Vách đỉnh phát sáng, từng bức hình khắc hiện lên. Núi non nguy nga, nhật nguyệt chuyển động. Tiên dân Thượng Cổ tế thiến, thanh âm to lớn, thần
thánh mà trang nghiêm.
Giống như quay trở lại thời Thượng Cổ, nghe được tiếng ngâm xướng của các vị thần.
Ở trên đỉnh lớn, các loại Thái Cổ Hung Thú như Ly Long, Tỳ Hưu đều rất
sống động. Chúng mang theo một loại hơi thở mãnh liệt, muốn xông ra
xuyên qua vách đỉnh, khiến người ta rung động linh hồn.
Điều này thật sự kinh người. Cái đỉnh này giống như có linh tính.
"Đây là... Chí bảo đó!" Giọng của lão tộc trưởng run run. Đỉnh thuốc tổ truyền không ngờ lại phi phàm như vậy.
Trong vách trong của đỉnh có dịch thể óng ánh xuất hiện, giống như những giọt cam lộ. Mặc dù rất it nhưng lại tỏa ra mùi thơm, khiến người ta thoải
mái toàn thân, lỗ chân lông giãn hết cả ra.
Lấy máu vàng của Chu
Yếm làm chủ dược nên hiệu quả vô cùng kinh người. Không ngờ lại khiến
đỉnh cổ tổ truyền sống lại, phát ra loại dị tượng này. Cả đám người đều
nghẹn họng nhìn trân trối.
Lão tộc trưởng đã từng nghe được một
vài bí mật và truyền thuyết, ông ấy nói: "Cái đỉnh này quý không thể nói bằng lời. Nó từng đun bảo dược hiếm có. Qua năm này tháng nọ, vách đỉnh không ngừng hấp thu dược tính, tan ra ở trong đó. Mà hôm nay máu của
Chu Yếm nhỏ vào đã làm cho nó cộng minh.
Trong đỉnh sục sôi. Nước thuốc màu vàng nhạt vô cùng thơm nồng, hơn nữa còn có tiếng cúng bái và tiếng ngâm xướng của chư thần. Giống như có một lô thần dược rất thần
bí sắp ra lò.
"Tốt, tốt, tốt!" Các tộc lão đều đang run rẩy. Họ
đưa ra bàn tay sần sùi muốn vuốt ve cái đỉnh này. Không ngờ nó lại thần
kỳ như vậy.
Những giọt cam lộ ở trên vách đỉnh rơi xuống, hòa tan vào trong nước thuốc đang sục sôi làm cho mùi thơm càng thêm nồng nàn.
Tộc nhân đều trợn to mắt mà nhìn kỹ.
"Đây là 'dược căn'. Bây giờ nó đang làm ấm lô thuốc này đấy!"
Trong quá khứ, cái đỉnh này từng nấu rất nhiều bảo dược, được tẩm bổ nhiều
nên rất nhiều dược tính đã thấm vào trong đỉnh. Hiện tại những tinh thể
lỏng ở trên vách đỉnh là 'dược căn' tích lũy ngày này qua ngày khác. Nó
có thể tăng phẩm chất của thuốc đang nấu ở trong đỉnh.
Đỉnh có
thể xuất hiện 'dược căn' nhất định là của quý vô giá. Lấy bảo vật nào
trao đổi cũng không được. Tới bước này thì nó đã thông linh rồi, có thể
tự chủ rút lấy thần tinh trong thiên địa vào trong vách đỉnh. Dược căn
này chính là thứ kết hợp giữa dược tính được tích lũy với thần tinh
trong thiên địa, diệu dụng vô cùng.
Quả nhiên, sau khi dược căn
rơi xuống, chất lỏng màu vàng càm thêm thơm nồng, làm cho đỉnh thuốc này óng ánh. Ngửi một cái liền cảm thấy thoải mái tinh thần, cả người dễ
chịu.
"Đây đã coi là một lô thuốc quý rồi!" Thạch Lâm Hổ thán
phục. Hắn gần như không dám tin một thôn làng lại có thể luyện ra loại
thuốc này.
Bọn trẻ không tự chủ mà nhỏ dãi, nước thuốc quá thơm.
Chúng hận không thể lập tức uống một ngụm. Hiện tại cảm giác đầu lưỡi
cũng sắp tan chảy trong nước bọt rồi.
"Chi chi..."
Bóng lông cũng không yên tĩnh. Nó nhảy lên nhảy xuống, suýt nữa rơi vào trong đỉnh. Nhóc tỳ vội vàng tóm lấy nó.
