Thiểm Điện quả, giống như quả mận thế nhưng lại lấp lánh ánh bạc, tia điện sèn sẹt, tản ra gợn sóng mạnh mẽ.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, vật này tuy đoạt được nhưng cũng không biết có thể ăn hay là không, nơi đây là Tây Lăng, là một giới do anh linh
biến thành, cũng không phải là thiên địa thật sự.
Nhưng nếu như từ bỏ cơ hội này thì không cam tâm. Vừa nãy quả thật quá nguy hiểm, Huyền Quy suýt chút nữa thì gặp nạn.
Thiểm Điện Trùng, chỉ cần nghe tới tên thì đã biết sự bất phàm của nó
nằm ở đâu, sở hữu tốc độ nhanh như tia chớp, không kém đại thần thông
Súc Địa Thành Thốn.
Sinh linh như thế này vô cùng đáng sợ, tổng cộng có ba giai đoạn trưởng
thành, giai đoạn đầu chính là từ nhen nhóm Thần hỏa trở về trước, được
cho là giai đoạn ấu niên. Đương nhiên, cái gọi là ấu niên thì cũng phải
tu hành tới cả trăm năm.
Tiếp nữa thì có thể giết Thần.
Có thể suy ra nó đáng sợ cỡ nào, tiềm năng kinh người, mới vừa nhen nhóm Thần hỏa thì cũng chỉ là giai đoạn chưa trưởng thành, cách phân chia
như thế để phân biệt sự mạnh mẽ của bộ tộc này.
Mọi người nhìn về Hoàng Điệp với ánh mắt đầy kỳ lạ, đây là sinh linh gì? Không ngờ khiến cho Thiểm Điện Trùng đầy mạnh mẽ sợ hãi rút lui.
"Cứ để ta liều chết thử xem sao!" Huyền Quy nói, rồi cầm lấy một quả Thiểm Điện.
Cũng không phải là nó không biết sợ, muốn đặt mình vào nguy hiểm, với
tính cách nhát gan của nó thì chắc chắn sẽ không ngu dại làm vật thử
nghiệm, chủ yếu nó cảm thấy có vấn đề bên trong.
"Ấy da, đau quá!" Huyền Quy kêu lên.
Thiểm Điện quả phát sáng trên móng vuốt của nó, tia chớp sáng rực gần
như khiến nó tê liệt, móng vuốt cầm Thiểm Điện quả sớm biến thành màu
đen rồi.
Mọi người biến sắc, cũng chưa có ăn mà, nếu như nuốt vào trong bụng thì
sẽ tới mức nào chứ, chắc chắn bụng cũng bị xuyên thủng, quá đáng sợ.
Lúc này, Huyền Quy cũng do dự thế nhưng vẫn cắn răng, vận chuyển bảo
thuật cắt một miếng nhỏ rồi cho vào trong miệng, từ từ luyện hóa.
"Xoẹt!"
Miếng nhỏ Thiểm Điện quả vừa vào miệng thì lập tức hóa thành một tia
chớp đánh cho Huyền Quy kêu thảm thiết, khói đen từ trong miệng bay ra
ngoài.
Mọi người đều sợ hãi.
Nó bò dậy, mặt mày xưng phù như đầu heo, miệng đều rách toát, máu tươi
đầm đìa, mà trong miệng thì cháy đen, răng cũng xém tí nữa rụt hết.
Đúng là tự ngược đãi mình mà, mọi người muốn cười nhưng cười không nổi.
"Đáng chết, hên là chưa chín hẳn nếu không lôi đình đời nào thô bạo như
thế chứ, nếu chín thì lập tức hóa thành phù văn cứ thế hấp thu." Nó căm
giận.
Lần này nó cũng không dám ăn nữa.
"Ai muốn ăn thì tới mà ăn!" Nó nói lớ lớ, đau đớn chảy cả nước mắt.
