Chủ thân Nguyệt Thiền gặp phải
quấy nhiễu thì đạo tâm bị ảnh hưởng, nổi lòng khó chịu, lúc này Thạch
Hạo lại dũng mãnh xông tới nên lập tức nàng rơi vào hiểm cảnh!
"Xoẹt!"
Kiếm khí như cầu vòng, khuấy động ngang dọc, tới cảnh giới như Thạch
Hạo, chỉ một chiêu kiếm tung ra là có thể khiến trời cao sôi trào.
Nguyệt Thiền rút lui, há miệng hét lớn, mái tóc tung bay, mỗi tấc trên
cơ thể đều phát sáng, tỏa ra làn khí lành, ký hiệu lao ra hóa thành một
tấm khiên.
Boong boong vang lên, kiếm khí bay lượn, mỗi một luồng nhanh như tia
chớp và vô cùng chói mắt, tất cả đều nện lên tấm khiên được hóa thành từ phù văn kia.
Vết rạn nứt lấp lánh xuất hiện, thần phù của tấm khiên này hiện lên, khó mà chặn được kiếm khí vô cùng ấy, rất nhanh nó đã bị cắt đứa hóa thành
hào quang, tán loạn ở trong hư không.
Một vài kiếm khí xẹt qua, mái tóc của chủ thân Nguyệt Thiền bị chém đứt
vài sợi bay lượn giữa không trung, đồng thời có một vài kiếm khí chém về đôi gò má và chiếc cổ trắng ngần kia, phong mang vô cùng chói mắt.
Vào đúng lúc này, bên ngoài thân thể của nàng hiện lên vầng sáng sóng
nước, bí lực lưu chuyển, kiếm khí trùng thiên kia vặn vẹo rồi xượt qua
gò má, khó mà tổn thương tới thân thể của nàng.
"Nguyệt Thiền, da mặt của ngươi đúng là dày mà, ngay cả kiếm khí mà cũng cắt không đứt." Thạch Hạo hét lên, nó đã vọt tới sát bên cạnh, bảo
thuật tung ra, thần dũng vô địch!
Mà phía trước cú đấm của nó xuất hiện một con chim thần cánh vàng, cứ
như đúc bằng vàng, dương cánh phủ rộng xông về phía bóng người xinh đẹp
kia.
Chủ thân Nguyệt Thiền không ngừng bay ngược ra sau, trên dương mặt có
luồng nhiệt chạy xuống, dung nhân khuynh quốc có một vết thương, cuối
cùng đã bị kiếm khí thương tổn, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lúc quan trọng này, nàng vận dụng bí bảo bảo vệ bản thân, né qua tai nạn vừa rồi.
"Ầm!"
Phía sau kiếm khí ấy chính là bảo thuật chí cường của Thạch Hạo, hào
quang màu vàng tỏa ra nhấn chìm cả vùng thế giới này, nó giết tới sát
bên.
Chủ thân Nguyệt Thiền đã mất đi tiên cơ, rơi vào thế bị động, trong tình cảnh nguy hiểm này khó mà xoay chuyển được cục diện.
Bỗng nhiên, một luồng hỏa diễm dựng lên nhấn chìm chim thần, trước người Nguyệt Thiền xuất hiện một bức tranh, bên trên chỉ vẽ một luồng hỏa
diểm, có thể bao phủ thiên địa này.
Thời khắc này, cả bức họa bốc cháy, đốt chảy cửu trùng thiên, một luồng khí tức chí cường được phóng thính ra ngoài.
Bước chân tiến công của Thạch Hạo bị ngăn cản, mà Nguyệt Thiền lại thoát ly khỏi chiến trường của hai người, dùng thần hỏa vọt ra nơi xa.
Bức tranh kia bốc cháy trở thành tro tàn, một bí bảo vô cùng mạnh mẽ cứ
thế hủy diệt, kèm theo đó là bảo thuật của Thạch Hạo cũng tan biến, tiêu tan trong hư không.
Lần giao phong này kết thúc, hai người giữ khoảng cách đủ xa đứng đối diện nhìn nhau.
