Sự tình năm đó làm sao có thể
quên? Bổ thiên các, nơi có vô số ký ức tươi đẹp, đó là đoạn thời gian
khó quên thế nhưng lại vô tình bị phá diệt.
Thời trẻ thơ hồn nhiên ngây thơ, dù là Thạch Hạo hay là Tiêu Thiên đều
mang nặng tình cảm với nơi này, thế nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn quần
địch tiến tới công phá sơn môn.
Đã từng là bạn bè, sư huynh sư muội ngày xưa cứ thế bị giết chết, cũng
có một vài người tuổi vẫn còn nhỏ trong giây phút sinh tử lộ vẻ sợ hãi
tột độ.
Sư huynh đầy tôn kính sống chết bọc ở phía sau, các trưởng lão thường
ngày đều nghiêm khắc nhưng chọn tự bạo để ngăn cản, còn có cây dây leo
già kia dùng tính mạng để bảo vệ Bổ thiên các, toàn bộ những chuyện này
cứ như mưa ánh sáng biến mất vậy.
Sao có thể quên, sao quên?!
"Được, ta tin ngươi có năng lực này, có thể làm được chuyện này!" Tiêu Thiên tiến tới bắt tay với nó.
"Là chúng ta!" Thạch Hạo mỉm cười.
"Tốt, là chúng ta, cùng nhau trùng kiến Bổ thiên các!" Tiêu Thiên la lớn.
Vì tâm nguyện, vì ý chí, yên lặng nhiều năm rồi, hắn cũng cố gắng tu
hành, thiên tư phi phàm, tuy tuy hành không thể nào so được với Thạch
Hạo nhưng tuyệt đối là người hiếm có trong những người cùng lứa tuổi.
Hắn là người đầu tiên Thạch Hạo tìm tới tự nhiên là do tình cảm xa xưa
kia, tuy rằng đánh mặt hắn như má heo, tài hoa xuất chúng, thế nhưng dù
gì cũng hoạn nạn cùng nhau, lúc ở Bách đọan sơn cùng nhau liên thủ đoạt
Thái nhất chân thủy của Vũ tộc, cùng nhau vượt qua khốn khó.
Ngoài ra, thiên tư của Tiêu Thiên rất phi phàm, năm đó khi gia nhập Bổ thiên các, trừ Thạch Hạo ra thì được xưng là đệ nhất.
"Đi, ta dẫn ngươi đi gặp mấy người." Tiêu Thiên kéo Thạch Hạo đi, không phải vì thân phận to lớn của nó mà khách sáo gì cả.
Trong cung điện, thần sắc của mấy trưởng lão cùng với tộc trưởng đều
cứng lại, sau đó là lộ vẻ vui mừng, đứa bé này không ngờ có quan hệ thân thiết với Thạch hoàng như thế, tự nhiên là chuyện tốt rồi.
"Là ngươi?!" Thạch Hạo kinh ngạc.
Trong số người trẻ tuổi này thì nó ấn tượng với một người, tên là Chu Vũ Hào, với tên quỷ này nó chẳng xa lạ gì cả. Đã từng đánh hắn mấy lần,
lần nghiêm trọng nhất khiến hắn xương gãy đầy người, tất cả cũng vì hắn
dám bắt nạt Thanh Phong.
"Đừng đánh!" Chu Vũ Hào khi nhìn thấy Thạch Hạo thì sợ hãi vì bóng ma
trong lòng vẫn chưa tiêu tán, tuy đã là mấy năm trước thế nhưng khi thấy Thạch Hạo giơ tay thì thất kinh, sợ hãi kêu lên.
"Ha ha..." Mấy người kia cười to.
Trừ mấy thanh niên trẻ tuổi ra thì có hai cô gái, là Ngạn Tâm và Phiêu
Tuyết, năm đó đều là đệ tử của Thiên tài doanh. Thạch Hạo còn từng luận
bàn với các nàng.
Năm đó, đại họa tới ai đi đường nấy, sau đó mọi người cùng tụ tập lại nơi đây.
Đồng môn năm đó chỉ còn lại từng này sao? Thạch Hạo hỏi, rất nhiều người vẫn còn trẻ mà đã nằm xuống rồi.
"Còn có vài người nữa, nhưng phân tán khắp nơi." Tiêu Thiên nói.
"Hạ U Vũ sư tỷ còn sống." Chu Vũ Hào nói, hắn nhắc tới một nữ đệ tử trọng yếu trong Bổ thiên các.
