậc như bọn họ ở lâu được,
chỉ có sinh linh vô địch trên trời dưới đất thì mới có thể dừng lại.
Hiển nhiên, mọi người bắt đầu phân chia trân doanh của chính mình, vừa
mới tiến vào trong liền tự động phân chia, mỗi bên đề phòng lần nhau.
Cung điện trống trải, mọi người không ngừng tìm kiếm, cũng không có phát hiện gì cả, chỉ có thể một đường hướng tới, mà hỗn độn càng ngày càng
dày đặc, có một vài người chịu không nổi nên lấy ra bí bảo hộ thể.
"A..." Có người kêu thảm, bị tập kích giết chết ở nơi này.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, vốn đang đối địch với nhau, hiện tại
lại có người đi đâu gây khó dễ, phe cánh càng thêm rõ ràng.
"Chúng ta làm diệt trừ đám kia đầu tiên chứ?" Ngân sư đề nghị, muốn diệt trừ đám trẻ tuổi ngoại giới kia đầu tiên.
"Đồng ý!" Lập tức có Tôn giả khác hùa theo, biểu thị đồng ý.
Cổ điện Hỗn độn có khả năng ẩn chứa vận may cực kỳ lớn, mà song phong
lại đối địch với nhau, không bằng quét dọn đám ngoại lai kia rồi tính
sau.
Dù sao, bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như liên thủ thì đủ giết chết đám ngoại lai đó.
"Thạch Hạo mau tới đây, cùng chúng ta liên thủ chống lại bọn họ." Hồng Hoàng mở miệng, lớn tiếng bắt chuyện.
"Không được, hắn giết người của chúng ta, làm sao có thể kêu hắn lại
chứ?" Sắc mặt lúc này của Thạch Hạo vân trở nên tái xanh, một cánh tay
của hắn vừa bị Thạch Hạo chém đứt không lâu nên trong lòng vô cùng hận
nó.
Trừ hắn ra, còn có vài người sắc mặt cũng chẳng hề vui gì, từng âm thầm
đánh lén Thạch Hạo thế nhưng lúc này cũng chẳng hề nói gì cả.
Khiến Trác Vân ngạc nhiên hơn chính là, Tuyên Minh cũng gật đầu, nói: "Thực lực của hắn rất mạnh, đáng lôi kéo."
Có thêm mấy người đồng ý nữa,
bản thân bọn họ đều có quan hệ cạnh tranh
với nhau, đến từ các đại giáo khác nhau, người bị chết kia cũng chẳng
quen biết gì với bọn họ, tình huống hiện tại không ổn nên một cường giả
gia nhập vào đội cũng tốt.
Thạch Hạo bình tĩnh đi tới, chẳng hề nói gì.
"Đi, trước tiên chúng ta né tránh cái đã, cứ xông về trước, đạt được cơ
duyên gì rồi tính tiếp." Có người nói, hắn là người xông lên trước tiên.
"Còn muốn chạy à, ra tay!" Các Tôn giả cười khẩy, tất cả đều lấy ra bảo cụ tấn công về trước.
"Tuyên Minh, tế bí bảo!" Bích Cổ nói.
Một cây cầy đá hình vòn xuất hiện, vào những lúc quan trọng cây cầu này
đều phát huy đúng tác dụng của mình, lập tức xuyên qua hư không tiến về
trước, mọi người bước lên cây rồi rồi trốn đi thật nhanh.
Hào quang lóe lên, bọn họ tiến vào nơi sâu trong cung điện Hỗn độn, tạm thời thoát khỏi sự vây công của đám Tôn giả.
Bầu không khí rất vi diệu, dù Thạch Hạo có giết người của bọn họm tuy
hai bên không có cùng một đại giáo, nhưng dù gì cũng là người tới từ
thượng giới nên vẫn có khúc mắc trong đó.
"Nếu đã đồng hành thì chúng ta coi như là đồng đội, mà trên người của
ngươi có tới ba giọt thần dịch hoàng kim, có nên đưa ra hai giọt để mọi
người dùng để hộ mệnh?" Triệu Khải bỗng nhiên mở miệng.
Thứ này có thể giúp người chết sống lại, tuyệt đối là thần dịch vô giá.
Những người khác nghe thấy thế thì đều nhìn lại, đặc biệt là Trác Vân
còn có mấy người từng âm thầm ra tay với Thạch Hạo, tất cả đều lộ vẻ
khắc thường, đồng loạt gật đầu, biểu thị sự tán thành.
"Dựa vào cái gì?" Thạch Hạo cười nhạo, cơ bản chẳng thèm để ý.
"Mọi người giờ đã đồng sức đồng lòng, tất cả đều trên một chiếc thuyền,
những tên Tôn giả kia đều rất mạnh, nhân số lại nhiều, ngươi đưa ra thần dịch cũng là tăng cường sức chiến đấu của chúng ta lên thôi." Tên còn
lại mở miệng.
"Chúng ta giúp ngươi vượt biển, mấy lần dùng cây cầu đá giúp ngươi bỏ
chạy, cũng coi như đã làm hết sức mình, ngươi cũng nên tỏ thành ý đôi
chút chứ." Trác Vân cười lạnh nói, hắn rất mong ngóng mọi người ép Thạch Hạo phải đưa ra thần dịch.