Ánh trăng lạnh lẽo vẫn chiếu rọi, chủ thân Nguyệt Thiền mờ ảo, nàng dùng tay sờ lên gò má của mình, trên gương mặt vô cùng tinh xảo này xuất
hiện một vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuống, ánh mắt của nàng
lấp lánh, tình cảnh này có thể coi là thê lương đối với một mỹ nhân
tuyệt đại.
"Da mặt dày thật, ngay cả kiếm khí thông thiên mà cũng chỉ chém một đường nhỏ, bội phục!" Thạch Hạo chế nhạo.
Từ khi xuất đạo tới giờ, đây là lần đầu tiên mà chủ thân Nguyệt Thiền bị thương, máu cũng là lần đầu tiên chảy ra, nàng khôi phục vẻ yên tĩnh
của bản thân, thân thể phát sáng, một luồng khí tức thần thánh tràn
ngập, gợn sóng càng ngày càng mạnh mẽ.
"Chém hình thần của ngươi, giúp đạo tâm của ta sáng tỏ." Chủ thân Nguyệt Thiền khẽ nói, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vệt một phát, vết thương trên
gương mặt khép lại, trong đôi mắt tỏa ra hào quang, một ngón tay như ngó sen giơ lên lập tức long ảnh xuất hiện.
Hiển nhiên, nàng thật sự đã nổi giận.
Bên ngoài cơ thể của nàng, một con chân long ngẩn đầu bao quanh, như
đang bảo vệ chân thân của nàng, lại như đang chuẩn bị tấn công, đây
chính là thần thông công kích của Long tộc.
"Tiếc thật, ngươi không toại nguyện được đâu." Thạch Hạo nói, đồng thời
nói chuyện với thứ thân Nguyệt Thiền sau lưng, nói: "Muốn làm tiên tử,
thì da phải dày, tâm phải đen cùng với vô tình à?"
Mỹ nhân đằng sau hừ lạnh một tiếng, đây không phải đang châm biếm nàng hay sao?
Thạch Hạo cõng thứ thân Nguyệt Thiền, là vì muốn kích thích tiên tử ở
đối diện kia, tay chân đương nhiên sẽ chẳng để không thế nhưng làm người khác kinh ngạc chính là, từng luồng sáng trên người chủ thân không
ngừng tỏa ra, chẳng hề bị lay động.
Thậm chí, tiểu Thạch còn vuốt ve chiếc mũi ngọc vô cùng tinh xảo của thứ thân Nguyệt Thiền, như đang trêu ghẹo, nhưng tiên tử đứng đối diện lại
vô cùng bình tĩnh, khí tức càng ngày càng thánh khiết, hơn nữa sức mạnh
chân long bên ngoài cơ thể không ngừng tăng lên.
Thạch Hạo cau mày nghiêm túc trở lại, cả người được khói đen bao trùm,
sau lưng của nó biển rộng vô lượng, sức mạnh Thái âm tuôn ra, một con
con ngư hiện lên rồi lao nhanh về trước.
Không ra tay thì thôi, một khi đã tái chiến thì hai bên rất bùng phát ra thần quang kinh khủng nhất, đại chiến lại tiếp tục.
Đối diện, con chân long vờn quanh Nguyệt Thiền, thể phách ngưng tụ, lớp
vảy phát sáng, vuốt rồng uy nghiêm đáng, đầu ngâng cả, cặp sừng trên đầu lấp lánh, hàng loạt phù văn tỏa ra.
Xung quanh Thạch Hạo là đại dương màu đen, một con cá lớn vút lên hóa
thành thần bằng màu vàng, cự trảo mở ra rồi lao xuống, đón lấy con chân
long kia.
Thời xưa có lời đồn, mỗi ngày đại bằng đều ăn thịt rồng, không có rồng
là không được vui, Thạch Hạo lựa chọn bảo thuật này là muốn khắc chế
chân long kia.
"Ầm!"
Trời long đất lở, bằng trảo màu vàng va chạm với trảo lớn của chân long, hai bên run lên không thôi, lực công kích ở cảnh giới này, là vô địch
trên đời!
Cú va chạm này vô cùng đáng sợ, hư không vặn vẹo, chân long lắc đầu quẫy đuôi, chim bằng thị lại đạp cánh không thôi.
