"U u. . ." Tiếng kèn vang lên, chiến thuyền thanh kim vượt xuyên hư không, từ Tây Phương Giáo rời đi, dần dần biến mất hẳn.
Bên trong thuyền ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, có đủ loại bảo
liệu, các loại linh dược chất thành đống như ngọn núi nhỏ phát ra hào
quang rực rỡ, sáng chói đến người khác không mở ra được hai mắt.
"Thu hoạch quá lớn, những đại giáo thượng cổ này quả nhiên nội tình kinh người, tích lũy thật thâm hậu, vượt quá tưởng tượng mà!"
Trong thuyền Minh Vương đang cảm thán, ngay cả cả lão cũng có cảm xúc
dâng trào, chứ đừng nói chi là những người tuổi trẻ kia, bảo vật thực sự quá nhiều, nhiều đến khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn cũng kích động.
Thạch Quốc cũng không tính là kém, vì cũng là thần quốc thượng cổ, thế
nhưng nếu cùng Bổ Thiên Giáo, Tây Phương Giáo so sánh thì lập tức liền
mờ nhạt hơn rất nhiều lần!
"Chiếc đỉnh này không tệ, là một món pháp khí Chân Thần đó." Chiến Vương lộ vẻ xúc động.
Nó có phong cách cổ xưa và tang thương, khi đổ vào đó một chén nước thì
lập tức chảy ra dịch thể có mùi thơm ngát, không biết nó có thể luyện ra bao nhiêu bảo dược nữa.
Thạch Hạo cũng chú ý tới cái đỉnh này, nó được lấy từ Bổ Thiên Giáo, cả
vật thể đều là màu nâu tro, thoạt nhìn như là được khắc thành từ nham
thạch, bên trong bao hàm đạo văn kinh người, hết sức hiếm thấy.
Khi không sử dụng thì nó chỉ có một thước vuông, hơi chút thúc giục hỏa
diễm để tiến hành chế thuốc thì lập tức nó biến lớn, có phong cách cổ
xưa và khí tức rất mạnh.
Thạch Hạo hết nhìn rồi lại nhìn, sau đó quyết định lấy cái đỉnh này đưa
cho Thạch thôn để bồi thường, nó từng phá hư hai kiện tổ khí trong thôn, đó là trong trận chiến cùng lão bộc của Tiên Điện, chúng đã rạn nứt gần như phế bỏ.
Sau đó Thạch Hạo lại nhặt lên một thanh cốt kiếm cùng với một cây đằng
trượng*, còn có một cái lò cao cỡ nắm tay, cả thân bảo lô đều có màu đỏ
tươi đang lưu chuyển thần văn, mạnh mẽ đến khó hiểu, là một tinh phẩm
trong pháp khí thần cấp thượng cổ.
(*) Đằng trượng: cây gậy làm từ cây mây.
Thạch Hạo đưa cho Thanh Phong, bảo hắn mang về cho tộc nhân dùng để thủ hộ Thạch thôn.
Chiến Vương, Minh Vương mấy người tự nhiên sẽ không ý kiến, hai đại giáo đều là do Thạch Hạo công phá, lần này có thu hoạch rất lớn, trên thuyền còn có một số thượng cổ pháp khí hết sức khó lường, đều để lại cho
Thạch Quốc.
"Thu hoạch thật lớn, bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ có thu
hoạch lớn như vậy!" Bằng Vương cảm thán, bản thân lão là Tôn Giả cũng
khó mà lòng mà bình tĩnh.
"Bệ hạ, xin ngài hãy tự mình lựa chọn một món binh khí đi." Chiến Vương đề nghị.
Nơi này treo một hàng vũ khí, từ cấp Tôn Giả đến cấp thần, có đủ mọi
thứ, chúng đều đang phát ra bảo huy, lưu động tia sáng kỳ dị hết sức khó lường.