Thạch Hạo ngẩn ra, tự nhiên nó nhớ tới vị sư tỷ này. Lần đầu tiên rời
khỏi Đại hoang thì gặp được nàng ở biên giới phía Tây Thạch quốc, còn
từng được nàng tặng cho một tấm phù bài, chỉ cần tấm này thì có thể trở
thành đệ tử nòng cốt của Bổ thiên các.
Địa vị của Hạ U Vũ rất cao, là kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Bổ thiên các.
"Hiện tại nàng đang ở học viện Trục lộc, năm đó được nữ Chiến thần của học viện Trục lộc đưa đi." Tiêu Thiên nói.
Mọi người phân tách, với thủ đoạn hiện tại của Thạch Hạo thì có thể
nhanh chóng rời đi, nó điều khiển một chiếc chiến xa, đây chính là chí
bảo của hoàng cung Thạch quốc, có thể bay nhanh như tia chớp.
Học việc Trục lộc vô cùng lớn, bên trong sơn môn cung điện liên miên,
khí thế hào hùng, tuy Thạch Hạo đã nghe danh từ lâu thế nhưng đây là lần đầu tiên tới.
"Là các ngươi!" Hạ U Vũ kinh ngạc, sau đó là lộ nét vui mừng, toàn thân
áo trắng, nhiều năm qua đi thế nhưng dung mạo của nàng vẫn như cũ, vẫn
tươi đẹp và rạng ngời.
Trò truyện một đỗi, tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng, năm đó tựa như đang ở trước mắt vậy.
Nữ chiến thần có dung mạo xuất chúng, vô cùng xinh đẹp, làn da trắng
mịn, một thân chiến y hoàng kim, vóc người cao ráo. Thạch Hạo vô cùng ấn tượng với nàng, dù sao nàng cũng từng nhiệt tình mời nó gia nhập học
viện Trục lộc, thế nhưng nó không đáp ứng.
Nàng và Hạ U Vũ là hai truyền nhân kiệt xuất của hai giáo cũng là bạn tốt của nhau.
"Các ngươi muốn xây dựng lại Bổ thiên các? Chuyện như vậy có thể nào thiếu ta chứ." Nữ chiến thần cười nói.
"Xây dựng ngay trên chỗ cũ." Thạch Hạo nói, đồng thời nói cho mọi người
biết, Tế linh vẫn có thể tái hiện, lời này vừa ra liền khiến mọi người
kinh ngạc.
Cây Thần đằng kia khiến moi người khó mà quên được, mỗi khi nhắc tới đều cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Mọi người thương lượng trong thời gian dài, Thạch Hạo nói mọi người đừng nên lộ diện, tất cả cứ để nó ra mặt hành động, mọi người cứ âm thầm phụ trách công tác trùng kiến.
"Thế sao được, ngươi muốn hấp dẫn kẻ địch sao?" Tiêu Thiên lắc đầu.
"Ta không sợ bọn họ." Thạch Hạo nói, làm như thế mới an toàn, đại kiếp
nạn vừa qua đi nó cũng không chắc có còn biến cố gì nữa hay không.
Nó sớm đã vang danh thiên hạ nên có người sớm đã xuất hiện địch ý với nó, thêm một vài người thì cũng chẳng sao cả.
Mấy ngày sau, trên phế tích Bổ thiên các bắt đầu công tác trùng kiến,
mọi người chưa hề lộ diện, chỉ là Thạch Hạo nhờ một vài người đi chỉnh
đốn lại sơn môn, xây dựng lại lầu gác.
"Có một vài ân oán cần phải giải quyết, có một vài hận thù cần phải báo!" Thạch Hạo nói.
Năm đó, có vài thế lực đáng hận nhất, Thú sơn Tây Lăng, Thác Bạt thế
gia, còn có Vũ tộc, tất cả đều là chủ lực, Vũ tộc sớm đã bị Thạch Hạo
tiêu diệt, nhưng hai nhà còn lại vẫn tiêu dao như trước.
"Máu không thể đổ oan uổng được!" Dù là Hạ U Vũ cũng nắm chặt nắm đấm,
trong con ngươi xinh đẹp ấy tỏa ra sát khí, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn
sư huynh đệ chết thảm.
Mà những người khác, có ai không từng trải qua cơn hạo kiếp ấy, mắt thấy máu chảy, đầu lâu từng người thân thương ấy rơi xuống, rất nhiều người
đang ở tuổi vị thành niên.
"Cứ từ từ, còn có Nghi sơn, Thần sơn Nam Vẫn từng chiến đấu với Thần
đằng, ngoài ra còn chí cường giả Thôn thiên tước và Cùng Kỳ nữa." Thạch
Hạo nói.