Ở hai bên, thần lực cuồn cuộn, phù văn thiêu đốt, ánh sáng hủy diệt
không ngừng bùng phát, đây là sự va chạm giữa bảo thuật chí cường thời
Thái cổ, đủ để kinh thế.
Một tiếng rồng ngâm, con chân long kia bị hất bay ra ngoài, máu trên người không ngừng tuôn ra, lớp vảy bong tróc không ít.
Mà bên này, chim bằng màu vàng cũng gào thét, lông chim tán loạn, huyết quang lấp lánh, lảo đảo bay về phía sau.
Cùng là Thập hung thái cổ, hai loại bảo thuật này đối quyết lần đầu tiên ở kiếp này, nếu như được người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ khiếp sợ
không thôi.
"Bờm, chim bằng ăn rồng thật ra chỉ là rắn lớn, cũng chẳng phải là chân
long gì cả, không khắc chế được đâu." Trên lưng Thạch Hạo, thứ thân
Nguyệt Thiền khẽ nói bên tai, hơi thở như hoa lan.
"Ầm ầm ầm."
Phía sau Thạch Hạo hiện lên một mặt trời lớn, chim bằng hóa thành một
chùm sáng màu vàng, thần lực của mặt trời này không ngừng tăng lên, bao
phủ cả thiên địa.
Mà dưới chân Thạch Hạo lại là biển đen cuồn cuộn, côn ngư vẫy đuôi, tinh hoa Thái âm mãnh liệt.
Một trên một dưới, tạo nên âm dương, hai khí kết hợp, nơi đây cứ như đang khai thiên, bừng nổ ra gợn sóng đáng sợ nhất!
Thạch Hạo xông về trước, tiếp tục cuộc chiến!
Chủ thân Nguyệt Thiền được hào quang trắng bóng bao phủ, thánh khiết và
mờ ảo, lúc này chân long bên ngoài cơ thể ngẩng đầu, hâp dẫn sức mạnh
của tinh thần chư thiên, tụ tập bí lực vô thượng.
Mỗi một chiếc vảy rồng đối ứng là một ngôi sao lớn, mỗi vệt sao trên
trời là một vệt sáng thông với con chân long này, khiến nó tỏa ra thần
quang bất hủ.
Nó ngưng tự sức mạnh tinh thần chư thiên, cảnh tượng này vô cùng khủng bố!
Thạch Hạo kinh ngạc, chẳng trách có người cho rằng, chỉ cần bàn về việc
lấy lực công kích, bảo thuật chân long có thể xếp hàng trước tiên, quả
nhiên là có đạo lý riêng của nó.
"Ầm!"
Va chạm lần này giống như khai thiên tích địa, bầu trời run lên, ánh sáng thần thánh chiếu rọi, mênh mông vô biên.
"Bảo thuật chân long của nàng không có hoàn chỉnh, bước kế tiếp cũng
không có liên tục, nhanh bước về bên trái công kích vào bụng của chân
long!" Thứ thân Nguyệt Thiền không ngừng chỉ điểm cho nó.
Ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên, đánh về trước, côn bằng lại biến.
"Trời, lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời như thế, sao ngươi không nghe lời nói của ta hả, làm cho nàng bù đắp được sự thiếu hụt kia, bảo thuật chân
long đã nối liền rồi!" Thứ thân Nguyệt Thiền lắc đầu tiếc nuối.
Côn bằng tấn công, lại va chạm với chân long, ánh sáng vô lượng lại xuất hiện.
"Lần này thì lướt ngang, đánh thẳng lên đầu chân long!" Thứ thân Nguyệt Thiền mở miệng lần nữa.
Thạch Hạo làm theo lời của nàng, năng lượng bùng phát tới cực điểm, quả
nhiên nơi đó của chân long có khuyết điểm, phòng ngự không được vững, bị Côn bằng vọt vào.
"Ầm!"
Chân thân của Nguyệt Thiền run lên bần bật, mái tốc ngổn ngang, trên
gương mặt trắng bóng ấy hiện lên màu máu, liên tiếp gặp phải oanh kích,
một con Côn bằng gần
như đè lên người nàng.