"Nếu không có ta lấy ra Thế giới hộp báu phá tan màn sáng Hoàng kim thụ
thì các ngươi có thể tới nơi này à?" Thạch Hạo rất lạnh nhạt, rồi nhìn
về đám người Trác Vân, Triệu Khải, nói: "Mấy người các ngươi từng âm
thầm ra tay với ta, đánh ta rớt xuống dưới Hoàng kim thụ, món nợ này ta
vẫn chưa tính đấy."
"Vậy thì giờ tính luôn đi!" Trác Vân cười khẩy, lớn tiếng quát, sau đó nhìn về những người kia.
"Đã tới nước này rồi mà còn tranh đấu nội bộ lẫn nhau, chúng ta không
nêu tiêu hoa thực lực như thế, tìm cơ duyên là quan trọng nhất." Lam Vũ
mở miệng.
"Những chuyện này sau hẳn nói." Tuyên Minh cũng lên tiếng, đám Bích Cổ đều gật đầu.
"Ồ, sắp tới rồi?" Thủy Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
Món pháp khí này của Tuyên Minh quả nhiên mạnh mẽ, không ngừng xuyên qua hư không, sau đó tiến tới nơi sâu nhất trong cung điện Hỗn độn.
Tên một tòa đạo đài có đặt mấy cái bồ đoàn, không ngờ lại truyền ra thần âm đại đạo, mà cô gái tóc vàng vô cùng hoàn mỹ được bao bọc trong quả
trứng kia lại đang xuất hiện bên trên đạo đài kia, phù văn không ngừng
bao phủ nơi đó, cứ như là đang lắng nghe đại đạo, nghe người khác giảng
đạo.
Ngoài ra, nơi sâu trong cung điện này có một bàn đá và giá sách, giá sách này cũng có chất liệu là đá, cổ xưa không ánh sáng.
Nhưng mà trên bàn đá hay là trên giá sách đều có một quyển cốt thư toa ra khí hỗn độn, trông cô cùng cổ xưa!
"Kinh thư vô thượng!" Mọi người vừa thấy thì lập tức chấn động.
Hai bộ kinh thư này được đặt ở nơi đó, không cần nghĩ thì cũng biết được, đó chính là tạo hóa vô cùng to lớn.
Dù là mọi người tới từ thượng giới cũng phải đỏ mắt thèm thuồng, không
ngừng lao về trước, ai nấy đều đề phòng lẫn nhau, rất có thể sẽ có quyết đấu sinh tử diễn ra.
"Ầm!"
Có người bị đánh bay, không một ai có thể tiếp cận được khối cốt thư được khí hỗn độn bao phủ kia.
"Trên người của ngươi có chiến y Bất diệt kim thân, đi vào thử xem thế
nào." Trác Vân mở miệng rồi nhìn về phía nó, muốn kéo nó cùng xuống nước với hắn.
Mấy người kia cũng như thế, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, quay đầu nhìn lại.
"Trên đường đi ngươi kêu réo không ngừng, thật sự làm phiền người khác
đấy, nếu không muốn chết thì cút sang một bên, chớ có chọc ta." Thạch
Hạo liếc mắt nhìn hắn, rồi cẩn thận nhìn hai bản cốt thư kia.
"Ngươi..." Trác Vân giận giữ, xem mình là con ruồi con muỗi à? Lại dám
nói như thế với mình, đối phương tựa hồ chẳng hề để mình lọt vào mắt,
hắn nháy mắt với những người khác muốn liên hợp ra tay với nó.
"Muốn tìm đường chết thì ta sẽ giúp các ngươi vậy!" Thạch Hạo nói.
"Để ta xem bản lĩnh của ngươi thế nào!" Trác Vân quát lên, đồng thời
cùng với ba người khác cất bước, từng người lấy ra bí bảo của bản thân.
"Ngươi đến từ thượng giới thì ghê lắm à, ngươi cho rằng ta không dám
giết hết đám các ngươi? Nêu như ngươi biết, ta đã làm gì với Bất Lão sơn thì sẽ không hung hăng như thế đâu." Thạch Hạo lạnh nhạt nói.
Keng một tiếng, nó rút ra pháp kiếm màu vàng rồi bổ về trước, lần nữa vận dụng Chí tôn cốt, muốn tốc chiến tốc thắng.
Vù một tiếng, kiếm thể phát sáng, một luồng ký hiệu thần bí phóng tới,
gợn sóng kịch liệt, Trác Vân bị bao phủ, ba người ở phía sau hắn cũng
như vậy.
"A, đây là..." Bọn họ khiếp sợ hét lớn.
Chỉ trong nháy mắt, bốn người bọn họ từ từ nhỏ lại, cứ như là con nít,
như là "phản lão hoàn đồng", từ trạng thái đỉnh cao trở về thời kỳ trẻ
dại.
Không chỉ bề ngoài như vậy mà thực lực cũng như thế.
Mấy người sợ hãi kêu lên, nội tâm sợ hãi vô cùng.
"Thì ra là thế, không ngờ lại có thể sử dụng như vậy, xác thật có thể
gọi là Luân hồi." Trong lòng Thạch Hạo lẩm bẩm, nó vô cùng bình tĩnh,
thong thả ra tay, pháp kiếm màu vàng đảo qua, đầu lâu của Trác Vân bị
chém đứt lìa, sợ hãi kêu thảm không thôi, thế nhưng không thay đổi được
kết quả gì cả.