Thạch Hạo gật đầu một cái, nó muốn đi thượng giới nên cần phải có một
món pháp khí mạnh mẽ để phòng thân, về phần bảo cụ trấn tộc của Thạch
Quốc thì nó không tính sẽ mang đi.
Nó nhìn lại nhìn, mấy vị lão Vương cũng phụng bồi, giới thiệu lai lịch
của những pháp khí này cùng công dụng của chúng, sau khi công phá hai
đại thánh địa thì bọn họ đã hỏi rất rõ ràng về lai lịch của những món
này từ những đám tù binh.
Thạch Hạo lướt nhìn nhanh qua nhưng đều cảm thấy không quá thuận tay,
sau cùng nó nhìn thẳng vào một thần trì, trong đó là Kim Cương dịch
trong suốt đang toả ra mùi thơm kỳ dị.
"Lấy cái này đi."
Nó khoát tay triệu hoán cây Hàng Ma Bảo Xử trong ao lại, vật này rất
thần bí, là từ một khối xương thú không biết tên mài thành, toàn thân lờ mờ chẳng hề có chút ánh sáng gì.
Thế nhưng ai cũng biết đây là một món pháp khí thượng cổ rất không bình thường, tuyệt đối là từ tay Thần linh làm ra.
Khi cầm vào tay, Thạch Hạo liền cảm thấy rất nặng, cây bảo xử này dài
chỉ có một thước nhưng lại nặng đến mấy nghìn cân, tài liệu làm ra quả
nhiên đặc biệt và cổ quái.
Nó nhẹ nhàng vung lên, Hàng Ma Xử được mài thành từ xương trắng nhất
thời vẽ ra một đám phù văn có gợn sóng kinh người, trong thời gian ngắn
đã chấn cho ngọn núi lớn phía trước đổ nát.
"Thật mạnh, món binh khí này không tệ." Chiến Vương gật đầu.
"Tìm được rồi!" Đúng lúc này, có thị vệ kêu lên hết sức vui sướng, đưa tới một quyển sách cổ.
"Phối phương* của Kim Thân dịch sao?" Minh Vương hô hấp dồn dập.
(*) phối phương: phương pháp bào chế.
Bổ Thiên Giáo có một loại bảo dịch được xưng là Kim Thân dịch, cực kỳ
trân quý, xưa nay chỉ có những đệ tử nòng cốt, tài năng như Nguyệt Thiền mới được sử dụng.
Thạch Quốc rất để ý đến phối phương này, nên đã một mực tìm kiếm, lúc này cũng tìm được từ trong đống bảo tàng.
Thứ này cùng phối phương của Kim Cương dịch có giá trị như nhau, nếu
muốn luyện thể, chỉ cần lấy đầy đủ thần dịch là có thể làm ít công
nhiều, mạnh mẽ tăng lên tới cực hạn.
Năm đó, Trùng Đồng giả Thạch Nghị cũng là bởi vì lấy được lượng lớn Kim
Thân dịch nên thân thể mới kiên cố, có thể đối kháng cùng bảo thể do tự
bản thân Thạch Hạo tu luyện thành, hầu như không rơi xuống hạ phong.
"Đáng tiếc mà, đây là bản không trọn vẹn, chỉ là quyển thượng, còn thiếu khuyết quyển hạ, chỉ có thể dùng để tham khảo thôi." Thạch Hạo nhận
lấy, sau khi nhìn kỹ qua thì lắc đầu tiếc nuối.
Cổ phương hoàn chỉnh đã cùng nằm xuống với vị Tôn Giả của Bổ Thiên Giáo, từ đó mà biến mất khỏi hạ giới này.
Cũng giống như bảo thuật, các loại cổ phương thần thánh đều được nắm giữ trong tay của người trọng yếu nhất, rất khó mà lưu lại. Trong óc lão có cấm chế, một khi có người chạm đến sẽ tự nổ tung.
"Không tồi, chúng ta đã chiếm được phối phương của Kim Thân dịch, đáng được ăn mừng rồi!"