Trận chiến năm đó xuất hiện mấy Chí cường giả nên mới dẫn tới Bổ thiên các bị diệt, đây mới chính là nguyên nhân cơ bản nhất.
Chỉ là, đám người Tiêu Thiên, Chu Vũ Hào không muốn đề cập tới, những
người này đều làm bọn họ mất đi tự tin, Tôn thiên tước, Cùng Kỳ đều là
sinh linh vô cùng kinh khủng.
Mà Thần sơn Nam Vẫn, Nghi sơn càng không cần nói tới, đều vô cùng siêu
nhiên, nghe đầu là nơi thần linh sinh sống, địa vị tối cao.
"Những sinh linh kia..." Đám Tiêu Thiên chần chờ giây lát, trong lòng vô cùng nặng nề.
"Không cần lo lắng, món nợ này đều cần phải thanh toán cả, ta sẽ đi tới từng nhà một bái phỏng!" Thạch Hạo nói.
Mọi người hoảng hốt, sau đó là chấn động, hiện tại tiểu Thạch vang danh
thiên hạ, uy chấn tám vực, làm rất nhiều chuyện 'khác thường'. Dù là đi
hò hét ở những nơi thần linh sinh sống cũng chẳng có chuyện gì.
Hạ U Vũ, nữ chiến thần thoáng ngẩn người, thiếu niên non nớt năm ấy đã trưởng thành tới mức này, thật sự kinh người.
"Phải cẩn thận đấy, những nơi này không dễ chọc đâu, đủ tồn tại cùng Cổ quốc đấy." Hạ U Vũ nhắc nhở.
"Niên
đại đã khác xưa, cần phải thanh toán!" Thạch Hạo nói, lời nói chắc như đinh đóng cột.
"Tiểu Thạch, vang danh thiên hạ, chúng ta đều biết, không cần lo lắng, cứ xem thủ đoạn của hắn là được." Nữ chiến thần cười nói.
Đoàn người rời đi, chiến xa ầm ầm nghiền ép bầu trời, tiếp tục chạy về một tịnh thổ, tựa như một tia chớp ngang trời vậy.
Thác Bạt gia, sừng sững trong năm tháng, trước sau không ngã, nếu không
phải Tế linh trong tộc chết từ thời thượng cổ thì bọn họ sớm đã khai
quốc, xây dựng nên một quốc gia hùng vĩ rồi.
Có thể nói, thế gia này ở thời thượng cổ cực kỳ mạnh mẽ.
Thạch Hạo chọn bọn họ để khai chiến đầu tiên, chấm dứt tâm nguyên, xây
dựng lại Bổ thiên các, đương nhiên phải báo thù, bắt đầu từ nơi này.
Sơn môn to lớn ngăn phía trước, như có như không, từng luồng long khí lượn lờ vờn quanh, quả nhiên là bảo địa.
Hiện tại, bọn họ vẫn cường thịnh như trước. Nếu không dựa vào cái gì mà
dám liên hợp với những người khác đi tàn sát Bổ thiên các, tạo thành màn giết chóc và thảm họa như thế.
Thạch Hạo đứng sừng sững nơi ấy, một mình tiến tới nhìn khu cổ địa này.
"Ầm!"
Nó duỗi thẳng cánh tay, một dấu tay màu vàng lớn được kết thành trong hư không rồi nện mạnh xuống, gió mạnh cuồn cuộn, kim quang dâng trào, thần uy động bốn phía.
Sơn môn được luyện hóa từ hai tòa núi đá hóa thành bột mịn, đại trận bị phá nát, tiếng vang chấn động thiên địa.
"Kẻ nào?" Bên trong truyền ra tiếng gào thét, một người đàn ông đầy uy mãnh lao ra, trong tay cầm kiếm bản to chỉ về trước.
"Là hắn, ta nhận ra hắn, một kiếm chém rớt đầu Thành sư huynh năm đó!" Ngạn Tâm kêu lên, trong mắt ứa lệ, vô cùng kích động.
"Ta giết rất nhiều người, ngươi là ai mà ngạo mạn thế hả?" Người đàn ông trung niên hất cằm, tuy rằng nhìn thấy những người tới này cũng chẳng
phải hạng tốt lành gì, họ vô cùng mạnh mẽ thế nhưng khí thế cũng chẳng
hề yếu đi.
"Ngươi còn chưa xứng!" Thạch Hạo không thừa lời, một chưởng vỗ về trước cứ như là một cái mâm màu vàng óng vô cùng kinh khủng.
"Keeng!" Kiếm bản to đứt lìa rồi nổ tung tại chỗ.