Mọi người nhìn nhau, ngay cả Tôn giả cũng ăn không trôi thì ai dám động?
"Chúng ta ra ngoài cái đã, ở đây nguy hiểm quá." Thạch Hạo nói, dược
hiệu của Thiểm Điện quả quá cuồng bạo, cần phải tìm được nơi an toàn rồi mới tính tiếp.
Tất cả mọi người đều gật đầu, trải qua nguy cơ vừa rồi bọn nó hiểu, đây
không phải là nơi có thể xông pha bừa bãi, sinh linh lợi hại hơn Thiểm
ĐiệnTtrùng còn rất nhiều. Dù sao, con sâu vàng kia cũng chưa có trưởng
thành, mà Thao Thiết, Phì Di.. các đại hung thú thời xưa này lúc nào
cũng có thể thấy được, đây là một ma thổ.
Rất nhanh, bọn họ đã đi ra Tây Lăng giới.
"Ồ, quả nhiên không phải là quả thật sự." Tiêu Thiên nói.
Sau khi đi ra ngoài, Thiểm Điện quả tuy vẫn sáng như trước nhưng cũng
không phải có hình dạng trái cây mà là một đoàn năng lượng tụ lại, bao
quanh có rất nhiều phù văn.
"Ai muốn thử?" Huyền Quy hỏi.
"Để ta!" Thạch Hạo ngồi xếp bằng, nó vận chuyển pháp môn Toan Nghê, các
tia chớp chạy lộn xộn trong cơ thể từ từ dâng lên, sau đó nó nắm chặt
Thiểm Điện quả rồi lấy xuống một phần bỏ vào trong miệng.
Đây là một miếng nhỏ ở trạng thái năng lượng, phù văn lít nhít, vừa mới
vào trong miệng thì liền hóa thành tia điện sáng rực, không ngừng xung
kích.
Thế nhưng, pháp môn Toan Nghê đã thi triển dẫn dắt những tia điện này, đánh cướp lấy những ký hiệu kia rồi đi vào trong cơ thể.
Thạch Hạo gặp phải xung kích như thế thì thân thể khẽ run, nhưng vẫn không có thê thảm như Huyền Quy.
"Là thứ tốt, bên trong có pháp tắc Lôi Đạo!"
Con mắt của Thạch Hạo phát sáng, sau đó nhét luôn quả còn lại vào trong
miệng, ầm, lúc này vô tận ánh điện nhấn chìm nó, phù văn dày đặc, toàn
bộ dấu ấn khắc lên trên thân thể nó.
Thạch Hạo rất thê thảm, tóc dựng thẳng, cả người cháy đen, cơ thể co giật.
Mọi người kinh ngạc, tình huống rất không ổn.
"Nếu như hắn có thể chịu được thì sẽ đạt được tạo hóa không nhỏ, dù gì
cũng là phù văn Thiểm Điện, là một đại thần thông!" Huyền Quy ước ao.
Hơn nữa, nó cũng không được bình tĩnh, tự nghĩ mình nên thử lần nữa, lập tức nó cắt một phần nhỏ nhét vào trong miệng.
"Ầm!"
Huyền Quy kêu thảm thiết, mai rùa của nó có sức phòng ngự kinh người
không có nghĩa là thân thể nó mạnh mẽ không tổn hại, mặc dù là Tôn giả
nhưng lúc này toàn thân cháy đen, run lẩy bẩy.
"Không xong, có vấn đề!" Đột nhiên Thạch Hạo kêu lên.
Ngoại trừ ánh điện bao phủ ngoài thân thể nó thì còn có một lớp ánh đen mỏng manh hiện lên, tràn ngập khí tức tử vong.
"Sao không nói sớm!" Huyền Quy biến sắc kêu thảm thiết, nó ràng ràng cảm nhận được thân thể bị ăn mòn, tử khí nồng nặc đang xâm lấn máu thịt.