Bất cứ chuyện gì cũng không thể nào toàn vẹn được, có thể được một cổ
phương này đã coi như là một vận may lớn rồi, phương thuốc này có thể
làm cho Thạch tộc càng thêm lớn mạnh, còn nếu muốn đạt được toàn bộ thì
chuyện này rất không thực tế.
Nếu có chuyện như vậy, phỏng chừng trời xanh cũng phải giáng xuống tai họa rồi.
Chiến thuyền thanh kim vượt qua "vực bích", trở về Hoang Vực, chuyện này đã dẫn đến một loạt sóng to gió lớn, Thạch Quốc đi chinh chiến các vực
khác đại thắng trở về, thiên hạ đều sôi trào.
Phải biết rằng, bọn họ cũng không phải đi tấn công một môn phái thông
thường, mà là tam đại thánh địa, đánh đổ toàn bộ, chuyện này sau khi
truyền về làm cho người ta khó mà tin được.
Còn phải biết, Bổ Thiên Giáo, Bất Lão Sơn, Tây Phương Giáo đã thống ngự
hạ giới cũng không biết bao nhiêu vạn năm rồi, họ được xưng là bất hủ,
căn bản không người nào có thể chống cự.
Kết quả bây giờ sơn môn lại bị sụp đổ, chặt đứt căn cơ của bọn họ!
"Tiểu Thạch như là thần nhân vậy, đã chết rồi mà vẫn sống lại được, còn
đánh tan tành mấy cái thánh địa nữa chứ, nhất định sẽ lưu danh thiên cổ
luôn!"
Chuyện này gây ra ảnh hưởng quá lớn, chắc chắn sẽ để lại một lịch sử huy hoàng trong tu luyện giới.
Thạch Hạo rất rõ ràng, có thể lật đổ mấy đại thánh địa, chủ yếu là do
đây là thời đại vô Thần, những cường giả cấp Thần đều bị Sinh Linh Bất
Diệt bắt đi hết rồi.
Bằng không, nếu là niên đại khác, trong mấy đại thánh địa có cường giả
đã nhen nhóm Thần Hỏa tọa trấn thì căn bản không có khả năng đánh bại
được họ.
Chiến thuyền cũng không quay về Thạch Đô mà đi hướng về biên cương phía
tây, tiếng kèn u u vang vọng khắp đại địa, khiến cho một số thế lực dọc
đường đi hãi hùng khiếp vía.
Mọi người đều biết, bọn họ là đang đi về hướng Tiểu Tây Thiên, đạo thống đối địch cuối cùng còn dư lại mà họ chưa tiêu diệt.
Nơi này có một con Toan Nghê đang quanh quẩn một chỗ, chính là một bộ
linh thân của Thạch Hạo, nó vẫn một mực canh giữ ở Tiểu Tây Thiên, đề
phòng nhân vật trọng yếu của giáo chạy thoát.
"Đúng lúc có thể thử uy lực của cây bảo xử này." Thạch Hạo nói, nó đứng ở trên chiến thuyền thanh kim, cả người phát quang, thiêu đốt thần lực,
sau đó chợt tế ra Hàng Ma Xử.
"Ầm!"
Thần xử làm bằng xương hóa thành một nhóm ánh sáng trắng toát xông về
phía trước, ầm một tiếng nện lên trên phong ấn tại trung tâm cửa đá, nơi đó liền phát
ra phù văn vô cùng tận.
Trong nháy mắt mà thôi, cỏ cây ở phụ cận Đại Hoang nổ nát, ngọn núi nứt ra, do gặp phải một luồng chấn động cực lớn.
Xung quanh nơi đây không có một ngọn cỏ, toàn bộ đã bị hủy diệt, rất
nhiều ngọn núi bị gọt đi một đoạn, không hề nghi ngờ gì nữa, cửa vào của tiểu thế giới đã bị đánh xuyên.