Nàng rơi vào thế bị động cho nên y phục trắng như tuyết bị phá nát không thể tả được, hai chân thon dài lộ ra ngài, da thịt lấp lánh, suýt chút
nữa thì đã gặp nạn.
Bảo thuật chân long có khiếm khuyết, truyền thừa cũng không có hoàn
chỉnh, nếu như tự bản thân Thạch Hạo dùng pháp môn Côn bằng quyết đấu,
tự nhiên có thể phát hiện ra những sơ hở này rồi bắt đầu tấn công, thế
nhưng cũng không có nhanh như vậy.
Chủ thân Nguyệt Thiền ánh mắt như cầu vòng liếc nhìn bóng hình xinh đẹp sau lưng của Thạch Hạo, sát khí tràn ngập.
"Nhìn cái gì, vợ ta đó, ngươi đừng có giở trò linh tinh." Thạch Hạo nói, công kích càng mãnh liệt hơn.
"Cẩn thận, nàng cố ý dùng bảo thuật chân long rồi lưu lại kẽ hợ, muốn
dẫn dụ ngươi tiến vào sát cục do mình bố trí đấy." Sau lưng của Thạch
Hạo, thứ thân Nguyệt Thiền khẽ nói.
Nhưng mà, cuộc chiến diễn ra trong nháy này, thanh âm của nàng không cách nào nhanh hơn được biến hóa giữa đôi bên.
Trước người của chủ thân Nguyệt Thiền, chân long ngẩng dầu bảo vệ thân
thể của nàng, cùng lúc đó, trong cơ thể nàng vọt lên ánh lửa vô tận, một con thần hoàng bất tử lao ra, giương cánh bay lượng đón đánh Côn bằng.
Long phượng cùng đánh, thiên địa vạn vật đều muốn gào thét.
"Lùi về bên trái, dùng sức mạnh Thái âm hóa giải, dùng chân hỏa của
phượng hòang công kích trái tim của chân long!" Nguyệt Thiền phía sau
kêu lên.
Mà lần này, phán đoán của Thạch Hạo cũng gần như thế.
"Ần!"
Trong ánh sáng rực rỡ, hai bóng người tung bay, không ngừng chém giết lẫn nhau.
Chủ thân Nguyệt Thiền vô cùng vị động, bởi gì đối diện có một 'kẻ phản
bội'. Ánh mắt của nàng rất thâm thúy, mấy lần cố ý ra tay với thứ thân,
thần thông vô lượng, phù văn thiêu đốt, cả như không đều hóa thành hải
dương thần lực.
"Người hiểu rõ nhất nàng ta, tự nhiên chỉ có ta." Thứ thân Nguyệt Thiền khẽ nói, thần sắc vô cùng phức tạp.
"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho nàng, ngay sau nàng trở thành chủ thân, lại
lột xác thần thai, trở thành duy nhất!" Thạch Hạo đồng ý nói.
Đột nhên, khi hai bên không ngừng vờn lấy nhau thì thần quan nơi thân
thể của Thạch Hạo đại thịnh, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tốt nhất, tế
lấy Chí tôn cốt, phù văn dày đặc xuất hiện in vào trong hư không.
Nơi ngực, một người tí hon ngồi xếp bằng không ngừng ngâm tụng chân
kinh, một tia sáng kỳ dị tỏa ra, không xa không gần, thần bí khó lường.
Phù văn này lại như là dòng sông thời gian, như là đang tìm hiểu lại năm xưa, toàn bộ phù văn này tác dụng lên chủ thân Nguyệt Thiền đứng nơi
đó, bao phủ trấn áp lấy nàng.
Có thể thấy rõ ràng, lập tức nàng trở thành đứa bé một hai tuổi, mà biến hóa này còn vẫn đang tiếp tục.
Nhưng mà, một vệt sáng vĩnh hằng vụt qua trời cao, Bổ thiên thuật ngang
trời, được xưng là thần thông nghịch thiên có thể thay đổi cuộc chiến,
lúc này được phóng thích ra, có thể giúp cho người thi pháp ân hận một
lần.
Hai bảo thuật chí tôn va chạm, tranh đấu kịch liệt với nhau.