Mọi người sợ hãi, Thiểm Điện quả này hái từ trong Tây Lăng ra, quả nhiên có vấn đề lớn, đi kèm theo quả là tử khí nồng nặc.
Sau một khắc, Thạch Hạo, Huyền Quy bất động, ngồi xếp bằng ở nơi đó, cẩn thận chống lại rồi hóa giải tử khí trong cơ thể.
Lớp ánh đen kia vô cùng kỳ lạ, cứ như là ruồi nhặn bu lấy mật, lại như
là đang sinh trưởng trên người, làm cách nào cũng trừ không hết, đồng
thời nhanh chóng lan tràn.
Mạnh mẽ như Thạch Hạo, Huyền Quy mà cũng không đây được, cả người biến
thành màu đen tựa như tiến vào trong Minh giới, thiếu hụt sinh khí, cả
người như quỷ vật vậy.
Tình huống càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng, Tiêu Thiên, Hạ U Vũ đều bị
ép lui, ánh đen kia quá đáng sợ, ăn mòn tất cả mọi thứ xung quanh.
Lối ra Tây Lăng giới, con mắt tối tăm mở ra, một con hổ to lớn trắng như tuyết xuất hiện, nó lạnh lùng và vô tình nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Bạch Hổ Vương?!" Tiêu Thiên kinh ngạc, sao hắn không biết được chứ, đây chính là một trong những thủ lĩnh Thú sơn.
"Hẳn là Tôn giả Bạch Hổ!" Hạ U Vũ biến sắc, khuôn mặt sinh đẹp đầy lo
lắng liếc nhìn Thạch Hạo và Huyền Quy đang chống lại tử khí kia.
Hiển nhiên, con Bạch Hổ này đang ẩn nhẫn cho tới qua đại kiếp nạn, khi
thiên địa an toàn thì mới đột phá, nếu không với thực lực của nó sớm đã
tiến vào cảnh giới này rồi.
"Thật sự là tự tìm đường chết mà!" Bạch Hổ phát ra âm thanh, như sấm sét gầm vang, sát khí ngập trời.
Bạch Hổ chú trọng sát phạt, là một trong những huyết mạch mạnh nhất thế
gian, được gọi là hung thú, cũng gọi là cổ thú thần thánh, nó tuy có
huyết thống không thuần nhưng tới cảnh giới này thì hơn xa những Tôn giả bình thường.
Lúc nó mở miệng thì kiếm khí canh kim trào ra, chủ sát phạt, có thể vận
chuyển Kim tinh khí của thế gian, đây là thần thông thiên phú, loạn kiếm bổ tới phát ra tiếng ầm ầm.
Không nói thứ khác, sức chiến đấu như thế này đủ làm trọng thương Tôn giả bình thường.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, Bổ Thiên các diệt, năm đó Thú sơn Tây Lăng
là chủ lực, mà một trong những thủ phạm lại là con Bạch Hổ này, hiện tại mọi người tới là để báo thù, chứ không phải ngồi im cho hắn giết ngược
lại?
Mọi người đồng thời ngăn cản thế nhưng đều vô dụng, kiếm khí canh kim kia cứ như lôi đình giáng lâm, bao phủ lấy Thạch Hạo.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo mở mắt ra, một tay nhấn xuống, Toan Nghê rít gào, vô cùng to lớn, nó lao tới đánh tan kiếm khí này.
"Sắp chết tới nơi mà còn có sức chiến đấu như vậy, bội phục!" Bạch Hổ
nói, con mắt càng thêm lạnh
lùng hơn, nó lùi về sau vài bước quan sát
Thạch Hạo, sau khi xác nhận rằng tử khí đã nhập thể, ánh đen càng thêm
mạnh mẽ thì nói: "Gan của ngươi đúng là to bằng trời, ngay cả vật trong
Tây Lăng giới mà cũng dám động vào, ánh đen này nhập vào cơ thể, dù là
người đã nhen nhóm Thần hỏa cũng rất khó mà sống sót."