"Chúng ta mặc dù chỉ là một thôn làng, không có máu của Thái Cổ Di Chung, bảo
cốt hay các loại linh dược kiếm có khác. Nhưng dựa vào cái đỉnh này với
máu vàng của Chu Yếm thì thuốc chúng ta nấu ra cũng không kém." Thạch
Phi Giao nắm chặt tay. Hắn rất kích động.
Nhóc tỳ không hề giấu
diếm gì thôn nhân. Nó sớm đã kể ra xuất thế của mình, khiến mọi người
thổn thức, ai cũng cổ vũ nó, hi vọng nó nhanh chóng quật khởi tại Đại
Hoang.
Thạch Nghị - Thượng Cổ Thánh Nhân lại càng đoạt được Chí
Tôn Cốt. Nó nhất định sẽ vượt xa những thiên tài bình thường. Thân sinh
ra ở cổ quốc, nó được toàn tộc bồi dưỡng nên tất nhiên sẽ vô cùng khủng
bố.
Đến thôn nhân biết nhóc tỳ có một đối thủ thiên túng kỳ tài
như vậy cũng đều cảm thấy bất an. Họ tự nhiên hi vọng nhóc tỳ nhanh
chóng trở nên xuất chúng.
"Thằng oắt Thạch Nghị đó thân là người
nhà Vương Hầu, có thể sự dụng tài nguyên vô hạn. Nó sẽ không thiếu máu
của Thái Cổ Di Chủng hoặc linh dược hiếm có. Trưởng thành trong điều
kiện như vậy quả thật làm người khác sợ hãi."
Hiện tại nó đã hơn
chín tuổi, sắp mười tuổi rồi. Không cần nghĩ cũng biết nó nhất định sẽ
giống như một vầng Thần Dương óng ánh treo ở trên bầu trời cổ quốc. Hào
quang chói mắt, vạn chúng chú mục.
Thạch Lâm Hổ hừ một tiếng,
nói: "Thạch Thôn chúng ta cũng không kém. Có cái đỉnh này ở đây, bảo
dược chúng ta luyện ra cũng chẳng hề kém cạnh. Nhất định có thể chống
lại."
"Không sai. Cái cổ quốc huy hoàng đó bắt nguồn từ Thạch
Thôn. Bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Xem xem là thiên tài của chi
đó lợi hại hay là người của tổ địa mạnh hơn." Mấy vị tộc lão giống như
trẻ con, không chịu thua. Họ bảo thôn nhân đi lục tung khắp nơi để tìm
ra tất cả các đồ cổ tổ truyền. Xem xem có thể tìm ra một vài thứ bất
phàm hay không.
"Ầm" một tiếng. Đỉnh thuốc chấn động, phun ra một loạt ánh sáng. Máu của Chu Yếm nhuộm cả cái đỉnh thành màu vàng, nước
thuốc sôi sùng sục.
Địa phương này bốc khói mù, ráng màu lưu
chuyển. Thoạt nhìn chói lọi mà mỹ lệ, mùi thơm thấm vào ruột gan khiến
người ta giống như sắp vũ hóa phi thăng.
"Thật là thơm!" Mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực. Bọn trẻ lại càng không ngưng hít hít mũi.
Vách đỉnh xán lạn, tiếng cúng bái của tiên dân một lần nữa được truyền ra.
Âm thanh to lớn. Thái Cổ Hung Cầm Mãnh Thú mạnh mẽ, chư thần mơ hồ. Tất
cả đều tuôn ra hào quang, thần bí khó lường.
Đỉnh thuốc run lên một cái, lửa ở phía dưới liền tự động tắt đi. Nước thuốc màu vàng nhạt đã nấu xong.
"Chi chi..." Nhóc tỳ còn chưa động thì Chu Yếm đã nhịn không được rồi. Nó chuẩn bị thưởng thức 'trước'.
"Bóng lông. Đây là thuốc dùng máu của mày làm chủ dược để luyện ra. Lẽ nào
mày định tự mình uống máu mình hay sao?" Nhị Mãnh hỏi.
Việc này
khiến bóng lông khó xử. Nó vò đầu gãi tai, nhưng lại không chống lại
được sự mê hoặc của mùi thuốc. Nó trực tiếp giựt một cái bát sứ từ trong tay thôn nhân rồi múc thuốc lên tu ừng ực.
"Máu của mình mà cũng uống?"
"Chi chi..." Bóng lông kêu mãi không ngừng. Ý của nó là việc này chả có gì ghê ghớm, ta vừa ý là được.