"Pháp khí này thật mạnh!" Thạch Hạo khen ngợi, còn như những người khác
đều nghẹn họng nhìn trân trối, món binh khí này tuyệt không tầm thường
chút nào, trong những pháp khí Chân Thần cũng được coi là tinh phẩm.
"Đáng tiếc thật, trong lúc sử dụng nó, lại có kèm theo phù văn đặc thù
của Tây Phương Giáo, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn là đã có thể
nhận ra." Thạch Hạo lắc đầu, đây là một phiền phức mà.
Bên trong Tiểu Tây Thiên là một khung cảnh lộn xộn, cường địch đã tới
cửa, khiến bọn họ rất hoảng sợ, ngay cả cánh cửa do Thần tạo ra cũng bị
đánh nát, hiện tại hơn phân nửa phải gặp đại họa lâm đầu rồi.
Thạch Hạo dẫn đầu giết vào trong, rất nhanh nó liền nổi giận vì đã phát
hiện được mấy tên hung đồ, chính là băng cướp lớn vô cùng nổi danh ở
Hoang Vực, chúng khiến cho nó lập tức nhớ tới cảnh tàn sát bừa bãi của
đám giặc cỏ này ở Đại Hoang.
"Giết!" Nó bắt đầu đại khai sát giới.
Ngoài dự đoán của mọi người là, Tiểu Tây Thiên ngoại trừ việc chết đi
một tên Bạch Ngọc Long Tượng, họ vẫn còn một gã Tôn Giả nữa, thực lực
không tầm thường chút nào, thế nhưng gã cũng khó thoát khỏi cái chết.
Một giáo này nhất định phải bị nhổ tận gốc, bất kể là do bọn chúng nhằm
vào Thạch Quốc, hay là do việc ngày trước đã tàn sát đẫm máu các bộ lạc
nhỏ trong Đại Hoang, làm ác quá nhiều nhất định phải bị đánh dẹp, trừ
khử sạch sẽ.
Tiểu Tây Thiên không có nhiều các loại thần liệu, thế nhưng trong ruộng
thuốc lại xanh um tươi tốt, nỡ rộ ráng màu sáng chói, hương thơm xông
thẳng vào mũi.
Nơi đây linh dược vô cùng nhiều, hơn nữa trong đó không thiếu Hoàng Kim
Thảo, Lạc Nguyệt Hoa, Tử Tinh Lan các loại kỳ dược hiếm có như thế.
Điều làm cho người ta phấn chấn nhất chính là, nơi đây còn có một cái
Hỏa Diễm Động, trong đó đã bồi dưỡng ra được Ly Hỏa Linh Hoa, Chu Tước
Lan, Xích Quang Thảo các loại, ngoài ra còn có một cái ao bùn, nuôi
dưỡng ra được Linh Huyết Cầu(1), Xích Thiên Ngô(2), Tam Túc Oa(3) linh
trùng các thứ.
(1) Cầu: loại rồng có sừng trong truyền thuyết.
(2) Ngô: con rết.
(3) Tam Túc Oa: ếch ba chân.
"Mang về Thạch Quốc bồi dưỡng, từ nay về sau cũng không cần lo thiếu thốn linh dược nữa." Minh Vương nói.
"Lần này đầy đủ hết, toàn bộ đan dược từ Tôn Giả trở xuống đều có thể
luyện ra, hơn nữa Tiểu Niết Bàn đan cũng có thể luyện ra một ít." Thạch
Hạo gật đầu.
Tiểu Tây Thiên bị công phá, đại biểu toàn bộ cường địch đều đã bị đánh
bại, báo hiệu Thạch Quốc đã mạnh mẽ quật khởi, chuyện này sau khi truyền khắp thiên hạ đều khiến thập phương run rẩy!
Cuối cùng, có một vị đệ tử của Lý gia ở đô thành Thạch Quốc phụ trách
thu dọn tàn cục ở Tiểu Tây Thiên, hắn tên Lý Bạch Đinh đã từng tu hành
tại giáo này, cho hắn tiếp quản cục diện rối rắm sau cùng.