Nó nói không phải sai, bên trong Tây Lăng giới chôn cất đều là Thần
Vương, Thiên Thần, tử khí của bọn họ hóa thành hắc quang, không thể trừ
khử được, có thể khiến cho sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa phải ôm hận.
Tôn giả nếu bị dính phải thì chắn chắn là đi chầu diêm vương!
"Dư nghiệt của Bổ Thiên các, ta vốn đã tránh lui thế nhưng các ngươi lại cứ như điếc không sợ súng, xông vào tận Tây Lăng giới, cả trời cũng
muốn diệt các ngươi mà." Bạch Hổ lạnh lùng nói, tròng mắt lạnh lẽo như
đao nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Gần đây ngươi nổi danh như thế, còn
không phải sắp chết !"
Nó lần nữa há miệng phóng ra một mảnh thần mang công kích về Thạch Hạo,
bởi vì nó tin tưởng Thạch Hạo không cách nào có thể hóa giải được ánh
đen nhưng cảm thấy nên cẩn thận một chút.
"Mấy tên già của Bổ Thiên các đều do mình ta giết chết, ta dùng đầu của
bọn họ chế thành ly rượu, vẫn luôn để bên cạnh, hôm nay xem ra có thêm
chén rượu từ đầu Nhân Hoàng rồi." Bạch Hổ lên tiếng cố ý chọc tức nó.
"Ngươi đáng chết!" Đám người Tiêu Thiên lấy ra pháp khí, công kích về trước.
"Không phải là Tôn giả thì đều là tôm tép cả, không đỡ nổi một đòn."
Đang lúc này, lối ra Tây Lăng giới xuất hiện một con sư tử già, còn thêm một con voi lớn.
Con sư tử già có bộ lông trắng bạc, há miệng gầm lớn, thần thông sư tử
hống lao ra, những pháp khí kia đều bị đánh rơi, một số ít nổ tung.
Tam đại thủ lĩnh của Thú sơn Tây Lăng đã tới, con sư tử kia cũng đã bước một chân vào cảnh Tôn giả, tu hành mấy trăm năm, công lực càng thêm
thâm hậu.
"Vù!"
Đột nhiên Thạch Hạo đứng lên, thân thể phát sáng, một luồng phù văn khó
tả khuếch tán ra, ánh đen trong cơ thể nó đều bị bức ra ngoài.
"Cái gì?!" Bạch Hổ, Sư tử già, Voi lớn đều sợ hãi, ngay cả sinh linh đã
nhen nhóm Thần hỏa cũng chưa chắc bức được tử quang này, hắn sao có thể
chứ.
Xương ngực của Thạch Hạo phát sáng, sức mạnh Luân Hồi kỳ lạ khó lường
khiến cho tử quang đều bị bức ra ngoài, đồng thời nó chụp lấy Huyền Quy, giúp nó khu trừ sạch sành sanh.
"Tiết kiệm được thời gian để tìm các ngươi, chỉ là một đoàn tử quang thì tính là cái gì chứ, lúc nãy ta cũng chỉ đang cảm ngộ phù văn Thiểm Điện để tu hành mà thôi."
"Ngươi..." Bạch Hổ tức giận, hóa thành một luồng ánh trắng xoay người
rời đi, nó muốn trốn vào trong Tây Lăng giới. Nó quá sợ hãi, cảm thấy
tiểu Thạch quá kỳ lạ, nuốt Thiểm Điện quả trong Tây Lăng mà chẳng hề hấn gì.
"Còn muốn chạy?" Cả người Thạch Hạo dâng lên điện quang, phù văn Thiểm
Điện cùng với bảo thuật ToanNNghê dung hợp, ầm, một lôi đình to lớn bổ
tới.
Bach Hổ sợ tới vỡ mật, dù nhanh nhưng cũng không thể nào nhanh hơn điện quang được.