Sau khi nhóc tỳ uống xong một bát thuốc liền lập tức cảm giác giống như có
một ngọn lửa vọt lên ở trong người. Cả người nó tỏa sáng, tiếp sau đó mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong nháy mắt nhóc tỳ đã giống như mới được vớt ra từ trong nước, người bốc khói sương, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Da dẻ nó
óng ánh trong sáng, khung xương đang kêu răng rắc.
Sức thuốc quả
thật là quá lớn, lập tức làm cho nó có cảm giác rõ ràng. Tứ chi bách hải giống như đang bị tôi luyện. Máu bầm toàn thân đều tan đi. Vết thương
chỗ xanh chỗ tím cũng nhanh chóng mờ đi. Xương cốt trong cơ thể cũng trở nên sáng óng ánh.
Từng luồng ánh sáng phát ra, hóa thành sương ánh sáng bao phủ lấy nhóc tỳ, rất lâu sau mới tan đi.
"Thế nào rồi?" Cả đám tộc nhân mở to mắt nhìn.
"HIệu quả rất tốt." Nhóc tỳ nói.
Tộc trưởng lại múc thêm một bát đưa cho nhóc tỳ để nó uống. Lúc còn nhỏ rèn luyện khí lực, nhất định phải chăm sóc tốt cơ thể. Nếu không sẽ để lại
mầm họa, tương lai xảy ra phiền phức lớn.
Hiển nhiên, một đỉnh
thuốc như thế này thì một mình nhóc tỳ cũng không thể uống hết. Bọn trẻ
đều được chia bằng cái bát chúng đang cầm, nhanh chóng đổ vào mồm. Chỉ
là cơ thể của
bọn nó so với nhóc tỳ thì chênh lệch quá lớn. Vừa mới uống một ngụm lớn đã phun ánh sáng ra bằng đường mũi, giống như phát hỏa
vậy.
"Grao..."
Bọn trẻ này vừa chạy vừa nhảy, cùng nhau
xông về phía hồ rồi nhảy tòm tõm xuống nước. Nếu không làm vậy thì cơ
thể bọn nó giống như bị thiêu đốt vậy.
Một đêm này, bọn nó đều không thể yên lòng. Chỉ uống một bát mà đã phải ngâm ở trong hồ đến sáng sớm rồi.
Một đỉnh thuốc bị nấu thành nước đặc, hơn nữa đã chui vào trong bụng của
nhóc tỳ. Chỗ còn lại bị bọn trẻ và người lớn chia nhau. Đương nhiên cũng không thiếu phần ba con chim non. AI ai cũng đang tỏa sáng khắp người,
vô cùng nóng nực. Đây là một đêm không ngủ.
Nhóc tỳ trái lại lại
ngủ rất ngon. Tạng phủ của nó trong suốt, khung xương trắng tinh, giống
như đã được cọ rửa một lần. Sáng sớm tỉnh dậy nó phát hiện cả người đều
nhớp nháp, đó đều là tiết ra từ trong nguời của nó.
Nó cầm lấy
một bộ quần áo sạch, đặt ở bên hồ rồi nhảy tòm xuống dưới, lập tức làm
giật mình cả đám trẻ con mắt đang đỏ như mắt thỏ.
"Bọn mày dậy sớm thế." Nhóc tỳ nói.
"Hu hu... Đã ngủ quái đâu mà dậy sớm." Bọn trẻ bi thảm nói. Nhưng bọn nó
cũng không có mệt mỏi, trái lại còn tràn đầy tinh lực, nếu không đã
không ngâm ở chỗ này.
"A. Vậy thì bọn mày cứ tiếp tục đi nhé. Tao đi luyện tập đây." Một ngày mới bắt đầu, nhóc tỳ ăn xong bữa sáng liền
chạy về phía vùng thác nước đá kia.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhóc tỳ hôm nào cũng đi sớm về muộn.
Thác nước như ngân hà, đinh tai nhức óc, chảy xuống từ trên núi đá. Nhóc tỳ
chống lại thác nước trắng xóa, gian nan trèo lên phía trên.
"Ầm!"
Lúc đá nặng mấy trăm cân rơi xuống, Thạch Hạo không còn né tránh nữa mà để
mặc cho đá đập vào người mình. Nó tóm lấy gờ đá và trèo lên. Chỉ trong
ba tháng ngắn ngủi mà nó đã luyện thành một cơ thể mình đồng da sắt.
"Ầm!"