Đến lúc này, Tiểu Tây Thiên đã trở thành một tòa thành trì của Thạch Quốc, chấp nhận sự điều khiển của Thạch Quốc.
Thạch Quốc hưng thịnh theo việc Thạch Hạo sống lại trở về, nó lật đổ mấy đại thánh địa, uy chấn thiên hạ, nó đã không còn có đối thủ nào nữa.
"Sắp phải rời đi rồi." Thạch Hạo đứng ở bên trong trung ương thiên cung, nhẹ nhàng thở dài.
Bên ngoài là một bầu không khí ồn ào náo nhiệt, thiên hạ sôi trào.
Thạch Hạo không để ý tới những việc này, nó bắt đầu bế quan chế thuốc, muốn trước khi rời đi làm tiếp một vài việc nữa.
Bên trong cung điện to lớn linh khí dày đặc, các loại linh thảo đã được
mang tới tới, còn có không ít khoáng vật hiếm thấy được đưa vào trong
điện, bên cạnh đó còn có các loại linh trùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Liên tục nửa tháng, Thạch Hạo không ngừng luyện hết lò đan này đến lò
đan khác, có không ít đan dược giao cho Thanh Phong để cho hắn đưa tới
Thạch thôn, còn có một số lượng lớn để lại cho Thạch Quốc.
Đến cuối cùng, nó lần thứ hai luyện ra một số Tiểu Niết Bàn đan trân
quý, thuốc này có thể để cho Vương giả tấn cấp lên Tôn Giả, là bảo đan
vô giá!
"Nên rời đi rồi, đi tìm cơ duyên của chính ta." Thạch Hạo nói, nó đứng lên dừng lại việc chế thuốc.
Mấy người Chiến Vương, Bằng Vương, Thanh Phong muốn giữ nó lại, thế
nhưng không biết mở miệng nói như thế nào, Thạch Hạo muốn đi thượng giới nên cần tìm một thiên lộ, theo đuổi đạo của mình, bọn họ không còn cách nào để ngăn cản.
"Bệ hạ!" Vài vị lão Vương đều rất thương cảm, nhìn Thạch Hạo từ lúc quật khởi đến chết đi, rồi đến sống lại, xảy ra quá nhiều chuyện, đã làm cho họ rất khó quên.
"Không trở về Thạch thôn nhìn một chút sao?" Thanh Phong nghẹn ngào mang theo nước mắt nói, lần từ biệt này có thể sẽ là mãi mãi, sẽ không còn
được gặp lại nữa.
"Không được, chỉ làm thương cảm hơn thôi, cứ như vậy rời đi là được rồi." Thạch Hạo nói.
"Thạch Hoàng!" Rất nhiều vương hầu đều tới, đều vì Thạch Hạo mà tới đưa
tiễn, tất cả đều tràn đầy không muốn, trong mắt một số người còn có nước mắt.
Đặc biệt là những cường giả trẻ tuổi, họ cực kỳ không muốn, Thạch Hạo
từng đưa bọn họ đi công phá vài đại thánh địa, đánh đâu thắng đó, không
gì cản nổi, bình định thiên hạ, để cho bọn họ lòng mang kích động, kính
nể mà sùng bái.
"Hẹn gặp lại!" Thạch Hạo xoay người, từ đó sãi bước đi xa.
Một số vương hầu trong lòng chua xót, nhưng không cách nào ngăn cản được.
Thanh Phong còn đang rơi lệ, lớn tiếng kêu gọi: "Phải chú ý giữ gìn sức
khoẻ... Tộc trưởng, a thúc, còn có đám bạn cùng chúng ta lớn lên, họ đều không nỡ để ca đi đó! Cuộc đời này còn có thể lần nữa gặp lại không?"
Thân hình Thạch Hạo thoáng ngừng một lát, trong mắt trở nên mơ hồ, sóng
mũi cay cay nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại, từ đó biến mất.