Điện quang liên tiếp lao tới khiến cho bộ lông của nó nổ lốp bốp.
"Ầm!"
Tia điện như biển, liên tiếp có năm tia đánh xuống, Bạch Hổ kêu thảm thiết, toàn bộ năm tia đều nện thẳng vào đầu lâu của nó.
Lúc này, đầu lâu của nó nổ tung, óc văng tung tóe, sau đó là cháy đen.
Rất nhanh, tàn thi của nó hóa thành than, hoàn toàn diệt vong.
Sư tử già cùng với Voi lớn muốn chạy trốn, thế nhưng lại bị hai luồng
ánh đao do tia chớp hóa thành chém trúng, cả người tên thủ lĩnh này bị
chẻ làm đôi, chết ngay lập tức.
"Thật mạnh, quả nhiên đã đạt được tạo hóa, phù văn trong Thiểm Điện quả
ngươi đã luyện hóa xong?" Huyền Quy giật mình cùng với ao ước, nó tránh
được một kiếp nên không dám dính dáng gì tới quả kia nữa.
"Đây đúng là đồ tốt." Thạch Hạo nói.
Mà những người kia nghe thấy thế thì không biết nói gì cả, tử mang bên
trong quả này dù là Thần hỏa cũng có thể dập tắt, người thường làm sao
ăn chứ, kia chính là sức mạnh lôi đình, người ngoài không tài nào chống
đỡ được.
Thạch Hạo cẩn thẩn kiểm tra Thiểm điện quả, phát hiện phù văn ở bên
trong đều giống nhau, ăn một quả hay hai quả cũng chẳng khác nhau gì.
"Còn chưa chín, hơn nữa còn kèm theo tử quang mà đã giúp bảo thuật Lôi
Đình của ta tăng lên rất nhiều, nếu như là Thiểm Điện quả đã chín hẳn
thì thế nào ta?" Thạch Hạo lẩm nẩm.
Nó cảm thấy, nếu như là Thiểm Điện quả chín hẳn thì rất có thể sẽ giúp
cho bảo thuật Toan Nghê đột phá tới cực hạn, trùng kích tầng thứ cao
hơn, tới lúc đó mới thật sự là Lôi pháp vô địch!
"Vậy thì hãy đi thượng giới đi, nơi đó mênh mông vô ngần, kỳ dược thần
thánh như Thiểm Điện quả tuyệt đối không ít, muốn hái muốn ăn thì cứ tự
nhiên chỉ cần ngươi đủ mạnh, gặp được tạo hóa thì sẽ đạt được thôi."
Huyền Quy mê hoặc dụ dỗ, nó muốn trở về rồi.
"Còn có một vài con cá lọt lưới, ta đi giải quyết bọn họ, các ngươi ở bên ngoài đi." Thạch Hạo nói.
Đám Tiêu Thiên, Hạ U Vũ gật đầu, nơi này bọn họ không giúp được gì cả, ở bên ngoài chính là lựa chọn tốt nhất.
Thạch Hạo dẫn theo Huyền Quy tiến vào lại Tây Lăng giới, cẩn thận từng
li từng tí, rốt cuộc cũng đã tìm được những cường giả khác của Thú sơn,
cả hai chẳng hề lưu tình, cứ giết sạch.
"Đó là thứ gì?" Huyền Quy rụt cổ lại, nơm nớp sợ chết.
Ngay phía trước có một tế đàn, xung quanh đầy xương cốt tựa như đang hiến tế vậy.
Lông mày của Thạch Hạo nhíu chặt, Nguyên Thủy Chân Cốt trong lòng bàn
tay phát sáng cảm ứng với thứ phía trước, nó nhìn thấy bên trên tế đàn
có mấy khối cốt rất đặc biệt, trong đó có một khối rất nhỏ trắng bóng
như ngọc, chính là thứ mà nó cần tìm!