"Phụt!" Mà tên này cũng nổ tung theo, hóa thành mưa máu, hình thần đều diệt, ngay ra hét cũng không hét nổi một tiếng.
Cảnh tượng này làm mọi người chấn kinh, tiểu Thạch - quả nhiên danh bất hư truyền.
Thác Bạt tộc là gia tộc từ thượng cổ, gốc gác tự nhiên thâm hậu, trong
lúc này đại trận lấp lánh, phù văn tăng mạnh nhanh chóng bảo vệ nơi đây, đồng thời từng bóng người không ngừng bay lên không rồi nhanh chóng lao tới đây.
"Là ngươi..." Có người kêu lên, nhận ra Thạch Hạo.
Hiên tại, cái tên tiểu Thạch đã chấn động cả thiên địa, không chỉ Hoang
vực biết đến mà ngay cả những đại vực khác cũng đều kinh hãi với uy thế
của nó, nó quật khởi quá nhanh không người nào có thể so sánh.
Những năm gần đây, nó làm rất nhiều chuyện khiến thiên hạ phải ngước nhìn!
"Người trong tộc đã dời đi một ít, thế nhưng hơn nửa người lưu lại cũng không ổn." Một cường giả của Thác Bạt tộc biến sắc.
Thời khắc này, khi nhìn thấy đám người đối diện đang trên không kia, con mắt của nhóm Tiêu Thiên đều đỏ ngầu, ngay cả mắt cảu Thạch Hạo cũng
nhíu lại, Bổ thiên các bị diệt trong giây lát cũng là do sát tính của
đám người này quá mạnh mẽ, giết chết rất nhiều sư huynh sư tỷ.
"Là ông, tên quái vật kia, năm xưa ông đánh lén một chưởng về phía lão
tổ Mộ Viêm khiến cho người thương nặng ho ra máu, cuối cùng phải chọn
cách tự bạo!" Đứng phía sau Thạch Hạo là một người đệ tử còn trẻ tuổi
run run giọng nói, chỉ về một ông lão tóc trắng bạc ở đối diện.
"Cái gì?" Con mắt của Thạch Hạo nhíu chặt, nổi giận đùng đùng.
Lão tổ Mộ Viêm chính là người đã dạy Lôi pháp cho nó, trong cơn mưa xối
xả đã dẫn nó tiến vào trong lôi vân để trải nghiệm, liều mạng lấy Lôi
kiếp dịch cho nó, trong Bổ thiên giáo, đây cũng coi như là ân sư của nó.
"Giết, giết, giết!" Thạch Hạo nói liên tục ba chữ giết, toàn bộ mái tóc đều dựng ngược lên (Super Saya cấp 2 đây chăng ), ánh mắt khiếp người cứ như là một con khủng long bạo chúa nhào về trước.
Lúc này, nó chẳng hề giữ lại gì nữa, pháp môn Côn bằng giương cánh,
quyền ép thiên địa, mười phương rung bần bật, gợn sóng to lớn khiếp sợ
đương đại!
Không cần nói lão tổ của Thác Bạt tộc cũng chỉ mới là cường giả cấp vương hầu, dù là Tôn giả cũng bị đánh nổ tung.
Đòn đánh này, Thạch Hạo hòa quyện nỗi hận ở bên trong, sát quang trong
mắt hóa thành tia chớp, vì thù hận đã khiến nó trở nên điên cuồng.
"Ầm!"
Nó đám ra một quyền, người lão tổ kia cứ thế nổ tung, cơ bản không thể
chống lại, dù rất nhiều pháp bảo được lấy ra nhưng cũng nát theo cùng
hắn, tất cả hóa thành ánh sáng rất đáng sợ.
Vô lượng kim quang trên người Thạch Hạo vọt lớn, một con Côn bằng to lớn lấp lánh chói mắt bao quanh người, dị tượng kinh khủng, tất cả đồng
thời giương cánh kích thiên.
Ven đường, cường giả trong Thác Bạt tộc lần lượt ngã gục, không tài nào cản nổi dù là nửa bước.
Thi thể lần lượt nổ tung, Thạch Hạo lướt đi trên đường, Côn bằng giương cánh, không ai ngăn cản.
"Ầm!"
Đồng thời, hỏa diễm đi kèm theo sau, những người đã chết kia đều bốc cháy rồi hóa thành tro tàn.
Vô cùng chấn động, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Tiêu Thiên, Hạ U Vũ nhìn thấy bóng lưng của nó, trong lòng run rẩy không thôi. Tiểu Thạch quả nhiên đã quật khởi, quân lâm thiên hạ, uy chấn bát hoang!