Đột nhiên, ở phía trên có một tảng đá nặng mấy nghìn cân lăn xuống. Mặc dù
nó không phải rơi từ điểm cao nhất xuống nhưng theo thác nước như vậy
chảy xuống cũng có thể thanh thế kinh người. Rõ ràng chỉ nặng mấy nghìn
cân nhưng nếu bị đập trúng thì ít nhất cũng phải có sức mạnh mấy vạn
cân.
Nhóc tỳ bị thác nước màu trắng bao phủ. Ở trên vách đá chỉ
còn xót lại một điểm trắng nhô ra, nhưng nó linh giác cực nhạy nên đã
cảm giác được nguy cơ. Nhưng lần này nó không có né tránh mà dựa vào cơ
thể mình để chọi cứng.
"Bịch" một tiếng, đá lớn rơi xuống và đập
lên trên lưng nó, phát ra một tiếng vang nặng nề. Một mảnh sóng nước
mênh mông tận trời.
Nhóc tỳ không có sử dụng Cốt Văn, nhưng cơ
thể lại có ánh sáng óng ánh, phát ra một mảnh hào quang mơ hồ. Nó đã
thành công lấy cơ thể của mình để chống đỡ lại tảng đá.
Thân thể
nó rung mạnh, bảo quang mông lung tan đi. Mặc dù lưng nó rất đau nhưng
cũng chưa bị thương tới gân cốt. Nó làm được như vậy quả thật là kinh
người.
Đây chính là thành quả của mấy tháng này. Ngày ngày khổ
luyện để mài giũa cơ thể. Không cần dùng Cốt Văn mà cơ thể đã tử phát ra một tầng bảo quang. Đây là sức mạnh thuần huyết khí, tự động hộ thân.
"Đây mới là chân nghĩa của Bàn Huyết Cảnh mà Liễu Thần nói sao?" Nhóc tỳ lẩm bẩm.
Lời cây liễu nói có tên gọi giống như cảnh giới hiện tại. Nhưng kết quả sau khi tu luyện lại hoàn toàn bất đồng. Cây liễu dùng tiêu chuẩn của Thái
Cổ Hung Thú để so sánh.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua
tháng, nhóc tỳ đi sớm về muộn, ngày nào cũng bầm dập khắp người. Nhưng
nhờ có phương thuốc cổ đó, Thạch Thôn thường xuyên nấu được bảo dược.
Chỉ cần uống nước thuốc vào là nó liền hồi phục trong nháy mắt ngắt.
Nó vẫn trắng trẻo xinh đẹp, mắt to có linh khí nhưng cơ thể càng lúc càng
mạnh mẽ. Lúc bị tấn công huyết khí sẽ dâng lên cuồn cuộn, giống như đang vận chuyển Thiên Cương. Đá lớn bình thường đập vào người sẽ bị đánh
văng ngay, căn bản không thể làm nó bị thương được nữa.
Nháy mắt Thạch Hạo đã tu hành sắp được một năm, nó cũng sắp tròn bảy tuổi rồi.
Sáng sớm, tại vùng thác nước đá, nhóc tỳ dùng một tay giơ cao một tảng đá
nặng mấy vạn cân, tay còn lại và hai chân thì chống lại thác nước trắng
xóa mà trèo lên.
"Đông!"
Có đá lăn xuống nhưng lại không
thể đánh lui nó. Cơ thể nó rất vững vàng, giống như một con Thần Viên.
Nó đang nhanh chóng xông lên, sóng nước và đá lớn đều khó mà đánh rơi
nó.
Cuối cùng, nó đã trèo lên trên đỉnh núi đá, đứng ở đó mà cơ
thể đều tỏa ra bảo quang. Tu hành gần một năm nay đã khiến cơ thể của nó xảy ra sự lột xác kinh khủng. Một tháng trước nó đã làm được việc này
rồi, gần đây cũng chỉ là củng cố mà thôi.
"Lên!"
Ở trên
thác nước có một bóng người nhỏ đang đón lấy ánh bình minh và giơ cao
một tảng đá mười vạn cân, toàn thân xán lạn, cơ thể phát ra bảo quang.
Cái màn này làm mãnh thú ở gần khiếp sợ mà gào thét, hung cầm bay lên trời. Tất cả bọn chúng đều bị bóng người nhỏ này làm cho sợ hãi run rẩy.
Ở trong ánh bình minh, bóng người nhỏ đó vô cùng xán lạn, phát ra một
loại khí tức khủng bố. Nó giống như một Thiên Thần nhỏ, đứng thẳng ở
trên thác nước, toàn thân có một loại khí vận khó nói rõ.
Nhóc tỳ đã đột phá được Cực Cảnh mười vạn cân mà chỉ có Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai non mới có thể làm được