"Hả!" Chủ thân Nguyệt Thiền thất kinh, phát hiện vẫn chịu phải ảnh hưởng đôi chút, ở trên đầu bỗng nhiên hiện lên một cái đỉnh nhỏ hoàng kim
không ngừng buông xuống hào quang mông lung, ngăn cản sức mạnh Luân hồi.
"Ầm!"
Một pháp khí thần bí gặp phải sức mạnh Luân hồi, cũng không có phá nát mà càng thên lấp lánh.
"Ồ, thật ra ta làm cho chiếc đỉnh hoàng kim này trở nên trong suốt, tựa
như khôi phục lại lúc vừa tế luyện xong." Thạch Hạo yên lặng.
Nó biết, lai lịch của chiếc đỉnh này vô cùng kinh người, cũng vì quá mức đáng sợ cho nên mới có thể chống lại được lực Luân hồi, tuy bị Luân hồi ảnh hưởng thế nhưng càng ngày càng rực rỡ hơn.
"Cái đỉnh này rất cổ xưa, là một chí bảo, ngươi dùng lực Luân hồi, nó
cũng không cần phòng ngự nhưng lại mượn sức mạnh của ngươi, càng 'trẻ'
lại." Thứ thân Nguyệt Thiền nói bên tai nó.
Thạch Hạo không nói gì, đúng là pháp khí quái lại, có linh tính thì vô cùng đáng sợ.
"Xoẹt!"
Cùng lúc đó, Bổ thiên thuật lao tới, không chỉ khiến người thi pháp có
thể 'ăn năn', mà lực công kích cũng vô cùng mạnh mẽ, được cho là có thể
tu bổ lại thiên địa.
"Ầm!"
Va chạm kịch liệt với nhau, Thạch Hạo dùng phù quang còn sót lại của lực Luân hồi chống đỡ.
Hai bên xung kích kịch liệt, đại đạo không ngừng nổ vang.
Trong lúc này, thứ thân Nguyệt Thiền mở miệng mấy lần, khiến cho chủ
thân suýt rơi vào tuyệt cảnh, ánh mắt càng thêm sâu lắng hơn.
"Ngươi tức ta, nhưng sao lại tới mức này chứ?" Chủ thân Nguyệt Thiền mở
miệng, ánh trăng chiếu rọi, quần áo nát tan, da thịt trên cơ thể lộ ra
trắng noãn như ngà voi, mà bên ngoài cơ thể lại có tầng khói lượn lờ.
"Nếu đã là một, sao lại phân chủ phân thứ, lấy ngươi làm chủ, tự nhiên
có khác nhau chứ. Hơn nữa, vừa nãy ngươi còn muốn giết ta." Thứ thân
Nguyệt Thiền nói.
"Giết ngươi chính là giải thoát, ngươi vẫn có thể tái sinh." Chủ thân Nguyệt Thiền bình tĩnh nói.
"Tái sinh... vậy còn là ta ư?" Thứ thân Nguyệt Thiền khẽ nói.
Thạch Hạo lắng nghe, tâm ngộ ra đôi chút.
Dù là cổ pháp vô thượng trong truyền thuyết thì chung quy lại vẫn có
khiếm khuyết, sau khi hai thần thai tách ra thì không thể như một lần
nữa được.
"Ngăn cách khí thế!" Thứ thân Nguyệt Thiền truyền âm.
Thân thể Thạch Hạo hiện lên vầng sáng bảo phủ hai người, phòng ngừa khi nói chuyện kẻ địch ở đối diện nghe được.
"Cho ta chút thời gian, ta muốn suy diễn, có thể hôm nay sẽ giúp ngươi
trấn áp được nàng ta." Trên gương mặt mỹ lệ của thứ thân Nguyệt Thiền
hiện lên vẻ dứt khoát.
"Có nắm chắc không?" Thạch Hạo hỏi.
"Hiểu rõ ta nhất chỉ có ta. Ta biết bảo thuật của nàng, hiểu rõ thủ đoạn của nàng, có thể dự liệu tất cả về nàng." Thứ thân Nguyệt Thiền khẽ
nói, sau đó nhíu mày nói: "Chỉ cần trong chốc lát thôi, ngươi và ta hợp
lực này trốn không thoát đâu!"